Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tựa chương có thể hiểu là Bộ Thư với Thẩm Hi Quang, hoặc là anh và em trai.
Về một số hình tượng đã sử dụng:
– Cây kim tước bên ngoài cửa sổ phòng Thẩm Hi Quang ở nhà bố mẹ (chương 35) có ý nghĩa là "người bị ruồng bỏ", và cây ngô đồng tại trung tâm anh được trị liệu đại diện cho sự chân thành và hiến dâng trong tình yêu.
– Cây linh lan của Bộ Thư tượng trưng cho sự thuần khiết, khiêm tốn và ngọt ngào. Trong ngôn ngữ các loài hoa, nó có ý nghĩa là "sự trở lại của hạnh phúc". Ngoài ra, linh lan còn có tên là hoa huệ tháng Năm – tháng mà Bộ Thư gặp Thẩm Hi Quang.
– Cây chuối (ba tiêu) trong văn hóa Việt thường ngụ ý về sự che chở của cha mẹ và tình cảm gắn bó với gia đình.
"Địa đàng chỉ có một ác quỷ, cùng với em."
...
"Sau khi về nhà, anh cần em giấu hết những bức thư anh Hi Quang đã viết cho em. Em có thể giấu ở bất cứ đâu hoặc đưa cho người mà mình tin tưởng giữ giúp, miễn là mẹ em và những người khác không thể tìm được chúng nếu không thông qua em. Nếu ai đó hỏi em đã ở đâu vào tối qua, em cứ nói cho họ nghe sự thật về những gì đã xảy ra – nhưng, chỉ đừng nhắc đến việc trao đổi thư từ giữa em và anh Hi Quang."
Giải thích mãi bảo mẫu mới hiểu, Kim Hi Thần liền lên phòng mở khóa tủ bàn học, nơi cất nhật ký, vơ lấy xấp thư dày cộp bỏ vào chiếc túi tote đi học ngoại khóa. Nó rón rén mở cửa sau, vòng ra lưng hòn non bộ. Bên dưới sườn đá giả có một khe nứt, bên trong tối om. Thử thọc tay vào, nó sờ thấy rêu mọc trơn trượt, ẩm thấp, liền nhét xấp thư vào rồi đứng lên phủi bụi đất dính trên người, trở vào nhà.
"Mẹ con đâu rồi ạ?" Kim Hi Thần nhìn giờ giấc, lấy làm lạ khi mẹ không ở nhà. Dì bảo mẫu đáp: "Lúc bốn giờ bà chủ bị một cuộc điện thoại đánh thức, ngay sau đó liền thay đồ rời khỏi nhà, có vẻ gấp rút lắm. Nhưng cậu đừng lo, tôi sẽ gọi điện cho bà ấy."
"Thôi khỏi ạ. Chắc mẹ có việc quan trọng." Kim Hi Thần thất vọng đi về phòng, nằm ngửa trên giường để tất cả mệt mỏi và bàng hoàng từ từ trôi ra khỏi cơ thể.
Mẹ rất bận. Mặc dù công việc tác gia có thể làm tại nhà nhưng thời gian mẹ dành cho bản thảo vẫn rất dày do viết sách cho thiếu nhi cần phải tinh chỉnh rất nhiều từ từ ngữ, bối cảnh đến văn phong. Trước đây mẹ vẫn thường cho nó đọc trước bản thảo nhưng từ khi nó lên cấp Hai thì dường như mẹ không còn nghĩ nó là một vị giám khảo công tâm. Bà không còn nhờ nó giúp đỡ để chỉnh sửa bản thảo nữa. Thời gian hai mẹ con dành cho nhau cứ dần dần ít đi.
Không ai nói cho nó biết chuyện gì đang xảy ra cả. Không-một-ai chịu nói. Mặc dù nó đã mười hai tuổi rồi, nó có thể cảm nhận được có chuyện gì đó đang xảy ra mỗi khi mẹ trở về nhà với đôi má hồng hào. Nhưng khi nó tỏ ra quan tâm thì bà chỉ giải thích qua loa. Dù không tọc mạch nhưng nó vẫn luôn mong mẹ sẽ chia sẻ với mình, sao cũng được, chỉ cần bà chịu nói chuyện với nó một cách thẳng thắn, không úp mở. Nhưng vì sao ngay tại thời điểm này – thời điểm nó trông mong được gặp và nói chuyện với mẹ nhất – thì mẹ lại không ở nhà? Cảm giác nguy cơ mơ hồ siết chặt trái tim nó.
Thời gian qua, anh hai chính là người duy nhất Kim Hi Thần có thể trông cậy để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nó vẫn còn dư âm của cảm giác xấu hổ khi đối diện với câu hỏi của Bộ Thư. Nó đã nói dối trắng trợn. Mình không thực sự thấy thích anh. Nó thú tội với bản thân. Mình muốn gặp anh hai đến như vậy chỉ vì nghĩ rằng anh có thể cho mình biết chuyện gì đang xảy ra với mẹ. Mình nghĩ nếu về nhà cùng với anh, mẹ sẽ phải nói chuyện thẳng thắn với mình. Mình đã muốn lợi dụng anh hai...
Khi gặp Thẩm Hi Quang, Kim Hi Thần cảm thấy sợ nhiều hơn là mừng. Cảm giác sợ hãi đến từ đâu nó không biết. Nó nỗ lực xoa dịu sự sợ hãi của mình bằng cách tỏ ra quan tâm đến anh nhưng trong thâm tâm, nó chỉ muốn rời khỏi.
Anh hai trông thật tội nghiệp, mẹ chắc chắn sẽ quan tâm đến anh nhiều hơn là mình... Nó đã không còn muốn anh hai về nhà nữa. Bản năng mách bảo Kim Hi Thần như vậy. Nó đã mười hai tuổi, dù tình cảm chưa đủ chín chắn nhưng đã biết cái gì sẽ đem lại lợi ích cho bản thân và có hại cho bản thân, đã biết cảnh giác nếu như có người chia bớt tình yêu của mẹ với nó.
Bởi vì nó chỉ có mẹ thôi. Nó phải bảo vệ mẹ...
...
Hai tay che kín mặt, Thẩm Hi Quang vục đầu vào bồn tắm. Trong khi không khí trong phổi đang cạn dần, anh chỉ ước mình chết đi nhưng rõ ràng là con người không thể tự nín thở hoặc dìm chết bản thân.
Ho sặc sụa rồi ngồi thừ ra, anh không khóa cửa nên Bộ Thư có thể dễ dàng chạy vào, hỏi anh có sao không. Anh ra hiệu là tai mình bị vào nước. Cậu chẳng trách anh lấy một câu, rút khăn lau mặt, lau tai cho anh rồi hỏi anh làm đến đâu rồi.
Anh chán nản đáp, chưa làm gì cả.
Bộ Thư nâng Thẩm Hi Quang ra khỏi bồn tắm, lấy ghế cho anh ngồi, vốc nước làm cho ướt rồi thoa dầu gội lên đầu anh. Từ lâu anh đã chú ý thấy lòng bàn tay cậu có vết chai do chơi bóng rổ nhưng bây giờ chúng có vẻ đã mỏng đi ít nhiều. Tại sao? Bởi vì cậu bận quá nên không có thời gian chơi thể thao sao?
Bấy lâu nay Thẩm Hi Quang luôn có vô số cơ hội để quan sát những thay đổi nhỏ nhặt của Bộ Thư nhưng anh chưa bao giờ làm điều đó một cách tỉ mỉ. Anh từng cho rằng bản thân không có nhiều thời gian bằng người bình thường nên cần phải hạn chế lãng phí vào những việc không quan trọng. Nhưng mà... từ bao giờ tay của em ấy ngày càng giống tay của người cầm bút hơn rồi? Lớp chai khá cứng. Em ấy đã viết tay rất nhiều. Viết gì vậy? Anh không biết nữa. Không biết gì cả.
"Vào mắt anh ạ?" Lời thì thầm của cậu len vào ốc tai anh như một chiếc lưỡi ẩm ướt. Cậu vốc nước xoa lên mắt anh, rửa sạch xà phòng dính trên chân mày để anh có thể mở mắt. Anh cúi thấp đầu. Ra là chân của em ấy đang đụng vào chân mình. Quần jean của em ấy ướt nhẹp rồi...
"Thẩm Hi Quang, anh có nghe em nói không vậy?" Bộ Thư đổ nước xuống hõm xoáy liền giữa cổ và vai anh, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh lại mất tập trung à? Nhắm mắt lại để em dội sạch."
Anh nhắm mắt lại. Nước mở nhỏ từ vòi hoa sen trượt qua mai tóc, mài mòn tấm lưng sắt đá và sự vô tình trong tim anh. Khi mở mắt ra, anh và cậu nhìn thẳng vào nhau. Trên trán Bộ Thư dính vài lọn tóc ướt, mắt cậu sáng như sao. Trước khi anh lên tiếng thì cậu chợt hôn anh thật sâu. Không dùng lưỡi, chỉ chạm môi. Mũi cậu cọ vào mũi anh. Hơi thở trượt lên sự ẩm ướt.
"Được rồi, đến tắm người." Cậu vuốt tóc dính trên trán, dịch đầu gối vòng ra sau cầm xà phòng thoa lên lưng anh.
"Em nên cởi cái quần đó ra để di chuyển dễ hơn."
Bộ Thư khựng lại, đoạn tiếp tục công việc: "Hôm nay đã có nhiều chuyện xảy ra, em không có tâm trạng."
Anh hỏi lại: "Có vấn đề gì đâu?"
"Anh thì không có vấn đề gì. Nhưng em... em cảm thấy quá sức."
Nghe vậy, Thẩm Hi Quang sa sầm nét mặt. Anh nghiêng đầu vào vai Bộ Thư khi cậu vừa dội nước vừa kỳ cọ bên cạnh sườn anh, tóc anh thấm ướt vai cậu. Cậu gọi tên anh nhưng anh không động đậy. Cậu cũng yên lặng. Nước chuyển từ ấm thành lạnh. Đôi mắt Bộ Thư khô ráo, trái tim Thẩm Hi Quang cũng lạnh.
Cậu đi ra ngoài thay quần áo. Anh ngồi trong bồn tắm, ngửa cổ nhìn bóng đèn trên trần hồi lâu. Chiếc áo hoodie của Bộ Thư thơm mùi cam nhẹ, có vẻ rộng so với thân hình của anh, dù vậy, chiếc quần nỉ của cậu dài vừa đúng với chân anh. Trong lúc anh ngâm mình, Bộ Thư pha trà và hâm nóng bánh.
Bộ Thư bưng trà ra bàn. Thẩm Hi Quang không nhìn, ngửi thì biết là trà đen. Cậu dùng cườm tay để kiểm tra nhiệt độ trên trán anh, khi ngồi xuống thì ống chân không rõ là cố ý hay vô tình cọ vào chân anh. Anh nhìn Bộ Thư. Những đường nét trên khuôn mặt cậu hiện lên dịu dàng dưới làn khói mỏng, sự mệt mỏi ấn vào dưới bọng mắt. Dù vậy, con ngươi của cậu vẫn long lanh và kiên quyết vô cùng.
"Bánh sô-cô-la và bánh phô mai." Cậu chỉ cho anh: "Vì đến hôm nay em và anh Quyết mới về nên trong tủ lạnh chẳng còn thức ăn. Chỉ có chút món điểm tâm này. Anh muốn ăn cái nào?"
Anh trầm mặc thu chân lên ghế, sau đó nói: "Xin lỗi."
Bộ Thư dùng nĩa cắt một lát bánh sô-cô-la, đưa tới môi anh: "Bánh ngọt nhiều đường, nhiều năng lượng. Anh ăn cái này nhé? Em sẽ xử lý bánh phô mai."
Thẩm Hi Quang nhíu mày, lại băn khoăn về cuộc trò chuyện trong khi bản thân bị đuổi ra ngoài. Nhưng nhờ ánh mắt kiên nhẫn của cậu, anh mới giữ được bình tĩnh.
Đút hết bánh, Bộ Thư nắm lấy bàn tay anh, ngón tay lồng vào kẽ tay kín kẽ: "Thẩm Hi Quang, em sẽ nói thật chậm, về từng điều một...
"Em đã luôn suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều. Có quá nhiều thứ khiến em bối rối: những tấm bưu thiếp, cô Kim và Kim Hi Thần, ông chủ Úc và căn bệnh hiếm gặp, cùng các hành động kỳ lạ của anh. Truy về đầu nguồn câu chuyện thì khó quá, em đã quay lại cô nhi viện nhưng không thu thập được nhiều tin tức hữu ích hơn so với lời kể của Thẩm Miên và bác sĩ Tần. Vì vậy, em thử nghĩ ngược lại, em đặt ra các câu hỏi: Sau khi bác của anh mất, tài sản sẽ về tay ai? Nếu cô Kim chấp nhận giám hộ anh, bà ấy sẽ nhận được gì? Và nếu anh mất, ai sẽ hưởng lợi nhất? Đến đây, mọi câu trả lời bỗng trở nên thật đơn giản – chính là tiền.
"Khi biến cố lớn nhất trong các mối quan hệ giữa anh – cô Kim – Úc Trầm là sự ra đi của bác Úc xảy ra thì rõ ràng động cơ thúc đẩy làm biến đổi mối quan hệ sẽ là quyền thừa kế di sản của bác ấy. Đến đây, em cố gắng đơn giản hóa những nút thắt còn lại. Khi cô Kim có tiền, bà ấy sẽ làm gì? Nếu vẫn còn lương tâm của người mẹ, bà ấy sẽ cố gắng bù đắp cho anh. Và vì là người quản lý tài sản nên bà ấy cũng chẳng có động cơ gì để gửi những tấm bưu thiếp đe dọa. Người gửi những tấm bưu thiếp chắc chắn phải có hận thù với anh. Em đã đi gặp chị Nguyễn Niệm – bạn học lớp 11 ở trường cấp Ba cũ của anh nếu anh không nhớ, chị ấy không có vẻ hận anh nên em loại trừ. Nhưng chị ấy đã cung cấp cho em một cái tên: Uông Lâm – thầy giáo ở phòng y tế, người này đã bị đình chỉ công tác sau một vụ tai tiếng với học sinh. Em không thể tìm ra thêm thông tin về người này vì Uông Lâm đã xuất ngoại sau khi bị đuổi việc ở trường học."
Thẩm Hi Quang cắt ngang lời cậu: "Em đã điều tra về trường cũ của tôi?"
"Đúng vậy."
"Tức là... em biết tôi đã làm cái gì?"
Cậu gật đầu.
"Em... không ghê tởm tôi sao?"
Bộ Thư nắm chặt tay anh hơn: "Em ghét việc anh từng làm trong quá khứ nhưng em không ghét anh của bây giờ."
"Tôi đã làm việc xấu" Anh nói, "với một người hoàn toàn vô tội. Tôi ý thức rõ ràng về hành vi của mình nhưng tôi vẫn làm."
"Em không phải quan tòa, em không ở đây để phán xét anh."
"Em vừa mới nói em ghét việc làm trong quá khứ của tôi."
"Điều đó không có nghĩa là em sẽ muốn từ bỏ anh."
"Dù vậy..." Anh nghiến chặt hai hàm răng. Bộ Thư phát hiện anh không nói nên lời, liền nắm lấy vai anh: "Thẩm Hi Quang, bình tĩnh nào."
Anh không có phản hồi, ngón tay co quắp vào đầu gối.
"Không sao. Em biết anh có thể bị kích thích khi nói về những chuyện này." Bộ Thư xoa dịu anh: "Nếu anh cảm thấy thiếu an toàn thì em... ôm anh được không?"
Thẩm Hi Quang đồng ý. Hai người tựa sát vào nhau trên chiếc ghế bành bọc nỉ, vòng tay ôm đối phương. Cảm thấy cơ thể anh dần thả lỏng, Bộ Thư tiếp tục nói: "Bốn năm trước, dù chỉ nghe kể lại về chuyện anh làm với Kim Hi Thần nhưng em đã không ngừng tự hỏi vì sao anh lại làm như vậy. Đặt cậu bé vào bồn tắm – 'ý nghĩa của chuyện đó là gì?', 'anh muốn nói gì thông qua hành động đó?', 'tín hiệu là gì?'... Mọi hành động của anh không bao giờ vô nghĩa. Bồn tắm, cắt cổ tay. Máu trong bồn tắm. Kim Hi Thần ở trong bồn tắm máu... 'Tôi sẽ dìm đứa trẻ này vào máu của mình' phải không? Anh muốn hủy hoại Kim Hi Thần. Từ bốn năm trước, anh đã đưa ra cảnh báo về chuyện mình sẽ làm.
"Em chỉ biết vậy thôi chứ em không biết anh liên lạc với Kim Hi Thần bằng cách nào. Em không đoán ra được cho đến sáng nay. Tới đây thì em đã có câu trả lời cho những câu hỏi còn lại. Anh đã tiếp cận Kim Hi Thần bằng thư tay, cách làm rất mạo hiểm vì có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào nhưng đồng thời đây cũng chính là cách anh đáp trả kẻ đã gửi thư đe dọa. Anh đã cố tình gửi những tấm bưu thiếp màu vàng lại cho cô Kim để bà ấy báo cho Uông Lâm biết. Và đúng như kế hoạch của anh, gã đã cắn câu, vì lo anh làm hại Kim Hi Thần, gã đã bám theo cậu bé đi gặp anh. Anh đánh gục gã, cốt để dụ cô Kim chạy đến bên gã trong khi anh sẽ tự sát trước mặt Kim Hi Thần..."
"Nếu tôi tự sát thành công," Anh tiếp lời, "tôi sẽ để mẹ tôi thừa kế toàn bộ số tài sản nhuốm máu của tôi. Tôi hiểu rõ bà ấy là người thế nào. Bà ấy luôn luôn phủ nhận trách nhiệm và tránh né mọi chỉ trích. Nếu tôi chết, bà ấy và Uông Lâm chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp. Và khi Kim Hi Thần biết sự thật về cái chết của tôi, nó cũng sẽ bị hủy hoại."
Bộ Thư hít một hơi khí lạnh, gần như có thể nhìn thấy viễn cảnh đó. Cho đến nay, Kim Hi Thần vẫn không hay biết về những gì anh đã trải qua, nếu nó biết chân tướng đằng sau cái chết của anh, khả năng rất cao Kim Hi Thần sẽ trở thành Thẩm Hi Quang thứ hai. Oán thù sẽ tiếp nối oán thù.
"Em đã tìm ra tôi chỉ với bằng đấy manh mối thôi ư?" Anh vùi mặt vào vai cậu, giọng khàn đi với một âm vực trầm lắng.
"Em đã đặt cược, trong đó có một chút may mắn. Em tin anh sẽ không dùng vũ lực để ép Kim Hi Thần đi với mình nên em đã khoanh vùng một số địa điểm mở cửa vào đêm khuya, sau đó em hỏi thăm được một bác bảo vệ đã nhìn thấy anh đi về phía nhà ga nên em đoán ra ngay là anh sẽ đi đến chỗ của cô Kim. Nếu không phải là nhà bà ấy thì chỉ còn lại chỗ tòa soạn bà ấy làm việc. Anh Hi Quang thích náo nhiệt nên em biết chắc là anh đến chỗ tòa soạn."
"Vậy à..." Anh ghì mười ngón tay vào lưng đối phương, như sợ cậu sẽ buông anh ra: "Kim Hi Thần... đứa trẻ này nhận được nhiều tình yêu thương hơn tôi. Vì vậy, nếu như nó bị hủy hoại, nó sẽ còn kinh khủng hơn cả tôi. Chỉ cần nhìn cái cách nó tỏ ra là một cậu em trai ngoan ngoãn trong khi cố gắng thăm dò tôi là tôi đã biết nó không đơn giản."
"Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Em xin hứa."
Thẩm Hi Quang cười khẽ nhưng không biết có tin hay không: "Dù biết trước... nhưng tại sao em không ngăn tôi?"
"Em đã đi một quãng đường dài để đến với anh. Nếu một người đã biết về những đau khổ và giằng xé không thành lời của anh như em mà cũng cản trở thì sẽ còn ai bênh vực anh nữa?"
Âm thanh khẽ khàng, tha thiết của cậu rơi vào lòng anh như thác đổ từ triền núi cao, một lần nữa khiến lồng ngực trống rỗng trở nên nặng trĩu. Thì ra đây là lý do trái tim của anh vẫn cố gắng đập cho đến nay.
Bộ Thư, em đã cán đích một cách xuất sắc.
Bây giờ, tôi tin có lẽ Einstein đã viết bức thư đó thật. Có lẽ Mạnh Tử đã đúng về bản chất con người.
Raskolnikov đã nhận hình phạt lưu vong cùng với người con gái mà hắn yêu. Bây giờ, có lẽ cũng đến lượt tôi và em rồi...
...
Cả ngày hôm nay luôn âm u, hết mưa đá thì đến tuyết đổ.
Playlist chuyển sang bài Killing me softly with her song do Perry Como trình bày, tấm lưới của dàn loa cũ kỹ phập phù hô hấp như bệnh nhân ung thư phổi giai đoạn cuối. Bộ Chấp có cảm giác như mình đang ngồi trong một quầy bar của thập niên 80, tán dóc về sự suy thoái của nền kinh tế thế giới.
"Ăn không?" Vệ Quyết dí một ly kem vani vào mặt anh.
"Dở người à? Trời này mà ăn kem cho đông đá sao?"
Hắn ăn hết miếng bánh quế cắm trên ly kem cái một: "Ăn không? Chê thì tôi ăn."
Bộ Chấp nhận lấy, xúc một muỗng kem bỏ vào miệng, lập tức buốt đến mức cắn chặt răng: "Cậu còn mua kem nitơ lỏng... ngại tim tôi chưa đủ lạnh sao?"
"Ống thực quản của cậu nối với tim cậu à?" Vệ Quyết khịt mũi khinh thường: "Ngày thường tiếp xúc với đủ thứ chất hóa học cậu còn không sợ bị vô sinh, giờ này lại sợ chút lạnh lẽo."
"Tin tôi cho cậu ăn kem bằng lỗ mũi không?"
Hai người đang ngồi ở một quán lề đường, đằng sau là một studio chụp ảnh, trước mặt là quán đồ chay, bên cạnh quán chay là một tiệm vịt quay đang bốc khói nghi ngút trên các vỉ nướng. Nhìn chẳng ăn nhập gì cả. Cả hai đã lang thang ngoài đường hơn bốn tiếng đồng hồ, chơi từ game arcade đến bida. Dù thắng hay thua, tâm trạng của Bộ Chấp vẫn cứ lao dốc dần đều. Tuyết đang bắt đầu dày hơn. Giờ còn không về nhà thì phổi hai người sẽ đông cứng mất.
"Ăn kem xong lạnh vãi." Vệ Quyết ném cốc giấy trúng chóc vào thùng rác phía sau mà không cần nhìn, đút tay vào túi áo choàng chà xát: "Về nhà thôi."
"Cậu đi mà về." Bộ Chấp khó chịu dằm phần kem nát thành xúp.
"Thôi nào, tôi mà về một mình, em cậu sẽ bảo tôi làm bạn chưa đủ tốt." Vệ Quyết thở dài nhìn tuyết rơi đầy đầu cái người bên cạnh đang dùng muỗng hành hạ viên kem trong cốc giấy.
"Tôi chưa nghĩ thông. Không về được."
"Mấy tế bào chất xám của cậu đông cứng rồi thì thông thế quái nào được? Về nhà cho ấm rồi nghĩ tiếp."
Dàn loa trước studio chụp ảnh chuyển sang giai điệu da diết từ lời ca It's been a long, long time của Kitty Kallen. Vệ Quyết nghĩ bụng: Lồng nhạc hợp tâm trạng nhỉ? Nhưng tiếc là tôi đang lạnh đến mức chẳng có hứng mà hôn cô*.
* Ca từ của bài hát có đến ba lần cô gái kêu gọi người yêu hãy hôn mình.
Hắn mồi thuốc, đặt tay dưới cằm ngẫm nghĩ một lúc rồi đập vai Bộ Chấp: "Đã lâu lắm rồi anh em cậu không nói chuyện đàng hoàng với nhau phải không? Từ lúc cậu giúp đỡ tôi, tôi vẫn chưa làm gì để báo đáp cậu ra hồn. Được, hôm nay anh sẽ đứng ra làm người hòa giải cho anh em cậu."
"Học nói tiếng người trước đi."
Hắn mặc kệ bộ dạng cáu kỉnh của đối phương, dùng sức mạnh lôi Bộ Chấp dậy: "Bộ Chấp, cậu vẫn còn gia đình để giận hờn nhau, tôi thấy ghen với cậu đấy."
Bộ Chấp lập tức dừng kháng cự, đuổi theo bước chân của Vệ Quyết: "Này! Tôi không cần cậu báo đáp gì cả. Này! Chân cẳng gì mà đi nhanh vậy – đợi tôi với!"
Đi thẳng về nhà, Vệ Quyết chỉ thấy Thẩm Hi Quang đang ngồi trên ghế bành đọc sách, hỏi: "Bộ Thư đi đâu rồi?"
"Không biết." Anh đáp cụt lủn.
Bộ Chấp nhíu mày, toan lên tiếng nhưng bị Vệ Quyết ngăn lại, ra dấu 'kệ cậu ta'.
"Hai anh về rồi ạ?" Hai người tìm chỗ ngồi xuống chờ một lúc thì Bộ Thư xách túi từ cửa hàng tiện lợi về. Cậu cười tươi như thể buổi sáng không hề có chuyện gì: "Trong nhà hết thức ăn rồi nên em vừa mua thêm. Có sườn lợn xào ớt chuông anh hai thích và má đùi gà cho anh Quyết, anh Hi Quang có khẩu vị nhạt nên em sẽ làm trứng và đậu hũ cho anh nhé?"
Nhờ lời nói của cậu, khoảng cách của ba người trong phòng tự dưng được kéo lại gần hơn hẳn. Thẩm Hi Quang gấp sách lại, đi theo cậu và Vệ Quyết vào bếp.
Vệ Quyết xắn tay áo lên, ngạc nhiên nhìn anh: "Ơ hay, cậu vào làm gì?"
Bộ Thư đưa năm quả trứng cho Thẩm Hi Quang: "Anh đừng có mà lầm, anh Hi Quang của em còn biết nấu nhiều món hơn ba chúng ta cộng lại đấy."
Bộ Chấp đứng ngoài cửa trố mắt nhìn ba người. Anh ta chỉ biết mỗi úp vung nấu mì gói, nhất thời cảm thấy mình là người vô dụng nhất thế giới này. Bộ Chấp còn có chút xấu hổ, trong khi anh còn đang phí thời gian lang thang, phiền muộn tìm cách để đối mặt với chuyện ở nhà thì em trai anh đã tính toán từng món ăn tối cho mỗi người, không để ai phải đói.
Bộ Thư lúc nào cũng vậy. Cho dù Bộ Khanh và bố có tranh cãi, hay anh ta và chị hai mải thảo luận về những chuyện vĩ mô thì cậu luôn luôn yên lặng lắng nghe rồi nhẹ nhàng hỏi 'anh chị có khát không?'.
Mặc dù Bộ Thư chưa từng nói ra nhưng Bộ Chấp biết cậu đã phải chịu đựng nhiều bất công từ trong gia đình. Những bất công mà cậu không được phép gọi là "bất công" vì bị ràng buộc bởi đạo đức. Bộ Thư đã luôn luôn nỗ lực để khiến bố mẹ công nhận. Vì cả anh và chị hai đều không giỏi thể thao nên cậu đã chăm chỉ học bóng rổ từ lúc lên lớp Bốn. Trong khi anh ta và chị hai vẫn chỉ biết ganh đua thành tích thì Bộ Thư đã thường xuyên giúp đỡ mẹ thu xếp tài liệu và mua thuốc lá cho bố. Khi bài dự thi của anh bị đánh trượt thì những năm sau Bộ Thư đã liên tiếp giành được giải thưởng trong cuộc thi viết. Mọi khuyết điểm của anh và chị hai, em đã bù đắp cho bằng hết...
Vệ Quyết vừa xào sườn lợn vừa cười nói với người còn đang đứng ở cửa: "Lát nữa cho cậu rửa chén. Phân công lao động công bằng rồi nhé."
"Tôi làm bể là cậu dọn đấy." Bộ Chấp quay ra ngoài ghế bành cầm remote bật TV, bật trúng một kênh đang phát ca khúc Can't help falling in love do Andrea Bocelli biểu diễn.
Anh ta vẫn còn rối bời với mớ suy nghĩ. Nếu là Bộ Khanh thì chị sẽ làm gì? Bà chị của bọn họ chắc chắn sẽ nói Bộ Thư tới luôn cho coi. Còn anh thì phải làm sao? Bố mẹ sẽ giết em ấy mất. Không. Không thể cứ để em ấy thế này...
Cạch. Bộ Chấp ngẩng đầu, thấy Thẩm Hi Quang xếp bát đũa ra bàn. Cậu ta mỉm cười với anh, gật đầu một cách lễ phép: "Lần sau chớ nói tôi đi ra ngoài nữa đấy."