Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
「Nghe nói Thập Nhất Vương không còn ế.」
***
Hoàng Phủ Thương Dung muốn cưới Ngân Khuynh làm vương phi, tin tức này vừa ra toàn bộ kinh thành đều muốn nổ tung.
Thứ nhất là vì mặc dù hắn rất được các cô nương yêu thích, nhưng số tuổi của hắn đã được xếp vào dạng ế chỏng ế chơ, bây giờ đùng một cái nói lấy vợ.
Thiên hạ hốt hoảng lắm!
Phỏng chừng có rất nhiều cô nương gia hôm nay phải khóc sưng mắt.
Thứ hai là vì: "Ai đến nói cho ông biết, Ngân Khuynh rốt cuộc là ai?"
Người đưa ra thắc mắc này nhanh chóng được vô số dân chúng tốt bụng khai sáng một phen.
Như thế này, thời gian trước Thập Nhất Vương đem quân đánh vào Tây Lĩnh, ép Tây Lĩnh Vương quy hàng làm vương hầu của Bắc Nguyên.
Ngân Khuynh công tử là thần may mắn của Tây Lĩnh, giúp Tây Lĩnh mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Tây Lĩnh Vương để tỏ lòng thành nên đã nguyện ý để Thập Nhất Vương dẫn Ngân Khuynh về.
Cách đây một đoạn thời gian, kinh thành không phải rộ lên tin đồn Thập Nhất Vương nuôi tiểu nam sủng trong Hoa Viện sao?
Thập Nhất Vương nhưng là cứng rắn thừa nhận, còn mang theo Ngân Khuynh công tử quét qua một lượt hoàng thành, tiêu không ít bạc.
Này còn không phải là hết mực cưng chiều như bảo bối đấy ư? Bản lĩnh này có mấy ai có được?
"Cưới nam tử làm vương phi? Thật là vớ vẩn! Thập Nhất Vương bị điên rồi à?"
"Có gì mà vớ vẩn? Bọn họ yêu nhau thật lòng, có gì mà không được? Luân thường đạo lý thì cũng là do con người đặt ra, tự mình trói buộc mình thôi mà!"
"Ngươi nói đúng, nếu yêu nhau thật lòng thì nam hay nữ có quan trọng gì đâu?"
"Nhóc con không biết à, Ngân Khuynh công tử đẹp lắm! Thập Nhất Vương làm sao có thể không động lòng?"
"Ai da, ông nói nhảm gì vậy? Đẹp thì sao chứ, Châu Hoa quận chúa cũng rất xinh đẹp mà, bao nhiêu năm cũng không thấy vương gia ngó ngàng gì!"
"Hừ! Nếu ngươi được gặp y một lần, ngươi sẽ thay đổi suy nghĩ thôi!"
"À, ra là ông nhìn thấy rồi? Nói đi, y đẹp tới mức nào?"
"Các ngươi đều phải biết, quý phi nương nương được xem là giai nhân bậc nhất Bắc Nguyên này.
Cô nương khắp kinh thành này xinh đẹp như mây đều không so được với nàng! Nhưng Ngân Khuynh công tử đẹp lắm, quý phi nương nương so với y còn phải kém ba phần tuyệt mỹ.
Châu Hoa quận chúa à? Châu Hoa quận chúa còn phải kém xa tám quãng đường..."
"…"
.
Thời Giang đứng dựa lưng vào cánh cổng, che miệng ngáp một cái thật dài, bộ dạng đầy nhàm chán.
Vừa ngáp xong đã thấy cô nương mang theo bốn cân vàng trên đầu hùng hổ xông tới, Thời Giang nhìn thấy nàng tỉnh cả ngủ, hai bước đứng ra giữa cổng.
Hai tay đặt trước người, mỉm cười tiêu chuẩn.
Thời Giang nhìn thấy Châu Hoa quận chúa, lính canh cổng đương nhiên cũng nhìn thấy.
Bọn họ không tránh được ngạc nhiên, khen Thời Giang: "Thời ca quả nhiên liệu sự như thần!"
"Làm sao ngươi biết quận chúa nhất định tìm đến?"
"Ta còn nghĩ nàng bận khóc lóc bi thương..."
Thời Giang đặt tay lên môi: "Đó là bí thuật độc môn dùng để nhìn thấu nhân tâm của ta, không thể nói!"
"…ha ha!" Ngươi nói nhảm!
Thời Giang: "…" Dĩ nhiên là nói nhảm rồi! Nhưng Châu Hoa quận chúa thật sự dễ đoán quá đi, hiển nhiên là một cô nương đơn thuần.
Hay là nói tình yêu làm người ta mù quáng? Dẫu đã biết trước kết quả vẫn muốn cố đấm ăn xôi, đáng hay không đây?
Châu Hoa quận chúa bị Thời Giang chắn đường, tức giận: "Lại là ngươi? Muốn chặn đường bản quận chúa?"
Thời Giang lắc đầu nguầy nguậy: "Không, không! Quận chúa đừng nặng lời như thế! Lần trước để quận chúa đến mà trở về không vui vẻ, tiểu nô ghi nhớ và rút kinh nghiệm.
Cho nên hôm nay tiểu nô đứng đây, là đang chờ quận chúa đến để dẫn đường.
Quận chúa, mời!"
"Ngươi biết bản quận chúa đến làm gì không?" Châu Hoa quận chúa không lập tức đi vào, mà khoanh tay trước ngực hỏi.
Thời Giang giữ nguyên nụ cười: "Chẳng lẽ không phải là tìm vương gia của chúng ta sao?"
Chính vì thế, người ta đặc biệt đứng đây chờ quận chúa để dẫn đường mà.
Hôm nay vương gia còn ở nhà đó!
Châu Hoa quận chúa xì một tiếng, hất cằm lấy làm đắc ý: "Sai rồi!"
"Vậy quận chúa có thể nói cho tiểu nô biết, người đến đây làm gì?"
"Hừ! Ta đến gặp hồ ly nam ở Hoa Viện kia của các ngươi!" Châu Hoa quận chúa giơ tay đẩy Thời Giang qua một bên, đoạn nhấc váy dậm chân xông vào.
Tư thế của nàng, có mười phần giống bà bán thịt lợn ngoài chợ, chỉ thiếu con dao.
Thời Giang đột nhiên bị đẩy, còn là không kịp phản ứng, chớp mắt một cái bóng dáng cô nương đanh đá kia đã chỉ còn làn váy.
"Quận chúa...quận chúa!" Nha hoàn thân cận của Châu Hoa quận chúa chạy như bay, giọng điệu không giấu được hốt hoảng.
Tiểu cô nương lướt qua như một cơn gió, Thời Giang nhìn lại đã chỉ còn thấy thấp thoáng hai làn váy.
Nam tử thật sự muốn quỳ, đều là nữ nhi đáng yêu xinh đẹp, có thể hay không dịu dàng điềm đạm?
Nói đùa, cái nết khó đỡ thế kia, vương gia có thích được mới lạ..