Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói kiếp trước là người yêu thân mật, đời này ngược lại là người xa lạ không hơn không kém. Đối với người khác xem ra, vừa thấy mặt đã yêu chết đi sống lại rõ ràng không đáng tin, nhưng hai người bọn họ một chút cũng không xoắn xuýt cái này, vô cùng thản nhiên. Sau buổi gặp nhau ngày đó, Lộ Thải liền dời đến căn hộ của Phương Tri Viễn, hai người chính thức bắt đầu cuộc sống ở chung.
Không giống như học sinh cấp ba nói yêu đương hơn phân nửa là máu nóng xông lên đầu, theo đuổi oanh oanh liệt liệt gì gì đó, hai người bọn họ càng có khuynh hướng ở chung theo hình thức của lão phu lão thê. Suy cho cùng từ từ rồi sẽ nhớ hết những thứ đã trải qua từ kiếp trước, lại càng lúc càng yêu đối phương, hiện tại vô cùng quý trọng mỗi giây mỗi phút bên cạnh nhau.
Trong nhà Phương Tri Viễn không còn ai, dĩ nhiên không lo lắng vấn đề come out; Lộ Thải đã sớm nói chuyện với dì Vương, với cậu mà nói chỉ có dì mới là người nhà thật sự, người “mẹ” kia cách cuộc sống của cậu đã quá xa. Còn đồng nghiệp của hai bên, cũng chọn lấy thời gian phù hợp hẹn ra ngoài ăn bữa cơm, nói ra quan hệ của hai người. Tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, năng lực tiếp nhận rất nhanh, cho dù không quá thích ứng cũng sẽ không kỳ thị gì gì đó. Huống hồ mọi người đã ở chung được lâu như vậy, cũng biết được tính cách của nhau, nghe được tin tức này ngược lại cho thấy rằng là biểu hiện của sự tín nhiệm, so với trước kia lại càng thêm tốt.
Cái nhìn của người khác cho tới bây giờ cũng không phải là điều bọn họ lo lắng, chỉ là lựa chọn thẳng thắn mà thôi. Mà hiện tại vấn đề dường như đều giải quyết xong, có lẽ, trong lòng còn có nghi hoặc, nhưng hai người tại thời điểm mùa đông vùi mình trong thảm chăn ấm áp, ngồi trên sopha nói chuyện trời đất, như thế nào trải qua loại chuyện trọng sinh được xưng là vô cùng hoang đường này cũng không còn gì quan trọng nữa rồi.
Những ngày như thế này không thích ra cửa, ngoài phòng tuyết rơi đầy trời, trong phòng ấp ám hòa thuận vui vẻ. Lộ Thải thích bưng hồng trà, khói trắng bốc lên từ ly, cậu sẽ nhẹ nhàng thổi mấy hơi, sau đó cái miệng nhỏ húp một ngụm. Sau lưng là dựa vào ngực của người yêu, vững chắc, tràn ngập cảm giác an toàn, dường như còn sợ mình chạy trốn đối phương luôn dùng tay gắt gao ôm chặt.
Cho dù không có chuyện gì đặc biệt, cậu cũng thích kéo dài âm điệu gọi “Trí Viễn, Trí Viễn,” mà người sau lưng rồi sẽ trả lời ngay một câu “Ở đây”. Thoạt nhìn giống như là một trò chơi ấu trĩ, nhưng bọn họ làm không biết mệt, có thể xem cái này là một loại tiểu tình thú đi.
Phương Tri Viễn lại thích cúi đầu, nhìn cái đầu trong ngực gật gù theo từng tiết mục trên tivi, dùng cằm cọ cọ sợi tóc đen nhánh, tiểu gia hỏa sẽ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, một bộ dạng không chút phòng bị. Thời điểm này có thể hôn, hôn xuống cánh môi mềm mại kia, bức đối phương trầm mê trong đó, thỉnh thoảng cổ họng phát ra từng tiếng ngâm nga nhỏ vụn.
Hắn thích gọi Lộ Thải là “Tiểu gia hỏa” hoặc là “Thái Thái”, dĩ nhiên cái trước bất kỳ chỗ nào cũng có thể gọi, cái sau chỉ thường xuất hiện ở bàn cơm. Hai đời rồi, thời điểm nên kiêng ăn vẫn là kiêng ăn, Lộ Thải cực kỳ không tình nguyện dùng đũa đâm đâm thịt trong bát, chống lại vẻ mặt nghiêm túc của Phương Tri Viễn, không nói lời nào ngoan ngoãn vùi đầu ăn hết.
Phương Tri Viễn nhịn không được bật cười, cảm thấy hai đời đều nuôi một con thỏ nhỏ, thích đùa ngịch lại nóng nảy, nhưng khi nghe lời lại khiến người ta không cách nào tức giận.
Toàn bộ mùa đông, bởi vì có nhau làm bạn, lòng tràn đầy ấm áp.