Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phía bên Tử Vĩ, nhận định Hoàng Tử Dực không còn đuổi theo nữa cô mới thả lỏng tâm tình. Nhưng không vì thế mà cô lơ là, đám người giúp cô thoát khỏi tên điên kia chắc chắn không tầm thường, không hiểu sao cô lại không có cảm giác đề phòng mà ngược lại cảm thấy khá an toàn. Tử Vĩ lái xe đến khu náo nhiệt thì dừng hẳn, đằng xa mấy chiếc xe bám theo cũng dừng theo.
Tử Vĩ với tay lên gương chiếu hậu rút ra một chiếc camera nhỏ, lấy thẻ nhớ bên trong gửi đến một tài khoản báo cáo nhiệm vụ thành công. Tử Vĩ quay sang nhìn người tên Tiêu Đồng bên cạnh đang vẫn còn run rẩy, chưa hết sợ hãi liền với tay giúp cô cởi dây an toàn rồi mở cửa xe.
- Xuống xe đi. Tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Tiêu Đồng trấn tĩnh lại tâm trạng rồi mới từ từ bước ra khỏi xe. Trong lòng có chút luyến tiếc, nếu rời đi như vậy chắc sẽ không thể gặp lại Tử Vĩ nữa.
- Tôi là Tiêu Đồng, cô là ân nhân của tôi, có thể cho tôi biết tên cô là gì không... tôi muốn báo đáp.
Tiêu Đồng nhìn Tử Vĩ chìm trong bóng tối, duy chỉ lờ mờ thấy gương mặt qua chút ánh sáng bên ngoài hắt vào, một gương mặt khiến nhiều người si mê.
- Không cần đâu, tôi chỉ hoàn thành nhiệm vụ của tôi chúng ta không nhất thiết phải gặp lại.
Tử Vĩ nói rồi không thèm nhìn tới Tiêu Đồng hất tay người kia ra đóng cửa, nhấn ga lái xe đi. Tiêu Đồng nhìn Tử Vĩ không do dự rời đi, trong lòng chợt vắng vẻ. Nhìn lòng bàn tay còn vương lại cảm giác tê dại lúc bị Tử Vĩ hất ra liền thấy mình lỡ đi vài nhịp.
Tử Vĩ lái xe thêm một đoạn, tới khu phố khá vắng vẻ thì dừng xe, liếc nhìn về phía sau, mấy chiếc xe theo cô tới gần khoảng cách với cô thì dừng lại. Mở cửa bước xuống một bóng người cao lớn mặc quân phục. Khiến Tử Vĩ không khỏi nhếch mày ngạc nhiên, từ khi nào cô được cả người trong quân đội Italy hộ tống như vậy? Nhìn quân hàm cũng không hề nhỏ.
Người kia bước tới gõ cửa xe cô, Tử Vĩ bình tĩnh hạ cửa kính xuống công khai dò xét người đối diện. Cả hai chìm vào sự im lặng, người mặc quân phục để Tử Vĩ dò xét mình đủ lâu rồi mới lấy thẻ cùng huy hiệu đại diện cho người trong quân đội ra, lên tiếng, một giọng Anh trầm ấm phát ra.
- Sở tiểu thư, chúng tôi nhận sự nhờ cậy của Sở tướng quân thông qua lệnh của tổng bộ quân sự tới hộ tống cô an toàn về trụ sở chính của quân đội. Xin tự giới thiệu tôi là thiếu tướng Brayan.
Tử Vĩ vẫn giữ im lặng giống như đang kiểm tra xem lời nói này có bao nhiêu sự thực. Rất lâu sau mới lên tiếng.
- Sở tướng quân mà ngài nói là... Sở Dương Vân.
- Sở Dương Vân.
Cái tên Sở Dương Vân hai người cùng nhau đồng thanh. Lúc này cô mới nở nụ cười hiếm hoi, Brayan thấy Tử Vĩ đã buông một chút cảnh giác nhưng vẫn khô g hề tin tưởng anh liền bất đắc dĩ tiếp tục nói.
- Sở tiểu thư cô xem, chúng tôi còn nhận được lệnh hợp tác cùng ngài Mạc nữa.
Nói rồi hướng tay tới một con xe khác, một người nữa bước xuống, là Đường Dịch đang tiến tới chỗ cô.
- Lão đại nói tôi tới bảo vệ an toàn cho cô. Bên trụ sở quân đội Sở gia cũng đang đợi cô đấy. Boss còn chút việc lát mới tới được.
- Ồ, vậy đi thôi.
Tử Vĩ từ lúc thấy người Mạc gia liền nhẹ nhõm cả rồi, mở cửa bước xuống đi lên xe Đường Dịch. Lúc này mới chợt nhận ra vài điều nan giải.
- Ừm, Đường Dịch... sao Tử Thiên biết tôi ở đây?
Đương Dịch thản nhiên nói. Mang theo chút đau xót vì nhận ra mình bị ngược cẩu.
- Thực ra cô làm gì lão đại đều biết, đều quan tâm nhưng cũng không ngăn cản cô. Chỉ hạ lệnh cho chúng tôi bảo vệ cô an toàn là được. Tôi cảm thấy nếu cô phá tung mấy quốc gia chắc súng ống đạn dược cũng là lão đại cung cấp cho cô mất.
- Vậy hôm nay tôi chơi lớn như vậy... chắc anh ý không giận đâu nhỉ?
- Không biết được, tôi thấy tâm trạng boss thất thường lắm.
Tử Thiên đâu ra mà xem anh em của anh đang nói xấu anh kìa. Trong lòng Tử Vĩ cố gắng hưởng thụ chút bình yên trước con bão này. Bấm quẻ tính tay xem mình phải vuốt lông cho anh kiểu gì.
Bứt tóc một hồi cuối cùng xe cũng dừng lại trước cửa trụ sở quân đội. Hai bên luôn có lính mặc quân phục nghiêm túc đứng nghiêm canh gác, thấy đoàn xe của quân đội lập tức mở cửa nghênh đón.
Đám người lần lượt xuống xe, khung cảnh hoành tráng doạ cô suýt chút nữa lên cơn đau tim. Binh lính xếp thành hai hàng đứng thẳng tắp kéo dài từ chỗ cô đến cửa vào. Thấy cô bước xuống liền đồng loạt làm động tác giơ tay chào. Thiếu tướng Brayan dẫn đường đi qua một hành lang dài trang trí sa hoa cuối cùng cũng tới phòng hội nghị. Vừa mở ra Tử Vĩ đã thấy toàn gia họ Sở đều ở đây. Sở Dương Vân đang đứng nói chuyện với vị lãnh đạo nào đó, một thân quân trang xanh lục với dáng người cao ngất cùng khuân mặt nghiêm nghị tạo nên khí thế vô cùng lớn. Ngồi gần đó là Sở Tịnh Yên đang hồi hộp nắm lấy tay của một vị phu nhân nào đó, Tử Vĩ đoán chắc là Sở phu nhân Tĩnh Phù đi, mợ cả của cô đấy. Nhìn tiếp bai người tiếp theo Tử Vĩ không khỏi ngạc nhiên. Đôi vợ chồng già cô cứu lần trước bây giờ lại ngồi đây đang sốt ruột ngóng ra cửa đợi người.
Thấy nhóm người Tử Vĩ bước vào mọi hoạt động trong phòng dường như dừng lại. Mãi cho tới khi đôi vợ chồng già chậm rãi bước tới gần cô với hai mắt ửng đỏ thì mọ người mới hoàn hồn lại. Lãnh đạo nước Itali lặng lẽ rời đi để lại không gian cho gia đình họ.
Lão phu nhân nắm lấy tay cô xoa nắn một hồi, nước mắt trực chờ rơi xuống, nghẹn ngào nói.
- Tìm thấy rồi, cuối cùng nhà ta cũng tìm thấy Tiểu Vĩ rồi... sao con lại gầy như vậy chứ?
Sở lão gia thì nghiêm nghị hơn cố gắng không rơi nước mắt nhưng hai mắt đã đỏ hoe cả lên, khẽ đặt tay lên vai Tử Vĩ.
- Những năm qua con sống vất vả lắm đúng không? Con là người nhà họ Sở, từ nay về sau Sở gia sẽ không bao giờ khiến con chịu uất ức.
Khung cảnh này quá ấm áp, bao năm qua cô sống trong bóng tối chút hơi ấm gia đình như thế này đối với cô là quá xa xỉ khiến cô của hiện tại không kịp thích ứng.
- Chuyện này,... mọi người biết từ khi nào?
Hai ông bà kéo Tử Vĩ lại ghế cùng cô ngồi xuống, nắm chặt tay cô không nỡ buông ra. Sở Dương Vân đẩy kết quả xét nghiệm tới trước mặt Tử Vĩ.
- Lần đầu tiên ta gặp con thì có ấn tượng mạnh mẽ muốn mời con vào quân đội nên mới tự tiện tìm hiểu về con một chút, vô tình biết được con là Tiểu Vĩ. Mong con đừng trách ta.
Lúc này Tĩnh Phù mới lên tiếng.
- Đứa trẻ này số khổ, lưu lạc bao năm như thế cuối cùng cũng tìm được rồi. Tiểu Vĩ, con về Sở gia đi, chúng ta cùng nhau chăm sóc con.
Sở Tịnh Yên hào hứng tiếp lời, cô luôn muốn mình có một người em gái giờ thành hiện thực rồi.
- Đúng đấy, em mau về Sở gia đi.