Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyển ngữ: Trầm Yên
.......................................
Sở Tê làm việc luôn tính toán đến khả năng xấu nhất, vậy nên khi bị vạch trần cũng không hề cảm thấy bất ngờ. Có điều bên đối phương người đông thế mạnh, bản thân ắt không phải đối thủ. Hắn cân nhắc trong chốc lát, khi nụ cười lạnh của Sở Ký vẫn chưa biến mất, hắn đã nhấc chân chạy vụt đi.
Sở Ngạn hét lớn: "Đuổi theo cho ta!"
Một hàng quan binh rầm rập chạy theo, nhưng phương hướng này rất nhanh đã khiến Sở Tê giẫm lên vết xe đổ.
Cùng đường.
Hắn đứng bên bờ vực, nhớ loáng thoáng tình cảnh này hình như khá quen thuộc, nhưng nghĩ một lát vẫn không rõ chuyện cụ thể gì đã xảy ra.
Mãi đến khi giọng nói của Sở Ngạn vang lên: "Thế nào? Lại định nhảy nữa sao?"
Hắn quay người lại, đối diện với hai vị huynh trưởng hùng hổ dọa người, hắn nâng ngọc quan lóe sáng dưới ánh trăng lên, hỏi: "Các ngươi nhận ra ngọc quan này không?"
Vừa rồi Sở Tê thoắt cái đã trốn mất, lúc này bọn họ mới có thời gian bình tĩnh suy nghĩ về địa vị của mão ngọc này. Chỉ thấy phát quan lông vũ kia tinh tế sáng loáng, hoa văn mây tinh xảo, hoàn toàn không giống vật phàm. Thậm chí khi nhìn kỹ còn có thể thấy linh văn mờ ảo. Người không biết nhìn hàng chỉ cần xem qua bức họa Thần quân đều rất khó nói đây không phải chính phẩm.
Nếu là mô phỏng thì mô phỏng cũng quá giống thật rồi.
Vẻ mặt của Sở Ký và Sở Ngạn thoáng thay đổi, nhưng biểu cảm vẫn cứ là không dám tin tưởng: "Ngươi, ngươi trộm mão của Thần quân?!"
Thần quân Tư Phương có liên hệ mật thiết với vận mệnh quốc gia, cách mỗi giáp*(1 giáp = 60 năm) sẽ tự mình ra mặt đàm kinh diễn giáo một lần, cầu phúc cho Nam Đường. Mỗi khi tới dịp này là muôn người đổ xô ra đường.
Nhiều năm như vậy, người thật sự gặp được Thần quân trong Hoàng thất Nam Đường cũng chỉ có đương kim Thái hậu, mà đó lại là chuyện từ 60 năm trước, khi ấy Cảnh Đế mới được sinh ra.
Đương kim Thiên Tử ngày nhớ đêm mong, hy vọng vào đại thọ 60 sẽ được diện kiến Thần nhan, bởi không phải Hoàng đế nào cũng có vinh dự đặc thù này. Vào ngày đó, thân là Hoàng đế có thể hưởng thụ Lễ rửa tội của Thần quang, thậm chí còn có thể lấy lễ ngồi cạnh Thần quân, lắng nghe lời dạy dỗ.
Năm nay chính là thời điểm qua một giáp, vì vậy năm ngoái khi nghe nói Sở Tê ôm suy nghĩ không yên phận với Thần quân, Cảnh Đế mới phẫn nộ tới tột cùng. Sủng phi bệnh nặng chẳng qua chỉ là một mồi lửa châm lên sự phẫn nộ thôi.
Điều Cảnh Đế sợ nhất thật ra vẫn là nếu Sở Tê chọc giận Thần quân, vinh dự đặc thù cả đời chỉ có một lần này của ông ta khả năng sẽ thành đá ném vào sông.
Sở Ngạn cùng Sở Ký đều ngừng thở, tim đập nhanh hơn.
Mong rằng thứ này chỉ là mô phỏng, nếu không, nếu không...... Đừng nói Cảnh Đế, ngay cả bọn họ chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho Sở Tê.
Dù rằng bản thân bọn họ vốn cũng đã không muốn buông tha cho Sở Tê.
Nhưng nếu Sở Tê trộm mão của Thần quân thật, vì thế mà chọc giận Thần quân khiến lần cầu phúc năm nay thành đá ném vào sông, thì đúng thật là chết trăm lần cũng khó chuộc tội này! Mà kể cả có chết rồi vẫn phải đem ra quất xác!!!
Bởi không chỉ Cảnh Đế chờ mong, ngay cả vạn dân cũng vô cùng chờ mong lần tề tựu giáp này.
Sau ngày Trừ Tịch Sở Tê vẫn luôn ở trên núi nên không rõ lắm, nhưng bọn hắn biết, để nghênh đón giáp này, các bá tánh đã bắt đầu tự mình đốt đèn vào buổi tối. Nhà nhà thắp ngọn Trường Minh sáng đêm, phòng trường hợp Thần quân bận rộn dạo chơi khắp chốn quên đường về nhà, đồng thời chứng tỏ mọi người đều nhớ rõ ân đức của Thần quân, hy vọng ngài có thể quay về xem bá tánh của mình.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, trong đầu Sở Ký hiện lên rất nhiều suy nghĩ đáng sợ. Nếu bởi vì sai lầm của Sở Tê mà dẫn tới việc Thần quân vắng mặt trong tề tựu họp giáp, Hoàng thất chắc chắn sẽ trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích. Sợ là dân chúng sẽ cho rằng Thần quân vứt bỏ Sở thị mà muốn lật trời!
Sở Tê chỉ nhìn sắc mặt bọn họ thôi đã không nhịn được vui vẻ nở nụ cười.
Thật ra hắn cũng không rõ đám người này rốt cuộc đang sợ hãi cái gì, tuy nhiên bọn họ biết sợ thì chính là chuyện đáng để vui mừng.
"Trộm?" Sở Tê nâng mão ngọc, nghiêng đầu ngắm nghía, cười ngâm ngâm nói: "Đây là thứ ta tự tay gỡ xuống từ trên đầu y."
Sở Ngạn cả kinh: "Ngươi gặp Thần quân?"
Sở Ký và những quan binh khác lại kinh ngạc không thôi: "Sao ngươi có thể chạm được vào ngài?"
"Đâu chỉ thế." Sở Tê đắc ý dào dạt, một lần nữa đội ngọc quan không thuộc về mình kia lên đầu. Ngọc quan tinh tế không xa hoa, tản ra khí chất cao quý thanh lãnh như chủ nhân, đặt trên mái đầu bù xù rối tung của hắn nhìn có chút chẳng ra gì: "Đúng là ta đã ở bên y hai ngày hai đêm, việc nên làm hay không nên làm đều đã làm hết, chỉ sợ hiện giờ Thần quân vẫn còn bủn rủn tay chân, đang nằm không dậy nổi đấy."
Sở Ký và Sở Ngạn đều ngẩn ngơ cả người.
Nơi này rất gần Thần Điện, không một ai dám nói lời tội ác tày trời này tại đây, e sợ lời khinh nhờn bị Thần nghe thấy.
Nhưng Sở Tê không chỉ nói, còn có chứng cứ nói rằng hắn làm.
Sốt ruột muốn làm sáng tỏ, bọn họ hận không thể bay thẳng về sơn động xem sự thật, trong lòng ôm theo kỳ vọng những lời này chẳng qua đều do Sở Tê nói dối thành tính.
Đúng lúc này, trong đám quan binh đỏ mắt phía sau bỗng có người giơ nỏ nhẹ trong tay lên: "Ngươi đi chết đi!"
Sở Ngạn lập tức duỗi tay bắt lấy mũi tên kia, Sở Tê cũng phản xạ có điều kiện nghiêng người tránh né, nhưng chân bỗng nhiên bước hụt, cơ thể lảo đảo, phần đuôi mũi tên cọ qua bàn tay Sở Ngạn, cắm thẳng vào vai hắn.
Sở Tê không kiểm soát được ngã ngược về phía sau. Con ngươi lạnh nhạt đến cực điểm nhìn thẳng vào quan binh kia, sau đó rơi thẳng xuống.
Sở Ký biến sắc, lập tức vung tay tát lên mặt quan binh kia, giận dữ nói: "Ai cho phép ngươi hành động?!"
Quan binh kia cúi đầu không nói, những người khác lại vô cùng đồng cảm như bản thân mình cũng bị: "Thất Điện hạ càn rỡ như thế...... Thật sự là... nghiệp chướng nặng nề."
Sao Sở Ký không biết điều này, nhưng nếu Sở Tê khinh nhờn Thần quân thật mà cứ chết như vậy thì chẳng phải Thần quân sẽ giáng tội lên Hoàng thất sao?
Không kịp nghĩ nhiều, hắn vội xoay người rời đi, Sở Ngạn oán hận nhìn thoáng qua vực sâu, siết chặt nắm đấm, cũng theo bọn họ đi.
Mọi người lại lần nữa trở về sơn động vừa phát hiện ra. Bởi vì lời của Sở Tê, Sở Ngạn và Sở Ký chỉ đứng ở cửa động, không ai dám bước vào thêm một bước.
Nếu những lời Sở Tê nói đều là sự thật... thì giờ phút này đi vào thấy dáng vẻ chật vật của Thần quân, chỉ sợ muôn lần chết khó từ.
Tiểu đội mấy chục người đứng bên ngoài, hô hấp cũng hơi đè nén.
Hai huynh đệ liếc nhau một cái, biết rõ trong lòng đối phương cũng không tình nguyện làm chim đầu đàn, Sở Ngạn nói: "Ta cảm thấy lời hắn nói không thể nào là thật."
Sở Ký cũng nghĩ như thế. Kể cả khi mão kia không giống đồ giả, hắn ta vẫn tìm được lý do thuyết phục chính mình: "Thần quân Tư Phương pháp lực vô biên, sao có thể bị sói con kia khống chế?"
Bốn mắt nhìn nhau, hai huynh đệ đồng thời đi vào sơn động.
Ôm theo lo lắng đề phòng chẳng bằng tìm cho ra lẽ, dù sao thì lực ảnh hưởng Thần quân xây dựng trong lòng họ cũng rất nặng, đánh chết cũng không dám tin Sở Tê có thể thành công thật.
Chỉ cần đi vào là có thể chứng minh Sở Tê toàn nói lời bịa đặt.
Đèn trong sơn động cũng tinh tế, không hề hợp với nơi này, có thể thấy chủ nhân của nó đã nỗ lực tăng lên chất lượng sinh hoạt. Tiếc rằng như thế trông càng không đứng đắn hơn.
Hai người thả chậm bước chân tiến vào, bỗng nhiên đồng loạt cứng đờ.
Trong không khí tràn ngập một cỗ hương vị khi xong việc. Mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt hỗn loạn. Một người mặc áo trong màu trắng, tóc dài rối tung đang lẳng lặng ngồi dựa lên tường, ngón tay đặt trên đầu gối dính tro bụi, có vẻ đang đả tọa điều tức.
Gương mặt kia như ngọc sáng, nhan sắc tựa buổi sớm mùa xuân, thế gian hiếm thấy, quả thực là Thần quân Tư Phương.
Trên môi, cổ, mặt Thần quân đều có dấu hôn.
Hai huynh đệ lập tức run rẩy đôi môi, đầu gối mềm nhũn, lòng bàn tay hướng về phía trước, vừa cung kính vừa sợ hãi quỳ xuống: "Tùy tiện... quấy nhiễu thanh tịnh của Thần quân...... Xin... xin Thần quân... thứ tội."
Không gian yên ắng tĩnh mịch.
Hai người sợ ướt vạt áo, mồ hôi lạnh lăn từ trên trán xuống.
Mãi lâu sau Thần quân vẫn chưa ra lệnh, hai người chỉ có thể tiếp tục quỳ, trán bọn họ dính chặt trên mặt đất, mồ hôi nhỏ xuống thành cả một vũng nước.
Sở Ký không ngừng tìm kiếm trong đầu những lời có thể thoát tội. Ví dụ như tất cả mọi chuyện đều do Sở Tê gây ra, ví dụ như hắn đã rơi xuống vực, ví dụ như bày tỏ quyết tâm nhất định sẽ tìm ra Sở Tê, không quan tâm sống chết, giao hết cho Thần quân xử lý.
Nhưng tất cả những câu nói đó đều nghẹn lại trong cổ họng trước mặt nam nhân cao cao tại thượng kia.
Bọn họ nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi, Sở Tê thế mà thật sự dám xuống tay với Thần quân.
Ban đêm yên tĩnh, Thần quân vẫn chưa lệnh cho bọn họ đứng dậy, vì thế hai người cứ quỳ mãi, cứ sợ hãi mãi, nín thở không dám quấy rầy hay bất kính chút nào.
Mãi đến khi một giọng nói vang lên bên ngoài: "Đêm hôm khuya khoắt, sao lại tập trung ở đây đông thế này?"
Quan binh bên ngoài dè dặt nói: "Nghe nói...Thần quân ở bên trong."
Hai vị hoàng tử không ra lệnh, bọn họ tất nhiên không dám tùy tiện tiến vào. Người này chính là Thần hầu vừa trở về. Sau khi nghe xong trên mặt hắn lập tức lộ vẻ tức giận: "Khó trách ta không tìm thấy Thần quân, chắc chắn nhãi ranh kia lại lừa ta rồi."
Hắn lao vào sơn động, liếc thấy hai người đang quỳ, vẻ mặt lập tức nghiêm lên.
Tuy Thần quân nhìn thanh lãnh, nhưng từ trong xương cốt lại không nghiêm khắc với những người bên cạnh, hai người này làm gì để đắc tội với y rồi?
Hắn nhíu mày tiến lên, đến khi tới cạnh người Thần quân, hắn bỗng biến sắc.
Hắn lẳng lặng đứng trước mặt Thần quân, cung kính gục đầu xuống, ánh mắt dừng trên hai con người đang quỳ trên mặt đất kia, sắc mặt biến ảo nhanh chóng. Chờ đến khi Thần quân điều tức xong, hắn mới vội vàng vươn đôi tay nâng y dậy.
"Thần tôn......"
Tư Phương Dịch khép hờ mắt, tác dụng sót lại của linh phù định thân vẫn còn trong cơ thể. Y cất bước ra ngoài, không hề cho hai người đang quỳ lấy một ánh mắt, nói thẳng: "Giết hết."
Giọng nói Thần quân khàn khàn đè nén, lại truyền vào tai hai người trên mặt đất một cách rõ ràng.
Sở Ký và Sở Ngạn vẫn giữ tư thế quỳ không nhúc nhích.
Không thể nào phản kháng.
Mặc dù Thần quân Tư Phương hiện tại trông có vẻ như trọng thương chưa lành, nhưng một câu nhẹ nhàng của y vẫn nặng tựa ngàn quân, giống như có thể đóng đinh bọn họ lên mặt đất. Nếu bị Hoàng đế nói oan còn có người bất mãn phản kháng, nhưng nếu Thần quân cảm thấy bọn họ đáng chết thì chắc chắn bọn họ đáng chết thật.
Kể cả khi chuyện này không do họ gây ra.
Thần hầu đồng ý: "Vâng."
Thần quân được đỡ ra khỏi sơn động, quan binh bên ngoài vội vàng quỳ rạp xuống đất. Bọn họ vừa run rẩy vừa kính sợ, vừa nhiệt tình vừa đè nén, vừa khát khao vừa sợ hãi, chỉ dám chôn mặt trên đất, lặng lẽ liếc nhìn mũi chân Thần quân.
Vậy mà lại gặp được Thần quân, vận may năm nay phải lớn đến nhường nào?
Đây là suy nghĩ trong lòng mọi người hiện tại.
Ánh mắt Thần quân lướt qua những người đang quỳ rạp này. Bị giam cầm hai đêm, suýt nữa y đã quên đây mới là con dân y che chở.
Thần hầu nhẹ gọi: "Thần tôn?"
"Thôi." Y thu hồi lời vừa nói: "Xóa sạch ký ức của bọn họ, không được qua loa."
Thần hầu thấp giọng đồng ý: "Vâng."
Trở lại Thần điện, Thần quân dần dần khôi phục linh lực, y ngồi trên ghế ngọc, sắc mặt tái nhợt: "Ngươi còn nhớ rõ người ngày ấy xông vào Thần Điện không?"
"Nhớ rõ." Thần hầu nói: "Chính hắn là người đã khiến ta cho rằng...... ngài bị Ma vực bắt đi."
Không ngờ thằng nhãi to gan lớn mật kia lại dám nhân lúc cháy nhà hôi của, nhốt Thần quân lại.
"Ngươi đi tìm xem hắn ở nơi nào." Thần quân nhận lấy ly nước hắn đưa tới, dặn dò: "Đừng quấy nhiễu."
"Thần tôn định......"
Trong đầu hiện lên đủ loại hoang đường trong sơn động, ánh mắt Thần quân trở nên buồn bực, cổ họng nghèn nghẹn.
"Ta muốn đích thân lấy tính mạng của hắn."
Nơi Sở Tê rơi xuống cũng không khó tìm. Hắn bị thương ngã xuống vực, được Tiên hạc cứu, nhưng lúc ấy chủ nhân Thần điện không ở đó nên Tiên hạc không mang hắn về, vì vậy liền đặt ở dưới vực.
Sở Tê tự rút mũi tên, không mang theo thuốc bên người nên xé luôn y phục buộc qua loa vết thương.
Thật ra hắn cũng nghĩ tới việc sẽ gặp lại Thần quân, nhưng không ngờ thời gian hai người gặp mặt lại tới nhanh như vậy, khiến hắn không kịp có chút chuẩn bị nào.
Giữa trưa ngày hôm sau, Sở Tê đói lả cuối cùng cũng bắt được một con chim, rửa sạch sẽ nó bên bờ sông dưới vực. Trên người hắn không có bất cứ vật dụng gì, lại đói quá nên cứ thế xé ăn thịt sống luôn.
Giữa kẽ răng hắn đầm đìa máu tươi, trên khuôn mặt mèo cũng dính máu, tay không xé thịt non xuống nhét vào miệng. Bỗng nhiên hắn nhìn thấy trong nước phản chiếu một bóng dáng màu trắng phiêu dật tựa thần tiên.
Miệng hắn ngậm máu thịt, ánh mắt nhạy bén như thú non, vừa khẽ ngẩng đầu lập tức thấy người nọ lấy tư thái tiên nhân từ trên trời đáp xuống.
Người đẹp, mắt lại lạnh, đuôi lông mày nhướng lên ẩn chứa nhuệ khí chực chờ oanh tạc như sấm sét, sát khí bốn phía.
Aiz, sống có gì vui, chết có gì sợ.
Sở Tê chỉ nhìn thoáng qua, liền thức thời mà quỳ xuống, đôi tay dâng lên con chim mới ăn sống một nửa, nhìn Thần quân bằng vẻ mặt nghiêm túc. Hắn dùng giọng điệu cực kỳ nặng nề, sâu sắc kiểm điểm lỗi lầm: "Đêm qua gặp ải sinh tử, may mắn được Tiên hạc cứu, trắng đêm tự xét lại, Tiểu Thất đã tỉnh ngộ, biết rõ tội mình không thể tha thứ, xin Thần quân trách phạt."
Hai tay hắn gập xuống, cung cung kính kính dập dầu.
Thần quân: "......"
Vạt áo Tiên nhân tung bay, chậm rãi rơi xuống mặt nước tĩnh lặng, vốn nên không nhiễm một giọt nước, lại vô cớ rẽ thành đường, vằn nước thấm ướt mũi chân.
Nhất thời rối loạn.