Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cho nên, La Phù tỉnh trẻ tuổi hóa tại phương diện cán bộ cấp sở ban cũng làm cực kỳ tốt, hiện tại trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Lí trưởng phòng cũng là nữ đồng chí rất có quyết đoán.
Dương Tử Hiên, Lô Phúc Tân, Lục Phi Bằng, những người này đều có thể nói là kết quả của khẩu hiệu trẻ tuổi hóa cán bộ mà sinh ra đời.
Chỉ là, Lục Phi Bằng này vẫn có thể lực rất mạnh, khu Đông Sơn, với tư cách động cơ kinh tế mới ở thành phố Tử Kim, địa thế càng ngày càng quan trọng.
Lần này Chu Trì Khôn kéo xí nghiệp Nhật Hàn tới, đại bộ phận sản nghiệp đều ngụ lại tại khu Đông Sơn, tài chính cao tới mấy chục triệu đồng.
Dương Tử Hiên không biết Lục Phi Bằng này rốt cuộc là đi lộ tuyến Chu Trì Khôn, hay là đi lộ tuyến Nhậm Đoàn, mà nhanh chóng từ bí thư thị ủy đoàn chuyển tốp đến bí thư khu ủy khu Đông Sơn, một cái vị trí thực quyền cấp phó sở như vậy.
Thành phố Tử Kim, với tư cách thành thị tối quan trọng nhất trong tỉnh La Phù, cũng là một trong thành thị kinh tế hạch tâm khu trung bộ, chiếm cứ tổng số lượng 40% gdp toàn bộ tỉnh, có được quyền hạn kinh tế bậc tỉnh, quan hệ ở trên mặt kinh tế cùng Tỉnh ủy chính phủ La Phù không tính là lớn, chỉ tiếp nhận Tỉnh ủy lãnh đạo chính trị, trên mặt kinh tế xem như là vương quốc độc lập, độc lập với kinh tế toàn bộ tỉnh.
Địa vị chính trị của Nhậm Đoàn tại toàn bộ tỉnh tương đối ngang hàng với Trần Chí Ôn, không kém Hoàng Văn Thanh nhiều, đương nhiên cũng không thích Tỉnh ủy nhúng tay vào nhân sự thành phố Tử Kim.
Huống chi khu Đông Sơn cũng là do Nhậm Đoàn vẽ ra, để cùng khu Kiến Giang trở thành động cơ kinh tế của thành phố Tử Kim, cho nên, Dương Tử Hiên cảm thấy, Lục Phi Bằng rất có thể là thủ hạ đại tướng của Nhậm Đoàn, hơn nữa, Lục Phi Bằng chắc cũng rất được Chu Trì Khôn tín nhiệm và tán đồng.
Như vậy xem ra, Lục Phi Bằng này được hai lãnh đạo mấu chốt ủng hộ, năng lực cũng tương đối mạnh, dù sao, vô luận là Nhậm Đoàn hay Chu Trì Khôn, đều không dễ dàng bị một người không có năng lực lừa dối.
"Uhm, nghe nói thời điểm đảm nhiệm bí thư thị ủy đoàn tại Tử Kim, đi lại rất gần cùng Nhậm bí thư!" Câu trả lời của Hồ Khải đã xác nhận phỏng đoán trong lòng Dương Tử Hiên, Lục Phi Bằng này quả nhiên là tướng của Nhậm Đoàn.
Đây là một người cạnh tranh cường lực.
Dương Tử Hiên và Lục Phi Bằng, còn có cả Lô Phúc Tân và vài người cán bộ trẻ tuổi, thời gian công tác, kinh nghiệm tương đối, tuổi tương tự, cấp bậc không kém nhiều, cường độ bối cảnh ủng hộ trong tỉnh khá tương đối.
Nếu về sau như Dương Tử Hiên còn muốn tiếp tục tiến bộ ở trong tỉnh mà nói, sẽ gặp phải cục diện cạnh tranh cùng một đám người trẻ tuổi nổi bật này.
Đông Sơn đúng là địa phương rất dễ dàng làm ra thành tích, thị ủy thành phố Tử Kim và chính phủ thành phố toàn lực chế tạo Đông Sơn thành động cơ phát triển mới cho thành phố Tử Kim, ở trên mặt chính sách và tài chính, đều được thành phố Tử Kim dùng lực lớn ủng hộ.
Rất nhiều trọng hạng mục lớn vừa phê duyệt đều ở thành phố Tử Kim, một đường mở đèn xanh, bên trong tỉnh ủy lại có Chu Trì Khôn ủng hộ, không làm ra thành tích cũng rất khó.
"Hôm nay vừa vặn đi khu Đông Sơn khảo sát, thừa cơ nhìn một cái, xem động cơ mới của thành phố Tử Kim, được bí thư Nhậm Đoàn của chúng ta nhiều lần nói trên truyền thông thế nào, xem xem có phải là đang biến chuyển từng ngày hay không!" Dương Tử Hiên cười nói, trên mặt lại không có một tia sợ hãi, có cạnh tranh mới có động lực.
Ở trong tâm, Hồ Khải âm thầm tắc luỡi, công phu nhẫn nhịn của Dương sở so với chính mình thì mạnh hơn quá nhiều rồi, mặc cho là ai, đối mặt với một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ như vậy, cũng sẽ không thể vui vẻ nổi.
"Bồi dưỡng người trẻ tuổi là tâm tư các đại lão trong tỉnh, phái bản địa có một Trang Lộ Lộ, thủ hạ Nhậm bí thư có một Lục Phi Bằng, tôi cảm thấy chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh cũng sẽ không thờ ơ đâu, hắn cũng sẽ đẩy người trong lòng mình ra để cạnh tranh!"
Dường như Dương Tử Hiên nghĩ tới điều gì đó, miệng thì thào hỏi: "Sẽ là ai chứ?"
"Còn có cả Trương Á Đông, thường ủy phó chủ tịch tỉnh, cùng Hoàng Trấn Đông, trưởng phòng tuyên truyền, một đôi tổ hợp này, ở trên mặt chính trị, bọn hắn đều là dùng hình ảnh tiên tiến làm cờ xí, dùng lực lớn ủng hộ thị trường kinh tế, khẳng định cũng có nhân tuyển của mình, không thể rớt lại phía sau..." Dương Tử Hiên ngẫm lại liền đau đầu.
"Dương sở, ngài có muốn thông báo cho cục giám sát thành phố Tử Kim trước không? Chúng ta cứ như vậy làm tập kích đột nhiên, có thể lưu lại di chứng gì hay không?" Trên trán Hồ Khải lộ ra một tia sầu lo.
"Không cần phải làm vậy, đánh rắn động cỏ lại không tốt, hôm nay chúng ta dùng thân phận người bình thường đi tìm xem nước bên trong sâu thế nào." Dương Tử Hiên chậm chạp nói.
Ánh mắt liếc nhìn Lương Quân Mi ngồi bên cạnh, lông mày trói chặt, có vẻ đáng yêu dị thường, trong nội tâm thầm nóng lên, ánh mắt cũng trở nên nóng rực.
Lương Quân Mi bỗng nhiên cảm giác được ánh mắt Dương Tử Hiên nóng rực lên, quay đầu nhìn nhìn Dương Tử Hiên, đã thấy ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào mắt cá chân mình rồi, nhớ tới lần trước tại thành phố An Thuyền bị đau mắt cá chân, tình cảnh tay Dương Tử Hiên sờ mó trên chân nàng, mặt lại hiện lên vẻ đỏ bừng.
"Khu Đông Sơn mấy năm này tiến cử không ít xí nghiệp, chiếm diện tích dày đặc, trong khu Đông Sơn cũng tụ tập không ít người từ bên ngoài đến làm công và một ít nông dân La Phù tỉnh vào thành phố, phòng khám dởm cũng có thị trường phát triển..." Dương Tử Hiên cẩn thận phân tích nói.
Lương Quân Mi mang trên mặt ý xấu hổ, không dám nhìn con mắt Dương Tử Hiên, nói: "Tôi cảm thấy trong chuyện này, có rất nhiều thứ đều ẩn bên trong, sở giám sát các ngài không ngại dùng cái này để xé một vết rách, tiến hành chỉnh đốn đối với hệ thống giám thị vệ sinh toàn bộ tỉnh, dù sao hiện tại, rất nhiều bệnh viện đều thu phí quá cao!"
Thời điểm xe đến khu Đông Sơn, mặt trời đã soi sáng khắp nơi, tháng bảy bệnh trùng tơ, vừa xuống xe, cái trán Dương Tử Hiên và Lương Quân Mi đã lấm thấm dấu vết mồ hôi.
Vốn có ý định cải trang tìm hiểu, Dương Tử Hiên và Lương Quân Mi đều ăn mặc trang phục tương đối bình thường, Lương Quân Mi cũng không còn ăn mặc đồng phục cảnh sát tư thế hiên ngang làm cho người phun máu kia, ánh sáng mặt trời chiếu vào gương mặt động lòng người của nàng, trông vô cùng chói lọi.
Chất liệu quần áo hơi mỏng, ánh sáng mãnh liệt xuyên thấu qua lớp quần áo, Dương Tử Hiên có thể nhìn thấy đồ lót của nàng.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, thậm chí Lương Quân Mi có thể chứng kiến trong ánh mắt Dương Tử Hiên có bóng dáng nhàn nhạt của chính mình, tim không khỏi đập như trống trong ngực, dưới thân thể vô ý thức rời xa khỏi Dương Tử Hiên một chút, rụt rụt cánh tay lại.
Mang theo Hồ Khải, Lưu Bất Khắc, Lương Quân Mi, mấy người tìm nhà hàng tại trung tâm thương nghiệp khu Đông Sơn, giải quyết đơn giản vấn đề cơm giữa trưa, liền để cho Lưu Bất Khắc về trước trông xe.
Ba người bọn họ đi đến con đường rất hẹp, rất âm u, nơi chứa chấp những phòng khám dởm kia, mấy thứ này đều không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cách trung tâm thương mại hơi xa.
Khu Đông Sơn trước kia là huyện Đông Sơn thành phố Tử Kim, kinh tế rớt lại phía sau, tiếp giáp với khu Giang Đông, phát triển chậm chạp, sản nghiệp trụ cột chỉ là nông nghiệp, không giống khu Giang Đông, khu Kiến Giang, những khu lớn này đều có trụ cột công nghiệp nặng.
Nhậm Đoàn nhậm chức bí thư thị ủy xong, về sau, liền thôi động huyện Đông Sơn biến thành khu Đông Sơn, hơn nữa còn dùng khu Đông Sơn làm trung tâm, hình thành động lực tăng trưởng kinh tế mới cho thành phố Tử Kim.
Ở trong mắt Dương Tử Hiên, ánh mắt và trình độ Nhậm Đoàn cũng không tệ lắm, rất xảo diệu tránh đi khu Tử Dương, khu Kiến Giang, khu Giang Đông, ba vùng công nghiệp truyền thống cũ này, mà đổi thành đầu tư vào khu Đông Sơn, với tư cách điểm sáng hắn cống hiến cho kinh tế thành phố Tử Kim.