Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyển ngữ: Trầm Yên
...................................................
Cái gọi là "Dẫn Linh Nhập Thể" ấy vậy mà giống hệt công pháp nhập môn hắn xem được ở Tiên Thuật Quán lúc trước, có điều cuốn này miêu tả càng chi tiết dễ hiểu hơn.
Hồi còn bé, Sở Tê từng vì không kiếm được đồ ăn mà tình cờ lần mò ra một phương pháp điều tức có thể giúp hắn sống sót suốt một tháng dưới tình trạng không uống một giọt nước.
Cực kỳ giống "Dẫn Linh Nhập Thể" này.
Lần trước Sở Tê vội vã muốn bắt thần, không kiên nhẫn xem hết. Lúc này nhận được quyển sách Thần quân tự mình tặng cho hắn liền không học hành qua quýt nữa, nghiêm túc vận khí đủ một vòng.
Một canh giờ sau, quyển sách trước mặt Sở Tê bị lật sang phần sau -- Hóa Hư Thành Thật.
Nửa đêm sáng sớm, vừa qua giờ Sửu, cửa phòng Thần quân bỗng bị người ta vỗ vang: "Sư phụ, sư phụ! Sư phụ!!"
Thần quân nhập định không thèm để ý, nhưng tiếng kêu kia lại đầy nhịp điệu, dư âm cứ văng vẳng bên tai, gào mãi không dứt.
Theo tiếng hô kia dần dần lên nhịp, trên mặt Thần quân phủ sương lạnh. Y mở to mắt, năm ngón tay mở ra, một chiếc thước xuất hiện. Thần quân cầm lấy, nhấc thước lên bước tới cửa phòng.
"Bản tôn đã nói, nếu ngươi còn dám tới cửa thì đánh gãy......"
"Ngài xem!"
Tối nay không trăng không sao, bên ngoài đen kịt, dáng người Thần quân cao lớn, ngăn cản gần hết ánh sáng trong phòng. Thiếu niên trong bóng đêm chợt búng tay một cái, ngón cái và ngón trỏ đan xen, phía trên đột nhiên toát ra một ngọn lửa.
Ánh lửa chiếu lên gương mặt kia, cũng thắp sáng con ngươi hắn. Hàng mi dài chớp chớp, hắn nhìn về phía Thần quân bằng vẻ mặt vui mừng, một tay khác cầm cành mai khô không biết vặt từ bao giờ đưa tới: "Ngài xem, ta có thể đốt nó."
Thước trong tay biến mất không dấu vết. Thần quân nhận lấy cành mai theo ý hắn, đặt ngọn cành lên ngọn lửa trên đầu ngón tay hắn.
Cành khô xám xịt lập tức biến thành sắc màu rực rỡ. Lửa bùng lên, Thần quân cầm cành mai, chỉ thấy ngọn lửa kia tựa nụ hoa, nhanh chóng bay ra ngoài trước mặt y, tầng tầng lớp lớp tỏa ra từ đầu cành, thành hình một cây mai cực kỳ diễm lệ.
"Hóa Hư Thành Thật." Sở Tê thu hồi ngọn lửa nơi đầu ngón tay, kiêu ngạo ưỡn ngực: "Thích không?"
Ngọn lửa hình hoa cháy trên cành khô trong tay. Gió đêm thoảng qua, vạt áo hai người cùng tung bay về một phía, đóa hoa lửa nở rộ trùng điệp bị gió thổi đến biến hình. Lách tách, lửa trên cành mai nhỏ dần, phù một tiếng bị gió thổi tắt, để lại một sợi khói nhẹ.
Thần quân giơ tay chạm vào, đầu cành còn nóng.
Không phải ảo thuật, không phải thủ thuật che mắt.
Sở Tê chỉ dùng một đêm... không, hẳn là mấy canh giờ ngắn ngủi, học xong Dẫn Linh Nhập Thể, ngự linh đốt lửa, thậm chí còn có thể điều khiển ngọn lửa thật kia chơi đủ trò.
Sở Tê vui vẻ vươn tay sờ đỉnh đầu mình, thấy y mãi không lên tiếng, hắn nghiêng đầu gọi: "Sư phụ?"
Thần quân hoàn hồn, cảm thấy hơi hoảng hốt: "Ừ?"
"Ha ha." Sở Tê lập tức lao tới ôm eo y: "Ngài đấy, sao lại miệng cứng lòng mềm như vậy? Rõ ràng muốn nhận ta, còn tỏ ra hung thần ác sát đưa đề mục. Đưa thì thôi, còn đưa đề đơn giản thế này... Có phải ngài mong ta ngày nào cũng tới cửa phòng ngài hay không?"
Thần quân: "......"
Sở Tê ngẩng mặt nhìn y, hỏi "Ngài nhận ta nhập môn, là ý muốn thu ta làm đệ tử sao?"
"......" Trái tim Thần quân tắc nghẽn một hồi.
"Đêm khuya... sương dày." Thần quân cất lời, nắm lấy cổ tay hắn, đẩy hắn ra, khẽ nói: "Trở về ngủ đi."
Sở Tê không hiểu rõ: "Ngài định đổi ý sao?"
"Cho ta chút thời gian."
"Cái gì cơ?" Sở Tê nói: "Ngay từ đầu ngài ra đề đơn giản vậy không phải vì thu nhận ta sao? Ta còn sợ ngài chờ nóng lòng nên nửa đêm đặc biệt tới nói cho ngài tin tốt này đấy... Sao ngài lại lật lọng chứ?"
"... Nào ai nửa đêm thu đồ đệ."
Thật không muốn nói, thiên phú xuất sắc như Thanh Thủy cũng phải mất hơn nửa năm mới học được Hóa Hư Thành Thật. Kể cả đương kim Thiên đế, chủ Thiên cung được Thiên Đạo tuyển chọn cũng phải tốn 10 ngày mới hiểu rõ.
Quyển sách y đưa kia, người bình thường không thể ngộ ra trong vòng chưa đầy ba, bốn năm.
Phóng mắt khắp Tam giới, cũng chỉ có...
Y bất chợt nghĩ tới gì đó, ánh mắt nặng nề dừng trên mặt Sở Tê, sau đó quay đầu lại, nhìn về phía bức họa treo ở chính giữa kia.
"Sở Tê." Y hỏi: "Ngươi nói bức họa kia đẹp, là đẹp ở chỗ nào?"
Sở Tê chun mũi, ngước mắt xem.
Cuộn tranh kia có màu hơi vàng, không phải giấy cũ ố vàng, mà là màu vàng ánh lên từ mặt nước của dòng sông dưới chân người áo đỏ. Bên bờ sông nở rộ những đóa hoa diễm lệ đỏ sẫm một vùng, nhưng chúng lại không có lá, rất kỳ quái.
Bức tranh kỳ kỳ quái quái như vậy, ngoại trừ đẹp ra thì đúng là Sở Tê không thể bình phẩm được thêm gì khác.
Bỗng nhiên nghĩ đến lời Thanh Thủy nói.
Thần quân thông cảm cho mình không học vấn không nghề nghiệp, nên đặc biệt dùng thủ thuật che mắt. Sở Tê không tin chuyện này lắm, bởi vì Thần quân hẳn không phải người tẻ ngắt vô vị như vậy. Nhưng mọi người ai cũng nhìn ra đó là một bộ chữ, ngay cả lần đầu Thần quân hỏi hắn cũng là: "Ngươi xem hiểu không?"
Hiển nhiên ở trong mắt Thần quân, ít nhất bản thân mình trong mắt y theo lý nên nhìn ra một bộ chữ. Nếu mình nói thấy được một bức họa, liệu y có phản ứng y hệt Thanh Thủy hay không?
Hắn trợn mắt nói dối, nói: "Đẹp ở Thần quân Dạng Nguyệt viết."
Thần quân liếc hắn: "Ngươi nhìn thấy gì?"
"Không phải chỉ là một bộ chữ thôi sao?" Bởi vì thật sự không đánh giá được nên Sở Tê thấy hơi giận bản thân: "Ngài không cho ta chạm vào bảo bối của ngài, ta mới không hiếm lạ cho nó một ánh mắt đâu."
Thần quân khẽ gật đầu, nói tiếp: "Trước kia ngươi từng tiếp xúc với Tiên thuật rồi?"
"Từng tới Tiên Thuật Quán." Sở Tê không vui trong lòng, cố ý khích y: "Linh phù chế ngự ngài ta cũng học từ nơi đó."
Việc ở sơn động lại bị khơi lên, vẻ mặt Thần quân lạnh xuống: "Cút."
Sớm nên nghĩ tới mới đúng, nhãi con này sử dụng thành thạo linh phù như vậy, sao có thể là kẻ mới tiếp xúc với Tiên pháp.
"Hừ." Chọc cho y không vui như mình xong, lòng Sở Tê lập tức cân bằng, quay đầu trở về phòng.
Ngày hôm sau hắn theo Thanh Thủy xuống núi, đồng hành cùng còn cả mấy con ngỗng lớn đáng ghét. Ánh mắt Sở Tê lướt qua mặt Thính Phong, sau đó lẳng lặng dời đi.
Hắn hỏi Thanh Thủy: "Ngươi có thể cho ta một vũ khí phòng thân không?"
"Ngươi đi theo ta thì sẽ không gặp chuyện gì." Tuy rằng Thanh Thủy không thể nào thích hắn, nhưng Thần tôn trên cao, hắn ta vẫn sẽ cho sói con đủ mặt mũi.
Ngày ấy rời khỏi sơn động, tất cả đồ đạc của Sở Tê vẫn còn bên trong, bao gồm cả thanh đoản kiếm phòng thân kia. Hắn không thích người ta bảo vệ, cũng không thể nào tạo thành thói quen.
Sở Tê cúi đầu sờ lên thuốc trị thương treo bên hông.
Lần xuống núi này không biết liệu có gặp bẫy rập gì không. Thanh Thủy không thích hắn, đám ngỗng lớn cũng không thích hắn, hắn muốn chuẩn bị sẵn sàng trước.
Đoàn người nhanh chóng băng qua vực sâu. Dọc đường Thính Phong luôn nói chuyện với Thanh Thủy, thảo luận những điều thú vị trong thành. Những đệ tử khác cười phụ họa, đều nói về chuyện lý thú gặp được trong hai ngày xuống núi.
Sở Tê đi bên cạnh Thanh Thủy, không hòa nhập được vào cuộc trò chuyện, cũng khinh thường xen vào. Tuy nhìn đang trong đám người, nhưng lại không giao lưu bất kỳ câu nào với người khác, nghiễm nhiên hình thành trạng thái ngăn cách với bọn họ.
Một con ngỗng nói: "Hôm nay chúng ta đã bàn sẽ đến hiệu sách chọn tranh chữ cho Tiên quân, các ngươi có thể đừng nghĩ tới chuyện ăn nhậu chơi bời hay không?"
"Nói có lý." Thính Phong lập tức cười, sau đó liếc qua Sở Tê, hỏi: "Vậy hắn phải làm sao bây giờ?"
Sở Tê vẫn đang luyện Hóa Hư Thành Thật trong tay áo, không ngừng điều khiển linh lực thành thực thể rồi lại hư hóa. Bỗng bị điểm tên, hắn ngước mắt nhìn sang.
Thanh Thủy cũng hơi bất đắc dĩ: "Nếu không các ngươi đi trước đi, ta đi cùng hắn."
"Ngươi là người hiểu biết về Tiên quân Tư Phương nhất, ngươi không đi thì còn chọn cái gì?"
Trương Tử Vô yên lặng nhấc tay: "Cũng có thể dẫn theo hắn."
"Hắn xem có hiểu đâu." Thính Phong lại lần nữa nhìn về phía Sở Tê: "Không thì ngươi hỏi hắn xem hắn có hiểu mấy bức chữ kia trong phòng Thần quân không?"
Rõ ràng Sở Tê đang ở ngay bên cạnh, nhưng lại bị chỉ bằng hết từ "hắn" này đến từ "hắn" khác. Hắn chỉ yên lặng đối mặt với đối phương, linh lực trong tay áo lặng lẽ ngưng tụ thành một thanh chủy thủ ngắn.
Thay vì suy nghĩ cách làm trò trước mặt nhiều người như vậy, chẳng bằng gặt đầu đối phương luôn.
"Ây ây thôi thôi." Thanh Thủy vẫy vẫy tay, ngăn ở giữa cắt ngang trạng thái giương cung bạt kiếm này, nói: "Bức chữ của Thượng thần Dạng Nguyệt trong phòng Tiên quân hẳn các ngươi cũng thấy qua rồi, đó là bức ngài thích nhất. Chỉ cần chọn dựa theo bức đó là được."
Nhắc tới vấn đề này, Sở Tê tạm thời thu tầm mắt về, lên tiếng hỏi theo bản năng: "Dạng Nguyệt kia rốt cuộc là ai?"
Thanh Thủy còn chưa trả lời, Thính Phong đã thuận miệng nói: "Chúng ta đều biết Tiên quân ngắm trúng không phải bức chữ kia, mà chính là người đó. Đại chủ, ngươi đã từng gặp Thượng thần Dạng Nguyệt chưa?"
Thanh Thủy lập tức xua tay: "Ta mới tới chỗ Thần quân được bao năm, nào có phúc khí kia."
Người xung quanh lập tức nói: "Chúng ta cũng chưa từng gặp."
Sở Tê kéo Thanh Thủy, ép hai má hắn ta: "Hắn là ai?"
"Hắn......"
"Đúng rồi Đại chủ." Thính Phong lại lần nữa nói sau lưng Sở Tê: "Thần quân vẫn không ngừng tìm kiếm chuyển thế của Thượng thần Dạng Nguyệt, chuyện này là thật sao?"
Thanh Thủy đành phải tiếp tục ngó lơ Sở Tê, nói: "Chuyện này... Nếu mọi người đều nói nó là thật thì hẳn chính là vậy. Thật ra bản thân Thần quân chưa bao giờ đề cập qua chuyện này."
Sở Tê lại lần nữa túm chặt tay áoThanh Thủy, nói: "Ngươi nói với ta về hắn."
Thính Phong cũng lập tức kéo lấy Thanh Thủy: "Thần quân và Thượng thần Dạng Nguyệt có một đoạn tình sử, nhưng cũng là thật......"
"Chát --"
Một tiếng bàn tay va chạm lanh lảnh trực tiếp cắt ngang lời hắn ta.
Nhóm thanh niên đang đi lập tức dừng bước, lời đàm tiếu bỗng im bặt.
Thanh Thủy ngớ người, cứng đờ giữa cả hai, không biết nên nhìn ai, chỉ có thể thả rỗng tầm mắt, ngơ ngác nhìn vào hư vô.
Mặt Thính Phong bị tát lệch về một bên. Hắn siết chặt nắm đấm, chậm rãi ngước mắt. Mí mắt còn chưa nâng lên, Sở Tê lại tát thêm một phát nữa.
Trong rừng vang lên tiếng kêu vui sướng của chim chóc.
Con ngỗng này hành động không chậm, mở to mắt nhìn về phía Sở Tê, bàn tay đột nhiên giơ lên: "Ta giết ngươi --!"
Ngay lập tức có con ngỗng khác tới bắt Sở Tê. Cổ tay hắn lật phắt, chủy thủ trong tay áo cắt qua một đường. Tiếng kêu đau đớn vang lên, đối phương che lại cổ tay bị cắt một vết sâu hoắm. Sở Tê lách khỏi đám người như cá chạch, ánh mắt âm lãnh.
Đám ngỗng Cung Đại A đồng thời tức giận, lao về phía Sở Tê. Thanh Thủy cuối cùng cũng không thể tiếp tục nhìn không trung nữa, vội vàng xua tay, trên mặt tràn đầy hoảng sợ: "Đừng đánh, đừng đánh! Về Thần điện!! Mời Thần quân Tư Phương và Tiên trưởng Vô Vọng chủ trì công đạo!!!"
Nhóm ngỗng lớn không quan tâm, chuẩn bị báo thù trước rồi nói. Trong lòng Sở Tê biết mình không phải đối thủ, lập tức vận khí nhảy lên cái cây gần nhất, nhanh chóng lủi vào trong rừng.
Đánh không lại thì chạy, đây luôn luôn là đạo lý sinh tồn của Sở Tê.
Trông cậy vào Thanh Thủy ư? Hừ, cái đồ phế vật.
Sau khi học xong Dẫn Linh Nhập Thể, hẳn cảm giác thân nhẹ như chim yến, lợi dụng thế mạnh quen thuộc địa hình, đấu với đám con cháu Tiên cung này cũng không rơi vào thế hạ phong hoàn toàn. Trên đường còn thời gian quay về sơn động nhặt đoản kiếm phòng thân và chủy thủ loại nhỏ của mình.
Y phục không vừa người quá bất tiện, Sở Tê cởi luôn ra, xé một đoạn áo thắt chặt bên hông.
Thoắt ẩn thoắt hiện, hắn chạy xuống núi.
Hắn vẫn chưa quên nhiệm vụ của mình. Lần này xuống núi chủ yếu để tìm đồ ăn cho Tiểu Cửu. Thần quân đưa tín vật đính ước cho hắn, tất nhiên phải nuôi dưỡng dưới điều kiện tốt nhất.
Mắt người trên núi hơi khó đào, dưới chân núi toàn phàm phu tục tử, dễ lấy đồ ăn hơn.
Thanh Thủy không ngăn được Sở Tê chạy, cũng không ngăn được Cung Đại A đuổi theo, cuối cùng chỉ có thể ném phất trần ra, hốt hoảng trở về Thần điện: "Thần quân, Thần quân!!"
Đám trẻ xuống núi hết, Tư Phương và Vô Vọng hiếm khi được tĩnh tâm, bày ra một bàn cờ.
Chợt thấy Thanh Thủy vội vàng chạy về, Vô Vọng giật mình: "Sao vậy?"
Chẳng lẽ người Ma Vực đuổi tới đây?
"Đánh nhau rồi, Sở Tê đánh Thính Phong... Sau đó, chém Vân Anh bị thương......"
"Cái gì?!" Vô Vọng lập tức kinh hãi: "Vết thương nặng không?"
Thanh Thủy theo thói quen nhìn về phía Tư Phương Dịch. Đối diện với ánh mắt y, trong lòng hắn ta bỗng lộp bộp, rùng mình một cái.
Xong rồi, nói sai rồi. Sao nghe thế nào cũng giống như toàn bộ đều là lỗi của Sở Tê.
Tư Phương nói: "Tiên trưởng tạm thời đừng nóng nảy, cùng đi xem thử xem."
Bóng dáng hai người nhanh chóng xuyên qua biển mây. Tập trung nhóm ngỗng lớn vẫn không tìm thấy Sở Tê lại. Vô Vọng quan sát từng đệ tử nhà mình, để người băng bó cho Vân Anh bị đao cắt vào tay, ánh mắt dừng trên gương mặt sưng đỏ của Thính Phong, sắc mặt hơi khó coi.
Hiện giờ bọn họ ăn nhờ ở đậu tại đây, thật sự không biết Tư Phương có quan hệ gì với phàm nhân kia, lúc này giận cũng không được, mà không giận cũng không được, chỉ có thể chờ Tư Phương trả lời.
Cũng may Tư Phương không khiến hắn thất vọng: "Ta đi tìm hắn, nhất định sẽ cho Tiên trưởng câu trả lời thoả đáng."
"Làm phiền Thần quân."
Tiểu Cửu là món quà đầu tiên Tư Phương tặng cho Sở Tê, y cũng là người đầu tiên tặng quà hắn ngoài a nương. Sở Tê cực kỳ quan tâm, tất nhiên phải chăm sóc một cách tốt nhất.
Hắn đội mũ sa, bước chậm vào Thành Nghiệp Dương, ánh mắt lướt qua những người buôn bán nhỏ bên cạnh, ngắm nghía chiếc chủy thủ trong tay, không chút để ý mà tìm kiếm mục tiêu.
Khiến hắn vô cùng bất ngờ chính là tin tức mình còn sống không biết bị ai truyền ra ngoài, bây giờ trong thành thỉnh thoảng lại có lời bàn tán.
"Đúng là cái đồ họa thủy. Từ khi biết hắn còn sống, tiền lãi sạp của ta càng ngày càng ít hơn."
"Ha ha ha, Chưởng quầy Tửu lầu bên cạnh cũng nói dạo này ít khách hơn hẳn, hôm qua đầu bếp còn cắt vào tay."
"Nghe nói sủng phi kia vừa gượm dậy được giờ lại bệnh nặng..."
"Đúng là tai tinh, đáng chết y như nương hắn... Thần quân Tư Phương phù hộ, mau mau để Diêm Vương thu nghiệp chướng này về đi."
Vẻ mặt Sở Tê nhàn nhạt, tầm mắt bình tĩnh lướt gương mặt của từng người đang nói chuyện.
Một đồng tiền bỗng lăn tới bên chân. Gã ăn mày ở chân tường nhanh nhẹn bò dậy muốn lấy, lại thấy có người nhấc chân giẫm đồng tiền dưới đế giày.
Ăn mày mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Đây là một nam nhân đã lớn tuổi, đôi mắt vẩn đục, nhìn hắn bằng vẻ mặt ẩn chứa sự đề phòng.
"Thật đáng thương." Sở Tê nói: "Ngươi cũng vì tai tinh kia nên mới biến thành như vậy sao?"
"Ngươi thả rắm gì đấy." Lão ăn mày nói: "Thời điểm tai tinh kia chưa sinh ra ta đã nằm liệt ở chân tường này rồi."
"Ồ." Sở Tê khom lưng nhặt đồng tiền kia lên, ném vào trong tay ông ta, nói: "Chúc ngươi may mắn."
Tên bán thịt vừa nguyền rủa Sở Tê vừa bán nốt miếng thịt heo cuối cùng, sau đó thu sạp, cất chiếc đao lớn vào trong hộc bàn, ồn ào với người mua đồ ăn bên cạnh: "Kết thúc công việc! Về nhà ngủ với bà vợ thôi!"
Sở Tê bình tĩnh theo sau.
Ăn mày bên chân tường ngáp một cái, híp nửa mắt phơi nắng. Bên người bỗng nhiên tối lại, một công tử say rượu ôm một nữ nhân loạng choạng đi ngang qua lão. Ăn mày lập tức nhào lên: "Công tử! Công tử! Tiểu nhân đói bụng mấy ngày rồi! Thưởng chút đồ ăn đi!!"
"... Thời này vẫn có người ăn không đủ no sao?" Công tử kia say khướt nhìn qua lão, sau đó cởi túi tiền bên hông ném tới: "Cút, đừng làm ngứa mắt công tử."
Ăn mày bắt lấy không chút do dự, ngàn ơn vạn tạ chui vào ngõ nhỏ, mở túi tiền ra đếm bạc bên trong, thoáng sửng sốt: "Ta... gặp vận may gì đây!"
"Ây da!" Bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, lão hướng về phía trước bái lạy: "Quả là phúc tinh!"
Trong hẻm nhỏ vắng lặng, máu chảy đầy đất. Sở Tê cẩn thận gói đồ ăn cho Tiểu Cửu vào trong chiếc khăn, rồi đứng dậy nhìn thoáng qua đại hán vẫn không nhúc nhích trên mặt đất.
"Ta thật lương thiện." Hắn như suy tư gì: "Ngươi muốn mạng ta, ta lại chỉ cần đôi mắt của ngươi."
Hắn xoa xoa máu trên tay, nhanh chóng rời đi.
Không tìm thấy Sở Tê trên núi, Thần quân chỉ đành xuống núi.
Y dùng thủ thuật che mắt trên người, không đến mức quá thu hút. Bỗng nghe thấy phía trước ồn ào, mọi người túm tụm xung quanh một chỗ.
"Đã chết chưa?"
"Không chết cũng mất nửa cái mạng, đôi mắt cũng không còn."
"Chết rồi. Người khám nghiệm nói gáy đã nát, chắc là bị đập mạnh xuống vỡ đầu..."
"Quá dọa người!"
......
Thần quân không để ý. Lòng người phức tạp, chuyện đời cũng phức tạp. Ngày nào nhân gian cũng có người chết, chết kiểu gì đâu quan trọng.
Đi được hai bước, bỗng nhiên dừng lại.
Ánh mắt Thần quân hướng tới trong hẻm, phát hiện một lượng linh lực rất nhỏ dao động.
Sở Tê, đã tới nơi này.
Sở Tê rất vui mừng. Bởi vì hắn không chỉ tìm được đồ ăn cho Tiểu Cửu, mà còn bắt được một kẻ thù.
Từ nhỏ hắn đã giỏi nhận mặt người, gặp qua một lần sẽ không quên được. Những người năm đó ném trứng gà lên hai mẹ con họ lúc a nương ôm hắn ra khỏi Thành Nghiệp Dương hắn đều nhớ rõ rành mạch. Càng đừng nói đến quan binh bắn nỏ vào hắn bên bờ vực mấy ngày trước.
Sở Tê đè chặt cứng đối phương, hạ chú bịt miệng gã, ngăn chặn tiếng kêu thảm thiết của đối phương: "Ngươi chưa giết được ta, hôm nay lại bị ta lấy tính mạng. Ta biết trong lòng ngươi không cam. Đáng tiếc, nếu muốn báo thù thì chờ kiếp sau đi."
Ngón tay hắn móc thẳng vào, nói: "Tiểu Cửu sẽ nhớ kỹ lòng tốt của ngươi."
Hắn cười thành tiếng, móc đồ ăn của Tiểu Cửu ra, một chưởng vỗ lún đầu đối phương. Danh sách kẻ thù gạch bớt một dòng, Sở Tê xoay người rời khỏi, bọc đôi mắt vào trong khăn. Hiện giờ Tiểu Cửu còn rất nhỏ, chắc ăn không tốn mấy, đồ này phải tươi sống mới tốt. Sở Tê vừa nghĩ vừa cất khăn đi, tính toán xem nên đào thêm mắt mấy người nữa mới đủ đút no Tiểu Cửu.
Hắn lau máu trên ngón tay, chợt thấy ở ngã rẽ phía trước có một người.
Sở Tê thoáng sửng sốt, ánh mắt lập tức sáng lên, chạy tới: "Tư Phương!"
Tư Phương nhìn về phía người nằm trên mặt đất sau hắn, chậm rãi vòng qua gã, đi tới.
Sở Tê nhìn theo y, phát hiện y đang mím chặt môi không nói một lời. Hắn lập tức nhíu mày.
Sao nhìn như không vui vậy?
Sở Tê suy nghĩ một lát, lập tức nhảy tới, giữ chặt bả vai thi thể kéo thẳng tới góc tường, sau đó bưng sọt rác lớn đan bằng trúc bên cạnh ụp lên đầu thi thể, giấu đi.
"Ngài không thích thì đừng xem." Hắn vỗ bàn tay dính máu quay trở về, trên mặt thoáng hiện vẻ đắc ý: "Đúng là ông trời có mắt, ngày ấy thằng nhãi này chưa giết được ta, hôm nay đi một mình lại bị ta bắt được, cũng coi như gã xui xẻo."
"Ngươi có thù oán với hắn?"
"Có." Nhắc tới chuyện này Sở Tê vẫn còn rất tức giận: "Gã chính là kẻ bắn ta xuống vực."
Hình ảnh mũi tên đâm thủng lòng bàn tay hắn ngày ấy hiện lên trong đầu. Hầu kết Tư Phương chuyển động, trong mắt phủ kín một tầng khói mù: "Vì sao lấy đôi mắt của hắn?"
"Cho Tiểu Cửu ăn á."
"Ngươi lấy mắt người cho ưng ăn?"
"Tiểu Cửu thích nha." Sở Tê nói, lại lấy lòng y: "Ưng là ngài đưa cho ta, tất nhiên phải được ăn thứ tốt nhất."