Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Mùa thu của cỏ dại
Triệu Sở Tống đã tưởng tượng ra nhiều cảnh tượng khi gặp lại Bạch Tiêu Cùng, anh nghĩ mình sẽ lao đến ôm chầm lấy y, rồi bám riết lấy y như một đứa trẻ.
Nhưng khi thực sự gặp lại, anh lại có chút rụt rè, không dám đến gần.
Khi Lý Hưng ra ngoài, hắn ta còn chu đáo đóng cửa lại cho họ.
Bạch Tiêu Cùng vỗ nhẹ lên mép giường, mỉm cười: "Lại đây ngồi đi, lần này chúng ta đổi vai rồi."
Triệu Sở Tống ngoan ngoãn ngồi xuống, nắm lấy tay Bạch Tiêu Cùng, cảm thấy tay y gầy hơn trước.
"Anh… anh không nghe lời em ăn uống đàng hoàng à? Lại gầy đi rồi." Triệu Sở Tống nhìn mu bàn tay gầy guộc của Bạch Tiêu Cùng, có thể thấy rõ những mạch máu xanh tím.
"Xin lỗi. Anh thất hứa rồi." Bạch Tiêu Cùng nói, "Nhưng sau này anh sẽ nghe lời em, chăm sóc bản thân thật tốt."
"Ừ, lần này anh nhất định phải giữ lời đấy." Triệu Sở Tống hôn lên mu bàn tay gầy guộc đó.
Môi Bạch Tiêu Cùng nhợt nhạt, trông rất đáng thương.
Triệu Sở Tống ngậm lấy đôi môi lạnh lẽo đó, dùng hơi ấm từ môi và lưỡi mình sưởi ấm cho y, anh nghiêng người, ôm lấy cơ thể gầy yếu của Bạch Tiêu Cùng.
Bệnh của Bạch Tiêu Cùng không nghiêm trọng lắm, chỉ là cần nghỉ ngơi dài ngày, tránh làm việc quá sức. Triệu Sở Tống ở bên cạnh Bạch Tiêu Cùng cả buổi chiều.
Trời đã xế chiều, nhưng không ai nhắc đến chuyện phải rời đi.
Thẩm Bách Tề cũng không gọi điện hỏi han, Triệu Sở Tống bị Bạch Tiêu Cùng chiếm hết tâm trí, anh tự lừa dối mình rằng Thẩm Bách Tề không có ở nhà chờ anh.
Sự quan tâm dành cho Bạch Tiêu Cùng và nỗi áy náy với Thẩm Bách Tề đan xen vào nhau, khiến tim anh đau nhói.
Anh cảm thấy mình là kẻ tồi tệ nhất trên đời, rõ ràng đã có người yêu, vậy mà vẫn luôn nhớ đến Bạch Tiêu Cùng, thỉnh thoảng còn nghĩ đến đêm hôm đó với Trần Viễn.
Trước đây, anh còn bị một người đàn ông bao nuôi, thậm chí còn tìm đến tận nhà anh. Đôi khi, anh muốn chia cơ thể mình thành nhiều mảnh, một mảnh ở nhà với Thẩm Bách Tề, một mảnh bám lấy Bạch Tiêu Cùng như một đứa trẻ, một mảnh đi xin lỗi Trần Viễn, và một mảnh để thỏa mãn Tân Quân.
Anh muốn làm cho tất cả mọi người đều vui vẻ, đều được toại nguyện.
Nhưng anh không biết rằng, không ai có thể làm hài lòng tất cả mọi người, dù làm cách nào, cuối cùng cũng sẽ có người bị tổn thương, chỉ là mức độ nặng nhẹ khác nhau mà thôi.
Tham lam muốn tốt cho tất cả mọi người, cuối cùng chỉ nhận lại sự thất bại.
Triệu Sở Tống gối đầu lên đùi Bạch Tiêu Cùng: "Bạch, nếu em trở nên ích kỷ, anh có còn thích em không?"
"Không. Chỉ cần em vẫn là em, dù em có thay đổi thế nào, anh vẫn sẽ thích em."
Triệu Sở Tống cuối cùng cũng phải về nhà. Khoảnh khắc anh mở cửa, đèn trong phòng bật sáng, vẻ mặt vui mừng của Thẩm Bách Tề khiến anh càng thêm áy náy.
"Bạch tiên sinh, anh ấy… anh ấy sao rồi?" Thẩm Bách Tề hỏi bằng giọng lo lắng, không hề giả vờ.
Triệu Sở Tống nói: "Không sao, chỉ cần nghỉ ngơi là được. Xin lỗi, giờ anh mới về."
Thẩm Bách Tề lắc đầu: "Không sao, anh về là tốt rồi."
Triệu Sở Tống hơi ngại ngùng, nhưng vẫn nói: “Anh… anh mai lại đến thăm anh ấy."
Dù vẫn còn chút khó chịu, nhưng Thẩm Bách Tề vẫn đồng ý.
Chỉ là đêm đó, hắn rất nhiệt tình, mặc kệ ngày mai còn phải đi làm, hắn quấn lấy Triệu Sở Tống, chân dài kẹp chặt eo anh, hậu huyệt siết chặt, không muốn buông ra.
Hắn quấn lấy Triệu Sở Tống đến tận nửa đêm, cho đến khi mệt mỏi rã rời, không còn chút sức lực nào mới thôi.
Sáng hôm sau, hậu huyệt của Thẩm Bách Tề sưng tấy, mặt mày tái nhợt, trông rất mệt mỏi, dáng đi cũng hơi khác thường.
Triệu Sở Tống thấy thương hắn, muốn khuyên hắn nghỉ làm ở nhà một hôm.
Thẩm Bách Tề lắc đầu, ăn sáng xong, hắn vẫn cố gắng đứng dậy, chuẩn bị đi làm. Triệu Sở Tống đưa cho hắn một chiếc đệm mềm để mang theo, nếu không ngồi làm việc ở văn phòng sẽ rất khó chịu.
Thẩm Bách Tề mặt đỏ bừng, cầm chiếc đệm rời đi, còn nói trưa nay có việc bận, không về được.
Triệu Sở Tống biết hắn đang ngầm cho phép anh đến chỗ Bạch Tiêu Cùng cả ngày, anh vừa cảm động vừa xót xa.
Sau khi Thẩm Bách Tề đi, anh dọn dẹp nhà cửa một chút rồi chuẩn bị ra ngoài. Đang rửa bát, chuông cửa reo lên.
Qua mắt mèo, anh thấy khuôn mặt của Tân Quân.
Tim anh đập thình thịch, không biết Tân Quân đến đây làm gì.
Nhưng anh không phải kiểu người sẽ đuổi khách, nên anh vẫn mở cửa cho Tân Quân.
Tân Quân bước vào, tay cầm một chai rượu vang đỏ, ông ta lắc lắc chai rượu trước mặt Triệu Sở Tống: "Nào nào, tôi mang rượu ngon đến đấy, chúng ta uống một ly nhé?"
*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, Triệu Sở Tống lắc đầu: "Lát nữa tôi phải ra ngoài, ông có gì thì nói nhanh đi."
*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (无事献殷勤,非奸即盗): Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm
Tân Quân nhíu mày: "Chỉ là uống một ly thôi mà, không mất nhiều thời gian đâu." Nói rồi, ông ta tự rót cho mình nửa ly rượu.
Triệu Sở Tống nói: "Chỉ là uống rượu thôi sao? Tôi nghĩ ông đến tìm tôi còn có chuyện quan trọng hơn chứ."
Tân Quân cười, nhấp một ngụm rượu: "Uống rượu không quan trọng sao? Thưởng thức một ly rượu ngon cũng tuyệt vời như "chuyện ấy" vậy."
Triệu Sở Tống cười: "Tôi không có cùng cảm nhận với ông. Chắc là không thể uống với ông được rồi."
Tân Quân làm nũng: "Thôi nào, Triệu “đại gia”, uống với tôi một ly đi mà." Một người có vẻ ngoài và khí chất như ông ta mà lại làm nũng, khiến Triệu Sở Tống nổi da gà.
Triệu Sở Tống không chịu nổi, thấy ông ta cũng uống rượu đó, chắc cũng không sao, nên anh nói: "Tôi uống xong, ông sẽ đi chứ?"
Tân Quân nói: "Anh cứ uống với tôi vài ly đã, không được bỏ cuộc giữa chừng đấy nhé?"
Dù biết đàn ông không phải cứ "kích" là "lên" được, nhưng Triệu Sở Tống vẫn ngồi xuống.
Tân Quân rót rượu cho anh.
Triệu Sở Tống uống cạn một hơi, rượu rất ngon, nhưng anh uống như vậy cũng không cảm nhận được gì.
Mục đích của Tân Quân đương nhiên không phải là uống rượu, ông ta không quan tâm anh uống thế nào, thấy anh uống xong, ông ta lại rót thêm một ly.
Triệu Sở Tống uống ba ly rồi nhất quyết không uống nữa.
Tân Quân cũng không ép, nhìn sắc mặt không đổi của anh, ông ta mỉm cười: "Nếu vậy, tôi xin phép đi trước. Anh cứ đi làm việc của anh đi." Nói rồi, ông ta đứng dậy định đi.
Triệu Sở Tống định đứng dậy tiễn ông ta, thì Tân Quân bỗng loạng choạng, tay ôm trán, vẻ mặt choáng váng, đứng dậy rồi ngã vào người Triệu Sở Tống.
Triệu Sở Tống vội vàng đưa tay đỡ lấy ông ta.
Tân Quân nhân cơ hội đè lên người Triệu Sở Tống, không biết là vô tình hay cố ý, chân ông ta lại vừa vặn chống vào giữa hai chân anh. Ông ta cố gắng đứng dậy, nhưng chân như nhũn ra, cứ cọ xát vào chỗ đó.
Mặt Triệu Sở Tống nóng bừng, anh cố gắng đỡ Tân Quân dậy, nhưng ông ta cứ đè lên người anh.
Anh bị một người đàn ông đè lên người, cọ xát, trong cơ thể anh dần dần có cảm giác kỳ lạ, một luồng nhiệt chạy dọc từ bụng xuống dưới.
Anh cảm nhận rõ ràng hạ thân mình đang cương cứng.
Lẽ ra đêm qua "làm" nhiều lần như vậy, hôm nay dù có bị liếm láp cũng không thể "lên" nhanh như vậy được.
Triệu Sở Tống lúc này mới cảm thấy có gì đó không ổn, anh cúi đầu xuống, thấy Tân Quân đang nhìn anh với vẻ mặt đắc ý.
Anh tức giận, dùng hết sức đẩy Tân Quân ra: “Ông bỏ thuốc tôi?!"
Tân Quân bị đẩy suýt ngã, ông ta giữ thăng bằng.
"Sao anh biết tôi bỏ thuốc cho anh? Chẳng lẽ chỉ vì anh cương cứng với tôi mà đã nói tôi bỏ thuốc cho anh sao?"
Triệu Sở Tống không ngờ ông ta lại chối, anh bình tĩnh lại, cảm thấy đầu óc ngày càng choáng váng: "Ông chắc chắn đã bỏ thuốc, tôi không thể nào cứng với ông…"
Tân Quân cười: "Tôi cũng uống rượu đó, sao chỉ có anh có phản ứng, còn tôi thì không?" Nói rồi, ông ta nắm lấy tay Triệu Sở Tống, đặt lên hạ thân mình, chỗ đó mềm oặt, không có bất kỳ phản ứng nào.
Mặt Triệu Sở Tống càng nóng hơn, đầu óc anh không thể suy nghĩ được nữa, trong cơ thể anh như có một con thú hoang đang muốn phá vỡ xiềng xích.
Tân Quân tiếp tục dụ dỗ anh bằng giọng nói ngọt ngào: "Nếu đã cứng rồi, thì "làm" với tôi một lần đi, từ lần nói chuyện điện thoại đến giờ, chúng ta đã gần hai tháng không "làm" rồi. Tôi đã thử với nhiều người khác rồi, nhưng không được." Ông ta kéo tay Triệu Sở Tống, đặt lên khe mông mình: "Anh sờ xem, nó đang nhớ anh đấy."
Lý trí còn sót lại khiến Triệu Sở Tống cố gắng kìm nén con thú hoang đó: "Ông bị điên rồi."
Tân Quân "ừ" một tiếng, vừa nói vừa kéo khóa quần Triệu Sở Tống xuống: "Chúng ta "làm" xong, tôi sẽ không điên nữa."
Quần áo được cởi ra rất nhanh, Triệu Sở Tống không kiểm soát được lực đạo của mình, mạnh tay xé rách quần áo Tân Quân, trên cơ thể trần trụi của ông ta chi chít những vết đỏ. Ông ta như không cảm thấy đau, khuôn mặt đầy hưng phấn, trông như một kẻ điên.
Triệu Sở Tống cảm thấy mình phải "làm" người đàn ông đáng ghét này, Bạch Tiêu Cùng, Thẩm Bách Tề gì đó, lúc này đều bị anh ném ra sau đầu vì tác dụng của thuốc.
Anh chỉ còn lại dục vọng mãnh liệt, anh nghĩ, nếu ông thích đau, thì tôi sẽ cho ông đau đủ, anh không chỉ dùng sức véo đầu v* Tân Quân đến sưng tấy, mà còn cắn mạnh lên khắp cơ thể ông ta, để lại những dấu răng rỉ máu.
Triệu Sở Tống càng mạnh tay, Tân Quân càng hưng phấn, cả người toát lên vẻ dâm đãng, ông ta nắm tóc Triệu Sở Tống, nâng đầu anh lên, cắn mạnh vào môi anh, rồi liếm láp máu trên đó.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");