Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có một tình yêu không rõ ràng đôi khi cũng là một loại dằn vặt.
Toàn bộ buổi sáng bạn đang đợi điện thoại của anh ấy, muốn nghe giọng nói của anh. Ngày hôm qua bạn không thoải mái, muốn tâm tình với anh. Thế nhưng điện thoại của anh ta không gọi đến. Đến giữa trưa, bạn phải thất vọng một mình ra ngoài ăn cơm.
Buổi chiều điện thoại của anh gọi tới, nhưng tâm tình kia đã không còn, bạn sẽ không nói với anh cả buổi sáng nay mình mong được nghe giọng nói của anh biết bao nhiêu. Dù sao cũng đã qua đi, anh lại không xác định bạn là gì của anh.
Anh khi nào mới có thể xác định một chút? Vì sao anh luôn ở thời điểm bạn hi vọng nhất làm cho bạn thất vọng, ở thời điêm chờ mong nhất làm cho người ta thương tâm? Ở thời điểm mãn nguyện lại cho bạn sự mất mát? Chẳng lẽ đây là tình yêu?
Nhưng nếu khi bạn biết anh thích mình, bạn cũng thích anh, ở thời điểm đẹp nhất của tình yêu, chính là thời kì lo được lo mất. Mỗi ngày liếc mắt đưa tình, ái ái muội muội, mỗi ngày đều thật ngọt ngào. Buổi sáng tỉnh giấc trên mặt đều lộ vẻ tươi cười, rất muốn nghe giọng nói của anh, muốn thấy anh.
Ở thời điểm chưa rõ ràng, xác định là vui vẻ nhất.
Đó là lý luận từ điển tình yêu, không phải là tôi nói. Là một nữ sĩ trên mạng tên là Trương Tiểu Nhàn viết. Cô nàng đối với tình yêu luôn có nhiều giải thích bất đồng. Ngẫu nhiên đọc chút cũng rất có cảm xúc.
Tôi thấy mình có chút mờ mịt, trong sách báo thấy được bài viết của cô ta, muốn tìm chút đáp án. Hai loại trạng thái cô ta nói tôi đều có: lúc mới quen Thẩm Ngưỡng Nam là vui vẻ nhất, sau khi anh thổ lộ, chúng tôi có chút mới lạ, cuối cùng còn cách xa nhau. Có lẽ cũng là do phần nào tính cách của chúng tôi, cả hai đều là người có nội tâm kiêu ngạo, đều sợ chính mình không thể làm cho đối phương hạnh phúc, nên có chút chùn bước.
Nhưng hiện tại anh nói muốn xác định quan hệ rõ ràng, anh nói muốn bên nhau mãi mãi, thời gian cho tôi suy nghĩ chỉ đến khi bắt đầu học kì mới, nếu không anh sẽ tự quyết định.
Điều lo lắng lại chính là thời gian anh để cho tôi chuẩn bị.
Lại nói tiếp ở cùng một chỗ có vẻ rất đơn giản, nhưng đây chính là lúc người ta toàn tâm toàn ý đón nhận một người quan trọng trong sinh mệnh bước vào cuộc sống của mình, gần như cha mẹ vậy. Bởi vậy tôi rất quan trọng chuyện này.
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi ư?
Cánh tay lại thay một lần thạch cao nữa, vỗ thử một cái, Ôn Tử Trung nói bình phục rất tốt. Mấy bài thi của học sinh đã xong, luận văn tốt nghiệp cũng hoàn thành, tôi không có việc gì cần làm. Ôn Tử Trung hôm nay cũng không có ca phẫu thuật nào, anh đề nghị đi chơi Trường Thành.
Rất nhiều du khách nước ngoài chỉ đến ngắm Trường Thành ở bên trên nên không thấy được vẻ đẹp được nhìn từ xa của nơi đây. Nghe nói bên kia cảnh vật núi rừng trùng điệp, phong cảnh đẹp động lòng người, tôi cũng chưa được nhìn qua.
Anh nhìn tôi chần chờ, cười nói: “Sao thế? Sợ anh đem em đi bán hả?”
Anh cứ như vậy cười nói làm tôi không thể từ chối. Nhân lúc Ôn Tử Trung bàn giao công việc cho trợ lý, tôi gọi cho Thẩm Ngưỡng Nam.
“Đi cùng đồng nghiệp? Tay của em có vấn đề gì không?” Anh ôn nhu hỏi.
Tôi thật thích nghe giọng nói của anh, Thanh âm nhẹ nhàng như gió xuân nhẹ bay tới, hơn nữa lời nói nho nhã, đơn giản mà say mê.
“Không phải.” Tôi ngừng một chút, không muốn nói dối: “Là bác sĩ Ôn.”
“Ừ, Vậy đi chơi vui vẻ.” Anh thản nhiên nói trước khi cúp máy. Tôi bỗng ngẩn người.
“Thần Hi, đi thôi!” Ôn Tử Trung đã thay bộ áo trắng bác sĩ bằng một bộ quần áo du lịch.
“Ôn Tử Trung, anh nhìn em thế này có thể đi được Trường Thành sao?” Tôi đột nhiên muốn rút lui một cách trật tự.
“Ha, sao không đi được, ngồi hóng gió ngắm cảnh cũng được! Trời nóng như vậy, anh cũng không muốn trèo lên, chúng ta đến đấy ngồi chơi, mua chút đồ ăn làm cơm dã ngoại là hay nhất.”
Tôi gật gật đầu, đề nghị thật mê người.
Dọc đường đi, Ôn Tử Trung rất hưng phấn, còn chỉ chỏ với tôi kiến trúc hai bên đường. Đến Bắc Kinh hơn một năm, cả ngày tôi đứng trên giảng đường nên với nơi đây còn nhiều xa lạ. Nghĩ đến cảnh vật Bắc Kinh thì chỉ biết Trường Thành và Thiên An Môn, không biết rằng Vùng ngoại thành còn ý vị đậm đà hơn nhiều. Có một quan ngoại rộng lớn cũng rất quan trọng.
Xe dừng ở sân nhà một khu hướng dẫn du lịch. Ôn Tử Trung mang túi, chỉ chỉ một chỗ núi rừng không xa: “Chúng ta tới đó ngồi đi, có thể nhìn thấy Trường Thành, cũng có thể ngắm cảnh hóng gió.”
Núi rừng rậm rạp vô cùng, ánh mặt trời chỉ có thể len lỏi chút ít thông qua những kẽ lá nhỏ, tuy là ngày mùa hạ nhưng cũng vẫn rất mát mẻ. Chúng tôi trải một cái khăn trải bàn dưới một gốc cây đại thụ, đem bày đồ ăn ra rồi ngồi xuống. Gió từ từ thổi tới, lá cây rung xào xạc tựa như tiếng mưa rơi, tôi bỗng nhớ tơi thành phố nhỏ vào sáng sớm cũng giống như vậy.
“Cầm lấy này!” Ôn Tử Trung dùng một cái khăn sạch đem cốc uống nước lau một chút đưa cho tôi: “Thế nào?”
“Ừ, thể xác và tinh thần thoải mái, lâu rồi em không được xa xỉ hưởng thụ phong cảnh tự nhiên.”
“Anh cũng vậy! Có điều, em ở trường học so với anh còn tốt hơn, anh nhiều khi bận đến mức không biết bốn mùa thay đổi thế nào, dù sao trong phòng bệnh nhiệt độ đều ổn định. Người không thể làm việc như cái máy, có khi thật muốn tự đối xử tốt với bản thân.” Ôn Tử Trung nửa nằm xuống, híp mắt xem Trường Thành chạy dài phía xa xa kia.
“Nên biết tự hưởng thụ.” Tôi mỉm cười nói: “Nếu không về sau sẽ hối hận.”
“Thần Hi, em biết không? Nhìn chúng ta như thế này, người khác nhất định sẽ tưởng gia đình đang đi du lịch, nếu có thêm em bé thì càng hoàn mỹ.”
Anh đang nói đùa? Hay là đang ám chỉ?
Tôi chỉ cười gượng gạo, không biết trả lời thế nào.
“Em làm bộ để lảng đi sao?” Anh ngồi thẳng, kéo tay tôi qua, chân thành hỏi: “Thần Hi, em nhìn cũng đủ lâu rồi, không cần hết nhìn đông lại nhìn tây được không?”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh. Anh và tề Bằng là hai loại người khác nhau, Tề Bằng không nói vẫn biểu lộ ra nhiều điều, có một nửa là vui đùa, tuy nhiên người ta không nể mặt mà nói nặng lời cũng không gây tổn thương anh ta. Còn Ôn Tử Trung lại khác, anh rất thận trọng: “Em nghĩ anh phải chọn ai trẻ tuổi, xinh đẹp hơn.” Tôi rất ngốc lại đi tìm một cái cớ ngớ ngẩn, nhưng anh nghe vẫn hiểu được.
Khuôn mặt vui vẻ của anh lập tức hiện lên vẻ tịch mịch: “Thẩm Ngưỡng Nam tìm được em rồi phải không?”
Tôi gật đầu: “Không phải tìm được mà đụng phải.”
“A, có khác gì nhau sao? Lúc Minh Kỳ đến từ biệt anh, khóc nói Thẩm Ngưỡng Nam không chịu quay đầu, anh nghĩ cậu ta đối với em là thật lòng. Mà khi đó em đang ở Hàng Châu, anh nghĩ cậu ta không có cơ hội. Thế nhưng khi em về Bắc Kinh lại có thể gặp lại, thật đúng là ý trời. A, Thần Hi, nếu lúc trước anh nhận lời đề nghị của em, em sẽ không rời đi đúng không?”
Tôi thành thật lắc đầu, sẽ không. Nếu tôi cùng anh ở một chỗ, cho dù tôi không yêu anh sâu đậm thì vẫn sẽ cùng anh đầu bạc răng long. Dù sao anh cũng là một người đàn ông tốt, là tôi muốn anh làm vậy, tôi là người giữ chữ tín.
“Anh thật ngốc đúng không ? Là anh đã đẩy em ra xa?” Anh tự trách, buông tay tôi ra, rơi sâu vào bên trong nỗi buồn mất mát.
“Thật ra em chẳng tốt đẹp gì ! Nhận thức chậm chạp, còn tùy hứng… ” Tôi nuốt nước miếng, cố gắng nói.
“Không cần nói, aiz, anh nhìn em lớn lên từ nhỏ, tốt hay xấu, anh so với em còn rõ hơn. Không có vấn đề gì, Thần Hi, anh thực sự không có vấn đề gì, là tại anh không nắm chặt em cho tốt. Về sau anh muốn bắt đầu lại với người khác, nhưng sẽ không bao giờ được như với em lúc này đây, thật rõ ràng là chờ mong tình yêu được đáp lại. ” Ôn Tử Trung đau lòng nói, trong mắt đã hơi ánh lên chút nước mắt.
Nước mắt tôi cũng bắt đầu tràn ra. Tôi cứ nghĩ mình sẽ đồng ý với anh, sẽ ỡ bên cạnh anh, chắc chắn sẽ thật nhẹ nhàng, thoải mái, được anh che chở như với đứa nhỏ. Nhưng, tôi không thể làm được.
“Vì sao em cũng khóc vậy?” Anh vỗ về khuôn mặt tôi, cười khổ : “Em không phải nên hạnh phúc sao ? Thẩm Ngưỡng Nam không yêu em nhiều sao ? ”
“Không phải. ” Tôi liều mạng lắc đầu.
Anh bỗng nhiên cúi đầu lại gần, ôm lấy tôi : “Thần Hi, trước đây anh chưa từng hôn em, về sau lại càng không thể, để anh được hôn giọt nước mắt của em được không ? ”
Nước mắt của tôi càng rơi nhiều hơn, nhìn ánh mắt khẩn cầu của anh, tôi nhắm hai mắt lại. Anh ôn nhu hôn lên má, theo giọt nước mắt của tôi đến khóe môi tôi, môi anh nhẹ nhàng dừng ở mặt trên, tôi cũng không cách nào khống chế, đẩy anh ra, chạy vào trong rừng, khóc lớn lên.
Anh đã chạy tới, từ phía sau ôm chặt lưng tôi, liều mạng ôm chặt vào người : “Thần Hi, sống cùng người nổi tiếng sẽ rất vất vả, cũng sẽ thật mệt mỏi, em không cần tự làm tội bản thân mình như vậy. Anh không có sự nổi tiếng như cậu ta, nhưng anh yêu em, quay lại với anh được không ? ”
Tôi lắc đầu, một lần rồi lại lần nữa. Tôi yêu Thẩm Ngưỡng Nam, dù đau cũng muốn tiếp tục đi đến cùng, tôi không thể quay đầu.
“Tội gì, tội gì phải như vậy ? ” Ôn Tử Trung buông tôi ra, nhìn trời kêu kên.
Tôi che mặt, ngồi im khóc nức nở, không nói gì trả lời lại anh.
Không còn hứng trí du ngoạn, chúng tôi ngơ ngác ngồi trong hoàng hôn, ngay cả cơm trưa cũng quên ăn. Tám giờ anh đưa tôi đến cửa trường học, chỉ nhìn tôi thâm tình một cái rồi lái xe đi xa.
Giờ phút này, không biết vì sao tôi rất muốn nhìn thấy Thẩm Ngưỡng Nam.
Điện thoại của anh không gọi được, tôi bắt xe đến thẳng nhà anh.
Gõ cửa hồi lâu, gương mặt tuấn nhã của anh dò xét đi ra.
“Là em ! ” Anh không kinh ngạc, dựa khung cửa, cầm trên tay một chai rượu đỏ. Cách một chút thôi nhưng tôi ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người anh.
“Vào đi ! ” Anh xoay người đi vào, một bên ngửa đầu uống một ngụm to.
“Thẩm Ngưỡng Nam ! ” Tôi đóng cửa lại, muốn giành lấy chai rượu trong tay anh. Đáng tiếc tôi lại chỉ có một cánh tay, anh nhẹ nhàng tránh người qua một bên. Anh ngồi trên ghế trong phòng ăn, đôi chân cao dài gác trên bàn, ừng ực uống thêm mấy ngụm rượu. Tôi chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ này của anh, vô lực ngồi đối diện, đau lòng nhìn anh.
Nhưng anh dường như không có say, ánh mắt trừng nhìn tôi như rất tỉnh táo : “Chơi vui vẻ chứ ? ” Anh uống quá nhiều, nhưng nói chuyện vẫn sặc mùi chua ngoa, hiển nhiên lý trí ý thức vẫn còn đủ.
“Ngưỡng Nam ! ” Tôi nhẹ giọng gọi, : “Không vui vẻ chút nào. ”
“Vì sao vậy ? ” Anh dùng sức nắm lấy tay tôi, rất mạnh bạo, toàn bộ như ngập vào trong da thịt tôi, đau vô cùng.
Tôi cau mày muốn đem tay anh bỏ ra. Anh đột nhiên buông mạnh tôi ra, ngất ngưởng hướng toilet đi. Tôi chạy theo dìu anh, anh dựa hẳn vào bả vai tôi. Tay kia của tôi bị cố định, vốn trọng tâm không vững, lại chịu cả thể trọng của anh, “Bịch ” một tiếng tôi ngã trên mặt đất, anh ngã theo cùng, cả người đè ép lại.
“Vì sao lại không vui ? ” Anh híp mắt, vẫn nhớ rõ vấn đề vừa rồi.
“Bởi vì người không phải là anh. ” Một tay tôi gạt gạt mấy sợi tóc tán loạn trên trán anh, mỉm cười nói : “Về sau mặc kệ là đi đâu, em chỉ muốn đi cùng với anh. ”
Hai mắt anh sáng ngời, đè nặng lực hơn lên người tôi : “Anh cũng vậy, nhưng không thể quá tham lam. ”
Chúng tôi nhìn nhau cười, phiền não vốn có như bay đâu hết. Nhìn nhau, anh dựa vào tôi, tôi tiến tới, cánh tay lần lên cổ anh, hai tay anh ôm chặt chỗ thắt lưng tôi, hơi hơi cúi đầu, tôi nhắm mắt lại.
Tất cả cứ như trong hí kịch, anh lại đột nhiên quay đầu nằm úp sấp về phía trước, liều mạng nôn mửa. Tôi không kịp tránh ra, anh nôn ào ào, hơn nửa phun lên người tôi, nửa còn lại ở bên cạnh cũng chảy tới người tôi. Tôi chết trân trong đống nôn mửa mùi rượu.
Nôn hết, anh ấy hoàn toàn tỉnh táo, trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi, tôi cũng dở khóc dở cười nhìn lại anh.
(NCKK : nghiến răng kèn kẹt luôn ; @Kat : mún ném đá ghê !!!!)
Một lúc lâu sau, anh mới bừng tỉnh thần sắc, luống cuống đem tôi đang ngập trong đống nôn mửa nhà anh mà ôm lấy, vọt vào nhà vệ sinh, lại bối rối mở vòi hoa sen, đưa tôi vào trong. Vừa động tay nhìn thấy cánh tay bị thương của tôi, liền vội vàng tìm đến một cái bọc to bao kín cẩn thận rồi cởi bỏ quần áo của tôi, mở nước tắm sạch. Toàn bộ quá trình rất nhanh rất chặt chẽ.
Tôi nghĩ mình thực sự bị đả kích quá lớn. Hôn thì bị ói ra khắp người, khi tắm rửa cởi áo anh ấy cũng không thèm liếc tôi một cái. Tôi muốn ngượng ngùng một chút cũng không được, để mặc cho dòng nước tẩy rửa sạch sẽ. Anh thật sự là lady-killer vạn người mê sao?
“Thần Hi, anh giúp em gội đầu được không ? ” Anh ở cửa, giọng có vẻ buồn hỏi.
“Đừng, đừng ! ” Tôi không muốn thất bại đến một chút tự tin cũng không còn, gian nan tự mình giải quyết, không cẩn thận đụng đông đụng tây “rầm rầm ”.
Thở dài, hạ thấp người để kiểm tra. Cửa mở, mành bị kéo ra, tôi xấu hổ đến mức quẫn bách. Anh đã cởi bỏ quần áo, vẻ mặt mất tự nhiên nhìn tôi, cứ thế mà chân thật tới gần làm tôi muốn ngất mất.
“Như vậy em có thể thấy công bằng một chút không ? ” Anh so với tôi còn xấu hổ, quẫn bách hơn.
Quả thật công bằng nhưng kích thích quá đi ! Tôi tránh ở một bên, muốn tìm cái khăn che chắn bớt chút. Anh ngăn cánh tay đang quờ quạng của tôi, nhấc chân tiến vào, ôm cổ tôi. Tôi thở dốc vì kinh ngạc, nháy mắt hô hấp liền loạn hết cả lên.
Thân thể thân mật, cảm xúc chân thật, tôi từng chút từng chút cảm nhận. Một loại bản năng thân thể theo gan bàn chân truyền lên, tôi vô lực bám trụ vào anh, tim cứ thế mà nảy nhịp.
“Thật xin lỗi, lần đầu tiên rơi vào tình huống như vậy. ” Giọng nói anh thì thầm bên tai tôi xong liền nhẹ nhàng chà xát tắm.
“Ổn, rất ổn ! ” Tôi lắp bắp nói.
“Muốn quên cũng khó. ” Anh dán lại gần tôi, làm cho tim tôi càng đập nhanh : “Hôm nay không quay về, được không ? ” Anh nói xong, hôn tôi một chút, lại một chút, ngọt ngào, mê đắm.
Tôi nằm trong lòng anh : “Em có muốn về cũng không được. ” Tôi thấp giọng trả lời.
Anh cười rộ trầm thấp, liếm lỗ tai tôi.
Trong phòng tắm dường như rất nóng, tất cả như đều bốc hơi lơ lửng.