Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mấy ngày nay Hứa Ước rất bận, một ngày mở bốn, năm cái hội nghị chưa nói, còn muốn cùng thuộc hạ mặt đối mặt đàm phán. Người đến mỗi ngày đều không giống nhau, từng nhóm lần lượt tiến vào phòng làm việc. Lục Thù Đồng có điểm kì quái - Hứa Ước rất ít khi trực tiếp gặp người khác, bình thường đều lựa chọn video call, thế nhưng giờ đây thái độ khác thường, để bọn họ tới tận sòng bạc bàn luận. Bất quá y chẳng dám quấy nhiễu, ngồi bên cạnh an phận làm chuyện của mình.
Thật vất vả nhịn từ sáng sớm tới đêm khuya, xung quanh rốt cục yên tĩnh. Lục Thù Đồng đến phía sau hắn, đẩy ra khỏi phòng: "Đi nhà ăn dùng chút gì chăng, hay trực tiếp về phòng ngủ?"
Hứa Ước nói năng cả ngày dài, âm thanh có chút khàn khàn. Hắn xoa xoa mi tâm, mệt mỏi nói: "Phòng ngủ đi."
Tới phòng ngủ, Lục Thù Đồng ôm hắn lên giường; rồi ra ngoài lấy chén mật ong loãng từ trợ lý, ngồi xổm xuống xoa bóp hai chân cho hắn: "Gần đây làm gì mà bận rộn như vậy?"
"Muốn biết?" Hứa Ước nghiêng đầu tựa vào thành giường khép hờ mắt, nghe được câu nói thì hơi mở ra.
"Ừm."
"Ta muốn từ bỏ thân phận gia chủ nhà họ Hứa, không để ý việc làm ăn của sòng bạc nữa."
"Cái, cái gì?" Lục Thù Đồng ngẩng lên, sửng sốt đầy đủ hai phút, "..... Nguyên nhân?"
"Lúc trước dự định giải quyết Lục thị xong sẽ thoái vị cho kẻ khác. Ta từ 26 tuổi tiếp quản Hứa gia đến hiện tại đã 16 năm. Chiếm đoạt vị trí gia chủ lâu như vậy, giờ là thời điểm cần lui xuống. Lại nói, kinh tế thị trường đang tụt dốc thảm hại, ta chẳng muốn phải thu thập hỗn loạn này" Hắn hiếm khi có phần tuỳ hứng, hững hờ trả lời.
Lục Thù Đồng ngồi bệt xuống, ánh mắt sáng quắc, nhẹ giọng hỏi: "Vậy..... chúng ta đi du lịch chứ?"
Hứa Ước liếc y: "Không đi."
Lục Thù Đồng dúi mái tóc mềm vào vai hắn, hôn hôn da thịt lộ bên ngoài: "Đi mà, ngài đã thật lâu chưa ra ngoài buông lỏng. Chúng ta có thể đi Đức."
Hứa Ước nghĩ một hồi: "Ta đưa cậu sang quốc gia đọc sách ư?"
(Rùa: Đức là top quốc gia có nhiều người đọc sách nhất trên Thế giới)
"Ừm, em rất quen thuộc nơi đó."
"..."
"Hứa Ước...." Lục Thù Đồng nâng cằm, ngước mắt nhìn hắn, lặng lẽ hôn lên cần cổ thon dài.
"Tới lúc đó hẵng bàn" Hứa lão bản bị y làm cho phiền phức, giật giật khuỷu tay, "Giúp ta lấy áo ngủ, ta muốn đi tắm."
"Được" Lục Thù Đồng thoả mãn liền thôi, nhảy xuống giường. Nhưng đi mấy bước chợt ngừng lại.
"Làm sao?"
"Em cảm thấy ngài không mặc gì là đẹp đẽ nhất" Y cười tít mắt.
Hứa Ước bực tức: "Ta cảm thấy dáng vẻ cậu chết đi mới ưa nhìn nhất."
"Khẩu thị tâm phi" Nhiều năm như vậy, Lục Thù Đồng nghe quen câu nói này, đã sớm không đến nơi đến chốn, quẳng mất tăm mà đi qua tủ quần áo -- mấy ngày nay Hứa Ước bận rộn công tác chẳng chịu để ý y. Cả hai vừa bắt đầu "giao du" chưa lâu, vẫn trong thời kì "yêu đương tha thiết". Lục Thù Đồng bị ghẻ lạnh, "khuê phòng trống vắng" nên khó tránh khỏi có chút không vui.
Chả sao, vẫn còn tốt. Hứa Ước bảo muốn từ bỏ công tác khiến y vô cùng vui vẻ, tin rằng sau đó hai người sẽ có nhiều thời gian ở chung hơn.
Đặt áo ngủ chọn xong vào buồng tắm, lại đem người trên giường ôm vào bên trong, Lục Thù Đồng sau đó đóng cửa rời phòng ngủ, bảo trợ lý mang chút thức ăn sang -- ông chủ Hứa còn chưa ăn tối.
Làm xong mọi việc, Lục Thù Đồng trở lại trước phòng tắm, nghe tiếng nước tí tách bên trong, bất chợt giương giọng hỏi: "Cần em hỗ trợ sao?"
"Cậu cút cho ta" Hứa Ước nghe được âm thanh thì sợ hết hồn, phản xạ có điều kiện quay đầu liếc cửa phòng tắm, xác định đã khoá kĩ mới bực tức thở mạnh.
Lục Thù Đồng cười khẽ, không nói nữa, nhưng thân thể đứng ngoài cửa chẳng nhúc nhích, tưởng tượng cơ thể trần trụi của Hứa Ước, đang thuần thục hoặc gian nan tắm rửa, không nhịn được liếm môi nuốt nước bọt.
... Thật muốn ngài ấy.
Lúc Hứa Ước đi ra, căn phòng trống trơn không người, nghịch tử can đảm ngập trời lại tuỳ ý làm bậy kia chẳng biết chạy nơi nào, chỉ có bữa tối trợ lý chuẩn bị đặt trên tủ đầu giường đang bốc nhiệt khí.
Khống chế xe lăn qua, Hứa Ước vừa ăn cơm tối một bên xem điện thoại, tiếp tục cùng cấp dưới thương thảo công sự. Mãi khi ăn xong, công tác mới tạm kết thúc, mà Lục Thù Đồng biến mất gần một giờ đồng hồ vẫn chưa xuất hiện.
Y đi tới ngồi trên giường Hứa lão bản, hỏi: "Ăn no chưa?"
"Ừ" Hứa Ước liếc y, chú ý trong tay đối phương cầm theo túi đồ, "Cái gì đó?"
Lục Thù Đồng chẳng hé răng, đem đồ vật vứt xuống, cởi giày ra bò lên giường.
Mặt đất phát sinh tiếng "keng", như loại hợp kim nào đó va chạm. Hứa Ước nhất thời cảnh giác -- trước đây Lục Thù Đồng hay đứng ngay cửa khi hắn tắm chờ đợi. Bất quá khi đó hai người còn chưa chính thức xác lập cùng nhau, hiện quan hệ bọn họ đã biến hoá, gần nhất người này lại thường hướng hắn cầu mong việc gì đó vui sướng.
"..."
Tên kia biến mất thời gian dài như thế, sẽ chẳng có chuyện tốt gì.
Hứa Ước phòng bị nhìn đối phương. Lục Thù Đồng vồ sang ép trên người hắn, mềm mại hô: "Hứa Ước."
"..... Đi xuống cho ta, chưa tắm rửa không được lên giường" Hứa Ước khô khan trách cứ.
Lục Thù Đồng cúi đầu gặm cắn cằm hắn, chậm rãi liếm lên hầu kết không ngừng rung động, hững hờ nói: "Ngài thật giống như rất hồi hộp."
"Không phải sao?" Hứa lão bản hồi đáp, "Ta còn chưa biết cậu định làm gì mình."
Lục Thù Đồng nở nụ cười, đứng dậy nhặt đồ vật dưới sàn lên.
"Em đến Lâm gia một chuyến, trước ngài nhắc nhở em, rằng Lâm Thu Nghi và Lâm Dịch Hằng cùng nhau lâu như vậy, ở phương diện tình ái..... rất có kinh nghiệm."
Y từ trong túi lấy ra cây nến nhỏ, nhen lửa.
"Nến này có công hiệu thúc tình. Em nghĩ đại khái nhiều năm trôi qua, nó chính là ngoạn vật giúp Lâm Thu Nghi ép buộc Lâm Dịch Hằng lên giường với bà ta."
"..... Cậu cũng muốn đối với ta như vậy?"
Hứa Ước lập tức nghiêng thân thể qua muốn vứt cây nến đi nhưng bị Lục Thù Đồng ngăn cản. Y cong người xuống móc ra thứ gì trong túi giấu vào chăn, đem người ôm tới bên kia giường ngăn chặn.