Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Tuyển tin tưởng, một người đàn ông nếu lấy đi lần đầu tiên của một cô gái sẽ khiến cho cô gái đó lưu lại ấn tượng không thể xóa nhòa, cho dù là lần đầu tiên gì, mối tình đầu, nụ hôn đầu, đêm đầu. Phụ nữ luôn có sự ấn tượng đối với người đàn ông đầu tiên, quấn vào trái tim, dứt không được, kéo không đứt.
Ôn Nhung là một tờ giấy trắng, trắng hoàn toàn không có chút tỳ vết, chỉ cần lưu lại một dấu vết mờ nhạt trên đó, liền có hiệu quả sâu sắc.
Chỉ tiếc, Lâm Tuyển vạn vạn không ngờ tới, con thỏ nóng lên cũng biết cắn người, hắn nghĩ muốn lưu lại dấu vết trên người người ta, người ta cũng muốn lưu lại dấu vết trên người hắn, cú ngã này, thiếu chút nữa khiến cho xương hông của hắn gãy luôn. Người gây họa thì bỏ trốn mất dạng, chỉ lưu lại hắn một thân một mình đối mặt với sự lúng túng chưa từng có từ trước đến nay. Lúc Lâm Giám Phi chạy tới, Lâm Tuyển đã ngồi trong xe, anh ta không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe theo lời phân phó của Lâm Tuyển lái xe đến bệnh viện, nhờ có năng lực nhạy cảm đã được rèn luyện mấy năm qua, Lâm Giám Phi quả quyết cảm thấy nụ cười của Lâm Tuyển hôm nay có chút cứng ngắc.
Làm kẻ gây họa, Ôn Nhung không có chút áy náy nào mặc cho Lâm Tuyển tự sinh tự diệt, bởi vì từ trước tới nay chưa từng bị đánh thẳng vào như vậy bao giờ, Ôn Tiểu Nhung ngây ngốc ba ngày mới hồi phục lại tinh thần. Không phải là cô quái đản, thử hỏi có cô gái nào sau khi bị người ta chẳng hiểu ra sao đoạt lấy nụ hôn đầu xong còn có thể bình tĩnh như thường được chứ, Ôn Tiểu Nhung coi như bình thường, sau trận phát điên lúc đầu xong, cô vẫn có thể ăn tốt uống tốt, đi dạy vui vẻ, tiếp tục cùng Đinh cô nương kề vai sát cánh, cùng thầy Tiểu Tần vững chãi như núi, chẳng qua là mỗi sáng sớm lúc đánh răng, cô sẽ không kìm được mà nhìn về phía cái miệng đầy bọt mà ngẩn người, sau đó thiếu chút nữa nuốt luôn cả kem đánh răng vào, hoặc lúc đọc tiểu thuyết ngôn tình thấy cảnh KISS của nam chủ nữ chủ, vốn là cô đọc rất say sưa, bây giờ thì thành phản xạ có điều kiện ném sách ra ngoài luôn.
Ôn Nhung không phải là cái loại con gái nụ hôn đầu nếu không dâng cho người đàn ông mình yêu nhất thì sẽ đi tìm cái chết, bởi vì cô sớm đã nghĩ thông suốt, nếu như sau này nhất định không thể kết hôn cùng với người đàn ông mình thích nhất, như vậy thì lần đầu tiên cái gì cũng đều là mây trôi hết.
Lúc này, Ôn Tiểu Nhung theo thói quen cho rằng cô thích nhất, đại khái, có thể, cả đời cũng sẽ là người con trai không ngừng hí hoáy bút máy chứng minh công thức trên giấy nháp cho cô, anh khẽ ngẩng đầu, trong con ngươi đen tuyền sẽ phản chiếu lên khuôn mặt tươi cười có chút ngây ngốc của cô.
Phát hiện Ôn Tiểu Nhung có một tẹo tẹo bất thường vẫn là Như Bích cô nương.
Buổi chiều, Ôn Nhung lười biếng ngâm mình trong khuê phòng của Đoạn cô nương ngẩn người, Đoạn tiểu thư đóng máy tính lại, nghiêng đầu nhìn cô nương có chút khác thường kia, theo quan sát của cô, trong vòng hai giờ, Ôn Nhung liếm môi không dưới hai mươi lần.
Ánh mắt cô sắc bén, sờ rồi lại véo khuôn mặt trơn nhẵn của Ôn Tiểu Nhung, ngoác miệng cười gian: “Này, cưng gần đây có phải gặp chuyện hay gì đúng không?”
“… Tôi thiếu chút nữa bị tống cổ khỏi trường học, chuyện hay ở đâu ra….” Ôn Nhung nghiêng mặt.
Hai mắt Đoạn tiểu thư lóe lên, nhào tới: “Đúng rồi đúng rồi, bà còn chưa kể với tôi bà làm sao mà xoay chuyển trời đất được, thành thật khai mau, tôi đây cũng có ra tay đấy.” Cô nàng nhìn Ôn Nhung chớp chớp mắt, “Có phải Phó Tô làm gì đúng không? Lão có anh hùng cứu mỹ nhân không hả?”
Ôn Nhung bật cười, Như Bích cô nương còn chưa nhìn rõ hiện thực sao, cô và Phó Tô… cô và Phó Tô là không có khả năng.
“Anh ấy còn chưa kịp làm gì, ông chú đó đột nhiên lại nói không truy cứu, kỳ quái.” Ôn Nhung bưng mặt, khẽ thở dài, “Bích Bích, tôi có một vấn đề.”
Đoạn Như Bích thất vọng, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng mê man của Ôn Nhung, lập tức lại hăng hái trở lại: “Bà nói đê.”
Ôn Nhung do dự: “Bà cảm thấy một người đàn ông hôn một cô gái, là vì cái gì?”
“Cái này sao.” Đoạn Như Bích làm ra vẻ huyền bí nói, “Nếu như một người đàn ông dưới tình huống không kiềm chế được mà hôn một cô gái, như vậy, tám chín phần, là bị cô nàng đó mê hoặc. Nhưng mà, cũng có người chỉ là vui đùa nhất thời, đùa giỡn đối phương một chút mà thôi. Sao vậy, bà là trường hợp nào?”
“Tôi?” Ôn Nhung sửng sốt xong, lại theo bản năng liếm liếm môi, “Đại khái là cái thứ hai đi.”
“Lạch cạch” Tiếng cằm rớt xuống. Cô nương Như Bích cho rằng Ôn Tiểu Nhung dẫu gì cũng sẽ thẹn thùng ảo não một chut, không ngờ cô nàng lại dám dùng cái giọng nhẹ bẫng như vậy nói ra chuyện rối rắm như thế.
“Từ từ, bà bị hôn thật? Bị ai hôn? Chuyện khi nào? Sao bà lại bình tĩnh như vậy?” Đoạn Như Bích cáu rồi nha, nụ hôn đầu của Tiểu Nhung Nhi nhà cô bị đoạt mất, chuyện lớn như vậy mà sao bây giờ cô mới biết chứ!
Thấy Đoạn Như Bích nóng nảy như vậy, Ôn Tiểu Nhung vẫn yên ổn: “Tôi không bình tĩnh thì chạy đi tìm người ta liều mạng chắc? Lại nói, tôi cũng cho hắn một bài học rồi.” Nghĩ đến cú ném kia, Ôn Nhung đã cảm thấy thoải mái vô cùng.
Đoạn Như Bích sốt ruột khó mà kìm nổi: “Ai da, rốt cuộc là ai hả?”
Vẻ mặt Ôn Nhung bỗng nhiên trở nên không được tự nhiên, siết nắm tay nói: “Còn không phải là ông chú kia sao.”
“…”
Chuyện này bị Ôn Nhung nén lại trong lòng mấy ngày, giờ có đối tượng để xả ra, Ôn Nhung cuối cùng cũng không nhịn được mà nói: “Anh ta thật biến thái, tôi nói tôi ghét mùi thuốc lá, trước khi hôn anh ta còn cố ý hút hai điếu thuốc, xong lại còn hỏi tôi mùi vị thế nào, có khó ngửi hay không… Bích Bích, một cái hôn với anh ta chẳng là cái gì, nhưng mà đối với tôi mà nói… Dầu gì cũng là lần đầu tiên của tôi…”
Đoạn Như Bích một tay gãi cằm, bày ra trạng thái suy tư nghiêm túc, một lúc sau, cô nàng hiếm khi nghiêm túc mà nói: “Lúc lão ấy hôn bà, bà cảm thấy sao, chán ghét không, có thấy ghê tởm, bài xích không?”
Ôn Nhung bắt đầu nhớ lại, cô chưa từng đón nhận nụ hôn của người khác bao giờ, chỉ có thế chủ quan suy đoán kỹ xảo hôn của Lâm Tuyển là hàng đầu, cái hôn đó mấy ngày qua đã trình chiếu lại trong đầu Ôn Nhung vô số lần, ý đồ phát lại, đều bị tường lửa cường đại của cô chặn lại, nhưng thỉnh thoảng tưởng lửa cũng có lúc bị phá vỡ, vậy nên, gương mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại của Lâm Tuyển, hơi thở ấm áp, viền môi gợi cảm tuyệt đẹp như virus xâm nhập qua lại trước mắt cô, còn có chết người nhất, là xúc cảm mềm mại trên môi. Nụ hôn của anh ta ngược lại còn không tạo thành bóng ma gì đó trong lòng cô, đây cũng là điểm khiến cho Ôn Tiểu Nhung khổ não nhất.
“Không có.” Ôn Nhung lắc đầu một cái, nói chi tiết, “Tôi thật sự không cảm thấy ghét. Tôi có phải bị tên biến thái đó lây bệnh cho rồi không?”
Đoạn Như Bích còn chưa kịp trả lời, di động của Ôn Tiểu Nhung vang lên, cha Ôn khẩn cấp triệu cô về nhà.
“Tôi đi trước đây.”
“Nhung Nhung,” Đoạn Như Bích sờ sờ mái tóc ngắn mềm mại của Ôn Nhung, chọn lọc từ ngữ, “Mặc dù tôi vẫn hy vọng bà và Phó Tô có thể thành một đôi, nhưng có những lúc chúng ta vẫn nên nhìn thoáng một chút. Lâm Tuyển kia, nếu bà không ghét anh ta, có thể thử qua lại một lần, không nhất định phải kết hôn, con bé ngốc, thời buổi này rồi, đừng có nghĩ yêu đương mà không lấy mục tiêu là kết hôn thì đều là đùa giỡn lưu manh cả.”
Không thể không thừa nhận giác quan thứ sáu của Như Bích cô nương có lúc chính xác đột xuất.
Ôn Nhung bị cái mặt đột nhiên nghiêm túc của Đoạn Như Bích làm cho phì cười: “Anh ta có tình nhân, bà muốn tôi trở thành một trong số đám tình nhân đông đảo của anh ta sao? Thôi thôi, chẳng qua chỉ là một cái hôn mà thôi, tôi cũng không luẩn quẩn đến vậy, lại nói, tôi đã cảnh cáo anh ta rồi, về sau anh ta mà hôn một lần, tôi đánh một lần. Đi nhớ.”
Đoạn Như Bích bóp trán, Nhung Nhung à, hôn một lần đánh một lần, bà đây là đang gửi ám hiệu cho người ta sao… Cái này dưới tình huống không lý trí bao nhiêu mà nói ra thì có gì khác lời tán tỉnh đâu cơ chứ.
Ôn Nhung chạy về nhà bằng tốc độ nhanh nhất, bởi vì cha cô nói trong nhà xảy ra chuyện lớn, cô không dám chậm trễ. Song, về đến nhà lại nhìn thấy cha mẹ già cũng em gái đang dùng cơm ngon lành, Ôn Tuyết thấy cô, cái mặt xinh đẹp lập tức đen xì, làm cho Ôn Nhung chẳng hiểu ra sao.
“Con về rồi.”
Cha Ôn lập tức buông đũa xuống: “Vào thư phòng với cha.”
Cha Ôn nhìn có vẻ không được vui cho lắm, quả nhiên, Ôn Nhung vừa mới đóng cửa thư phòng lại, cha cô đã hung hăng vỗ lên cái bàn một phát: “Cô rốt cuộc co đầu óc không hả! Lớn như vậy rồi, có phải trẻ con nữa đâu! Có biết thế nào lả kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt không hả, có biết cái gì gọi là đối mặt với thực tế không hả, cô có phải muốn nhìn thấy cha cô bị cô làm cho tức chết đúng không! Không trông nom cho tốt công tử bé nhà họ Lâm đã không nói làm gì, cô còn to gan lớn mật, khiến cho Lâm Tuyển ngã không xuống giường được, cô nói cho tôi nghe, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Ôn Nhung mới đầu còn nghẹn ức, sau khí nghe xong không khỏi líu lưỡi, cô nhớ lúc ấy mình cũng đâu có dùng toàn lực, làm sao lại khiến người ta ngã không xuống giường được chứ, vậy cũng quá yếu ớt.
Cha Ôn không chờ cô giải thích, lại nói tiếp: “Tiểu Nhung, con chừng nào mới hiểu chuyện chứ. Aiz, con qua đây, vốn là sợ con không hiểu được, nhưng chuyện này bây giờ xem ra phải nói qua với con một chút.”
“Cha, chuyện gì?”
Cha Ôn kéo Ôn Nhung đến bên cạnh, thấp giọng nói: “Con và Lâm Tuyển cho dù kết hôn, cũng không phải là thật.”
Đầu Ôn Nhung có chút không xoay nổi: “Kết hôn giả?”
“Cũng không hẳn vậy.” Khuôn mặt của cha Ôn bị đèn bàn chiếu vào hắt lên vô số nếp nhăn, cũng tăng thêm vài phần đa mưu túc trí không rõ ràng của ông ta, “Tiểu Nhung, con cũng biết tình trạng của công ty hiện giờ không tốt lắm, cần có vốn quay vòng gấp, nhưng con vẫn không đồng ý hòa hợp với Lâm Tuyển, cho nên nhà họ Lâm vẫn chưa bỏ vốn ra. Chuyện này ngoài mặt là chúng ta nhờ cậy Lâm Tuyển, nhưng trên thực tế là hiệp nghị giữa cha và Lâm Nham —– Lâm Nham cần có một người của mình ở bên cạnh Lâm Tuyển, giúp ông ta chú ý nhất cử nhất động của Lâm Tuyển.”
Ôn Nhung cảm thấy mình bị vô tội quấn vào một cái hố đen, mà từ đầu tiên cô có thể liên tưởng đến lúc này chính là “Gián điệp”.
“Cả cái nhà ấy đấu đi đấu lại không thấy mệt ạ.” Ôn Nhung không nhịn được nói.
“Con thì biết cái gì, cái tên Lâm Tuyển ấy…” Cha Ôn hệt như đang đóng phim, nhìn quanh thư phòng một lúc mới nhỏ giọng nói với Ôn Nhung, “Cậu ta là con riêng của nhà họ Lâm, vốn không phải là con vợ cả, Lâm Nham mới là người thừa kế chính thức.”
Nghe thấy tin tức nội bộ kinh dị như vậy, Ôn Nhung không khỏi ngây ngốc. Lâm Tuyển là con riêng? Chẳng trách hôm đó cô nhìn thấy hai anh em nhà này là lạ, cảm giác như bằng mặt mà không bằng lòng vậy.
“Lâm Nham vì không muốn để cho Lâm Tuyển sinh lòng khả nghi, cố ý nói là cho Lâm Tuyển chọn vợ, thuận tiện giúp bạn cũ là cha đây, để cho Lâm Tuyển coi đây là một cuộc hôn nhân mua bán. Hai năm qua mặc dù Lâm Tuyển đã rất cúi đầu, ngoài mặt chuyện gì cũng nghe lời anh cả, chỉ mặc bản thân mình sống phóng túng, như dù sao cậu ta cũng từng là một nhân vật oai phong một cõi, Lâm Nham bây giờ còn phải cho cậu ta ba phần mặt mũi, một ngày cậu ta còn chưa kết hôn với con, Lâm Nham cũng không có cách nào chuyển tiền qua được, Lâm Nham muốn ngồi vững trên vị trí hiện tại bây giờ, không thể không đề phòng cậu ta. Vốn là bọn ta cũng nghĩ Tiểu Tuyết tương đối thông minh, cũng phù hợp với khẩu vị của Lâm Tuyển, không ngờ tới… khụ khụ, cậu ta lại coi trọng con, Nhung Nhung, con không thích Lâm Tuyển trái lại càng là chuyện tốt, con chỉ cần giả bộ đồng ý đính hôn với cậu ta, chuyển đến nhà cậu ta, giúp chúng ta chú ý xem cậu ta hay qua lại với ai là đủ rồi. Thời gian cũng không dài lắm, chỉ cần Lâm Nham túm được nhược điểm của Lâm Tuyển, đến lúc đó viện cớ ly hôn, con yên tâm, cha và chú Lâm Nham cũng sẽ không bạc đãi con.”
Cha Ôn nói ra một đống khiến Ôn Nhung khó có thể tiêu hóa nổi, Ôn Nhung càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc quá mức của cha cô, cô cũng chỉ đành chỉnh trang thái độ, miễn cưỡng nói: “Như vậy không tốt lắm…”
“Tiểu Nhung,” Cha Ôn nắm lấy cổ tay Ôn Nhung, có chút dùng sức, “Việc này liên quan đến hạnh phúc của cả hai nhà, Lâm Tuyển không phải hạng tốt đẹp gì, cha cũng biết gả con đi thật sự là để con chịu thiệt thòi. Nhưng dưới tình huống trước mặt, đây là biện pháp duy nhất.”
“Cha, mọi người xác định là Lâm Tuyển không hề biết gì về chuyện này sao?”
“Con người của cậu ta quá tự tin, quá tự cho là đúng, luôn cho rằng người khác kém hơn mình, chuyện này cậu ta không hề nghi ngờ. Quả thật, tuổi cậu ta cũng không nhỏ, anh trai cậu ta tìm vợ cho cậu ta cũng không có sai.”
Ôn Nhung tự nhận là dung lượng não có hạn, nhiệm vụ yêu cầu cao độ nhường này, cô làm không nổi: “Chuyện này, con vẫn không thể tiếp nhận.”
Cha Ôn rất biết thế nào là vừa đấm vừa xoa, ông ta mềm giọng nói: “Cha thấy Lâm Tuyển kia thực sự thích con, con biết không, lần này Lâm Nham cố ý bố trí, chú ấy để cho hiệu trưởng khai trừ con, chính là muốn thử dò xét Lâm Tuyển một chút, không ngờ Lâm Tuyển thật sự ra mặt giúp con. Con đừng có áp lực quá, trước thử nhìn một chút, có chú Lâm Nham che chở cho, sợ cái gì. Cha cũng không phải là ép con, nhưng mà Tiểu Nhung à, con lớn rồi cũng nên biết giúp cha mẹ phân ưu giải nạn.”
Bất kể cha Ôn có nói dễ nghe đến đâu, suy cho cùng cũng vẫn là lợi dụng. Cha Ôn nói xong điểm mấu chốt xong cũng không một mực ép cô, cá tính của con gái lớn không sắc sảo như con gái út, tính tình của con bé là nước ấm, phải từ từ nấu, từ từ thôi.
Ôn Nhung được cha Ôn tiễn tới cửa, cha Ôn đưa cho cô một túi lễ vật: “Lát nữa đi thăm Lâm Tuyển đi, cho dù người ta làm cái gì, con cũng không thể khiến người ta ngã thành tàn phế luôn được.”
Ôn Nhung bất đắc dĩ đón lấy, đối với kế hoạch tỷ lệ thành công cực thấp kia của cha cô cô thực sự không dám gật bừa, cô vốn định cân nhắc nói từ chối thế nào cho dễ nghe một chút, nhưng em gái nhà cô đột nhiên lại đánh giết ra ngoài. “Chị bị khai trừ là chị tự mình làm việc thất trách, sao lại kéo cả Phó Tô vào, chị rắp tâm gì hả?”
Ôn Nhung thở dài: “Tiểu Tuyết, chị và Phó Tô vẫn là bạn bè, em không đến nỗi muốn chị và anh ấy sau này cả đời cũng không qua lại với nhau chứ.”
“Chính là muốn cả đời đừng qua lại với nhau.” Ôn Tuyết dậm chận, giống như cực kỳ hận mà nói, “Tại sao đàn ông đều thích chị chứ, chị có cái gì tốt, chị rốt cuộc dùng cách gì để dụ dỗ đàn ông hả, tại sao ai cũng giúp chị ra mặt!”
Đoạn Như Bích nói rất đúng, Ôn Tuyết càng ngày càng điên rồi, Ôn Nhung lười phải để ý đến con bé này, lướt qua nó đi ra ngoài, Ôn Tuyết nhất quyết không tha kéo cô: “Tôi muốn chị thề không giành Phó Tô với tôi.”
“…”
Ôn Nhung gạt tay con bé ra, nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp đón xe taxi.
Ôn Tuyết giận đến nghiến răng: “Ôn Nhung, chị đứng lại đó cho tôi, có phải chị chột dạ rồi đúng không, thật ra thì chị thích anh ấy đúng không, tôi biết là chị chưa từ bỏ ý định mà.”
Nể mặt cùng là họ Ôn, lúc nhỏ còn ngủ chung một nhà, Ôn Nhung không so đo với Ôn Tuyết, cô nói với tài xế: “Lái xe.”
Ôn Tuyết đuổi theo phía sau một đoạn, từ từ bị bỏ xa, Ôn Nhung từ trong kính chiếu hậu nhìn bóng dáng tức giận dần dần mờ mờ của con bé. Không phải Ôn Nhung không biết tức giận, cô tự nhận là mình đã xử sự đủ tốt, qua lại với Phó Tô từ trước tới nay đều quy quy củ củ, tuyệt sẽ không tiến thêm bước nào, Ôn Tuyết rốt cuộc đang cảnh giác cái gì, cô càng ngày càng không biết nên sống chung với cô em gái này thế nào.
Trong lúc đang hồ đồ hỗn loạn, Ôn Nhung nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt sửng sốt.
“Sao bác lại chở tôi đến chỗ này?”
Bác lái xe liếc cô một cái: “Cô à, tự cô nói địa chỉ mà, chính là chỗ này.”
Một lát sau, Ôn Nhung xách túi đứng trước cửa nhà Lâm Tuyển.