Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai người cứ thế yên lặng nhìn nhau, Hình Chính Hạo muốn đọc được suy nghĩ từ đáy mắt A Tiện nhưng đôi mắt cậu trống rỗng, tựa như ánh sáng vừa lóe lên chỉ là ảo giác của anh.
Thật lâu sau, A Tiện lên tiếng: "Anh muốn chơi tôi hay đuổi tôi ra ngoài?"
Hình Chính Hạo kinh ngạc, trong đầu lập tức hiện lên một loạt dấu chấm hỏi: "Không phải. Sao cậu lại nghĩ vậy chứ?"
A Tiện cười nhạo: "Anh muốn làm gì? Làm anh trai một con vịt vui lắm đúng không? Giờ tôi đang ăn nhờ ở đậu, anh muốn làm gì tôi cũng chẳng ý kiến đâu, cứ theo ý anh đi." Sau đó lại cười ngọt ngào gọi: "Anh trai ——"
Cơn tức giận bốc lên trong lòng Hình Chính Hạo, "Cậu nhất định phải chà đạp mình như vậy sao? Tôi muốn cậu làm em trai tôi không phải vì muốn chơi cậu, cũng không phải muốn đuổi cậu ra ngoài, tôi muốn cậu thoát khỏi cuộc sống trước đây để làm một người hoàn toàn mới."
A Tiện cười khẩy: "Thoát khỏi?"
Cậu rũ mắt lẩm bẩm: "Tôi vùng vẫy mười bảy năm, mẹ tôi là gà, tôi chỉ là con vịt bị bà ấy đùa bỡn rồi tiện tay vứt bỏ, thoát khỏi?" Cậu cũng từng có ý nghĩ này, mẹ cậu quá tàn nhẫn, sau khi cậu hiểu chuyện, sau khi có cái gọi là liêm sỉ thì lại ép cậu ra ngoài tiếp khách, tự tôn và liêm sỉ cũng bị người giẫm đạp dưới chân......
Thế rồi...... mẹ cậu biến mất, cậu tuyệt vọng nhưng nghĩ mình từ đây có thể sống cuộc đời mới, cậu đến công trường bưng gạch, mỗi ngày kiếm từ hai đến bốn tệ...... Sau đó...... Sau đó bàn tay này bị đánh đứt gân......Cậu lại trở về điểm xuất phát ban đầu, vẫn là con vịt dơ bẩn kia.
Cuộc sống mới, thoát khỏi...... Chuyện này chỉ là giấc mộng đẹp tan mau như bọt biển.
Hình Chính Hạo nhìn cậu, "Cậu muốn nói gì?"
"Muốn nói gì?" A Tiện lặp lại lời Hình Chính Hạo như vẹt, "Tôi muốn nói tôi không làm em trai anh được đâu, tôi vẫn nên làm vịt thì hơn......"
Hình Chính Hạo nổi giận đùng đùng, "Cậu cứ ti tiện như vậy, muốn sống dựa vào đàn ông cả đời sao!"
A Tiện trả lời mà như tự nói với chính mình: "Đúng vậy...... Không thì còn thế nào......"
Hình Chính Hạo mở tung cửa bỏ đi.
"Còn có thể thế nào......"
Tiếng cửa đóng sầm làm A Tiện giật bắn người, cậu co chân lên ghế rồi vòng tay ôm đầu gối, tựa như làm vậy có thể giữ lại chút ấm áp.
Thẻ căn cước...... A Tiện cười khổ, cậu không nên chọc giận anh, thẻ căn cước bây giờ giống như miếng ăn đã tới miệng còn bay mất, đây chính là tự làm tự chịu.
Nhưng cậu cũng chẳng xoắn xuýt quá lâu, theo lý lẽ của cậu thì dù sao cũng nên làm chính mình, cậu vốn không xứng có được thứ này.
A Tiện hít sâu một hơi, cố gắng xua đi cảm giác mất mát trong lòng rồi đứng dậy, trên bàn là điểm tâm cậu làm, Hình Chính Hạo mới ăn một nửa đã bỏ đi, cậu vớt thịt nạc ra khỏi cháo bỏ vào miệng nhấm nháp, lộ ra vẻ say mê thỏa mãn như kẻ nghiện ma túy.
Cậu bỏ bánh bao hấp vào túi bảo quản, nghĩ ngợi một hồi lại bỏ cháo vào tủ lạnh.
Rửa xong bát đĩa, cậu vào phòng cởi hết đồ ra, lập tức rùng mình một cái. Mặc lại bộ đồ cũ của mình, A Tiện chợt thấy an tâm nhưng lại mơ hồ mang theo hụt hẫng, cậu nghĩ thứ này vốn không phải của mình, cậu vốn không xứng có được. Là cậu trơ trẽn tham lam chút ấm áp......
Thu dọn hành lý của mình chưa đến năm phút, còn nhanh hơn cả rửa chén, A Tiện tự giễu nghĩ thầm.
Cuối cùng cậu đem quần áo vừa cởi đi giặt bằng nước giặt thơm nức trong phòng tắm, mùi thơm ngọt ngào như bánh kẹo vậy.
Mẹ, mới học chữ Hán mấy ngày đã thần kinh, ngay cả bánh kẹo có mùi gì cậu cũng chẳng biết.
Làm xong mọi việc, cậu nhìn quanh phòng một lượt, dấu vết gì cũng không để lại.
Đẩy cửa, đi ra ngoài, đóng cửa.
Ngay cả chìa khoá nhà cậu cũng chẳng có, cậu chỉ là khách mà thôi.
Khách......
Khách qua đường.
Cậu may mắn dừng lại mấy ngày trong thế giới của Hình Chính Hạo, trong mấy ngày này cậu đã được ăn no mặc ấm, tựa như sống trong mộng đẹp không muốn tỉnh lại.
Cậu muốn nói cám ơn nhưng người đã đi rồi.
Cũng phải thôi. Cậu chỉ là người khách vội vàng lướt qua trong cuộc sống liên miên bất tận của anh, cho dù Hình Chính Hạo đã để lại ký ức sâu đậm trong đời cậu.
Cậu nghĩ mình sẽ nhớ kỹ Hình Chính Hạo, người này rất tốt, anh đã kéo nửa người trên của cậu lên để hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, cho dù nửa người dưới vẫn còn lún sâu trong đầm lầy.
Đi thôi.
Phải về rồi.
Chỉ mấy ngày nay cũng đã quá đủ. Cám ơn anh, Hình Chính Hạo.
Anh trai......