Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gặp Người Đúng Lúc
Phần 1
Trong quán bar nhập nhoạng ánh đèn lẫn những tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tôi trốn trong một góc quầy uống hết ly này đến ly khác, uống như một đứa con gái bất cần đời đang tìm rượu giải sầu. Rượu chảy vào họng làm bỏng rát cổ tôi, bỏng cả trái tim tôi.
Uống đến cốc thứ mười một thì điện thoại trong túi tôi bắt đầu rung lên, nhìn tên người gọi đến hiển thị trên màn hình, tôi chỉ cười nhạt rồi mặc kệ cho nó chuyển thành cuộc gọi nhỡ. Lúc sau, chồng cũ của tôi gọi không được, lại nhắn tin đến:
– Linh, anh xin lỗi, giờ em đang ở đâu? Anh đến đón em.
– …
– Anh biết anh có lỗi với em, nhưng thật sự anh không thể làm khác được. Em đừng nghĩ quẩn nhé, đời còn dài, còn tìm được nhiều người tốt hơn anh. Đừng nghĩ quẩn nhé em. Anh xin em đấy.
Tôi không trả lời mà chỉ cầm cốc rượu lên uống, trong lòng thầm rủa “nghĩ quẩn cái tiên sư cha nhà mày, bà mày sẽ không bao giờ vì một thằng cặn bã như mày mà nghĩ quẩn. Bà mày chỉ muốn uống rượu một hôm cho thật say rồi ngày mai quên đi mày, tiếp tục sống vui vẻ thôi”.
Nhưng mà… càng uống nhiều rượu, tôi lại càng nhận ra để làm được điều đó, tôi sẽ phải cần một thời gian dài chứ không phải chỉ dùng một đêm say rượu là quên đi được. Tình cảm đã kéo dài ba năm không phải nói quên là quên, huống hồ hôm nay còn là ngày cưới của tôi.
Đúng, ngày cưới của tôi…
Vậy mà khi mọi thứ đã chuẩn bị tươm tất xong xuôi, chồng tôi lại gọi điện đến để thông báo anh ta không thể đến đón dâu được, anh ta trót làm bạn thân tôi có bầu rồi. Hơn ba tháng, là con trai. Hôm nay nhà cô ta đến tận nhà anh ta để ăn vạ thì mọi chuyện mới vỡ lở.
Khỏi phải nói, khi nghe được tin ấy tôi đã sốc như thế nào, cảm giác như mình đang lâng lâng ở trên mây bị rơi toẹt một cái xuống vực thẳm. Đám cưới bị hủy bỏ, hàng trăm mâm cỗ phải đổ đi, bố mẹ xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, còn tôi, tôi không chịu được những lời rèm pha của người đời nên chạy đến đây uống rượu.
Mẹ kiếp!!!
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng nhức nhối khó chịu, giống như có một cái gai to ghim trong đó mà không có cách nào nhổ ra được, cảm giác sắp được làm cô dâu rồi chỉ qua vài tiếng đã bỗng nhiên trở thành một kẻ bị bỏ lại làm tôi không chịu nổi, cứ thế nốc rượu như nước lã để hơi men xoa dịu lòng mình.
Không biết uống thêm bao nhiêu cốc, điện thoại của tôi lại tiếp tục rung lên, lần này là chồng hụt nhắn tin không được nên chuyển qua gọi điện. Đang uống rượu mà bị làm phiền, tôi điên quá nên cầm máy lên, gào rõ to:
– Gọi lắm thế.
– Linh, em đang ở đâu, ở đâu anh đến đón em?
– Anh bị thần kinh à? Tôi đang ở với người yêu tôi, anh đến đón làm gì?
– Em đừng như thế, anh biết em buồn nhưng em không cần dùng cách đó để nói dối anh đâu. Em đang ở quán bar phải không?
– Ừ, đang ngồi uống rượu với người yêu mới. Sao?
– Anh không tin. Em đừng nói dối anh thế, em lấy đâu ra người yêu mới.
– Anh cắm sừng tôi được, ngủ với bạn tôi đến mức chửa to đùng ra thế, anh nghĩ tôi không kiếm được thằng nào hơn anh chắc. Nói cho mà biết, bà đây vơ tay một cái là hốt được cả đống. Anh là cái quái gì mà tôi phải lừa anh.
– Thôi, em đừng giận nữa, bình tĩnh rồi nói chuyện được không? Em ở bar nào, anh đến đón em về.
Lúc này hai mắt tôi đã bắt đầu hoa lên rồi, tôi không muốn cái gã chồng hụt kia biết mình đau khổ vì thất tình nên lảo đảo bước xuống ghế, sau đó thò tay túm bừa một người đàn ông đang đi đến quầy, áp điện thoại vào tai anh ta:
– Anh yêu, nói là em đang ở với anh đi. Bạn này cứ không tin em đang ở với anh.
Đúng thời điểm đó, nhạc chuyển bài nên cả quán bar bỗng chốc im lặng lạ thường, người đàn ông kia khẽ liếc tôi, rõ ràng là không quen nhưng anh ta vẫn im lặng suy nghĩ vài giây rồi cuối cùng cũng nói:
– Ai gọi điện thoại đến cho em đấy?
– Người yêu cũ của em.
– Anh không thích người yêu cũ của em gọi cho em, từ giờ đừng nghe nữa, tắt máy đi.
Giọng anh ta đàn ông cực kỳ, diễn tả làm sao nhỉ, như kiểu vừa ấm áp nhưng cũng vừa lạnh lùng, ngay cả mấy câu nói dối giúp tôi cũng khiến người khác có cảm giác rất đáng tin.
Tôi cầm điện thoại áp lại vào tai mình, bảo với Nhật:
– Nghe thấy chưa? Đang ở với người yêu, miễn làm phiền. Từ giờ đừng liên lạc hay để tôi nhìn thấy cái bản mặt của anh nữa. Cút đi bao xa được thì cút.
– Linh, anh…
Không đợi anh ta nói xong, tôi đã cúp rụp máy một cái rồi tắt luôn nguồn điện thoại, xong xuôi ngẩng lên, định nói một câu cảm ơn nhưng lại thấy người kia đã sắp đi khuất rồi.
Khi ấy đầu óc tôi lâng lâng, không tự chủ được nên chạy theo túm lấy tay anh ta. Ai ngờ còn chưa kịp cảm ơn thì cổ họng bỗng nhiên lợm lên, sau đó “ọe” một cái rõ to, nôn sạch ra người anh ta.
– Cô làm cái gì vậy?
– Tôi… cảm …ọe… ọe…
Cả ngày hôm nay tôi không ăn gì, lại uống rượu mạnh nữa nên lúc nôn là ói ra cả mật xanh mật vàng, áo sơ mi đen của anh ta dính không sót một thứ gì trong dạ dày tôi. Người đàn ông kia lúc đầu thấy vậy thì mặt nghệt ra, sau đó định đẩy tôi ra nhưng tay tôi túm chặt quá, anh ta giằng ra không được, cuối cùng đành đứng đó mặc kệ cho tôi bôi bẩn hết vào người.
Tôi nôn xong mới ngước đôi mắt mờ mịt lên nhìn:
– Ơ, xin lỗi anh… tôi không cố ý… ọe…
– Tránh ra.
– Tôi không cố ý mà, anh để tôi lau áo cho…
– Tôi bảo cô tránh ra.
– Anh đẹp trai, anh cáu làm gì? Hay là hôm nay anh đi với tôi, đến nhà nghỉ tôi giặt áo cho, nhé. Đi với tôi.
– …
– Đằng nào áo anh cũng bẩn hết rồi, không chơi được nữa. Đi với tôi đi, tôi trả tiền. Anh ra giá đi, bao nhiêu tôi trả cho anh.
– Cô bị thần kinh à?
– Ơ sao lại nói thế? Lúc nãy anh vừa nhận anh là người yêu của tôi còn gì, tối nay anh phải đi với tôi.
– Tôi không quen cô.
– Quen hay không quan trọng gì. Chỉ cần anh phục vụ mà tôi thấy hài lòng, tôi sẽ boa thêm cho anh. Mấy cũng được, tôi boa.
Lúc đó tôi say nên nói rõ to, mấy người đứng cạnh đó nghe thấy còn tủm tỉm cười rồi hùa nhau vào trêu:
– Người đẹp đòi boa thế mà không đi thì phí lắm đấy anh ơi. Đi đi, áo cũng bẩn hết rồi, đi khách sạn bây giờ vừa được sướng vừa được tiền.
– Anh không đi thì tôi đi đấy nhé. Nhìn em ấy ngọt nước thế cơ mà, anh không đi thì để tôi.
– Lựa chọn nhanh lên ông ơi, bọn tôi đang xếp hàng chờ đây này. Nhanh lên.
Đầu óc tôi ngấm rượu nên quay cuồng hết cả lên, mắt cũng nhìn không rõ nhưng tôi cảm thấy cái anh bị tôi nôn vào người đẹp trai hơn mấy ông kia nhiều, hơn nữa anh ta còn rất cao, đứng cách tôi có mấy chục centi mà chắn hết được cả ánh sáng trước mặt tôi.
Vớ được trai đẹp ở đây sau khi thất tình, tôi sung sướng lôi lôi kéo kéo anh ta:
– Nghe thấy chưa, đi. Đi với tôi. Bao nhiêu tiền tôi trả, yên tâm, tôi không để anh thiệt đâu. Anh cứ phục vụ vừa ý tôi thì bao tiền cũng được. Nhé, đi với tôi.
Sau đó tôi cũng chẳng nhớ được mình nói những gì và anh ta đáp những gì, chỉ biết người đàn ông kia có gỡ tay thế nào tôi cũng không buông, xong còn mặt dày chui hẳn vào lòng anh ta, dựa vào đó ngủ ngon lành như chó con bén hơi mẹ.
Trong cơn say, tôi có cảm giác ai đó lay mình mãi nhưng không tỉnh được, tiếp theo là cảm giác cơ thể nhẹ bẫng như được người nào đấy vác lên, nhét vào xe ô tô, một lúc rất lâu sau lại bị ném lên giường một cách không thương tiếc.
Đau quá nên tôi phải lồm cồm tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở gào lên:
– Anh phục vụ tôi kiểu đấy đấy à? Ném thế gãy hết xương tôi rồi.
– Cô còn hét to thế chắc chưa gãy xương được đâu.
– Phục vụ thế này thì chết khách hàng à. Anh không biết khách hàng là thượng đế à, ném khách như thế đấy à?
Anh ta không trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bỏ vào trong phòng tắm. Tôi thì hậm hực lẩm bẩm thêm vài câu, sau đó tình cờ thế nào lại nhìn thấy chìa khóa ô tô của anh ta để ngay trên tủ cạnh giường, thế là say không nghĩ ngợi được gì, vớ lấy chìa khóa rồi ném thẳng ra ngoài cửa sổ, xong xuôi lại lăn ra ngủ tiếp.
Lát sau, tôi lờ mờ nghe thấy có người đang lay mình dậy hỏi “chìa khóa của tôi đâu”, nhưng tôi không trả lời mà chỉ xoay người ôm cứng lấy cánh tay anh ta, lẩm bẩm đáp:
– Chìa khóa làm gì, nằm xuống đây ôm tôi ngủ đi. Nhanh lên. Đòi chìa khóa làm gì?
– Này cô…
– Yên lặng, có muốn lấy tiền không thì bảo.
Tiếp theo thế nào thì say quá tôi không nhớ nữa, chỉ biết sáng mai tỉnh dậy thấy một tay mình vẫn ôm cứng lấy cổ người đàn ông kia, chân thì quặp chặt lấy người anh ta, buổi sáng nên tôi còn cảm nhận được rõ ràng chân mình đè lên một vật cứng cứng.
Vật cứng cứng này là….
Ôi mẹ ơi!!!
Tôi vội vàng bật dậy như lò xo, nhìn thấy người mình quần áo vẫn còn nguyên, mà người nằm bên cạnh cũng còn nguyên mới dám thở phào một tiếng. Lúc này cúi xuống nhìn kỹ vật cứng cứng kia mới phát hiện ra là mặt thắt lưng của anh ta chứ không phải là cái vật mà nãy giờ tôi đang nghĩ.
Khiếp, đầu óc tôi càng ngày càng đen tối thật.
Tôi xấu hổ đỏ bừng hết cả mặt, lại nhớ mang máng cả chuyện đêm qua nữa càng nhục không biết giấu mặt vào đâu. Lúc tôi luống cuống bò xuống giường, định im lặng bỏ trốn trước khi anh ta tỉnh dậy thì bỗng dưng nghe thấy một giọng nói:
– Đi đâu thế?
– À tôi… tôi…
Hôm qua say rượu hùng hổ bao nhiêu thì sáng nay tôi lắp bắp như gà mắc tóc bấy nhiêu. Cũng may là chưa đến mức tình một đêm với anh ta, nhưng không quen biết mà ngủ chung với nhau cả đêm thế, tôi cứ thấy sai sai thế nào ấy, cứ ngắc ngứ mãi không nói nổi một câu.
Người kia thấy tôi không trả lời được, lại nói tiếp:
– Chưa trả tiền mà, trốn đi đâu?
– À nhờ… tiền… quên mất. Bao nhiêu tiền ạ?
– Mười lăm triệu.
– Gì cơ? Anh giết người đấy à?
Đúng là nhắc đến tiền có khác, tôi từ mèo trở thành hổ hẳn. Tôi quay đầu trợn mắt nhìn anh ta, nghiến răng quát:
– Cả đêm qua anh được ôm tôi ngủ, vừa được ấm vừa không tốn tí sức nào. Không làm gì mà đòi tận mười lăm triệu, còn lâu tôi mới trả.
– Thế giờ tôi làm nhé.
– Thôi miễn, hết hứng rồi. Anh làm tôi mất hứng, anh phải trả tiền cho tôi thì có.
Người đàn ông kia đứng dậy, lúc này tôi mới để ý kỹ khuôn mặt của anh ta, đúng là đẹp trai thật, mà cởi trần nữa nên càng nhìn kỹ cơ bụng múi nào ra múi nấy, không có một tý mỡ thừa nào. Nói chung không phải cơ bắp cuồn cuộn giống người tập Gym mà nhìn rất rắn rỏi khỏe mạnh.
Ôm hàng ngon thế này ngủ cả một đêm, mười lăm triệu chắc là đúng giá nhỉ?
– Sao? Tối qua mạnh mồm lắm mà, bảo cứ đi với cô thì bao tiền cũng được cơ mà. Giờ có trả tiền không?
– Nhưng tôi chưa làm gì anh… à nhầm. Anh chưa làm gì tôi. Anh đã phục vụ đâu mà đòi tiền?
– Thế thì trèo lên giường đi, bảy giờ là hết giờ bao. Giờ còn ba mươi phút để tôi phục vụ.
Anh ta vừa nói vừa chậm rãi đi lại gần, mặt không một tia cảm xúc nào, tôi thì sợ anh ta làm thật nên co rúm hết cả người lại, gào lên:
– Này đừng đừng. Tôi không muốn nữa, hết hứng rồi.
– Tốt, thế trả tiền đi.
– Hạ giá bớt được không? Tôi không mang đủ mười lăm triệu.
– Tiền boa mà còn kỳ kèo nữa à?
– Không phải tôi kỳ kèo mà là tôi không mang đủ tiền ấy. Với cả từ tối qua đến giờ anh có tốn tý sức nào đâu, sao phải lấy đủ 100% thế làm gì? Giảm giá đi.
Đúng là sai một ly là đi cả đống tiền, mười lăm triệu bằng cả tháng lương của tôi chứ ít gì. Hôm qua đã tốn mấy triệu tiền rượu, hôm nay lại tốn cả tiền thuê trai bao mà còn chưa xơ múi được gì nữa, tôi bắt đầu xót tiền sắp đứt cả ruột đến nơi rồi.
Mà người đàn ông kia nghe thế, chẳng nói chẳng rằng câu nào đã cầm áo sơ mi vắt trên móc, ném vào người tôi:
– Mười lăm triệu là đền tiền cái áo này. Tối qua cô nôn làm hỏng áo tôi.
Tôi giật áo xuống, ngó qua mác xem hãng gì mà đắt thế, thấy hai chữ TOM FORD thì tròn xoe mắt nhìn anh ta:
– Chỗ của anh có nhận nữ không, cho tôi làm với.
– Gì?
– Làm nghề của bọn anh nhiều tiền thế, mặc cả hàng hiệu nữa. Cho tôi làm với.
– Đồ thần kinh.
Tôi bĩu môi, ném trả lại áo cho anh ta rồi định tìm túi xách để lấy tiền, ai ngờ tìm mãi cũng không thấy túi của tôi đâu. Lắc não mấy lần cũng không nghĩ ra được tôi ném ở quán bar hay là ném ở chỗ nào rồi, hôm qua say quá, chẳng nhớ được mình vứt đi đâu.
Tôi bảo:
– Hôm qua anh có thấy túi của tôi không? Túi màu xanh dương có cái khóa như khóa Việt Tiệp ấy.
– Không.
– Tôi nhớ tôi có xách mà. Anh nhớ lại xem nào, lúc anh đưa tôi đến đây tôi có cầm không?
Anh ta nghĩ ngợi một lúc, lông mày rậm cùng với hàng lông mi dài khẽ lay động, tôi để ý thấy cặp mắt anh ta đã đẹp mà lông mi còn vừa dài, vừa cong như phiến lá, còn đẹp hơn cả mắt tôi.
Lúc sau anh ta đáp:
– Hình như để dưới xe rồi.
– Thế giờ trả phòng rồi xuống dưới xe, tôi lấy túi rồi đem tiền trả anh nhé.
– Đưa chìa khóa xe cho tôi trước đã.
– Chìa khóa xe… chìa khóa xe nào?
Nói xong, tôi mới chợt nhớ đến hành động cầm chìa khóa xe vứt qua cửa sổ của mình tối qua, mặt tôi bỗng nghệt ra.
– Trong phòng chỉ có tôi với cô, cô không giấu chẳng lẽ tôi giấu?
– Tôi… tôi… thôi để tôi tìm cho anh nhé. Anh ở đây, tôi đi tìm cho anh.
Dứt lời, tôi định chạy xuống dưới để đi tìm chìa khóa, nhưng mà anh ta lại nhanh chân đứng chắn ngay trước cửa, khoanh tay nhìn tôi như kiểu “tôi cho cô ra ngoài để cô trốn mất à”.
Tôi thì cười méo xẹo, không cần anh ta mở miệng đã tự khai:
– Tôi không trốn đâu mà sợ. Túi xách của tôi đang để trong xe của anh cơ mà. Nếu anh không tin thì tôi cho anh số điện thoại, tý nữa lỡ lâu thấy tôi lên thì anh gọi điện cho tôi là được. Nhé. Để tôi xuống tìm cho. Số của tôi là 0933.xxx.xxx.
– Xuống đâu tìm?
– Hôm qua tôi trót lỡ tay, làm rơi chìa khóa của anh ra ngoài cửa sổ. Giờ tôi chạy xuống tìm cho. Chắc vẫn còn ở dưới.
– Cô lỡ tay hay nhỉ?
– Thì người say mà. Anh chấp người say làm gì. Tôi mà tỉnh táo, còn lâu tôi mới bỏ ra mười lăm triệu để thuê anh.
Anh ta lườm tôi một cái cháy mặt, tôi thì chỉ nhăn răng ra cười rồi lách qua người anh ta, mở cửa ra bên ngoài.
Tôi tìm khắp dưới sân khách sạn cũng không thấy chìa khóa, hỏi lễ tân lẫn nhân viên quét dọn cũng không ai biết, tìm mãi không được mà đến giờ đi làm rồi, với cả hôm nay tôi còn phải giao ban khoa nữa, đến muộn thì trưởng khoa chửi tôi chết mất thôi.
Sợ bị chửi nhưng tôi vẫn chạy ra sân tìm thêm một vòng nữa, cuối cùng vẫn không thấy. Mà nhìn đồng hồ thì lúc ấy gần bảy rưỡi rồi, thế là mặc kệ anh ta lẫn túi xách, vội vàng đặt Grap rồi phi thẳng đến bệnh viện.
Vào đến khoa, tôi thở cũng không kịp thở đã phải thay áo blouse, biến hình từ một con bất cần đời gạ gẫm trai bao tối qua thành một bác sĩ đàng hoàng mẫu mực, một vài đồng nghiệp thấy sau đám cưới mà tôi đã đi làm luôn, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương hại:
– Sao không nghỉ vài hôm đi đã rồi hãy đi làm em?
– Em bình thường mà, không cần nghỉ đâu ạ.
– Cố lên em nhé, không sao cả. Còn đầy người tốt hơn. Mày công ăn việc làm tử tế, lại đẹp gái, nhà có tiền nữa. Sợ gì không ai rước? Đàn ông trên đời này xếp hàng dài theo chẳng được kia kìa.
– Vâng, em cảm ơn chị ạ.
– Thôi, vào giao ban đi, sếp vừa gọi đấy.
– Vâng.
Công việc của tôi rất bận rộn, bình thường thì không sao nhưng cứ khoác áo blouse vào là đầu tắt mặt tối, hết mổ cấp cứu, mổ sản rồi lại viết hồ sơ bệnh án. Tôi làm ở bệnh viện lớn, lại làm khoa ngoại nữa nên nhiều việc kinh khủng, bận như thế nên tôi cũng nhanh chóng quên béng đi người đàn ông đã gặp trong quán bar và cả túi xách của mình. Đợi đến khi tôi nhớ lại thì đã là hai hôm sau đó rồi.
Sáng đó là chủ nhật, tôi không có ca trực nên ngủ nướng rất muộn. Bình thường cả nhà tôi đã sống không hề vui vẻ, sau chuyện tôi bị hủy hôn không khí lại càng u ám hơn nên tôi cố tình nằm ì trên phòng để tránh mặt mọi người. Ai ngờ, nằm được đến mười giờ sáng thì bỗng dưng nghe tiếng mẹ chồng hụt của tôi ầm ỹ ở dưới nhà, cả tiếng mẹ tôi cãi cọ với bà ấy.
Tôi vội vàng chạy xuống, đến cầu thang thì nghe bà ta oang oang nói:
– Giờ đám cưới hủy rồi, các người trả lại tiền sính lễ cho nhà tôi, cả tiền chín mâm tráp rồng phượng nữa. Trả hết đây, còn lâu mới ăn không được với nhà này nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!