Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: NanaTrang
Beta: TiêuKhang
Sắc mặt Hứa Lâm thoáng qua tia lúng túng, bộ não bị kích động, ngược lại đã không còn vẻ thật thà chất phác ban nãy nữa, nghiêm mặt nói, "Này anh, chọn ai sống chung quãng đời còn lại đó là do chính cô Tô lựa chọn. Anh như vậy là đang ép buộc cô ấy, đây không phải là hành vi đáng mặt làm đàn ông. Dù cho mai này có đến với nhau, cô Tô cũng sẽ không có hạnh phúc."
Ninh Duệ Thần cười lạnh một tiếng, ánh mắt sáng rực nhìn Tô Duyệt, lạnh lùng nhíu mày lại, "Hạnh phúc? Ý của anh là anh có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy hơn? Anh dựa vào đâu mà nói như vậy? Anh hiểu cô ấy như thế nào và biết về cô ấy bao nhiêu?"
Hứa Lâm bị Ninh Duệ Thần ép hỏi mặt không còn chút máu, không phục nói, "Tôi không hiểu cũng không biết? Vậy anh hiểu cô ấy bao nhiêu?"
Ninh Duệ Thần vòng hai tay trước ngực, ẩn ý nói, "Trước ngực cô ấy có một nốt ruồi, ở trên eo cô ấy…ừm…còn có hai nốt ruồi lớn nữa.... Bấy nhiêu đó đã đủ chưa?"
Hứa Lâm nghe xong quay đầu nhìn Tô Duyệt, trong ánh mắt xuất hiện một tia phức tạp, bỗng nhiên đứng lên, "Cô Tô, tôi còn có chuyện, đi trước." Nói xong, vội vàng chạy khỏi nơi này tựa như ở đây có thứ gì đó rất dơ bẩn vậy.
Ninh Duệ Thần thản nhiên ngồi vào chỗ của Hứa Lâm, nhìn Tô Duyệt muốn đứng lên rời đi, hếch mày biết mà vẫn cố hỏi, "Không phải em muốn xem mắt sao? Sao phải đi vội như thế?"
"Anh Ninh, tại sao anh phải làm vậy?" Tô Duyệt cau mày hỏi, người đàn ông này luôn xuất hiện ở trong cuộc sống của cô, cô đối với anh vẫn có chút không hiểu.
"Em không cảm thấy, tôi là một đối tượng kết hôn rất tốt sao?" Ninh Duệ Thần hỏi ngược lại.
Tô Duyệt lắc đầu, "Anh Ninh à, tôi nhận thấy chúng ta không thích hợp đâu."
"Tại sao? Cô cảm thấy trong chuyện này tôi cư xử vẫn chưa đủ chân thành?" Hiển nhiên, Ninh Duệ Thần vẫn để bụng chuyện lần trước Tô Duyệt đã hiểu lầm anh.
Tô Duyệt lắc đầu một cái, những lời đó chẳng qua chỉ là để nói vui thôi. Sự thật khiến cô không đặt Ninh Duệ Thần ở trong phạm vi đối tượng để suy xét kết hôn, không phải là nguyên nhân này.
"Anh quá ưu tú, quá nổi bật, tôi sợ cứ đà này tôi sẽ bị đỗ vì anh mất."
Động lòng chỉ khiến cho mình rơi vào hoàn cảnh bị động lần thứ hai. Cô tình nguyện không yêu nữa chứ không muốn bị tổn thương thêm lần nữa. Đối với cô mà nói, Ninh Duệ Thần quá mức nguy hiểm, cô sợ mình không cẩn thận sẽ lại sa vào trong vũng bùn.
Ninh Duệ Thần nghe xong, trong lòng rất là vui vẻ, dù sao, được người mình yêu cho là ưu tú đúng là một chuyện tốt không gì bằng.
Về phần lo lắng của cô... Anh đương nhiên có biện pháp để bài trừ.
Ninh Duệ Thần đảo mắt, sau đó đột nhiên nghiêm mặt nói, "Cô Tô này, ừm.... Thật ra có một chuyện tôi vẫn chưa nói cho em biết."
"Hả?"
"Thật ra.... Tôi là gay." Ninh Duệ Thần rũ mắt cúi đầu khổ sở nói, nhưng trong mắt lại lóe lên tia sáng ranh mãnh rất khó phát hiện
Tô Duyệt im lặng nhìn Ninh Duệ Thần, muốn thông qua ánh mắt của anh để nghiệm chứng tính chân thật của lời nói này.
"Em cũng biết, chuyện này không thể tiết lộ ra ngoài, mà phía bên gia đình cũng cần có câu trả lời thỏa đáng. Còn em, cũng đang cần một tấm chồng. Vì vậy, chúng ta đến với nhau mới là thích hợp nhất, không phải sao?" Ninh Duệ Thần vô cùng thành khẩn nói, ánh mắt hết sức chân thành.
Anh biết, giờ phút này Tô Duyệt giống như một bức tường cứng đầu cứng cổ, nếu như thổ lộ thâm tình với cô chỉ sợ cô càng chạy trốn xa hơn, chỉ có bày ra thủ đoạn này, mới có thể đến gần cô, mới có thể khiến cho cô tạm thời buông xuống phòng bị với anh.
"Hôm nay, em biết tôi là gay, như vậy cũng sẽ không đổ ngã vì tôi, nhưng nếu như em kết hôn với người đàn ông bình thường khác, thì có thể sẽ phát sinh chuyện em luôn muốn trốn tránh." Ninh Duệ Thần tiếp tục kiên nhẫn đi từng bước một nói, tốt bụng giúp Tô Duyệt phân tích lợi và hại trong chuyện này, kì thực là đang tự nâng giá bản thân mình.
"Cho nên anh nhiều lần xuất hiện, mục đích chính là vì chuyện này?" Tô Duyệt nửa tin nửa ngờ nói: "Anh cảm thấy tôi là một đối tượng kết hôn tốt?"
"Ừ."
Trong khoảng thời gian ngắn tiếp nhận tin tức này thật là có chút khó khăn, Tô Duyệt nắm chặt ly trà trong tay, "Anh Ninh, để tôi suy nghĩ đã."
"Đương đoạn bất đoạn, phản thụ kỳ loạn. Cô Tô, trước sau gì cô cũng phải lập gia đình, vậy tại sao không gả cho một người quen lại đáng tin cậy? Hiện tại là hai giờ chiều, chúng ta đi đăng ký kết hôn vẫn còn kịp." Ninh Duệ Thần tiếp tục nói. ( làm việc mà do dự sẽ chịu tai họa liên can)
Tô Duyệt kinh ngạc nhìn Ninh Duệ Thần, "Anh Ninh, bộ….lúc nào anh cũng mang theo hộ khẩu bên mình sao?"
"Ừm." Ninh Duệ Thần gật đầu nói, mấy ngày nay, sổ hộ khẩu chưa từng rời khỏi người anh. Anh luôn chuẩn bị sẵn sàng mọi lúc mọi nơi, mục đích là phải nắm bắt thời cơ, gạt cô vào sổ hộ khẩu của nhà mình.
Tô Duyệt nhìn người đàn ông đối diện, nói sao cũng cảm thấy có điểm hoài nghi, nhíu mày nói, "Anh Ninh, anh có thể nói cho tôi biết.... Đối tượng của anh là ai không?"
"Ừ.... Thật ra thì em cũng biết...."
Tô Duyệt suy nghĩ một chút, người cô quen biết cũng không nhiều lắm, huống chi, một số có quan hệ với Ninh Duệ Thần, vậy là không ngoài cái đám bạn xấu xa Tô Đông Thần kia.
Tô Đông Thần.... Thay bạn gái như thay áo, sao có thể có vấn đề về giới tính?
Hạ Việt.... Cả ngày chỉ suy nghĩ nên đi đến nơi nào để chơi, nhất định không thể nào là anh ta.
Như vậy, chỉ còn lại.... Thẩm Tuấn Ngạn? !
"Anh Ninh, chẳng lẽ là.... Thẩm....?" Tô Duyệt chỉ nói được một chữ, rồi không nói thêm được chữ nào nữa.
Ninh Duệ Thần thở dài một hơi, coi như ngầm thừa nhận.
"Chuyện này em đừng đề cập ở trước mặt cậu ấy, kỳ thật cậu ấy cũng rất phiền não." Ninh Duệ Thần nhíu mày, dáng vẻ khốn đốn vì tình mà trở nên buồn bã chán nản.
Tô Duyệt gật đầu, Thẩm Tuấn Ngạn là người của công chúng, vậy mà lại đi yêu một người đàn ông, áp lực để thừa nhận cô sợ rằng không có cách nào tưởng tượng nổi.
"Nhưng.... Anh ấy biết chuyện này không?" Tô Duyệt ẩn ý dò nói.
"Ừ, đây cũng là cách nghĩ của cậu ấy, chỉ có như vậy chúng tôi mới có thể ở bên nhau. Nhưng cậu ấy lại không được may mắn như tôi, tìm được ứng cử viên cùng chung chí hướng như thế."
Ngẩng đầu liếc nhìn Tô Duyệt, Ninh Duệ Thần lại tiếp tục bịp bợm nói: "Em cũng biết, chuyện này không thể kéo dài, ngộ nhỡ bị người ta phát hiện chuyện của tôi và cậu ấy, sợ lại sẽ dấy lên một trận sóng gió lớn. Chỉ có kết hôn mới có thể khiến cho người ta không nghĩ tới phương diện kia, cho nên tôi mới mang theo sổ hộ khẩu ở trên người, chỉ cần tìm được người thích hợp sẽ lập tức kết hôn."
"Hiện tại xem ra, em chính là người chọn lựa thích hợp nhất." Ánh mắt như loài sói của Ninh Duệ Thần nhìn chằm chằm vào con mồi, "Tô Duyệt, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi."
Từng lời từng chữ hợp tình hợp lý được thốt ra từ miệng anh. Tô Duyệt đột nhiên bấn loạn, trong đầu dường như có vô số giọng nói đang thi nhau nói: Kết hôn đi, kết hôn đi, kết hôn đi!
Đúng vậy, Ninh Duệ Thần này chính là người chọn lựa thích hợp nhất. Anh ta nói rất đúng, cho dù tự mình kiếm người khác kết hôn, khó bảo toàn sẽ không bị tổn thương lần nữa.
Mà Ninh Duệ Thần là gay, như vậy có thể tránh được những chuyện nào đó phát sinh.
"Được, vậy bây giờ chúng ta đến cục dân chính."