Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, thằng nhóc này thật chẳng biết nghe lời gì cả.”
Lúc đầu A Tiện cũng không biết chuyện gì xảy ra, sau đó cậu mới hiểu lờ mờ.
Gã đàn ông đi về phía cậu.
“Anh muốn làm gì?” A Tiện hỏi.
Cậu có thể cảm nhận được ác ý từ hắn.
“Làm gì? Hử? Tiểu tình nhân đã bỏ mày lại chạy trốn, mày còn liều chết cản tao, mày có ý đồ gì?”
A Tiện cười ha ha: “Tôi đâu phải bạn trai chị ấy, anh đừng sỉ nhục người ta thế chứ.”
Một trai bao như cậu mà được gọi là tình nhân của cô gái khác sao? Lâu lắm rồi A Tiện chưa nghe chuyện cười kiểu này.
“Ồ? Vậy tao có làm gì mày thì nó cũng không trở lại cứu mày đâu đúng không?”
A Tiện lập tức cảm thấy nguy hiểm tới gần.
“Anh muốn làm gì?” A Tiện hỏi lại.
“Chẳng làm gì cả, con điếm kia chạy rồi, đêm dài đằng đẵng anh đây hơi tịch mịch thôi.”
A Tiện đã hiểu.
Cậu làm cái gọi là kẻ chết thay.
Nhưng trong tay còn cầm mấy trăm tệ cô gái kia cho, A Tiện biết mình không được bội bạc.
Cầm tiền của người khác thì phải làm việc.
Chắc hẳn cô gái chưa chạy xa lắm, nếu cậu không cản gã đàn ông này thì cô sẽ gặp nguy hiểm.
Cậu đã nhận tiền của người ta, giờ có mọc cánh cũng khó thoát, chi bằng ngoan ngoãn biết đâu còn giữ được một cái mạng.
Khi gã đàn ông xé rách quần cậu, A Tiện nhắm mắt lại, cậu nghĩ ngày mai, ngày mai cậu muốn ăn bánh bao xá xíu ——
Hình Chính Hạo vừa ra khỏi bếp liền thấy điện thoại mình rung lên, tiếng chuông như sấm bên tai.
Nhưng anh chưa kịp nghe thì điện thoại đã tắt.
Hình Chính Hạo nghi ngờ cầm điện thoại lên xem, là em gái anh.
Gọi lại chẳng ai nghe máy.
Chắc không phải xảy ra chuyện rồi chứ.
Ý nghĩ này chợt xuất hiện trong đầu Hình Chính Hạo, còn chưa kịp nghĩ thêm thì Hình Chính Hạo đã hấp tấp cầm điện thoại tông cửa xông ra.
Hình Chính Hạo càng nghĩ càng sợ, anh đi giữa hẻm nhỏ tĩnh mịch, trong đầu tưởng tượng ra những cảnh khủng khiếp, anh làm cảnh sát lâu năm nên đã quá quen với chuyện này, nhưng khi nó xảy đến với em gái mình thì......!
Hình Chính Hạo không dám nghĩ tiếp nữa.
Anh dựa vào trí nhớ lần theo đường tắt dẫn đến trường đại học của em gái.
Sau khi rẽ mấy lần, anh nghe được tiếng giày cao gót dồn dập.
Là em gái anh.
Hình Chính Hạo thở phào một hơi rồi gọi lớn: “Lệ Lệ!”
Tiếng bước chân dừng lại, anh lập tức nghe được tiếng em gái mình, giọng nói thường ngày luôn khiến anh thấy ồn ào không thôi giờ nghe như tiếng trời.
“Anh!”
Hình Chính Hạo rẽ vào chỗ ngoặt, Hình Lệ Lệ lập tức nhào tới khóc lớn: “Anh......!Em tưởng......!Em tưởng không bao giờ được gặp lại anh nữa......”
Hình Chính Hạo không hề ngu ngốc, trái lại khả năng suy luận tuyệt vời đã giúp anh đoán được phần nào, “Tên khốn kia đâu?”
“Anh......!Em sợ......!Anh đừng hỏi nữa.”
Hình Chính Hạo gật đầu, “Anh sẽ bắt hắn sớm thôi, giờ chúng ta tới bệnh viện đi, anh gọi anh Cả đến với em nhé?”
Hình Lệ Lệ khóc thút thít, nghe nhắc tới anh Cả thì ngoan ngoãn gật đầu.
Hình Chính Hạo nhìn em gái mình thường ngày như nữ hán tử mà giờ hệt như thỏ con hoảng sợ thì không khỏi đau lòng: “Ổn rồi, ngoan nào.” Nói xong anh vuốt tóc Hình Lệ Lệ.
Ủy khuất và sợ hãi lại xông lên đầu Hình Lệ Lệ, trước mặt người thân rốt cuộc không còn che giấu mà òa khóc nức nở.
Hình Chính Hạo đưa tay ôm Hình Lệ Lệ, vỗ nhẹ lên lưng cô rồi dịu giọng an ủi.
Trong bóng tối, ánh mắt anh hiện lên vẻ lo lắng tột độ..