Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi học đại học, tôi theo chuyên ngành quản lý xí nghiệp, chuyên ngành này lĩnh vực rất rộng, tôi có thể vào công ty nước ngoài, cũng có thể vào bất kì công ty nào trong nước, nếu như hòa đồng tốt, tiền thù lao sẽ rất nhiều, nhưng tôi làm chọn làm giáo sư, hơn phân nửa nguyên nhân là làm giáo sư các trường đại học áp lực không lớn, còn có ngày nghỉ rất dài.
Ngày nghỉ dài, nghe qua đã làm cho người ta thích thú đến cỡ nào! Đó đều là ánh mặt trời, bãi cỏ, biển rộng, thức ăn ngon tương quan liên kết.
Radio của trường như thường lệ vào buổi sáng phát những bài hát được mọi người yêu thích, hôm nay là bài “Hữu nghị lâu dài” của Phí Văn Lệ trong album có chủ đề là “Hồn đoạn Lam Kiều”. Bởi vì ngày mai đã bắt đầu nghỉ đông, dùng cơm, một mình ngồi ở trên bàn ăn, tinh tế lắng nghe, tôi cảm thấy bài này đột nhiên có ý nghĩa, không khỏi hiện ra một chút suy nghĩ. Có chút nhàn nhạt say sưa và cảm giác mê ly, phảng phất hơi thở tinh tế, thấm ướt từng lỗ chân lông.
Mùa đông này rất lạnh, hơn một tháng qua, không có một ngày trời thật sự trong, bầu trời không phải âm u, thì là có bông tuyết đang bay. Tôi ngây ngốc ngồi ở trong trường, mùa đông tương đối mà nói, là ấm áp mà lại ướt át, tôi ở trong này vài năm, chưa có ấn tượng tuyết rơi.
Đối với việc đột nhiên tuyết đến này, không đề phòng, tâm tình không khỏi có chút không tốt. Trong phòng học phương tiện sưởi ấm rất kém, hà hơi vào lòng tay đang viết trên bảng đen, một đôi tay đông lạnh đỏ bừng. Toàn bộ khóa học của tôi cuối cùng cũng cố gắng, không biết có để ý đến tâm tình của tôi, hay là sợ không qua kì thi, học trò của tôi tương đối phối hợp với công việc tôi giao, điều này thật làm cho tôi bớt lo không ít.
Người với người, bọn họ ngoan ngoãn, tôi cũng sẽ không làm khó bọn họ. Chưa tới kỳ thi, mọi việc chưa hẳn như trời xụp, bọn họ có thể bước sang năm mới yên bình, tôi cũng cảm thấy rất mừng.
Hơn một tháng ngày nghỉ tôi nên làm thế nào?
Đột nhiên một ý nghĩ hiện ra trong đầu, ba năm, tôi nghĩ tôi đã có thể có dũng khí đối mặt. Lúc trước thấy anh ấy ôm cô ta, tôi chỉ biết trốn không quay đầu lại, đứng ở thật xa, cất giấu, làm như chưa bao giờ quen biết với anh.
Ngoài mặt hết thảy đều không sao, nhưng tôi lại không dám bước vào nơi kia, và tin tức về nơi đó tôi cũng không hề biết. Tuy rằng anh cũng đã rời xa kia nơi đó.
Hơn một ngàn ngày, chịu đựng qua từng tháng ngày, tôi đếm lấy, hao tổn, không biết là bao nhiêu.
Có lẽ thật sự nên trở về đó, lấy độc trị độc cho tâm bệnh này.
Tôi quyết định đến nơi đó trước, sau đó lại trở về nhà. Ngày nghỉ bắt đầu được nghỉ sớm, cách lễ mừng năm mới còn vài ngày, không muốn cùng ba mẹ nói thêm cái gì, chỉ nói có việc về trễ vài ngày.
Hành lý không lớn, dễ dàng lên đường. Từ trường học đến nơi kia, gần một ngàn dặm, tôi nhắm mắt lại cũng có thể đếm được từng cảnh ngòai cửa sổ, mỗi một điểm đến, mỗi một cây cầu. Đi qua những ngày kia, mỗi một tuần trơi qua, ở nơi đất khách, trong chuyến du hành buồn tẻ, thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ là phương thức duy nhất tôi quên đi thời gian.
Tuyết bắt đầu lại rơi, trên đường xe rất nhiều, lái xe thật sự cẩn thận. Trên xe lữ khách hơn phân nửa đều là người trong một nhóm, trên đường nói cười không ngừng, ăn không ngừng.
Từ trước đến bây giờ, tôi cuối cùng vẫn cô đơn một mình.
Chạng vạng, tôi đến được nơi đó. Vẫn phồn vinh náo nhiệt như trước, tuyết bay đầy trời, nó có vẻ lộ ra chút nỗ lực không thong dong.
Thuê một chỗ ngồi cố định, lại ngồi giao thông công cộng, hơn hai giờ, tôi mới đến trước một khu vực nhỏ. An ninh nhìn tôi quen mặt, mỉm cười gật gật đầu, để cho tôi đi vào.
Ta đông cứng tại chỗ, đột nhiên không muốn đi vào. Phòng sớm đã đổi chủ, người cũng rời đi, anh gọi điện thoại cho tôi, nói bên trong mỗi một đồ vật đều tự anh thu thập, cho dù là một cái bút. Tất cả mọi thứ đều là của anh, anh muốn đến một nơi khác bắt đầu lại, nơi đó có cô ấy. Tôi nói “Được”, tắt điện thoại, từ đó về sau, chúng tôi chưa liên lạc với nhau.
Gian phòng kia không có ánh đèn, chủ nhân nhất định là chưa trở về. Nếu như đã trở lại, tôi gõ cửa, có thể nói cái gì? Nói đi lầm nhà?
Chuyện đã lâu như vậy, vì sao tôi còn quấn quít lấy không buông?
Như thế thật hoang đường và ngu xuẩn, buồn cười vô cùng.
Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác, không có tuyết, tìm một khách sạn, tắm nước ấm, ngày mai về nhà.
Một buổi trưa điển hình vào mùa đông, bầu trời không chút lo lắng đã gần chạng vạng tối. Tuyết lẳng lặng bay, đường banh máy bay đã bị tuyết phủ lấy. Nhân viên làm việc in dấu chân vội vã, đang ở nơi bị tuyết vùi lấp. Xa xa chiếc kinh thủy tinh trên máy bay cũng đã bị tuyết làm cho một mảnh trắng xóa. Trên máy bay cũng có dấu hiệu bị tuyết bao trùm. Không có máy bay cất cánh, không có máy bay tiến cảng, lúc này, toàn bộ sân bay tựa hồ quên đi chức trách của mình, giống như đơn độc.
Phòng chờ phía sau máy bay, cũng xôn xao.
Phát thanh viên luôn lặp lại máy bay kia bởi vì từ chối đến cảng, chiếc máy bay kia bởi vì tuyết rơi nhiều mà từ chối cất cánh. Người phục vụ đối với lữ khách mà nở nụ cười giải thích. Lữ khách cảm xúc bị thời tiết tùy hứng bộc phát đến cực điểm, bọn họ phẫn nộ, lo lắng, mắng, kháng nghị, nhưng rất nhanh hết thảy đã bị tuyết bao phủ, bọn họ bất đắc dĩ ngồi xuống, bắt đầu gọi điện thoại nói lý do về muộn, gửi tin nanh ta bảo chờ, mở laptop chơi trò chơi, vài người hợp ý thì tán gẫu nói chuyện.
Tôi không có ai đang chờ đợi, cũng không vội vã trở về, phòng chờ trong lầu thật ấm áp, mặc áo lông vừa vặn thích hợp. Hành lý đã vận chuyển, trong tay chỉ còn cái túi và áo khoác ngoài, dưới ánh đèn, tôi nhìn bốn phía đi một vòng trong cửa hàng miễn thuế, từ quần áo, đến đặc sản, vật kỉ niệm, tinh tế tiêu tốn cho đến trưa. Ăn xong cơm trưa do sân bay cung cấp, tôi bắt đầu lật xem một quyển sách mang theo.
Tôi sớm học được cách chờ đợi thời gian.
Chỗ này đã nhiều năm không thấy tuyết rơi thật nhiều, cho dù có tuyết, cũng rơi xuống đất biển thành nước, không thể lưu lại trên mặt dất một mảnh trắng, cũng không khác gì trời mưa. Quê nhà cũng là như thế, trường học cũng như vậy. Hôm nay truyết rơi có chút đặc biệt, rất có cảm giác “Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt”
(1) đồ sộ. Đọc sách xong cảm thấy mệt mỏi, tôi liền đi tới cửa sổ thủy tinh phía trước, tĩnh tâm thưởng thức cảnh tuyết.
“Thật ra cứ như vậy lẳng lặng ngắm tuyết, cảm giác được sinh mệnh đều là yên tĩnh, dịu dàng.” Người ngồi bên cạnh tôi chỉ ra, trên của sổ thủy tinh chiếu ra một thân ảnh cao gầy.
“Ừ, tuy rằng là bức bách, nhưng cũng cảm nhận được một loại vẻ đẹp tự nhiên rung động.” Tôi xoay người, gật đầu mỉm cười với anh ta. Mẫu thân đại nhân thường nói con gái bên ngoài sẽ không nói chuyện với đàn ông xa lạ, tôi nghĩ tôi đã vượt qua suy nghĩ cổ hữu đó, người khác lễ phép, tôi cũng như đáp lại lễ nghĩa.
Một người đàn ôn hòa khiêm nhã, áo lông sắc màu khói bụi, áo khoác màu nâu nhạt, vóc người thon dài cao ngất. Ánh mắt của anh ta thân thiết thật ấm áp, hơi thở sắc bén bị anh ta che giấu, đây là một người hay đề phòng, tôi nghĩ tôi không nhìn lầm.
Chúng tôi mặt đối mặt nhìn nhau, lại cùng nhau chuyển hướng nhìn ngoài cửa sổ.
“Tuyết như vậy ở phương Bắc cũng không thấy, mà ở trong này rất hiếm thấy. Người đưa tin nói, năm mươi năm không gặp, tôi nghĩ trong lịch sử cũng sẽ hiếm gặp.” Anh ta khẽ thở dài một hơi, không biết là nói cho tuyết này, hay là vì lữ trình.
Tôi nhún nhún vai, “Đã từng thấy, Trương Đại trong “Đào am mộng ức” có viết rằng: Sùng Trinh
(2) năm năm có tháng mười hai, mà ở Tây hồ, tuyết rơi ban ngày, trong hồ người hay chim đều cất tiếng ca hay tuyệt, ngày cùng mây, cùng núi, cùng nước, cao thấp nhất bạch. Còn có một bài thơ nói Thiên Khải
(3) sáu năm có tháng mười hai, tuyết rơi sâu hơn ba thước, tuyết rơi vạn năm, cũng hiểu được, trăng không thể sáng, đều chỉ là một màn trắng xóa.”
“Cô từng học Trung văn à?” Anh ta hiển nhiên có điểm giật mình.
Tôi mặt đỏ lên, mất tự nhiên xoay người lại, “Không có, chỉ là ba tôi ở phíaNam, rất ít nhìn thấy tuyết. Đối với cảnh tuyết được miêu tả, tôi có lưu ý vài lần.”
Anh ta khen ngợi gật gật đầu, “Cô thật đúng là người có tâm. Tôi cũng lâu đã không nhìn thấy tuyết, có thể là đã xem nhẹ. Vô luận là quê quán hay là địa phương đang học, tuyết rơi rất nhiều, tháng mười một liền chính thức tiến vào mùa đông, cơ hồ kéo dài đến thanh minh
(4). Tuyết cứ từng đợt lại từng đợt, tháng dài không thay đổi. Tôi chỉ coi một mùa như một thứ trang sức, cũng không dừng để xem.”
Không biết anh ta nhớ tới cái gì, ý nghĩa lời nói càng ngày càng phiền muộn.
“Công việc bận bịu?”
“Vội vàng cũng là tự tìm, khoái hoạt và xúc động là dựa vào tự mình tìm, vội vàng cũng không phải là lý do bỏ qua.”
Tôi “Ừ” một tiếng, từ trong túi lấy ra hai quả cam, đưa cho anh ta một quả, vừa chỉ ghế phía sau ngồi. Anh ta nói cảm tạ, cùng tôi cùng nhau ngồi xuống ăn cam xem tuyết.
“Tôi muốn an tĩnh tới đây kiểm điểm, nhìn vào giữa đoàn người, chỉ nhìn thấy cô một mình xem tuyết, không để ý rãnh rỗi tôi liền tò mò.” Anh ta cũng có thể là lần đầu tiên cùng người xa lạ tiếp xúc, vẻ mặt hơi có chút mất tự nhiên, “Cô không nóng lòng sao?”
“Ừ, tôi là về nhà mừng năm mới, thời gian tới cũng không vội, cũng có thể chờ ngày tuyết ngừng rơi, còn anh?”
“Vốn công việc cũng không gấp, tuy nhiên, cũng không xem như chuyện xấu, ít nhất sự đột nhiên đến ngoài ý muốn này, có thể cho tôi dừng lại bước chân, hưởng thụ thanh nhàn khó được, có thể cho tôi thưởng thức cảnh tuyết đã lâu không thấy.”
Tôi đưa cho anh ta một tờ báo, “Đáng tiếc cảnh như vậy cũng không phải là đẹp, mà là một tai họa.”
Anh ta trầm mặc tiếp nhận, gật gật đầu.
Trong radio bắt đầu thông báo một số chuyến bay đã hủy, làm cho lữ khách đều đến phía trước làm thủ tục trả vé. Đám người bình tĩnh lại náo lọan lên.
“Cô cũng coi ‘ ông già mà biển cả” sao?” Anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi khó hiểu gật gật đầu.
“Quyển sách kia nói cho bạn biết muốn có thành công phải có thất bại, mà nếu lúc thất bại thì vận phải giữ vững thành công. Phải nói lại, ở cảnh khốn đốn, chúng ta phải học đối mặt, tiếp nhận, tưởng tượng tốt đẹp.”
“Ở cảnh đẹp trước, phải đề phòng rắc rối chưa xuất hiện?” Tôi tán thương nói, nuốt xuống một miếng cam cuối cùng. Anh ta cười lớn gật đầu, cầm lấy vỏ cảm ném xuống, lại từ trong túi lấy khăn ra lau nước trái cây cho tôi.
Tất cả chỉ là lơ đãng như vậy, lại làm cho tôi cảm động thật nhiều. Giống như người lớn bao dung, giống như được người thân cưng chìu. Tôi giả bộ không phát giác, tiếp tục nói: “Tôi nhớ rõ, có một triết nhân đã nói, khi bạn bất hạnh, bạn cứ coi như thượng đế cho bạn một kỳ nghỉ dài hạn tốt đẹp, không cần thầm oán, không cần khổ sở, chấn chỉnh thật tốt tâm tình của mình, ở lại đây nghỉ dài hạn, đi ra ngoài một chút, tự yêu quý thật tốt bản thân, để ở cơ hội kế tiếp, lại một lần nữa bắt đầu.”
“Ha, thuyết phục không tệ. Ví dụ như hiện tại…” Anh ta nhướn hàng lông mi nồng đậm, đứng lên tao nhã vươn tay vươn tay về phía tôi, cười nhẹ nói: “Sao chúng ta không cùng nhau tản bộ, cùng đi uống một chén cà phê, cùng nhau tâm sự cảnh tuyết đầy trời?”
Có thể nói không tốt sao? Anh ta không phải làm cho người ta cảm thấy chán ghét. Tôi đem tay đặt trong tay anh ta.
Trong phòng chờ tìm không thấy người thứ ba giống tôi và anh ta như vậy, chậm rãi đi dọc theo lối ra thong thả đi dạo, một ly cà phê bằng giấy, cẩn thận không đụng người ngoài, thỉnh thoảng còn cúi đầu đàm tiếu vài câu.
Đặt mình ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, cùng người xa lạ ở chung, đây mới là chính mình. Tôi mới có thể chân chính hiền hòa, bất cần.
Anh ta có thể đã lâu không nhàn rỗi, vẻ mặt sung sướng vẫn gduy trì ở trên mặt. Anh ta không giống tôi còn nhìn ngó người ta cãi nhau, còn có thể nhìn ngắm vật phẩm miễn thuế trên kệ, anh ta chỉ tự tại đi tới, thỉnh thoảng dừng lại đợi tôi, nói vài câu cảm khái.
“Cuộc sống giống như đang thi chạy, không dám thư giản, vẫn cứ tiến về phía trước mà chạy, sợ dừng lại sẽ bị người khác đuổi theo. Vội vàng lại vội vàng, trong nháy mắt tuổi ngày một lớn, mới phát hiện trừ bỏ bề ngoài có vinh quang, nội tâm lưu lại thứ gì đó để nhớ rất ít.”
Anh ta rất già sao? Tôi không dám hỏi, nhưng mà lại không nén nổi tò mà. Anh ta nhìn qua tinh xảo, khí chất lại như thế hiên ngang, nhất định có nhiều thứ tốt đẹp quanh mình, cũng rất hay bị soi mói.
“Nói như thế nào nhỉ?” Chúng tôi dựa vào một trước cây đèn, nhìn người đến người đi trong đại sảnh, tôi sâu kín nói: “Thật ra không cần thiết so sánh cùng người khác. Cuộc sống như một loại vườn, trồng loại rau tự mình yêu thích, không nên nghĩ nhiều phải thu hoạch nó, chỉ cần chú tâm chăm sóc, cuối cùng cũng được cảnh đẹp. Bất kì chuyện tốt đẹp gì, nếu dùng công danh lợi lộc đối đãi, dĩ nhiên có hơi vị tiền. Cổ kim nội ngoại, bao nhiêu hoạ sĩ, tác giả, nhà âm nhạc, đều là xuất thân ở chỗ khốn cùng thất vọng, sau khi sáng tạo ra tác phẩm mới tản mát ra phương hoa, truyền lưu thiên cổ. Còn như những người bình thường khác, thuận theo thuỷ triều, nhất định cũng sẽ ăn ngon mặc đẹp, nhưng dạng này cũng sẽ chỉ là hạng người hời hợt. Không tham chiếu, không cố ý, làm đủ khả năng, để tự bản thân được vui sướng.”
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt trở nên sâu xa, rồi trở nên mê ly, tôi cẩn thận chuyển động sóng mắt, một chút đỏ ửng ở má nhẹ nhàng dâng lên, “Tôi nói sai sao?”
“Tôi đang đoán công việc của cô?”
“A, trăm ngàn đừng đoán, đoán trúng tôi cũng không thừa nhận.”
“Cô rốt cuộc là dạng người gì?”
“Thích thức ăn ngon, quần áo đẹp, người không có việc gì.” Tôi tuyệt không nguyện làm cho một người “bèo nước gặp nhau” nhìn thấu, như vậy rất mất mặt.
Anh ta không có thuận theo tôi nói, dung túng, tôi nghĩ đó là dung túng ý cười, “Được, tôi không hỏi nhiều, cũng chỉ có lúc này, chúng ta mới có thể như vậy tự nhiên ở chung.”
“Ừ, gặp lại cũng coi như đã từng quen biết!” Tôi liên tiếp gật đầu. Trong radio đang thông báo chuyến bay bị bỏ, nếu thời tiết chuyển biến, có thể sẽ đổi thành chuyến bay giữa trưa ngày mai, để cho lữ khách có công việc gấp phía trước đi làm thủ tục.
Tôi vươn tay, trong lòng thoáng có chút tiếc nuối, “Rát vui khi quen biết anh, tôi phải đi rồi.”
Anh ta nắm tay có chút dùng sức, ánh mắt thâm sâu như mặt biển, hồi lâu, anh ta mới khàn khàn tiếng nói ra: “Gặp lại.”
Tôi nở nụ cười, vẫy vẫy tay, chạy về hướng thang máy.
Lữ khách làm thủ tục rất nhiều, xếp hàng thật dài, hồi lâu mới đến tôi. Tôi hỏi hành lý có phải lấy lại hay không, biết được khi không cần, tôi mới quyết định ký vé máy bay. Người phục vụ còn nói cho tôi biết, bên ngoài sân bay có một số xe miễn phí đi vào thành phố, nếu tôi muốn quay trở lại thành phố. Khách sạn ở gần sân bay có vẻ sẽ đông người, thời gian của tôi lại nhiều, nên tôi quyết định trở lại trong thành phố.
~oOo~
(1) Giang tuyết – Liễu Tông Nguyên
Thiên sơn điểu phi tuyệt,
Vạn kính nhân tung diệt,
Cô chu thôi lạp ông,
Độc điếu hàn giang tuyết.
Dịch nghĩa:
Tuyết trên sông
Giữa ngàn non, chim bay bổng tuyệt mù trời.
Trên vạn nẻo đường tắt, dấu vết người vắng hẳn.
Thuyền lẻ loi có ông già mang nón lá áo tơi,
Một mình ngồi câu trên dòng sông đầy tuyết lạnh.
(2) Sùng Trinh: niên hiệu của vua Tư tông thời nhà Minh bên Trong Quốc, công nguyên 1628 – 1644
(3) Thiên Khải: niên hiệu của Minh Hi Tông, Chu Do Hiệu, năm 1621 – 1627
(4) Tiết Thanh minh là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước phương Đông chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa cổ đại. Nó là một trong số hai mươi tư tiết khí của các lịchTrung Quốc, ViệtNam, Nhật Bản, Triều Tiên. Vì lịch của người Trung Quốc, cũng như Việt Nam cổ đại, bị nhiều người lầm tưởng là âm lịchthuần túy nên rất nhiều người cho rằng nó được tính theo chu kỳ của Mặt Trăng quay xung quanhTrái Đất. Trên thực tế lịch Trung Quốc cổ đại là một loại âm dương lịch nên nếu giải thích theo thuật ngữ của lịch hiện đại ngày nay (lịch Gregory) thì nó được tính theo vị trí của Trái Đất trong chu kỳ chuyển động trên quỹ đạo của mình xung quanh Mặt Trời. Nếu tính điểm xuân phân là gốc (kinh độ Mặt Trời bằng 0°) thì điểm diễn ra hay bắt đầu tiết Thanh minh là kinh độ Mặt Trời bằng 15°. Do vậy, tiết Thanh minh thực tế được tính theo cách tính của dương lịch hiện đại và nó thông thường bắt đầu vào ngày 4 hoặc 5 tháng 4 dương lịch tùy theo từng năm. Theo quy ước, tiết thanh minh là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 4 hay 5 tháng 4 khi kết thúc tiết xuân phân và kết thúc vào khoảng ngày 20 hay 21 tháng 4 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết cốc vũ bắt đầu.