Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi chiều, Triệu Di xuất hiện ở phòng bệnh, nói là có chút chuyện cần nói với Lục Thù Đồng. Hứa Ước bị quấn chừng mấy ngày, cuối cùng cũng có người đem nghịch tử này đi, ngầm vui vẻ đến thậm chí nhìn theo hai người rời khỏi.
Nhưng chân trước Lục Thù Đồng mới đi, Lý Tuân Ngọc liền tới.
Đã lâu chưa thấy cậu từ lần dùng cơm với Lục Ninh. Hứa Ước hướng cậu chào hỏi: "Cậu cũng đến sao?"
"Lâu rồi không gặp, ghé thăm ngài chút" Lý Tuân Ngọc bước tới giường hắn, đầu tiên nở nụ cười với Hứa Ước, tiếp theo ánh mắt như lơ đãng rơi xuống lồng ngực hắn, hỏi: "Thân thể khoẻ chứ?"
"Rất tốt."
"Lúc nào xuất viện?"
"Lễ Bái Ngũ" Hứa Ước không xác định phán đoán, ngày tháng cụ thể Lục Thù Đồng và trợ lý so với hắn càng rõ ràng hơn.
Lý Tuân Ngọc "ừm" một tiếng, hỏi tiếp: "Cuối tuần trước tôi đi Nhật Bản giúp ngài cầu một lá bùa may mắn, trợ lý đã giao cho ngài chưa?"
"Có" Hứa Ước nhớ tới quả lục lạc tinh xảo kia, lập tức khom lưng muốn từ tủ đầu giường lấy ra. Lý Tuân Ngọc thấy vậy, vội vã mở miệng: "Ở đâu? Tôi giúp ngài."
"Không cần" Hứa Ước từ chối, "Ngay bên trái cậu thôi."
Lý Tuân Ngọc nghiêng thân thể, Hứa Ước đưa tay mở tủ lấy ra vật nhỏ, chộp trong tay lắc lắc, ngước nhìn cậu thanh niên đối diện, trịnh trọng nói: "Cảm ơn cậu."
".... Đừng khách sáo" Lý Tuân Ngọc bị hắn nghiêm túc nhìn như thế, chẳng lý do sinh ra mấy phần căng thẳng.
Hứa Ước thưởng thức thanh âm vui tai của chuông lục lạc, nghe được tiếng vang lanh lảnh. Trầm mặc vài giây, như có như không mở miệng: "Cậu còn ôm hảo cảm với ta ư?"
".... Phải" Lý Tuân Ngọc nói.
"Chúng ta ở mấy tuần trước gặp gỡ tại quán rượu là vì chuyện của Lục thị. Hiện tại Lục thị phá sản, từng cứ điểm buôn ma tuý đều bị điều tra, có lẽ chúng ta sau đó cũng chẳng gặp mặt" Hứa Ước chống hai tay, đến gần Lý Tuân Ngọc, "Cậu cho ta lục lạc, phần tâm ý này ta nhận. Nhưng đối với tình cảm của cậu, giống như lời ta nói tại đêm gặp mặt lần đầu tiên đó, chúng ta không thể nào cùng nhau."
Lời này Hứa Ước đã nói rất nhiều lần, hôm qua trách mắng nghịch tử Lục Thù Đồng kia một lần, ngày hôm nay lại hướng Lý Tuân Ngọc bộc bạch lần nữa. Hắn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, khi trẻ tuổi bởi vì tướng mạo xuất sắc, mặc dù ở phương diện xử sự với người ngoài khá lạnh lùng, nhưng vẫn không ít kẻ phải lòng lui tới liên tục. Rồi năm gần ba mươi hai chân bị thương, trở thành tàn tật, hắn hết sức giảm thiểu số lần ra ngoài. Trải qua hơn mười năm cố thủ sinh hoạt, nguyên tưởng rằng sẽ không có thêm ai coi trọng chính mình, nào ngờ ở mấy lần ra ngoài, vẫn bị nhìn chằm chằm...
"Chúng ta tổng cộng mới thấy qua ba, bốn lần. Lý Tuân Ngọc, ta chẳng phải người đáng giá cho cậu để bụng, đúng lúc dứt ra với cậu mà nói mới là thích hợp nhất."
Hứa Ước nhìn phía đối diện -- theo tuổi tác, Lý Tuân Ngọc so với Lục Thù Đồng còn nhỏ hơn. Hắn lớn hơn hai đứa nhóc này một vòng có thừa. Nếu họ yêu thích một nam nhân thành thục còn chấp nhận được, đằng này hắn lại là thân tật nguyền.
Cùng Lục Thù Đồng dây dưa nhiều năm, đối phương phải lòng mình hắn còn cảm thấy có khả năng, nhưng Lý Tuân Ngọc?
"Tôi đối với ngài là nhất kiến chung tình" Lý Tuân Ngọc bày tỏ.
Dừng chút lại hỏi: "Ngài không muốn tôi yêu thích ngài sao?"
"Ừ" Hứa Ước thẳng thắn đáp.
"Vậy tôi không như vậy nữa" Lý Tuân Ngọc nói, "Hoặc là.... tôi sẽ không để ngài cảm thấy tôi yêu thích ngài."
"..... Cái gì?"
Khoé miệng Lý Tuân Ngọc khẽ nhếch, nốt ruồi nơi gò má phải điểm tô u buồn. Cậu bộc bạch: "Tôi không phải người dễ dàng đem lòng yêu ai đó, cũng chẳng chờ đợi may mắn để được yêu. Ngài đã tuyệt tình như thế, tôi sẽ không cần thiết tự thảo vô vị. Chỉ là tôi chẳng cách nào triệt để quên đi ngài, bất quá tôi sẽ như ngài mong muốn, không xuất hiện trước mặt ngài nữa."
*tự thảo vô vị: ngoan cố khư khư một mục đích, dù biết nó chẳng bao giờ có kết quả.
Hứa Ước hơi sững sờ: "Điểm ấy..... Cậu đúng là rất không giống Lục Thù Đồng."
"Nó thế nào?"
"Nó không chịu, nhất định phải ở lại bên cạnh ta."
Lý Tuân Ngọc mỉm cười, cúi đầu kề sát hắn: "Vậy tôi nguyện săn sóc ngài như thế, ngài muốn suy nghĩ thêm chăng?"
Hứa Ước cười khổ: "Không cần, một mình ta tốt vô cùng."
"Được rồi" Lý Tuân Ngọc chẳng dây dưa nữa, hỏi: "Sau này ngài có tính toán gì chưa?"
"Còn chưa nghĩ ra" Hứa Ước nói, "Lục thị ngã xuống, khắp nơi trong thành phố sẽ biến động mạnh. Ta muốn trước tiên xử lý tốt hết thảy việc làm ăn Hứa gia, tới đâu hay tới đó."
Lý Tuân Ngọc thoáng nhíu mày: "Nói như vậy, ngài dự định thoái vị, không làm gia chủ Hứa gia nữa?"
"Ừ."
"Sẽ đi đâu?"
Hứa Ước nghe vậy, cười nhẹ, nâng cằm quan sát cậu: "Chẳng phải bảo không xuất hiện trước mặt ta nữa ư?"
"Tình cờ gặp vẫn có thể chứ?" Lý Tuân Ngọc nháy mắt.
"E sợ..."
Hứa Ước chưa dứt lời, cửa phòng đóng chặt đột nhiên bị phá tan. "Ầm" một tiếng vang thật lớn, Lục Thù Đồng sắc mặt âm trầm bước tới: "Lý Tuân Ngọc?!"
Y từ rau lưng rút thanh đoản đao, trực tiếp ném về kẻ điếc không sợ súng ngồi cạnh Hứa Ước.
Lý Tuân Ngọc lách qua né tránh, cũng vươn tay, đem đao đã đâm sâu vào vách tường nhổ ra.
Hứa Ước cau mày: "Lục Thù Đồng, bình tĩnh đi."
"Em bình tĩnh không nổi. Lần trước ở cửa bệnh viện buông tha cho nó một lần, ngày hôm nay nó lại dám đến tìm ngài!"
Lục Thù Đồng lần thứ hai đưa tay về sau. Hứa Ước trách cứ: "Cậu cứ thể không thể khống chế tính tình của bản thân?"
"Không thể."
"....."
Hứa Ước đau đầu, ngó sang Lý Tuân Ngọc đối diện, giơ tay lấy di động.
Lục Thù Đồng nhìn chằm chằm hai thân ảnh ngay tầm mắt. Mấy phút trước lời của Triệu Di khiến y mừng rỡ như điên, mà bây giờ cả người y lại phát run, ghen ghét cùng thịnh nộ như đám lửa ngập trời, thiêu đến tàn rụi xương cốt!
Y một bên ảo não vì chẳng mang theo vũ khí, một bên chờ mong đao sắc mang đến thống khổ cho con mồi.
Hứa Ước gọi trợ lý, bảo anh dẫn vài bảo an sang, tiếp theo ném điện thoại, nén giận nhìn con trai nuôi đang nổi cơn tam bành cách đó mấy mét, lạnh giọng uy hiếp: "Cậu lại hồ đồ, chẳng còn nhớ lời ta từng nói vào buổi sáng."
Hắn nói cái gì?
Lục Thù Đồng cầm đao, bàn tay dùng sức ửng hồng cả -- sáng nay câu "Ta không biết" cuối cùng kia tương đương với cho kẻ tử tù là y ân xá hoãn thi hành án. Chờ mong lâu như thế, đối phương rốt cục thay đổi tâm ý, không chống cự y nữa. Lục Thù Đồng đứng tại chỗ chẳng có thêm bất kỳ động tác dư thừa nào nữa -- Hứa Ước cam đoan y sẽ không dám làm gì.
"Cậu đi trước đi" Hứa lão bản ngẩng đầu nói với Lý Tuân Ngọc, "Chuyện vừa rồi ta rất xin lỗi, lát nữa ta sẽ..."
Còn chưa nói hết, Lý Tuân Ngọc liền tiếp lời: "Tự mình đến bồi tội cùng tôi sao?"
Vừa nãy Lục Thù Đồng "nhắc nhở" cậu, người này lần trước ở bệnh ra tay tàn độc như vậy. Bây giờ hiếm thấy nó bị Hứa Ước cho ăn quả đắng, Lý Tuân Ngọc thế nào cũng phải khích trướng Lục Thù Đồng một hồi.
Hứa Ước sửng sốt, lập tức hiểu được, ý tứ không rõ mà liếc cậu: "Được rồi....."
Lý Tuân Ngọc mỉm cười: "Tôi đi đây."
Y đứng lên, lại cúi lưng vỗ vỗ tay Hứa Ước -- tay ngài ấy vẫn nắm chuông lục lạc mình tặng.
Cửa phòng đóng lại, bên trong chỉ còn đôi dưỡng phụ tử quan hệ đặc thù.