Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô Bách, chào cô, tôi là Tracy nhân viên tiếp tân ở đây, cô ấy là Lily, xin mời theo tôi.” Sau khi giới thiệu xong Tracy tao nhã đi tới, vừa dẫn Bách Mị Sinh đi vừa nói: “Bên trái từ bên này đến bên kia là phòng họp, đánh số từ 1 tới 8, đây là phòng khách, đây là phòng nghỉ của nhân viên, đây là phòng nghỉ của ca trực đêm, đây là phòng ăn. Nơi này là chỗ làm việc của cô, căn phòng ở cuối hành lang là văn phòng của tổng giám đốc.”
Bách Mị Sinh gật đầu tỏ ý đã hiểu, cánh cửa gỗ màu trắng chạm trổ kiểu Châu Âu ở bên cạnh được mở ra, bên tai vang lên tiếng ồn của những chàng trai. Bách Mị Sinh ló đầu nhìn vào, là một phòng làm việc hơn trăm mét vuông, ở giữa ngăn thành mấy vị trí, bốn chàng trai mặc đồ công sở đang gọi điện thoại, nội dung trò chuyện của từng người khác nhau, nhưng giọng điệu đều có vẻ gấp gáp, âm thanh rất lớn, vẻ mặt khẩn trương, dường như đang thúc giục gì đó.
“Cô Bách đến rồi, nhiệt liệt hoan nghênh!”
“Anh ——” Chàng trai ở phía sau cửa vang lên, lúc này Bách Mị Sinh mới phát hiện cô không để ý tới một vị. Anh chàng này cô đã gặp qua, chính là người đàn ông cứu cô thi thể không bị chia lìa trong thang máy, “Lần trước cám ơn anh.”
“Không có gì, không ngờ cô Bách chính là cô, chào cô, tôi là Lâm Tử Mặc, trợ lý trưởng của Mâu tổng.” Lâm Tử Mặc cười ôn hòa, vươn tay với Bách Mị Sinh tỏ vẻ hoan nghênh.
Bách Mị Sinh mỉm cười cúi đầu, trong đầu cảm khái thái độ quá tao nhã, có cảm giác như chạm vào sẽ vỡ ngay, cô chột dạ bắt tay.
“Tracy, làm phiền cô rồi.” Lâm Tử Mặc tỏ ý Tracy có thể đi, sau đó anh ta đưa Bách Mị Sinh tiến vào phòng làm việc, vỗ nhẹ bàn tay nhất thời gây sự chú ý của bốn người đàn ông, những người kia dàn xếp chuyện trong tay rồi ngắt điện thoại, sau đó nhìn về phía Bách Mị Sinh, “Tôi giới thiệu với mọi người một chút, cô Bách, Bách Mị Sinh, sau này là đồng nghiệp nữ cùng làm việc với mọi người.”
“Xin chào, tôi là Ngải Hà.”
“Tôi là Ngải Hải.”
Hai chàng trai có gương mặt như trẻ con, một người nắm tay trái của Bách Mị Sinh, còn người kia thì nắm tay phải. Hai người cùng nói: “Chúng ta đã gặp nhau!”
“Bọn họ là anh em sinh đôi.” Lâm Tử Mặc giải thích, “Lần trước phỏng vấn mọi người, là bọn họ đi cùng Mâu tổng.”
Bách Mị Sinh bừng tỉnh hiểu ra, chả trách nhìn bóng dáng của hai người này rất quen mắt, thì ra là hai nhân viên sinh đôi hôm đó đi theo tổng giám đốc. Bách Mị Sinh cười lại chào hỏi, hai anh em sinh đôi rất đáng yêu, bộ dạng nho nhã, trong đầu cô không khỏi nổi lên tình tiết anh em cấm kỵ yêu đương, “Chào hai anh.”
“Xin chào, tôi là Tiền Trung.” Một người đàn ông mặc âu phục đen chừng ba mươi tuổi tự giới thiệu, vẻ mặt rất nghiêm túc, vừa thấy là biết loại người làm việc cẩn thận tỉ mỉ có trách nhiệm.
“Xin chào, tôi là Vương Hâm Lực, tôi lớn tuổi nhất ở đây đó!” Vương Hâm Lực thè lưỡi, dáng người hơi béo phối hợp với vẻ mặt ngây ngô rất đáng yêu, hoàn toàn trông chừng hơn bốn mươi.
“Chào mọi người!” Bách Mị Sinh tươi cười hớn hở chào hỏi, người ở đây tốt hơn bên HR nhiều, vả lại rất nhiệt tình, lần đầu tiên cô cảm thấy tới đây làm trợ lý ngoài tiền ra thì còn thứ khác không tệ.
“Cô là cô gái duy nhất trong sáu trợ lý, là công chúa của chúng tôi đó, vì thế chúng tôi để lại vị trí tốt nhất cho cô, chỗ đó, cô thích không?” Lâm Tử Mặc dịu dàng giải thích.
Bách Mị Sinh theo ngón tay của Lâm Tử Mặc nhìn qua, vị trí bên trong gần cửa sổ sát đất, trên bàn đặt máy tính xách tay màu hồng nhạt, chỗ ngồi cũng là màu hồng nhạt, đi tới thì thấy thùng rác, con chuột, thậm chí cả chậu hoa nhỏ cũng là màu hồng nhạt. Bách Mị Sinh hết sức vui mừng, cô cuồng pink mà, “Đây là chỗ của tôi?”
“Cô không thích?” Vương Hâm Lực hỏi.
“Thích, thích, vô cùng thích. Làm sao mọi người biết được tôi cuồng pink chứ? Còn có máy tính này, tôi luôn ao ước muốn mua đấy.” Bách Mị Sinh kích động muốn nhảy lầu, cô đi vào thiên đường rồi sao.
“Cũng chỉ có chút lợi ích thế này, hưởng thụ một lúc đi.” Tiền Trung thình lình thốt ra một câu không lạnh không nóng.
“Đây là tài sản đặc biệt cơ bản của người làm trợ lý, hiểu được nhu cầu của đối tượng công tác.” Lúc này Lâm Tử Mặc cho cô một bài học, anh ta liếc nhìn đồng hồ hello kitty hồng nhạt trên bàn, đúng chín giờ, Lâm Tử Mặc lập tức trở nên nghiêm túc, “Được rồi, bây giờ là thời gian làm việc, mời các vị làm tốt chức trách của mình.”
Bốn người đàn ông lập tức lộ ra vẻ mặt uể oải, trở về vị trí cũ, Vương Hâm Lực là người đầu tiên cầm điện thoại, ấn nút mạnh mẽ loạn xạ, Bách Mị Sinh thậm chí hoài nghi điện thoại bị anh ta đập nát, mất đi công năng. “Ngày hôm qua bảo cậu viết bảng báo cáo tài vụ sao còn chưa tới? Mau đưa lên đây, lần này sai nữa không ai giữ được cậu đâu! Đợi chút, chuyển lời với trưởng phòng của các người, tổng giám đốc muốn bảng dự thảo tài vụ của hai tháng sau, mau làm đi, khi nào có? Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, nội trong hai tiếng đưa tới, cái gì? Hai tiếng rưỡi? Không được!”
“…”
Vương Hâm Lực dẫn đầu, ba người kia cũng bắt đầu điện thoại không ngừng, gọi qua gọi lại. Ngải Hà quang quác một đống, nghe như là tiếng Pháp, Ngải Hải nói tiếng Anh, am is a cô nghe chẳng hiểu gì. Mà Tiền Trung hình như đang đàm phán gì đó với người khác, nói qua nói lại con số khác nhau.
“Cô Bách?”
“Anh Lâm, anh đừng khách khí, gọi tôi Tiểu Mị là được rồi. Có gì cần tôi làm, xin anh dặn dò.” Bách Mị trông thấy dáng vẻ bận rộn của bốn người trợ lý, cô đã giác ngộ mình phải làm tốt. Lúc đầu còn tưởng rằng tổng giám đốc muốn làm ra vẻ nên có nhiều trợ lý như vậy, thì ra thực sự có nhiều việc phải xử lý.
“Cô biết tiếng Đức không?”
“Không biết.”
“Tiếng Pháp?”
Bách Mị Sinh lắc đầu.
“Tiếng Nhật?”
Lắc đầu.
“Tiếng Anh cũng biết chứ?”
“Biết một chút,” trên cơ bản chúng nó quen biết cô nhiều hơn.
“Tới trình độ nào? Có hiểu được tài liệu thương vụ không?”
Tiếp tục lắc đầu.
“À, tôi hiểu rồi, thì chính là không biết.” Lâm Tử Mặc tỉnh ngộ, cuối cùng tổng kết, khóe miệng cong lên nụ cười dí dỏm. Thực ra anh ta đã sớm xem qua sơ yếu lý lịch của Bách Mị Sinh, một sinh viên hạng hai bình thường, có thể nói so với tiêu chuẩn bình thường thì còn một cấp bậc khác. Anh ta cũng không có ý cười nhạo, những vẫn muốn đùa một tí, dù sao cô bé ngốc như vậy sẽ có tư duy chập mạch, anh ta hiếm khi tiếp xúc với người như vậy.
“Thế này đi, cô cứ tùy ý trước, lên mạng xem thử cách làm việc thế nào, chờ tổng giám đốc tới thì sẽ sắp xếp công việc cụ thể của cô.” Lâm Tử Mặc cười dặn dò Bách Mị Sinh, bảo anh ta sắp xếp công việc cho cô gái này thì quá khó khăn, Mâu Dịch Tiếu, vẫn là chờ anh đến giải quyết, anh ta cũng không đón miếng khoai lang phỏng tay này.
Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân rõ ràng, Vương Hâm Lực đang gào thét lập tức biến thành muỗi kêu, “Tôi nói cho cậu biết, mau đưa lên đây! Lập tức! Lập tức! Cái gì? Còn thiếu một tờ? Ép anh đây mắng người hả, nguy rồi tổng giám đốc đã tới, đưa qua đi tôi làm nốt, cảm ơn cái gì mà cảm ơn, mau đưa lên!”
Bách Mị Sinh che miệng cười trộm, trợ lý ở đây mỗi ngày đều giống như làm ảo thuật. Ngải Hà nói chuyện điện thoại xong thì thấy Bách Mị Sinh nhàn nhã ngồi ở chỗ kia cười trộm, trong lòng anh ta không thoải mái, dựa vào gì mà cùng là trợ lý, cô ấy lại nhàn rỗi như vậy? Bởi vì cô ấy là con gái sao? Nghĩ vậy, Ngải Hà mở máy tính Apple, ngón tay thon dài gõ vài cái, tìm kiếm tỷ lệ thành công và tính an toàn của giải phẫu thẩm mỹ trên thế giới.
Ngải Hải thấy trên máy tính Ngải Hà hiện lên người đẹp, ánh mắt nhất thời sáng lên, “Bắt được rồi nhé, giờ đi làm mà lại ngắm phụ nữ.”
“Phụ nữ cái gì, anh đây không thích phụ nữ ngực to mông to, đây là phụ nữ sao? Rõ ràng là một chữ cái.” Ngải Hà khinh thường nhìn ảnh người mẫu quảng cáo trên trang web.
Bách Mị Sinh đang nhàm chán, thích nhất là vô giúp vui, cô vui vẻ chạy tới xem. Cô gái trong hình đứng thẳng cong người vóc dáng rất tốt, vô cùng xinh đẹp. “Chữ cái gì?” Sao cô không nhìn thấy?
“S.” Ngải Hà trả lời, khuôn mặt lộ vẻ khinh thường, đột nhiên biến thành vẻ mặt mong mỏi, “Anh thích nhất loại trẻ trung, chân dài nước da trắng, thật thuần khiết.”
“Hứ, chữ cái có gì không tốt, đàn ông bình thường đều thích chữ cái, ví dụ như nói tổng giám đốc của chúng ta.” Ngải Hải nhìn Ngải Hà với vẻ khinh bỉ, người anh cùng một bào thai với anh ta, thật là sỉ nhục mà. Phụ nữ thôi, gợi cảm mới là nhất, như thế mới tốt. Ngải Hải nhớ tới cuộc gặp gỡ đêm qua, cô gái kia dáng người xinh đẹp, cơ thể mịn màng.
“Chú nói anh không bình thường? Chú mới là không bình thường, cả nhà chú đều không bình thường!” Ngải Hà tức giận nói.
“Hai người là anh em, đừng cãi nhau, đều là người một nhà mà.” Lâm Tử Mặc đẩy mắt kính, cười lớn khuyên can.
Mọi người: “…” Trợ lý Lâm anh cố ý phải không?