Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lấy được giải Tinh Mộc nhất định sẽ lên được top một bán chạy, nhưng lên được top một bán chạy chưa chắc gì lấy được giải Tinh Mộc.
Trước đây Bạch Tư Quân cảm thấy những tác phẩm gần đây của hắn không thực sự nổi bật, chủ yếu là dựa vào độ nổi tiếng từ trước mà bán chạy, muốn lên top một cũng không thành vấn đề. Nhưng hiện giờ tiêu chí nâng cao lên khá nhiều, lòng anh cũng không quá nắm chắc.
Mai Vũ Sâm lại không có thái độ gì y hệt trước đây, vấn cứ làm một chiếc máy gõ chữ miệt mài.
Bạch Tư Quân lo lắng vô cùng, nhưng lại không muốn quấy nhiễu hắn, thế nên cứ thở ngắn thở dài bên cạnh hắn.
Một tiếng thở dài nữa lại bật ra, tiếng gõ phím cũng dừng lại. Mai Vũ Sâm ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi: "Bạch, sao em cứ thở dài mãi?"
"Xin lỗi." Bạch Tư Quân gãi gãi đầu, "Chỉ là em lo lắng quá, anh nói xem liệu chủ biên có ngáng chân chúng ta không? Dù sao bản thảo đến cuối cùng cũng phải qua tay ông ấy, lỡ đâu ông ấy bóp thời gian ra mắt của chúng ta, làm lỡ mất thời gian đệ trình..."
"Yên tâm, Bạch." Mai Vũ Sâm ngắt lời anh, "Chỉ cần ông ta không biết mình tham gia, sẽ không thể vô lý tự tung tự tác."
Bạch Tư Quân giờ mới nghĩ đến, trừ anh ra, không một ai biết hắn sẽ tham gia Tinh Mộc năm nay.
Nói gì thì nói Mai Vũ Sâm cũng từng cầm cúp Tinh Mộc trên tay, thường sẽ không tham gia thêm để tránh mất mặt, bởi vậy những người khác chắc chắn sẽ không xem hắn là đối thủ.
Chỉ cần không dính líu gì đến giải Tinh Mộc, với Hồng Đồ sách mới của Mai Vũ Sâm cũng chỉ tồn tại quan hệ lợi ích thuần túy.
Chủ biên từng nói ông ta đã từ bỏ sách mới của Mai Vũ Sâm, nhưng phải thừa nhận rằng, sách mới của Mai Vũ Sâm vẫn rất có giá trị thương mại, bởi lẽ đây chính là cuốn sách đầu tiên của hắn sau giải thưởng Tinh Mộc, bất kỳ người hâm mộ nào cũng đang mong chờ cuốn sách này.
Để cứu vãn hai năm tổn thất của Mai Vũ Sâm, Hồng Đồ nhất định sẽ cho xuất bản cuốn sách này càng sớm càng tốt, không có chuyện sẽ làm khó làm dễ.
Nghĩ tới đây, Bạch Tư Quân tạm thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh lại bắt đầu lo lắng sang những chuyện khác.
"Khung sườn sách mới của Tề Quân em đã xem qua rồi, tình huống cốt truyện cũng rất tốt, hơn nữa "Thùng tác bí mật" cũng xuất bản trong năm nay, hẳn sẽ đề cử cả hai tác phẩm lên..."
"Bạch, rốt cuộc là tôi thi hay em thi đây?" Mai Vũ Sâm cười, "Sao em còn căng thẳng hơn cả tôi thế này."
Mặt Bạch Tư Quân đỏ lên: "Không phải em lo lắng cho anh à."
"Đừng lo, tôi sẽ cố hết sức."
Nhìn thấy dáng vẻ ung dung không chút gấp vội của Mai Vũ Sâm, từng quả núi lớn đè nặng trên vai Bạch Tư Quân như tan biến, tâm lý cũng bình tĩnh lại. Anh chợt nhận ra Mai Vũ Sâm giống như một phương thuốc trấn an tinh thần anh vậy, mỗi lần anh hoảng loạn đều sẽ khiến anh cảm thấy an tâm.
"Đã viết được một trăm năm mươi ngàn chữ rồi, chỉ còn đoạn kết nữa thôi." Mai Vũ Sâm ngừng một lúc, "Em xem thử giúp tôi đi?"
"Nhanh vậy à?" Bạch Tư Quân sững sờ.
Từ khi Bạch Tư Quân đọc được bảy mươi ngàn chữ đầu tiên, Mai Vũ Sâm cứ dùng cái cớ "Vẫn chưa phải lúc" mà bắt anh ngóng chờ dài cổ. Anh cũng đã chờ thành quen, dường như đã quên mất một tháng hạn kia đã sắp hết.
"Nội dung lúc trước có chỉnh một chút, tốt nhất em nên đọc lại từ đầu." Mai Vũ Sâm nói.
Bạch Tư Quân hít sâu một hơi: "Được."
Ở bản trước đó, nam sinh Tiểu Tuấn và bạn học Tiểu Nhạc của cậu quen nhau qua một lần ăn trưa ở canteen, nhưng ở bản mới này đã đổi thành một hoạt động thú vị ở lớp.
Giáo viên chủ nhiệm để các học sinh rút thăm ghép đôi thành đôi bạn cùng tiến, cứ mỗi một tuần, hai người sẽ viết cho người còn lại một bức thư khích lệ ưu điểm.
Tiểu Tuấn và Tiểu Nhạc rút thăm vào cùng một nhóm, đương nhiên trở thành đôi bạn như hình với bóng.
Từ đây, nội dung bản thảo cũng có thay đổi chút đỉnh, nhưng điều khiến Bạch Tư Quân ngạc nhiên là, bản sửa đổi này cực kì trôi chảy, không hề có cái bóng của bản trước đó.
Lần này Mai Vũ Sâm không đánh dấu câu lung tung nữa, Bạch Tư Quân đọc mượt mà hơn nhiều, nhưng anh cũng hãm tốc độ đọc lại thật chậm, soi xét từng chi tiết thật tỉ mỉ.
Từ sofa ra bàn ăn, từ bàn ăn tới phòng ngủ, mai đến tận khi trời về đêm, Bạch Tư Quân mới thỏa mãn thả tay ra khỏi máy tính.
Mai Vũ Sâm ở ngay cạnh anh đã ngủ, không táy máy tay chân chọc ngoáy anh như mọi lần.
Bạch Tư Quân cất máy tính đã đánh thức Mai Vũ Sâm, hắn ngồi dậy, dụi dụi mắt hỏi: "Thế nào, Bạch?"
Bạch Tư Quân cau mày im lặng một hồi, sau đó mới chậm rãi cất tiếng: "Có hy vọng đạt giải lần nữa."
"Vậy thì tốt." Mai Vũ Sâm mặt mày mệt mỏi cười cười, lại gối trên eo Bạch Tư Quân, giục anh mau đi ngủ.
"Nhưng vẫn có chút vấn đề." Bạch Tư Quân nắm lấy tay Mai Vũ Sâm, đỡ hắn không bị lăn khỏi giường, "Sao nhịp truyện phần sau lại nhanh như vậy?"
"Hửm?" Mai Vũ Sâm ngồi dậy, một tay chống trên giường, lười biếng đáp.
"Tình tiết và nút thắt liền mạch hợp logic, khiến người đọc hiếu kỳ say mê, nhưng vì sao khi đọc phần cuối em có cảm giác như mình đang đọc một cái dàn ý vậy?" Bạch Tư Quân cau mày, "Một cảnh nói được ba câu đã hết, tại sao lại qua loa?"
Mai Vũ Sâm thôi không ngái ngủ nữa, hắn rũ mắt không tiếp lời; Bạch Tư Quân dịu giọng nói: "Mai, bản thảo này thực sự rất đặc sắc, anh đã viết đến thế này lại muốn để công dã tràng hết ư?"
Mai Vũ Sâm mím môi, mở miệng: "... Đều là tại em."
Bạch Tư Quân ngẩn người: "Em?"
"Em biết rõ tôi muốn gì mà." Mai Vũ Sâm ngừng một chốc, "Tôi viết nhanh như vậy là bởi vì ai?"
Bạch Tư Quân ngây ngốc tại chỗ, anh không nghĩ tới bản thân mình lại trở thành chướng ngại trên con đường sáng tác của Mai Vũ Sâm.
Đọc đến đây, cuốn sách này không chỉ dừng lại ở "có hy vọng" mà phải là "cực kỳ có hy vọng" mới đúng. Bạch Tư Quân biết Mai Vũ Sâm sáng tác bài bản có hệ thống, vì vậy không thừa không bỏ sót bất kỳ chi tiết dù nhỏ nhặt nào, những chi tiết nhỏ này chắc chắn sẽ góp mặt ở phần cuối cùng.
Sự việc xảy ra khi một học sinh lớp mười hai tự sát, nhưng càng về sau, bí ẩn ngày một lớn hơn, bạn học tiểu Nhạc đó rốt cuộc là ai? Tình cảm của tiểu Nhạc và tiểu Tuấn phát triển thế nào.
Nhịp điệu nhanh cũng không có tác động quá lớn đến toàn cục. Bạch Tư Quân vẫn giữ vững tinh thần, hỏi hắn: "Phần cuối còn mấy ngàn chữ nữa?"
"Chưa biết." Mai Vũ Sâm nhún vai, "Kết cục còn chưa quyết định được."
"Còn chưa quyết định?" Bạch Tư Quân sững sờ, "Không phải anh nói chỉ còn phần cuối thôi sao?"
"Đúng vậy." Mai Vũ Sâm lưỡi biếng đáng, "Tôi vẫn đang nghĩ không biết có nên cho hai người họ bên nhau hay không."
Đây cũng là tình tiết Bạch Tư Quân tò mò nhất. Tình cảm của Tiểu Tuấn với Tiểu Nhạc tuy mông lung, nhưng theo sự chuyển biến của cốt truyện mà ngày một trở nên rõ nét. Anh tin rằng khi độc giả theo dõi tới đây, hẳn cũng sẽ rất muốn biết kết cục của hai người sẽ đi về đâu.
Bạch Tư Quân vẫn đang bận suy nghĩ về bản thảo, Mai Vũ Sâm đột nhiên lên tiếng: "Bạch, em muốn hai người họ ở bên nhau không?"
Bạch Tư Quân không nghĩ ngợi đã đáp ngay: "Đương nhiên muốn."
Tất nhiên chẳng cần nghĩ.
Mai Vũ Sâm khẽ cười: "Em quyết định đi."
Bạch Tư Quân ngây ngẩn: "Em quyết định?"
"Ừm." Mai Vũ Sâm đáp, "Em không phát hiện ra hai người họ chính là chúng ta à?"
Bạch Tư Quân ngơ ngẩn không đáp.
Anh có thể thấy được tuyến tình cảm trong cuốn sách ám chỉ hắn và anh. Mai Vũ Sâm là nam nhân vật chính cô độc kia, còn anh là người bạn học nam nọ, đến bên cạnh Mai Vũ Sâm, sát cánh cùng hắn trải qua khó khăn, không tách rời.
Tuy đã sớm nhận ra, nhưng Bạch Tư Quân chưa từng nghĩ, hắn sẽ để anh quyết định kết cục cuối cùng.
Lương Như từng nói Mai Vũ Sâm cưng nhiều anh, anh phủ nhận.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Mai Vũ Sâm luôn cưng chiều anh bằng phương thức rất đặc biệt, dính lấy anh, làm nũng với anh, cho anh xem sách mới đầu tiên, đến cả kết cục cũng để anh quyết định.
Tiểu Tuấn và Tiểu Nhạc chính là hiện thân của hai người họ, làm sao anh nỡ lòng nào để hai người chia xa?
"Mai..." Bạch Tư Quân hơi cúi đầu, thanh âm trong cổ họng có phần run rẩy.
"Hửm?" Mai Vũ Sâm nghiêng đầu nhìn anh.
Bạch Tư Quân ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Mai Vũ Sâm: "Chúng ta làm đi."
Mai Vũ Sâm rõ ràng ngớ người, giây lát sau, hắn hơi nheo mắt: "Em chắc không?"
"Ừm." Ánh nhìn của Bạch Tư Quân mất tự nhiên đảo về nơi khác, "Em đi tắm."
Phòng ngủ rộng lớn yên tĩnh trở lại, Bạch Tư Quân có hơi bất an, lại có chút sợ sệt. Anh không dám nhìn vào Mai Vũ Sâm, nhưng lúc này, người bên cạnh anh đột nhiên cười khẽ, hắn vươn mình đè anh lên giường: "May mà tôi tính toán trước, chuẩn bị kỹ càng từ sớm rồi."
Bạch Tư Quân không hiểu gì: "Chuẩn bị gì cơ?"
Mai Vũ Sâm lôi từ tủ đầu giường ra hai thứ, là bao cao su và bôi trơn hai người mua ở khu thương mại lần trước.
Mặt Bạch Tư Quân đỏ bừng lên, anh nhíu chặt mày: "Rõ ràng anh nói cái này không phải cho em dùng."
Mai Vũ Sâm tỏ ra đứng đắn: "Bao là tôi đeo, dĩ nhiên không phải em dùng rồi."
Bạch Tư Quân nghẹn lời: "Anh..."
Thì ra câu "Để cho người ở trên dùng" là nghĩa này?!
Mai Vũ Sam lại nói: "Tuy em không dùng bao, nhưng bôi trơn này là dành cho em."
Cái thái độ "Tôi cũng đâu bạc đãi em" của hắn trong câu nói kia nghe là muốn đập cho một trận.
Bạch Tư Quân quay phắt đi chỗ khác, cả giận: "Em đổi ý! Không làm nữa!"
Mai Vũ Sâm giữ cằm anh, kéo anh trở về, cười gian xảo: "Muộn rồi."
Bạch Tư Quân muốn đẩy vai Mai Vũ Sâm ra, nhưng một lúc sau đã bị nhận chìm vào cái hôn triền miên của hắn.
Rõ ràng hai người ngày nào cũng hôn hít, mỗi lần hôn lại như bước vào một chuyến mạo hiểm mới tràn ngập mong chờ lẫn mê hoặc. Trong lúc hoảng hốt, Bạch Tư Quân nhớ lại lời Mai Vũ Sâm từng nói kia, thì ra hôn không đủ chính là cảm giác thế này.
"Bạch." Mai Vũ Sâm buông môi Bạch Tư Quân ra, hôn nhẹ lên cằm anh, "Thả lỏng, đừng căng thẳng."
"Em sợ đau."
"Đau thì em cắn tôi." Mai Vũ Sâm vươn lưỡi liếm yết hầu của Bạch Tư Quân, "Em muốn cắn tôi thế nào cũng được."
"Ừm..." Nửa thân dưới của anh đã có phản ứng, anh không nhịn nổi ôm lấy Mai Vũ Sâm, hạ thân cạ trên bắp đùi của hắn.
"Đừng vội." Mai Vũ Sâm giữ eo Bạch Tư Quân lại, cố ý không để anh cọ lung tung nữa, "Ngày hôm nay sẽ hầu hạ em thật tốt."
"Gì mà hầu hạ em chứ." Bạch Tư Quân đỏ mặt, "Anh cũng thoải mái mà."
Mai Vũ Sâm cười cười, không trả lời.
Từ trên xuống dưới, chỗ mẫn cảm đều bị khoang miệng ấm nóng bao bọc. Bạch Tư Quân thoải mái thở ra, gác hai chân mình lên vai Mai Vũ Sâm.
Gần đây Mai Vũ Sâm đã khẩu giao cho anh không biết bao nhiêu lần, nói chung anh có thể khẳng định mình không bao giờ mất đi lạc thú này.
"Mai..." Bạch Tư Quân nâng eo mình lên, "Đừng liếm nữa, mút cho em đi."
Bạch Tư Quân nghe lời mút mạnh, Bạch Tư Quân sướng đến mức cuộn tròn ngón chân. Anh biết mình rỉ ra rất nhiều dịch rồi, trong đầu nghĩ tới Mai Vũ Sâm liếm sạch từng chút dịch kia, lập tức hưng phấn đến mức ngứa ngáy.
Mai Vũ Sâm buông tính khí dựng thẳng của anh ra, đầu lưỡi lần xuống dưới đảo qua hai khối cầu nhỏ, tiến tới miệng nhỏ khép chặt kia.
Đầu gối đột nhiên bị hai tay áp chặt lên ngực, toàn bộ huyệt nhỏ lộ ra dưới ánh đèn, tư thế xấu hổ khiến Bạch Tư Quân có phần hoảng loạn, anh bất an kêu lên: "Mai?"
"Đừng sợ." Mai Vũ Sâm đỡ đầu gối anh, vùi đầu liếm láp chỗ tư mật kia.
Cảm giác kỳ lạ cùng sự xấu hổ từng lớp một chồng chất lên nhau choán lấy đại não của Bạch Tư Quân, anh không tự chủ được ôm lấy đầu gối mình, càng mở rộng hai chân mình ra, chủ động đón nhận đầu lưỡi của Mai Vũ Sâm tiến vào huyệt nhỏ.
Mai Vũ Sâm phát hiện ra động tác của Bạch Tư Quân rất nhanh, hắn thấp giọng cười cười, tiếp đó kêu gối vào dưới eo anh. Cứ vậy, Bạch Tư Quân mở hai chân ra, để nơi tối tư mật của mình trần trụi tiếp xúc với hắn.
Xấu hổ quá...
Bạch Tư Quân muốn khép chân lại, nhưng lúc này Mai Vũ Sâm lại ngậm tính khí của anh vào, làm anh chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ này.
Mai Vũ Sâm phun ra nuốt vào tính khí của anh, vừa dùng ngón tay giữa thăm dò huyệt nhỏ. Anh kẹp chặt huyệt nhỏ lại theo phản xạ, làm ngón tay của Mai Vũ Sâm không thể tiến sâu vào trong.
"Bạch, thả lỏng ra nào, anh cam đoan sẽ không đau." Mai Vũ Sâm ngẩng đầu nhìn anh.
Bạch Tư Quân lướt qua ngực mình nhìn thấy ngón tay của Mai Vũ Sâm cắm vào trong cơ thể mình. Hình ảnh kia quá mức kích thích anh, sung sướng lấn át sợ sệt, yết hầu anh khẽ trượt một chút: "Vậy anh, anh đi vào đi."
Ngón tay giữa hoàn toàn nằm trong huyệt nhỏ, quá trình khai khẩn vô cùng gian nan. Mai Vũ Sâm mở bôi trơn ra, bôi lên tay mình và thân dưới của Bạch Tư Quân, khiến miệng nhỏ vốn đang hơi hé ra kia lại co chặt vào vì lạnh.
Mai Vũ Sâm vừa giúp anh thoải mái ở phía trên, vừa mở rộng phía dưới bằng ngón tay.
Một ngón tay, hai ngón tay...
Bạch Tư Quân dần tiếp nhận được cảm giác kỳ quái này, cơ thể căng thẳng cũng dần bắt đầu thả lỏng. Song khi ngón tay thứ ba đi vào, anh vẫn không nhịn được bóp lấy vai hắn, bất an hỏi: "Còn muốn thêm nữa à?"
Mai Vũ Sâm nghiêng người về phía trước, ghé sát mặt xuống hôn Bạch Tư Quân: "Làm bước chuẩn bị thật kỹ càng em mới không bị đau."
Anh an tâm lại, tay vòng lên cổ hắn, dồn lực chú ý vào việc giao quấn đầu lưỡi. Mai Vũ Sâm đang làm bước dạo đầu cũng không quên mân mê đầu nhũ anh, khiến anh quên đi cảm giác quái dị nơi hạ thân.
Nhưng chính vào lúc này, Bạch Tư Quân đột nhiên mất tự chủ run rẩy, anh trợn mắt nhìn Mai Vũ Sâm: "Cái gì vậy?"
"Chỗ này?" Mai Vũ Sâm nheo mắt, ngón tay đâm lên phía trước.
Cảm giác muốn bắn ra như cuộn trào đánh thẳng vào tính khí dựng thẳng của anh, Bạch Tư Quân mãi mới nhịn xuống được, hoảng sợ hỏi Mai Vũ Sâm: "Chuyện gì xảy ra thế?"
Mai Vũ Sâm cười thành tiếng, hắn cắn cắn vành tai anh: "Sao em lại đáng yêu như vậy chứ."
Vừa dứt lời, ngón tay trong thân thể Bạch Tư Quân tập trung tiến công vào điểm bí ẩn kia.
"Ưm a... Mai... Mai Vũ Sâm!" Bạch Tư Quân hoảng loạn nắm lấy cổ tay Mai Vũ Sâm, lúc này anh mới nhận ra hắn đã vào bốn ngón tay.
"Không thích?" Mai Vũ Sâm thả chậm tốc độ, nhẹ nhàng ma sách vách tràng non mềm. Bạch Tư Quân bất giác buông lỏng tay Mai Vũ Sâm ra, mất tự nhiên đáp: "Không có..."
"Tôi biết?" Mai Vũ Sâm cười liếm tai Bạch Tư Quân, sau đó nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người mình.
Hắn xé vỏ "áo mưa" ra, Bạch Tư Quân giữ lại tay anh nói: "Để em khẩu giao giúp anh trước đã."
Cho đến nay, hai người lúc nào cũng hợp tác song phương công bằng, Bạch Tư Quân cảm thấy lần này cũng phải như vậy. Thế nhưng Mai Vũ Sâm lại tránh khỏi tay anh, khóe miệng cong cong: "Tôi nói, hôm nay tôi hầu hạ em."
Bạch Tư Quân đỏ bừng mặt không cố chấp nữa, anh biết rõ kỹ năng cùa mình đều học được từ Mai Vũ Sâm. Hôm nay hắn muốn "dạy" anh trò mới, ngoại trừ việc làm một học sinh ngoan phối hợp với thầy giáo, anh không thể làm trò gì khác.
Mai Vũ Sâm kê hai chiếc gối lên giường, để Bạch Tư Quân nằm sấp lên.
Bạch Tư Quân không nhìn thấy mọi thứ đang diễn ra, nhưng anh có thể cảm nhận được có một thứ vừa to vừa nóng bỏng nhắm thẳng đến miệng nhỏ của mình.
Mai Vũ Sâm cúi người, thầm thì vào tai anh: "Bạch, tôi đi vào đây?"
Bạch Tư Quân vùi mặt vào chăn, nhỏ giọng đáp: "Ừm."
Huyệt nhỏ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng đón tiếp cự vật tập kích, Bạch Tư Quân cắn chặt răng, lúc vừa mới làm có hơi đau đớn. Nhưng đi quy đầu đi được vào trong, mọi thứ còn lại đều trở nên thuận lợi.
Mai Vũ Sâm đã thật sự vào trong, thứ của hắn đang nằm trong thân thể mình.
Cảm giác chật cứng ấm nóng không chỉ lấp đầy phía sau của Bạch Tư Quân mà còn rót tràn dư tâm hồn anh.
"Mai." Bạch Tư Quân nghiêng đầu thỏ thẻ, "Anh... anh thoải mái không?"
"Em nói xem?" Mai Vũ Sâm thở dốc, đôi môi dán sát tai anh, "Vợ yêu, anh có thể động chưa?"
"Anh làm sao anh thoải mái là được." Bạch Tư Quân đỏ mặt nói.
Mai Vũ Sâm khẽ cười: "Vậy không khách khí nữa."
TIếng va chạm thân thể tràn ngập cả căn phòng chỉ trong nháy mắt, chưa khi nào khoái cảm lại khiến đầu óc anh đóng băng như thế này. Anh vô thức cắn chặt chăn, bởi chỉ cần buông ra một chút, tiếng rên rỉ sẽ lập tức tràn ra ngoài.
Vì sao lại sướng như vậy? Đáng ra phải rất xấu hổ mới đúng.
Bởi vì anh giống như một người phụ nữ nằm trên giường, để Mai Vũ Sâm làm mình.
"Bạch, em còn nhớ hay không..." Mai Vũ Sâm đưa đẩy hông như piston vồ vập hoạt động, "Lúc tôi đeo tạp dề cho em, nói eo của em thật nhỏ."
"A... ưm." Bạch Tư Quân như đã bị tước mất khả năng suy nghĩ, chỉ đáp theo bản năng.
"Khi đó tôi chỉ muốn làm em."
Thật vậy luôn?
Đây đã là chuyện lâu thế nào rồi cơ chứ?
Bạch Tư Quân nỗ lực trở về quá khứ, nhưng phía sau Mai Vũ Sâm vẫn tiếp tục.
"Không đúng, lần đầu tiên thấy em tắm, tôi đã muốn làm em."
"Em ở phòng khách thấy nóng, cởi áo khoác ra, tôi cũng muốn làm em."
"Tay em bị thương, em ngậm ngón tay, tôi rất muốn làm em."
"Em mặc quần lót tôi mua cho em, tôi nằm trên chân em, muốn làm em đến phát điên."
"Em so to nhỏ với tôi, tôi đè em lên sàn, em không hề biết tôi muốn lột sạch em ra làm em."
"..."
"Em hỏi vì sao tôi cứ mãi nhìn em, tôi nói bởi vì em dễ nhìn."
"Thực ra mỗi lần nhìn chằm chằm em, tôi đều đang làm em trong tâm trí."
Bạch Tư Quân nghe một hồi, đầu óc mới hoạt động lại được, anh chưa bao giờ biết Mai Vũ Sâm muốn làm chuyện dâm đãng với anh nhiều như vậy. Anh mắc cỡ đến mức nghe không nổi nữa rồi, mặt vẫn cứ chôn chặt trong chăn lên tiếng: "Được rồi, đừng nói nữa."
Mai Vũ Sâm ngừng lại, nhẹ giọng cười: "Hôm nay tôi muốn đem mọi tư thế trong đầu mình ra thực hành với em."
Bạch Tư Quân đột nhiên có hơi hối hận, vừa nãy tại sao anh lại nói với hắn "Anh làm sao anh thoải mái là được"?
Mai Vũ Sâm đột nhiên lấy gối ra, kê một chân anh lên, dùng tư thế chữ thập tiếp tục rút ra cắm vào bên trong Bạch Tư Quân.
Thay đổi tư thế xong, Bạc Tư Quân không bị cái gì đè nữa, cứ thể ngẩng đầu lên. Mai Vũ Sâm một tay nắm chặt đồ vật anh ve vuốt, bên dưới kích thích khiến anh không tài nào chịu nổi, rên rỉ thành tiếng: "Ưm... a... Mai... anh lớn quá..."
Tần suất va chạm đột nhiên tăng lên, Bạch Tư Quân cảm thấy dưới chân mình hơi nhột, anh đưa mắt nhìn, phát hiện vậy mà Mai Vũ Sâm lại liếm chân mình.
Nhột quá...
Cả người ngứa ngáy đến khó chịu, thằng em dựng thẳng cũng căng đến sắp bể mất.
"Mai, đừng liếm nữa, em chịu không nổi..." Bạch Tư Quân như cầu khẩn.
Mai Vũ Sâm chẳng coi lời anh nói là cái đinh gì, tay còn đẩy nhanh tốc độ ve vuốt hơn. Hai chân anh run rẩy mấy lần, cuối cùng bắn ra trong tay hắn.
Co rút kịch liệt nơi huyệt nhỏ cũng khiến Mai Vũ Sâm không thể trì hoãn thêm.
Hai người quấn lấy môi nhau khi dư vị cao trào vẫn chưa tan. Hắn lại để hai chân Bạch Tư Quân trên vai, tiếp tục chà đạp huyệt nhỏ lần nữa.
Sau cao trào cơ thể trở nên cực kỳ mẫn cảm, một đợt khoái cảm lại ùn ùn kéo tới, Bạch Tư Quân nắm lấy tay Mai Vũ Sâm, khàn khàn cất tiếng: "Mai... đừng... đừng động... em thật sự không được."
Mai Vũ Sâm thôi không hung tàn sát phạt nữa, đổi thành chậm rãi đưa đẩy, hắn hôn hôn chân anh, hỏi: "Thật sự không muốn?"
Bạch Tư Quân đơ một hồi lâu, mãi sau mới tỉnh táo lại từ trong tầng lớp những khoái cảm. Tính khí phía trước chẳng biết lại dựng thẳng từ khi nào, huyệt nhỏ phía sau tiếp tục bị cự vật to lớn của Mai Vũ Sâm nhồi vào. Sau khi tỉnh táo lại, Bạch Tư Quân bất tri bất giác cảm thấy có đôi chút...
Không hài lòng.
Bởi vì Mai Vũ Sâm chậm lại, từng đợt tiến công như vũ bão đột nhiên trở thành dòng nước mềm mại chảy róc rách nơi khe suối, sự chênh lệch về tần suất, sức mạnh và tốc độ quá lớn khiến Bạch Tư Quân thấy trống vắng.
Anh thiếu tự nhiên quay mặt sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Anh, anh vẫn nên tiếp tục thì hơn."
"Tiếp tục cái gì cơ?" Mai Vũ Sâm làm rất chậm rãi, thậm chí còn chẳng cắm hết vào.
Điểm mẫn cảm không được kích thích, Bạch Tư Quân nhịn không nổi đưa đẩy eo, nhìn Mai Vũ Sâm: "Thì... anh tiếp tục làm động tác giống vừa rồi."
"Động tác gì vừa rồi?" Mai Vũ Sâm tiếp tục hỏi.
Bạch Tư Quân biết Mai Vũ Sâm cố ý hỏi thế, đành bất đắc dĩ khẩn cầu: "Mai..."
Mai Vũ Sâm nhíu mày: "Em gọi tôi cái gì?"
"Mai." Bạch Tư Quân mở to mắt, không hiểu gì.
"Bây giờ em nên gọi tôi là gì?" Mai Vũ Sâm vẫn không đổi biên độ chậm rãi, từ từ dụ dỗ.
"Mai Vũ Sâm?"
"Không đúng." Mai Vũ Sâm dừng hẳn lại, Bạch Tư Quân hơi hoảng loạn: "Em nên gọi anh là gì?"
Mai Vũ Sâm cắn cắn bắp chân anh: "Tự em nghĩ."
Bạch Tư Quân mờ mịt nhìn trần nhà một hồi, tiếp sau thu tầm mắt lại, thăm dò gọi một tiếng: "Chồng?"
Tính khí khổng lồ đột nhiên đâm vào lút cán, Bạch Tư Quân kinh hoảng kêu lên, nhưng giây lát sau cảm giác mãnh liệt như thủy triều dâng kia lại dừng lại.
"Chồng?" Bạch Tư Quân lại thăm dò gọi một tiếng, "Sao lại dừng?"
Đáy mắt Mai Vũ Sâm chỉ toàn ý cười: "Muốn chồng em làm gì?"
Mặt Bạch Tư Quân đỏ bừng lên, anh hiểu Mai Vũ Sâm rất rõ, mỗi lần hai người làm trò "hợp tác song phương" hắn rất thích nói mấy lời dâm dê thiếu đứng đắn, hiện giờ súng đạn đã lên nòng, tất nhiên điều này chỉ có hơn chứ không có kém.
"Anh muốn làm gì thì mình làm cái đó." Bạch Tư Quân cố ý không nghe theo lời dụ dỗ của Mai Vũ Sâm.
"Vậy tôi mệt rồi, muốn làm từ từ." Mai Vũ Sâm nói xong đã rút dần ra, lại bắt đầu nhịp điệu chậm rãi.
Kiểu làm thế này còn phiền hơn dừng hẳn lại, hoặc là không có khoái cảm, hoặc là mạnh mẽ một chút; cái kiểu nửa vời này đúng là chẳng ra làm sao, nhưng anh nào có cách gì khác.
Anh cắn chặt răng, mặt lại bắt đầu đỏ lên: "Em không muốn làm từ từ."
Mai Vũ Sâm nhíu mày: "Vậy em muốn làm như thế nào?"
"Làm..." Giọng Bạch Tư Quân càng nhỏ hơn, "... Làm thật mạnh bạo."
Mai Vũ Sâm đột nhiên đỉnh sâu vào, Bạch Tư Quân cứ tưởng tiếp theo sẽ là một màn khoái cảm lớn như thủy triều dâng, nhưng tiếp đó Mai Vũ Sâm lại không có động tác gì thêm.
"Không đủ." Mai Vũ Sâm cười nói, "Muốn nghe thứ khác,"
Mai Vũ Sâm cắn cắn môi dưới, oán hận nhìn chằm chằm Mai Vũ Sâm.
Rốt cuộc anh cũng hiểu ý của câu "Nếm thử tư vị này" là ý gì, thì ra từ tận lúc đó Mai Vũ Sâm đã sớm nghĩ xong xuôi ngày hôm nay.
"Hửm?" Mai Vũ Sâm thúc giục, "Không nói sao?"
Bạch Tư Quân cắn chặt hàm, cuối cùng như chịu thua mà dùng thái độ mềm mỏng, nhỏ giọng nói: "Chồng... cầu anh..."
"Cầu anh cái gì?" Mai Vũ Sâm hạ thấp đầu xuống, cố ý nói, "Tôi không nghe rõ."
Bạch Tư Quân nhắm tịt mắt lại, dằn lòng nói: "Chồng, cầu anh làm em, làm em thật mạnh bạo."
Bạch Tư Quân nhắm hai mắt nên không thấy biểu cảm của Mai Vũ Sâm, thế nhưng anh như lờ mờ thấy được bóng dáng ác ma quen thuộc.
Một giây sau, khoái cảm ồ ạt kéo tới, Bạch Tư Quân đã bị dằn vặt đến không còn biết xấu hổ, vừa vào lần đầu đã rên rỉ khỏi miệng, không thu liễm mà còn bộc lộ thẳng thừng: "Ưm... chồng ơi... mạnh nữa..."
Bạch Tư Quân cũng không biết mình kết thúc lúc mấy giờ, hắn chỉ nhớ Mai Vũ Sâm thay vài tư thế dằn vặt anh, đúng là nói được làm được.
...
Sáng hôm sau, khi Bạch Tư Quân tỉnh dậy, Mai Vũ Sâm vẫn đang ngủ say bên cạnh anh. Anh nhẹ nhàng vén tóc mai trên trán hắn, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên khóe mắt hắn, sau đó vật vã lê thân thể ra khỏi cửa phòng gọi điện cho Triệu Lâm.
"Chị Triệu, em muốn nhờ chị giúp em một chuyện..."
Nửa tiếng sau, Bạch Tư Quân để một tờ giấy ghi chú lại, đeo balo rời khỏi biệt thự của Mai Vũ Sâm.