Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Âm thanh nổ tung liên tiếp vang lên, lửa nóng cháy tròn ba tiếng.
Người tại khu dân nghèo một phen thót tim.
Khi Triệu Di gặp lại Lục Thù Đồng rồi lái xe qua đường hầm, tiếng còi hú vẫn còn kéo dài.
"Long An cục đi đâu vậy?" Cô hỏi.
"Hẳn là thăm dò vụ án bán ma tuý tại khu giải trí sáng nay. Tối hôm kia chúng ta đả thương nhiều người như thế, đáp ứng không xuể."
"À... Vậy bây giờ anh và tôi đến phòng khám hay ai về nhà nấy?"
"Cô chở tôi đến phòng khám đi, tôi lấy xe tới sòng bạc tìm Hứa Ước, còn cô trực tiếp về nhà"
Lục Thù Đồng nhếch miệng. Vừa đạt thành ước nguyện cùng người kia ngắm chiều tà -- loại chuyện vô cùng lãng mạn chỉ tình nhân mới làm, tâm tình của y rất tốt.
Bất quá tâm trạng này chẳng thể kéo dài.
- - bởi vì y không thể ở trong sòng bạc đợi ông chủ Hứa được.
***
Hai giờ trước.
Hứa Ước kết thúc hội nghị, bỏ ra chút thời gian đem "con cẩu" nọ đánh đuổi, trở lại phòng làm việc xử lý công sự. Chưa đầy nửa tiếng, trợ lý chợt xuất hiện: "Ông chủ, có kẻ nhìn thấy một gian hàng trắng trợn bán ma tuý ở trung tâm thành phố."
Hứa Ước nghiêng đầu: "Số lượng bao nhiêu?"
"Nhìn ra khoảng 20kg, đã phát được ba giờ."
Trợ lý cứng nhắc truyền đạt. Hứa Ước vừa nhìn vừa hỏi: "Kinh doanh thời gian dài như vậy, không ai phát hiện?"
"Không có, gã đem ma tuý đóng gói thành kẹo, động tác rất cẩn thận. Hơn nữa dòng người đi lại tại khu vui chơi đông đúc, kịp thời che mắt cảnh sát."
"Sau đó ai báo án?"
"Thật tình cờ, một người ăn "kẹo" trước đó chưa có tiền sử chơi ma tuý, phát hiện kỳ quái mới báo án."
Tay phải Hứa Ước đặt trên mặt bàn, ngón trỏ theo suy nghĩ nhịp điệu lên xuống gõ gõ.
"Trong tài liệu nói gã phát ra hai vòng "kẹo", vòng thứ hai so với lần đầu nhất định cẩn thận hơn, "khách hàng" giống hệt vòng một. Theo lời người báo cảnh sát, hắn không tham dự vòng hai, ở vòng đầu liền chạy đi. Chuyện này ở internet gây nên náo động lớn. Tôi xem mọi người bình luận, thời gian phạm tội từ 8h30 đến 11h30. Còn thời gian báo cảnh sát là 11h40."
Trợ lý nhìn hành động của Hứa Ước, thấp giọng hỏi dò: "Ông chủ, ngài cảm thấy tên báo cảnh sát với người bán ma tuý là cùng phe?"
"Ừ....." Hứa Ước thu hồi tay trên bàn đặt lên xe lăn. Hắn chẳng cần lên tiếng, trợ lý bên cạnh đã hiểu ý, bước lại đẩy ông chủ mình ra cửa.
Bọn họ muốn đến khu giải trí ở trung tâm thành phố một chuyến.
Bên trong chiếc Maserati xa hoa, trợ lý tại vị trí phó lái đang gọi điện thoại. Hứa Ước ngồi ghế sau, cúi đầu xem văn kiện.
"Ông chủ, nơi giải trí kia đang ghi hình, mười phút sau video sẽ phát tới."
"Ừ" Hắn đáp một tiếng, dừng đôi chút rồi hỏi: "Hiện tại các bệnh viện lớn đều đông như mắc cửi phải chứ?"
"Vâng" Trợ lý mở mắt, ý tứ chẳng rõ nhìn chỗ ngồi sau xe.
"Sẽ có những người không được trị liệu, hoặc do tình trạng nhẹ hơn người khác mà tạm thời bị gác lại lại sao?"
Chỉ là câu hỏi lơ đễnh, sắc mặt ông chủ cũng bình thường, nhưng trợ lý lại chậm chạp chưa dám trả lời. Anh nuốt nước bọt, cấp tốc chuyển động đầu óc. Vô số câu trả lời xông lên rồi bị sàng lọc loại bỏ.
"Hay là..." Cân nhắc trên dưới vài lần, anh ngập ngừng lên tiếng: "Phái bác sĩ tư nhân trong sòng bạc hỗ trợ?"
Hứa Ước ngẩng mặt, tầm mắt rất nhẹ dừng trên người đối phương vài giây.
Ánh mắt trợ lý rơi xuống thứ đặt tại đùi Hứa Ước -- là hình ảnh hiện trường ở các bệnh viện được phóng viên thông tin.
Có thể thấy tình huống bên trong rất hỗn loạn: bác sĩ chưa kịp chẩn bệnh cho kẻ sốc phản vệ với ma tuý, ở ngoài bệnh nhân khác đã kêu réo; cấp cứu, cảm mạo phổ thông, phẫu thuật gấp... Mọi thứ bị tuỳ ý ném bừa hết thảy, trở lộn xộn vô cùng.
Trợ lý liếc nhìn một chút liền thu hồi: "Ông chủ, đem đội bác sĩ tư nhân phái qua?"
"Trong thành phố nhiều bệnh viện như vậy, bác sĩ của chúng ta tổng cộng mười ba người. Phân phối thế nào, cậu cảm thấy sao?"
Trợ lý đáp: "Xảy ra chuyện như vậy, tình huống tại các bệnh viện lớn khẳng định nghiêm trọng nhất. Chúng ta trước tiên phái bọn họ tới đó hoà hoãn tình huống."
"Những chỗ khám bệnh chưa có danh tiếng trên đoạn đường hẻo lánh khác thì không cần để ý ư?" Hứa Ước tựa hồ đoán trước anh sẽ trả lời như vậy liền nối tiếp câu vừa dứt. Hắn nhìn gương chiếu hậu trong xe, tựa đầu lên ghế tựa phía sau: "Gọi điện thoại cho ông chủ tất cả sòng bạc mà Davis từng hợp tác qua mượn ba mươi bác sĩ."
"Vâng" Trợ lý lập tức bấm số.
"Khoan! Cậu trước chào hỏi viện trưởng các bệnh viện lớn nhỏ khắp thành phố, được cho phép rồi mới hướng những ông chủ kia mượn người."
Hứa Ước phân phó sự tình xong thì nhắm chặt mắt lại.
Giấc ngủ đêm qua quá ngắn, cùng đứa con hoang kia náo động quá lâu. Hiện tại mới hơn mười hai giờ, hắn rất mệt mỏi.
Một người đang uể oải, lại ở không gian kín hết sức an tĩnh liền dễ dàng suy nghĩ lung tung.
Hồi ức sâu đậm khắc ghi trong não bộ, khiến Hứa Ước vô ý thức nhớ tới sự kiện thật lâu trước kia - khi Lục Tân phế đi đôi chân của mình.
Lắm lúc hắn nghĩ rằng nếu như khi ấy không bị bác sĩ làm lỡ, bỏ qua giai đoạn trị liệu tốt nhất, hai chân hắn cũng sẽ chẳng triệt để phế bỏ, còn hy vọng vào khả năng bước đi. Lục Tân diễn vở kịch hoàn mỹ, muốn thần không biết quỷ chẳng hay khiến hắn tàn tật. Bất quá kế hoạch nảy sinh bất ngờ, đem hành tung chính mình bại lộ trước mặt Hứa Ước.
Đưa đôi chân thương tích nặng nề của Hứa Ước tới bệnh viện, Lục Tân thế nhưng thông đồng với bác sĩ, không cho phép bọn họ chữa trị giúp hắn. Càng chó cắn áo rách hơn, khi năm đó Hứa Ước chẳng có đội ngũ bác sĩ tư nhân của riêng mình.
- - hắn còn nhớ thời khắc máu me khắp người, đau đến sắp chết đi rồi, dáng vẻ phong độ gì đó đều chẳng còn, mà đám bác sĩ bị mua chuộc kia chẳng chút nào để ý, lạnh mặt nhìn nhau.
Mãi tận hai giờ sau, khi nửa thần trí hắn đã bước tới phủ diêm vương, mới bắt đầu trị liệu.
Nhưng bỏ lỡ thời gian tốt nhất, nên cái gì cũng không kịp.
Hứa Ước bây giờ nhớ rõ khi bản thân trên giường bệnh mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là Lục Tân.
Đối phương làm như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh: "Cậu đã tỉnh?"
- - Cái Lục Thù Đồng đừng nên nhất, chính là lớn lên cùng cha y giống nhau đến bảy phần.
Lục Tân tuy rằng chết rồi.
Nhưng nó thì chưa.
Hứa Ước mỗi lần nghĩ tới khuôn mặt ấy, thù hận sẽ xông lên, kích thích sát khí trong hắn.
Âm thanh tin tức đột nhiên truyền đến nhắc nhở, tư duy lung tung chẳng mục đích bị gián đoạn -- hắn mở mắt ra, nhìn thấy video quay hình khu giải trí.
PS: sau đây là tiết mục khoe gia tài. Chiếc Maserati của ngài Hứa là hãng xe đến từ Ý, giá trị một chiếc thấp nhất hơn 5 tỷ VNĐ.
Còn đây là nội thất trong xe:
(Thứ lỗi thứ lỗi, mị thật biến thái khi lần đầu nhìn thấy chiếc ghế êm ái kia, đầu óc hư hỏng của mị đã vẽ ra những tư thế cực kỳ nóng bỏng giữa hai anh nhà trên đó =)))