Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước ngày nghỉ mùng một tháng năm, ai trong văn phòng rõ ràng cũng mất tập trung, không lướt điện thoại cũng tụm năm tụm ba lại ăn vải, nói chung chẳng ai lo làm việc.
Sáng sớm Bạch Tư Quân đã gửi tin nhắn cho Mai Vũ Sâm, hỏi hắn chỉnh sửa bản thảo ra sao rồi, lúc tan làm anh sẽ qua; thế nhưng mãi đến tận chiều, Mai Vũ Sâm cũng không nhắn lại.
Anh buồn bực lướt Wechat, lần này Mai Vũ Sâm thực sự giận mình rồi, dù trước đây anh đã dỗ hắn vô số lần, nhưng lần này chuyện còn dính líu đến công việc nữa, anh cũng không chắc chắn.
Lết mãi mới đến sáu giờ tối, Bạch Tư Quân vội vội vàng vàng xuống tầng mua bánh, sau đó chen trong dòng người mênh mông ở tàu điện ngầm. Đến biệt thự Mai Vũ Sâm cũng tầm tám giờ hơn như mọi lần.
Hôm nay Mai Vũ Sâm không chờ anh ở sân thượng tầng hai, Bạch Tư Quân cảm thấy hơi trống vắng, nhưng vẫn hít sâu một hơi, móc chìa khóa Mai Vũ Sâm đưa cho mở cổng biệt thự.
Phòng khách tầng một sáng đèn, bình thường khi ở nhà một mình Mai Vũ Sâm rất hiếm khi ở phòng khách, dường như có ý chờ anh.
Bạch Tư Quân thở phào, mở cửa, đột nhiên phát hiện trên tủ giày xuất hiện một đôi giày xa lạ.
Có khách?
Bạch Tư Quân thấy kỳ lạ, nhưng vẫn lấy dép trong tủ ra đi vào, sau đó mang hộp bánh tới phòng khách.
Trong phòng khách có âm thanh rất lạ, nghe như tiếng quần áo cọ xát vào nhau...
Tâm trạng của Bạch Tư Quân rơi xuống đáy, có dự cảm rất xấu. Anh chậm lại, cứng ngắc đi đến phòng khách. Nhưng càng đến gần, âm thanh cũng càng trở nên rõ nét.
Bộp ——
Hộp bánh rơi xuống đất, chen ngang động tác của hai người trên sofa.
Mai Vũ Sâm lười biếng dựa vào sofa, sát bên cạnh có một cậu trai trẻ để nửa thân trần. Tay hắn khoác lên bả vai cậu trai nọ, mà tay người kia để trong áo hắn.
Bạch Tư Quân nhìn cảnh tượng trước mắt, có cảm tưởng như mình bị chôn vào hầm băng, gió rét thấu xương dần ăn mòn toàn bộ cơ thể. Anh tức giận đến độ mười đầu ngón tay run rẩy, nhưng Mai Vũ Sâm chỉ liếc anh một cái, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.
Bạch Tư Quân khó khăn hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh bản thân mình: "Hai người đang làm gì?"
Giọng anh khô khốc cực kỳ, nghe không giống thường ngày.
Mai Vũ Sâm không trả lời, người bên cạnh hắn lại hỏi: "Ai đây?"
Bạch Tư Quân cho rằng Mai Vũ Sâm cũng sẽ không trả lời, chưa kịp mở miệng đã thấy Mai Vũ Sâm nhếch khóe môi, thờ ơ trả lời: "Chủ nợ."
Nghe được hai chữ này, nhất thời Bạch Tư Quân cảm thấy tim mình như bị đổ đầy chì vào trong, nặng đến không thở nổi.
Trong mắt hắn anh chỉ đáng là chủ nợ thôi?
Là vì anh cứ giục hắn viết bản thảo?
Anh giục hắn như vậy không phải vì muốn tốt cho hắn ư?
Hắn không muốn viết nên cố tình làm chuyện như vậy chọc giận anh?
Trước đây Bạch Tư Quân cứ tưởng rằng Mai Vũ Sâm đã hiểu mình, nhưng hình như con mèo to xác này thật sự không ngoan một chút nào.
Anh biết mặt mũi mình hiện giờ rất khó nhìn, nhưng cậu trai nọ như hoàn toàn không đọc ra sắc mặt anh, cậu ta còn giở giọng hờn dỗi: "Có người muốn chơi chung mà cũng không nói cho người ta biết trước một tiếng nữa."
Bạch Tư Quân nhắm hai mắt lại, hít vào một hơi thật sâu. Anh đã cáu đến mức chuẩn bị nổ tung rồi, có cảm giác như chỉ cần cậu trai kia nói thêm một câu nào nữa, anh sẽ không nhịn nổi xông lên đánh người.
Đánh một phát chưa đủ, phải đánh hai phát.
Đặc biệt là Mai Vũ Sâm, tốt nhất là đánh đến khi đôi mắt phượng kia mở không ra được nữa thì thôi, để coi hắn đi thông dâm với trai lạ thế nào.
Nhưng đến giờ anh vẫn chưa bùng nổ, tất cả là vì hơn hai mươi năm giáo dục nề nếp đã giữ lại được cơn giận đang cháy phừng phừng bên trong.
Bạch Tư Quân mở mắt ra, lửa giận nơi đáy mắt đã phai nhạt đôi chút. Anh nhìn người xa lạ duy nhất trong phòng, giọng lạnh như tiền: "Tôi có việc cần nói, nếu không có việc gì cậu có thể đi."
Bạch Tư Quân nghĩ rồi, nếu Mai Vũ Sâm vẫn muốn giận hờn làm mình làm mẩy nữa thì ok, anh đây không nhẹ dạ, cũng sẽ không đặt chân đến đây thêm một lần nào nữa. Sau này Mai Vũ Sâm có ra được sách mới không, chẳng liên quan gì đến anh.
Phản ứng của người nọ như dự liệu của Bạch Tư Quân, cậu ta bất mãn nhìn Mai Vũ Sâm: "Ý gì, muốn đuổi tôi đi?"
Mặt Mai Vũ Sâm không đổi sắc, hắn nhìn chằm chằm Bạch Tư Quân, anh cũng không kém cạnh trừng lại.
Lần này cậu trai lạ mặt nọ nhận ra không khí hơi sai sai, Mai Vũ Sâm và Bạch Tư Quân rõ ràng không hề nhìn thấy mình, tầm nhìn của hai người cậu chen vào không lọt.
Cậu ta ngồi thẳng người, nhăn mặt nhìn Mai Vũ Sâm: "Anh làm cái trò gì vậy? Gọi tôi đến để diễn kịch? Hèn chi cứ vòng vo lại còn nhấp nhổm không yên, hở tí lại nhìn đồng hồ..."
"Cậu về trước đi." Mai Vũ Sâm đẩy cậu trai nọ ra, xen ngang lời cậu ta.
"Anh muốn tôi đến thì tôi phải đến, muốn tôi đi thì tôi phải đi, anh dựa vào cái gì? Con mẹ nó anh còn chưa trả tiền xe cho ông đâu đấy."
Mai Vũ Sâm nhịn không nổi, ném chìa khóa chiếc BMW trên bàn trà cho cậu trai kia, giọng điệu chẳng ra làm sao: "Trả cậu, biến lẹ hộ tôi."
Cậu trai nọ vui vẻ ra mặt, nhưng Bạch Tư Quân lại kinh ngạc.
Anh sải dài bước chân, giật chìa khóa xe từ tay cậu trai, sau đó móc vì mình ra lấy hai trăm nhét vào tay cậu ta, nói: "Cầm, tiền xe." (~660k)
Cậu ta rõ ràng chẳng quan tâm mâu thuẫn giữa hai người, hét lên: "Anh ta nói đưa xe cho tôi!"
Bạch Tư Quân chỉ tay thẳng vào mũi Mai Vũ Sâm, quát cậu trai kia rõ to: "Đồ của anh ta tôi quản!"
Cậu trai phẫn nộ cầm tiền rời đi, lúc cửa nhà đóng lại, phòng khách trở lại không khí vừa nặng nề vừa im ắng, cơn giận của Bạch Tư Quân với Mai Vũ Sâm phút chốc vọt thẳng lên tới não.
Anh còn tưởng rằng mình cho Mai Vũ Sâm mười ngày, con mèo to xác này sẽ ngoan ngoãn đâu ra đấy, kết quả thì sao, không chỉ không ngoan, còn cố tình khiến anh bực bội.
Nếu Mai Vũ Sâm thực sự là mèo anh nuôi, anh phải bưng nó đi triệt sản!
Bạch Tư Quân nhìn Mai Vũ Sâm, sắc mặc không thay đổi: "Bản thảo đâu?"
Ánh nhìn của Mai Vũ Sâm trôi về tận đâu, thản nhiên đáp: "Không thay đổi."
Bạch Tư Quân kiên nhẫn: "Tại sao không đổi?"
"Không muốn đổi."
Không muốn thay đổi bản thảo nhưng lại thảnh thơi tìm tên đàn ông khác đến chọc anh phát điên?
Lửa giận trong đầu Bạch Tư Quân sắp bay khỏi não luôn rồi, anh từng nghĩ đôi tay kia của Mai Vũ Sâm khi không gõ phím có thể sẽ không biết xấu hổ mà ôm lấy anh. Nhưng vừa nãy đôi tay đó lại ôm lấy vai của tên đàn ông khác rồi, anh càng nghĩ càng giận, sống đến tận giây phút này anh chưa bao giờ giận như hiện tại.
Anh lạnh lùng nhìn Mai Vũ Sâm, tức giận nói: "Chẳng thà chặt hai cái tay anh đi cho rồi, giữ lại cũng không dùng làm gì."
Vừa dứt lời, Bạch Tư Quân có hơi hối hận, anh thấy mình quá nặng lời, nhưng tình hình bây giờ không thể xuống nước chịu yếu thế được.
Mai Vũ Sâm rũ mắt im lặng một hồi, tiếp đó đột nhiên đứng dậy đi vào nhà bếp.
Bạch Tư Quân sững sờ, anh đuổi theo hắn, hỏi: "Anh làm gì?"
Mai Vũ Sâm không để tâm đến Bạch Tư Quân, hắn đi vào nhà bếp, rút trong giá để ra con dao phay, cầm lấy chìa vào tay trái như muốn nện thẳng xuống.
Bạch Tư Quân sợ đến mức tim thiếu chút nữa thì ngừng đập, anh vội vàng giật lấy dao trong tay Mai Vũ Sâm, ném vào bồn rửa, quay đầu lại quát vào mặt hắn: "Anh bị điên à!?"
Mai Vũ Sâm dựa người vào mặt bàn đá hoa cương không động đậy, hai vai vô lực sụp xuống, quầng thâm dưới mắt rất đậm.
Đến tận lúc này, Bạch Tư Quân mới phát hiện ra Mai Vũ Sâm gầy đi rồi, gầy giống bộ dạng mấy tháng trước khi họ mới gặp nhau.
Vì sao lại thành như vậy?
Bạch Tư Quân khó chịu, anh thực sự không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của Mai Vũ Sâm. Anh giật giật góc áo hắn, giọng dịu đi nhiều: "Mai, là tôi không tốt, không nên ép anh..."
Mai Vũ Sâm cười như tự giễu chính mình, hắn thả người dựa trên tủ chén, trượt dần xuống ngồi phịch trên mặt đất, vùi đầu vào hai tay mình, vô lực nói: "Bạch, cậu biết không? Không có cậu tôi không tài nào viết được tiểu thuyết tình yêu, tôi phải làm sao bây giờ?"
Không phải Bạch Tư Quân chưa từng thấy bộ dạng bất lực của Mai Vũ Sâm, dù đã là lần thứ hai nhìn thấy, anh vẫn vô cùng lo lắng.
Anh bất chợt ngộ ra, rằng Mai Vũ Sâm không phải là Mai Vũ Sâm của độc giả, hắn là Mai Vũ Sâm chỉ thuộc về mình anh, vậy hà cớ gì anh lại khiến hắn buồn như vậy?
Rõ ràng, khi Mai Vũ Sâm khó chịu, anh cũng không thoải mái chút nào.
Con mèo to xác này tìm người đến chọc giận anh, đơn giản chỉ vì giận mình không viết được bản thảo mà thôi.
Bạch Tư Quân nửa ngồi nửa quỳ xuống bên người Mai Vũ Sâm, vỗ vai hắn an ủi: "Vậy thì không viết nữa, tôi không ép anh viết."
"Tôi có thể không viết ư?" Mai Vũ Sâm ngẩng đầu lên, mắt hắn hơi ửng đỏ, "Cậu thất vọng về tôi lắm phải không? Bạch, tôi không muốn khiến cậu thất vọng."
Mai Vũ Sâm chôn đầu vào lòng Bạch Tư Quân, tay vòng lấy eo anh, ủ rũ nói: "Vậy cậu nói cậu không thích tôi..."
Bạch Tư Quân không nghĩ đã ngắt lời hắn: "Cũng là gạt anh, tôi chính là đồ lừa gạt."
Vừa nói xong, Bạch Tư Quân biết mình hết thuốc chữa thật rồi. Mới đầu anh còn nghĩ lâu dần thời gian cũng sẽ làm phôi pha thứ tình cảm méo mó này thôi, nhưng thực tế thì sao, anh không cách nào kìm nén được tình cảm của mình với Mai Vũ Sâm.
Anh nghĩ mình có thể phũ phàng cách triệt để, hoàn toàn có thể trở nên hờ hững với hắn, thế nhưng khi nhìn thấy Mai Vũ Sâm thân mật cùng người khác như vậy, anh đố kị đến phát điên lên đi được, cho nên mới nói ra lời làm tổn thương người khác.
Đôi tay trên eo càng ghì chặt hơn, Mai Vũ Sâm ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Tư Quân chằm chằm: "Không cho cậu bỏ tôi lại nữa."
Bạch Tư Quân thở ra, đáp như tuân mệnh: "Được."
Cứ vậy đi, chỉ cần Mai Vũ Sâm vui là được, không viết sách thì làm sao?
Bạch Tư Quân vẫn vỗ nhè nhẹ sau lưng Mai Vũ Sâm, lúc này, anh đột nhiên cảm thấy trên mặt mình hơi ấm, anh cúi đầu, chưa kịp định thần lại, đôi môi mềm mại của ai kia đã đặt môi anh.
Bạch Tư Quân ngơ ngác, không biết phải đáp lại thế nào. Giây lát sau, Mai Vũ Sâm bắt đầu dùng đầu lưỡi cạy mở hàm anh ra, tiến vào trong khoang miệng.
"A... Mai Vũ Sâm!" Bạch Tư Quân đẩy Mai Vũ Sâm ra, hai bên má nóng bừng lên.
Nếu như nhất thiết phải đặt ra một giới hạn, Bạch Tư Quân vẫn thiên về phía bảo thủ hơn. Tuy rằng thời đại học anh đã từng yêu đương, nhưng bọn họ quen hai năm mới làm đến bước cuối cùng kia, còn với Tiểu Ngải, quen nhau ngót nghét nửa năm nhưng cũng chỉ dừng lại ở cái nắm tay, những thứ khác chưa từng thử.
Bạch Tư Quân chợt nghĩ, hình như mèo lớn nhà mình có hơi thừa ham muốn đấy nhỉ.
"Bạch." Bạch Tư Quân ấm ức nhìn Bạch Tư Quân, "Tại sao không cho hôn?"
Bạch Tư Quân mất tự nhiên ho vài tiếng, ánh mắt bay về chỗ khác: "Hôn vậy còn chưa đủ?"
"Chưa đủ." Mai Vũ Sâm cau mày, "Chả thấy đủ chỗ nào."
Bạch Tư Quân bất đắc dĩ: "Mai..."
"Dù lúc em ngủ tôi đã hôn trộm em vô số lần." Mai Vũ Sâm vô tội nói, "Cơ mà tôi cũng chẳng hiểu vì sao, nói chung là hôn chưa đủ."