Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: TiêuKhang
Thời gian vào khoảnh khắc này như đột nhiên dừng lại, hô hấp của Ninh Duệ Thần có phần gấp gáp, mặc dù gió biển thổi qua mát rượi nhưng lòng bàn tay anh lại ướt đẫm mồ hôi. Một lúc lâu sau, người trong ngực vẫn không có chút động tĩnh nào. Trái tim Ninh Duệ Thần như vọt tới tận cổ họng. Lúc này đối với anh mà nói, mỗi một phút trôi qua đều như bị giày vò.
Cô né tránh anh, không phải anh không biết. Cô đã tự biến mình thành một con nhím, đâm cho người khác máu chảy đầm đìa, còn bản thân thì thu người lại không cho bất kì ai tới gần.
Vừa rồi, nếu không bị ép đến đường cùng, sợ rằng cô cũng sẽ không cho anh cơ hội để tiến tới gần.
Ninh Duệ Thần đột nhiên có chút buồn bực, có lẽ anh không nên vội vã như vậy, không nên nôn nóng như vậy, anh nên từ từ từng bước khiến cô ngã lòng.
Có điều, thời gian không đợi một ai, trước có sói sau có hổ, nếu hôm nay không phải bị Ninh Uyển Thu kích động cho mất đi tính nhẫn nại, anh sẽ không suy nghĩ mà chạy nhà họ Tô, trước đó càng sẽ không gặp phải Hạ Việt đang kích động hừng hực đến tìm Tô Duyệt, âm thầm ngăn cản cậu ta lại.
Cũng vì vậy nên anh mới đến buổi tiệc muộn như thế, mới có thể thấy cảnh một mình Tô Duyệt kiên cường chống lại đám người kia.
Nhìn thấy cô quật cường đứng đó, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, nhìn thấy cô cắn chặt môi dưới mà anh chỉ hận không thể lập tức ôm cô nga vào lòng mình, che chắn hết thảy gió mưa cho cô.
Nhưng anh biết, cho dù có nóng lòng thế nào đi nữa, cũng phải kiên nhẫn tiến từng bước, nếu không cô nhóc này mà sợ hãi sẽ không có lợi cho anh.
Vừa rồi, có lẽ do ấm đầu rồi cho nên mới nói như vậy...
Giờ phút này, trong lòng Ninh Duệ Thần vô cùng rối rắm, vừa muốn ích kỷ chiếm lấy cô, vừa sợ mình quá hấp tấp ngược lại thành đi sai nước cờ.
Mà Tô Duyệt, nãy giờ vẫn im lặng không nói, càng làm cho lòng anh nóng như lửa đốt.
"Tô Duyệt?" Ninh Duệ Thần dè dặt gọi một tiếng, song Tô Duyệt vẫn ngoan ngoãn để mặc anh ôm, không hề nhúc nhích.
Trong lòng chợt dâng lên cảm giác mất mát, đáp án của cô anh đã đoán được, nếu hỏi thêm nữa cũng chỉ chuốc lấy mất mặt thôi.
Ninh Duệ Thần ngượng ngùng cười khan hai tiếng, đáy mắt không ngăn nổi bi thương, "Vừa rồi chẳng qua anh chỉ đùa với em chút thôi, em đừng để ý."
Nhưng dù cho anh đã nói tới vậy, thế nhưng Tô Duyệt vẫn im lặng không đáp. Ninh Duệ Thần không khỏi nghi ngờ nhướn mày, kéo cô từ trong ngực ra, mới phát hiện....Cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào……????
Ninh Duệ Thần cười khổ lắc đầu nhìn Tô Duyệt đang ngủ say sưa. Vừa rồi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, anh đã vì cô mà trải qua cảm giác như chạy tốc độ lần đầu tiên trong đời, vậy mà cô lại đành lòng nhập mộng đi gặp chu công tự bao giờ rồi.
Cô thật đúng là rất lợi hại, khóc cũng có thể khóc đến ngủ thiếp đi được, lại còn ngủ trong lòng anh nữa, xem ra Tô Duyệt đối với anh rất tin tưởng.
Nhẹ nhàng cẩn thận bế cô lên, nhìn người đang ngủ say trong ngực mình mà khóe miệng Ninh Duệ Thần không khỏi cong lên cười.
Tối nay anh lại có thể ôm cô ngủ một giấc thật ngon rồi….
***
Sáng hôm sau tỉnh lại, Tô Duyệt mở mắt ra thì thấy mình đang bị một người đàn ông ôm chặt.
Mà người đàn ông này lại chính là Ninh Duệ Thần, người hôm qua đột nhiên xuất hiện ở buổi tiệc.
Đôi mắt đen láy vốn có chút mông lung mơ màng, nhưng sau đó đã rõ tràng tỉnh táo hơn. Cô chớp mắt, rồi chớp chớp lần nữa, khẳng định mình không nhìn nhầm mới vội ngồi bật dậy.
Từng cảnh tượng tối qua như cuộn phim lần lượt xẹt qua trong đầu Tô Duyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ bừng, không phải cô khóc lóc một hồi rồi ngủ luôn trong lòng anh ấy đó chứ?
Nhưng cho dù như thế đi nữa….Tại sao cả hai lại đang ngủ chung?
Tô Duyệt theo phản xạ cúi đầu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, may quá, vẫn còn mặc nguyên quần áo hôm qua.
Rón rén bước xuống giường, Tô Duyệt định giống lần say rượu trước, nhân lúc anh còn ngủ âm thầm rời đi.
"Định đi đâu?" Giọng nói ấm áp có chút khàn chợt vang lên, đôi mắt hẹp dài nháy nháy khẽ mở ra, trong con ngươi sâu thẳm ánh lên ý cười.
"Tôi... Anh..." Tô Duyệt sững sờ há to miệng, đầu óc đột nhiên rối rắm không biết nói gì.
"Hôm qua em ngủ thiếp đi, không biết nhà em ở đâu, lại không nỡ đánh thức em dậy, nên không thể làm gì khác ngoài đưa em về đây." Ninh Duệ Thần nhìn Tô Duyệt, vô cùng trung thực nói.
"Nhưng sao chúng ta lại...." Ngủ cùng nhau?
Nói được một nửa, Tô Duyệt, vì da mặt mỏng cho nên đành nuốt trở lại nửa câu sau.
Ninh Duệ Thần khẽ rủ mắt, trong đáy mắt tràn đầy ý cười, rồi lại ngước mắt lên, vẻ mặt đã vô cùng nghiêm túc.
"Mặc dù anh biết bây giờ em đang có rất nhiều thắc mắc, nhưng anh vẫn nên nhắc nhở em một tiếng, em sắp muộn làm rồi." Ninh Duệ Thần chậm rãi nhả từng từ, vô cùng thưởng thức vẻ mặt biến hóa nhanh chóng của Tô Duyệt.
Đúng như anh nghĩ, hai mắt Tô Duyệt bỗng nhiên mở lớn, lập tức quên những vấn đề rối rắm kia vội vã chạy ra ngoài, rồi đột nhiên dừng lại, nhìn mình vẫn còn mặc quần áo hôm qua, không khỏi nhíu nhíu mày.
"Quần áo sạch để trên ghế sa lon." Giọng nói mang ý cười lần nữa vang lên, Tô Duyệt nhìn sang ghế sa lon, thấy có chiếc áo sơ mi Chiffon trắng cùng chiếc quần cạp cao màu lam nhạt để ngay ngắn phẳng phiu, cô nhanh chóng cầm lấy rồi đi vào phòng tắm, vừa tới cửa lại dừng lại, khẽ quay đầu nhỏ giọng nói cảm ơn.
Mấy phút sau, Tô Duyệt đi ra ngoài, chiếc quần cạp cao càng tôn lên vóc người cao gầy của cô, bàn chân trắng noãn bước trên sàn nhà, ánh mắt Ninh Duệ Thần bỗng tối lại.
Tô Duyệt bị ánh mắt kia của Ninh Duệ Thần nhìn, hơi có chút mất tự nhiên, hai chân khẽ cọ vào nhau, không được tự nhiên hỏi: "Anh Ninh, có giầy không?”
"Ở ngoài cửa."
Một đôi giầy Cavans màu đen nằm trước cửa, đặt chung với những đôi giày khác, Tô Duyệt cũng không hỏi nữa, cầm lấy đôi giầy kia xỏ vào. Chân trái thì vừa khít, nhưng chân phải lại hơi rộng một chút, mặc dù cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng Tô Duyệt không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, mang giầy xong liền vội vã rời đi. Nhưng cô hoàn toàn không biết được, đây chính là âm mưu của người nào đó.
***
Công ty Thẩm thị.
Thẩm Gia Dũng đang ngồi trong phòng làm việc xử lý giấy tờ, dạ dày bỗng quặn lên từng cơn, anh theo phản xạ ấn ấn lên bụng, mệt mỏi tựa vào ghế xoay.
Mầy ngày qua, anh hoặc là giải quyết bữa ăn ở căn tin công ty, còn không cũng là cùng Tô Thiến Tuyết đi ra ngoài ăn. Nhưng thức ăn bên ngoài thường có nhiều dầu mỡ, hoặc là quá mặn, dạ dày vốn không được khỏe của anh đương nhiên không chịu đựng được.
Thẩm Gia Dũng đột nhiên nhớ tới cơm hộp tình yêu Tô Duyệt từng làm cho mình, một ngày cũng không bỏ cử. Trước kia anh còn cảm thấy như thế thật phiền phức, vậy mà hôm nay lại chợt nhớ tới hương vị ấy.
Khẽ thở dài thườn thượt, cầm điện thoại di động lên, Thẩm Gia Dũng mở phần danh bạ, ngón cái không ngừng vuốt ve một dãy số, một lúc lâu sau, thở ra một hơi thật dài, cuối cùng bấm một dãy số khác.
"Thiến Tuyết, dạ dày anh thấy hơi khó chịu, muốn ăn cơm em làm, em có thể làm cho anh không?" Thẩm Gia Dũng không còn sức lực vòng vo với Tô Thiến Tuyết nên nói thẳng.
"Nấu cơm?" Giọng nói của Tô Thiến Tuyết bỗng nhiên tăng cao, phảng phất còn nghe được tiếng phì cười, như thể người ở đầu bên kia vừa nghe được một câu chuyện tiếu lâm gì đó, "Gia Dũng, anh đang nói chuyện hài hước gì đấy? Từ trước đến nay em chưa từng làm cơm bao giờ, hay là anh tự mình ra ngoài kiếm gì ăn đi, nếu không thì uống thuốc đau dạ dày. Bây giờ em đang bận lắm, cứ như vậy nhé, bye."
Trong điện thoại thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện của Tô Thiến Tuyết với người thợ cắt tóc, Thẩm Gia Dũng còn định nói gì đó, nhưng điện thoại chợt truyền đến từng tiếng tút tút, hoàn toàn cắt đứt mong muốn của Thẩm Gia Dũng.