Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Không cần phải đuổi tận giết tuyệt...”
Dương Tử Hiên ngồi ở trong xe, chậm rãi nói: "Có đôi khi, phương pháp xử lý tốt hơn so với đuổi tận giết tuyệt, là chậm rãi tra tấn bọn hắn."
Dân tộc Nhật Bản có đặc tính cao ngạo, tuy khó có thể phục tùng, nhưng bọn hắn vẫn người, là người sẽ cần cân nhắc đến vấn đề ăn cơm của mình.
Công nghiệp Nhật Bản vốn có áp lực cạnh tranh rất lớn, tăng thêm thập niên 90, là “mười năm mất đi” của Nhật Bản, kinh tế suy yếu nghiêm trọng, tỷ lệ người có nghề nghiệp không hề lạc quan.
Chỉ cần nắm giữ ảnh chụp của hai phóng viên tin tức mặt trời mới mọc ở trong tay, coi như là cầm vấn đề bát cơm của bọn hắn, không sợ bọn hắn không khuất phục.
"Hai người kia có tác dụng rất lớn, căn cứ vào danh sách, những nhân viên công tác ngoại giao thuộc bộ ngoại vụ Nhật Bản này, trên trình độ nhất định, vẫn còn đang phục vụ cho cơ quan tình báo Nhật Bản..."
Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên một nụ cười sáng lạng, nói: "Đây một tin tức không tệ đối với chúng ta!”
Hai người trở lại khách sạn thành phố Tây Hồ, ngủ một giấc, sau khi thức giấc, Dương Tử Hiên liền lấy ra số điện thoại của Nhật Tỉnh Hạ Mộc do Aso cung cấp.
Dương Tử Hiên muốn biết một chút về hoàng phi Nhật Bản tương lai này, trong lòng cảm thấy, tuy nàng làm nhiều điều sai trái với Trung Quốc, nhưng vẫn là cô gái đáng thương.
Gia đình Nhật Tỉnh Hạ Mộc cũng có lực ảnh hưởng rất lớn tại hệ thống ngoại giao Nhật Bản, cha nàng là một cán bộ ngoại giao cao cấp trong bộ ngoại vụ.
Ở trong trình độ nhất định, ông ta có thể định ra phương hướng sách lược ngoại giao của Nhật Bản, bên trong đám người tối hôm qua, nhân vật mấu chốt chắc hẳn là Nhật Tỉnh Hạ Mộc.
Thời điểm Nhật Tỉnh Hạ Mộc nhận được điện thoại của Dương Tử Hiên, vẫn đang chui ở trong chăn, một mái tóc xanh đang trải dài trên bờ vai, gần đây nàng đang rất phiền não, không biết nên làm sao để ứng đối tên hoàng tử kia.
Gần đây, thời điểm mỗi lần nàng trở lại Nhật Bản, hoàng tử đều hẹn nàng đi bơi lội, đi đánh cầu, đi đánh cờ.....
Dù nàng ngu xuẩn cũng biết, cái gia tộc hoàng thất một mực bao phủ trong chiếc khăn che mặt thần bí kia đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Trong các tin tức nàng biết, phàm là người bị cái gia tộc hoàng thất kia nhìn chằm chằm vào, bị chọn trúng là hoàng phi kế tiếp, mặc kệ bản thân có muốn hay không, đều không có biện pháp cự tuyệt.
Tuy hoàng quyền tại Nhật Bản sớm đã xuống dốc, thực quyền đã bị quốc hội chiếm, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến việc hoàng quyền có được rất nhiều dân chúng tín ngưỡng tại Nhật Bản.
Thậm chí hoàng thất còn được trở thành biểu tượng tinh thần của Nhật Bản, bạn bè bên cạnh nàng, tại thời điểm biết được nàng có hoàng tử theo đuổi, đều vô cùng hâm mộ, hâm mộ nàng có thể bước vào cổng và sân gia đình thiên tử, trở thành tín ngưỡng để toàn bộ dân chúng Nhật Bản ký thác tinh thần.
Nhưng Nhật Tỉnh Hạ Mộc không có bao nhiêu hứng thú đối với việc trở thành máy móc sinh sản của hoàng thất, cùng với đồ thờ phụng để dân chúng cúng bái.
Nàng càng ưa thích thành làm một nhà ngoại giao kiệt xuất, tung hoành trên đấu trường quốc tế.
Cho nên, nàng mới tận lực né tránh hoàng tử theo đuổi, nhờ bộ ngoại vụ không ngừng an bài nhiệm vụ ra ngoài cho nàng.
Cầm lấy điện thoại, hai đùi trắng nõn thật dài vươn ra từ bên trong ga trải giường, vén tóc dài thành búi tóc, lộ ra cái cổ thon dài sáng loáng như ngọc, cùng một góc xương quai xanh gợi cảm, mượt mà mà lại mảnh khảnh.
Lúc này, thương nhân phục vụ điện tín vẫn chưa cung cấp danh sách các cuộc điện báo, cầm lấy điện thoại, đặt lên tai nghe, là giọng nói của một người đàn ông xa lạ, nói tiếng Nhật có chút không lưu loát.
"Nhật Tỉnh Hạ Mộc tiểu thư, bây giờ cô có thể đến nhà khách Tây Hồ ở Tây Hồ thành phố một chuyến không?”
“Alo, ai đấy!”Giọng nói bên trong diện cực kỳ thanh thúy mà đầy vẻ lười biếng.
Dương Tử Hiên thầm giật mình, nhớ tới nụ cười cố gắng của hoàng phi trên báo chí kiếp trước kia, thật sự làm cho người ta cực kỳ đau lòng.
"Anh là ai?" Trong nội tâm Nhật Tỉnh Hạ Mộc thoáng lộp bộp một tý, giọng nói người đàn ông xa lạ này, cho tới bây giờ, nàng đúng là chưa từng nghe qua, nàng chưa từng đưa số điện thoại cho người đàn ông xa lạ nào.
"Một người quen biết cô, cô lại không biết gì về tôi, có phải là bộ ngoại vụ Nhật Bản các vị đã và đang đút lót cho các quan viên trong tỉnh chúng tôi hay không, hiện tại chúng tôi nhận được tin tức tố cáo, cần cô đi ra xác nhận..."
Giọng nói Dương Tử Hiên rất nóng nảy, không ngừng lại, cũng không cho Nhật Tỉnh Hạ Mộc cơ hội chen lời vào: "Chỉ cho phép một mình cô đến, không được mang theo đồng bọn của cô, đương nhiên, nếu như cô muốn tôi thông báo cho cục quốc an mà nói, cứ dẫn đồng bọn của cô tới cùng...”
Đưa cục quốc an ra, sắc mặt Nhật Tỉnh Hạ Mộc liền biến đổi, nếu như kinh động đến quốc an của quốc gia này, chỉ sợ công việc sẽ bay đến đẳng cấp cao hơn nàng rất nhiều, tất cả mọi việc sẽ trở nên càng khó thể giải quyết.
U…U….U Đầu điện thoại bên kia chỉ còn lại âm thanh u u rồi, hiển nhiên người đàn ông không biết lai lịch kia đã chặt đứt đường dây điện thoại.
"Có nên đi hay không đây..." Nhật Tỉnh Hạ Mộc do dự nhảy từ trên giường xuống, bồi hồi qua lại trong phòng, không biết có nên đi hay không, có thể mạo hiểm hay không?
Rốt cuộc người đàn ông kia là người nào, làm sao biết nhiều tin tức như vậy, làm sao lại biết mình và những nhân viên công tác bộ ngoại vụ này mượn cơ hội bái phỏng cán bộ quan viên các tỉnh Hoa Đông, tiến hành công việc đút lót đây?
Mặc kệ, cứ đi nhìn kỹ trước rồi hẵn nói, người có thể hiểu rõ tin tức được giấu kín đến như vậy, cũng không phải hạng người hời hợt, không thể làm xằng bậy.
Nghĩ tới đây, Nhật Tỉnh Hạ Mộc lấy một thanh dao găm sắc nhọn từ trong bọc ra, giấu vào trong ngực, vội vội vàng vàng gọi xe taxi, đi đến nhà khách Tây Hồ.
Dương Tử Hiên ngồi ở trên mặt ghế đá bên cạnh nhà khách Tây Hồ, cây cối bên hồ tỏa bóng mát, miệng hút thuốc, mắt nhìn một đôi tình nhân cách đó không xa.
"Dương sở, cậu nói nàng có thể dẫn theo đồng bọn đến đây không, nếu thật sự có đồng bọn đi theo, sợ rằng chúng ta rất khó giải quyết!” Lưu Bất Khắc đứng ở sau cây cối, trầm giọng hỏi.
Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Nhật Tỉnh Hạ Mộc là loại cô gái ngoài mềm trong cứng, rất quật cường, cô gái như vậy can đảm hơn nhiều so với cô gái bình thường, tâm tư cũng kín đáo hơn rất nhiều, chắc cũng mơ hồ đoán được thân phận chúng ta không đơn giản, không dám làm xằng bậy đâu..."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một chiếc xe taxi đã đứng ở ngoài cửa ra vào nhà khách.
Nhật Tỉnh Hạ Mộc không mặc váy ngang gối tiêu chuẩn nhân viên ngoại giao, trong lòng vẫn lo lắng ăn mặc kiểu đấy quá dễ bại lộ thân phận, một mình ở chung cùng một người đàn ông lạ lẫm, nếu xảy ra việc ngoài ý muốn thì rất không hay.
Áo sơmi ngắn tay màu xanh nhạt, cánh tay trắng nõn óng ánh đặt trên cửa xe, vừa lấy tiền từ trong túi xách xuất ra trả người lái xe, vừa đánh giá vấn đề bảo an ở bốn phía, cam đoan thời điểm xuất hiện nguy hiểm, có thể kịp thời cầu cứu.
"Tới đây... Ở chỗ này..." Dương Tử Hiên giơ tay về hướng Nhật Tỉnh Hạ Mộc gọi.
Người lái xe taxi nhìn nhìn khuôn mặt sáng loáng như ngọc, cái cổ thon dài xinh đẹp của Nhật Tỉnh Hạ Mộc, nuốt một chút nước miếng, lại nhìn nhìn Dương Tử Hiên, trong nội tâm thầm hâm mộ, người đàn ông này thực con mẹ nó có phúc, một cô bạn gái xinh đẹp như vậy mà cũng có được.
Nhật Tỉnh Hạ Mộc cho rằng Dương Tử Hiên sẽ hẹn nàng vào trong phòng nhà khách nói chuyện, ai ngờ lại ở ghế đá bên ngoài, như vậy sẽ không sợ Dương Tử Hiên làm ra việc gì xấu, lá gan cũng lớn hơn rất nhiều.
"Phó sở trưởng sở giám sát tỉnh La Phù Dương Tử Hiên, rất vui khi được gặp Nhật Tỉnh tiểu thư!" Dương Tử Hiên chủ động xòe bàn tay ra, nắm chặt cùng Nhật Tỉnh Hạ Mộc.
Áo sơmi cộc tay màu xanh nhạt, lại làm cho hình dáng bộ ngực thoạt nhìn dị thường no đủ của Nhật Tỉnh Hạ Mộc lồi ra.
Dương Tử Hiên thầm kinh ngạc, không nghĩ tới, quy mô bộ ngực hoàng phi Nhật Bản này thật đúng là không nhỏ, thật sự là không công tiện nghi đồ hoàng tử Nhật Bản phá hoại kia.
Tất chân màu da rất sáng, bó chặt vào bắp chân tinh xảo mê người, nhìn rất bắt mắt.
Dương Tử Hiên tấm tắc khen, trời rất nóng, đi tất da chân, không biết hoàng phi Nhật Bản tương lai này làm sao chịu được? Có lẽ là do thể chất lạnh trời sinh đây mà.
Nhật Tỉnh Hạ Mộc cũng cẩn thận đánh giá Dương Tử Hiên, xuất thân từ thế gia ngoại giao, tốt nghiệp trường Thường Thanh Đằng danh giá ở nước Mỹ, tài năng nhìn người cũng không đơn giản.
Từ thái độ của Dương Tử Hiên, nàng cũng nhìn ra được đây là một người đàn ông được giáo dục, không phải là dạng lung tung, lúc này cũng bình tĩnh ngồi xuống.
Nhật Tỉnh Hạ Mộc nghiên cứu cực kỳ thấu triệt đối với thể chế quan viên trong nước Trung Quốc, nhìn thấy Dương Tử Hiên tự xưng là tỉnh thường vụ phó sở trưởng sở giám sát, biết rõ quan viên còn trẻ như vậy đã ngồi trên vị trí cấp phó sở là cực kỳ chói mắt, tiền đồ vô lượng.
Nhưng là bên trong tư liệu hai phóng viên tin tức mặt trời mới mọc giao cho nàng không có tin tức về người đàn ông này, chẳng lẽ là người vừa mới quật khởi trong vòng hai năm qua, cho nên mới không có trở thành đối tượng được trọng điểm chú ý?
"Tử Hiên, ngài gọi tôi tới là có ý gì...” Nhật Tỉnh Hạ Mộc không nói tiếng Nhật, tuy nói tiếng Trung không được lưu loát, nhưng từng chữ rõ ràng, nghe hết sức thoải mái.
Nhật Tỉnh Hạ Mộc ngồi cách Dương Tử Hiên có một đoạn nhỏ, hai chân chăm chú khép lại, cái eo thẳng tắp, cực kỳ lễ phép, nhưng bộ ngực rất lớn, cái eo thẳng làm cho hình dạng nhô ra hết sức rõ ràng, lại làm cho Dương Tử Hiên và người đi qua đường nhịn không được mà nuốt nước miếng.
"Sở giám sát tỉnh chúng tôi đã có tin tức tố cáo cô và đồng bọn của cô đang tiến hành đút lót đối với quan viên cấp tỉnh chúng tôi, hiện tại tin tức tố cáo đã tiến vào giai đoạn lập án điều tra, xin Nhật Tỉnh tiểu thư phối hợp để chúng tôi điều tra..." Khóe môi Dương Tử Hiên nhếch lên dáng tươi cười nhàn nhạt, không người nào suy đoán được cách nghĩ trong nội tâm của hắn.
Nhật Tỉnh Hạ Mộc có chút ít mất tự nhiên, hai chân thon dài bỗng nhúc nhích, nàng đúng là rất khi ít gặp phải tình huống như vậy, miệng nói: "Vậy rốt cuộc các ngài muốn thế nào...”
"Vậy thì phải xem Nhật Tỉnh Hạ Mộc tiểu thư định làm thế nào? Có thể hi sinh tới trình độ nào?" Dương Tử Hiên cười một tiếng xấu xa, không nghĩ tới, kiếp này mình lại có thể đùa giỡn cùng nhân vật nữ không hề tầm thường kiếp trước.
Nhật Tỉnh Hạ Mộc thấp giọng hô lên một tiếng, chăm chú bóp chặt cái túi xách, co lên trên bộ ngực, mím môi, cặp môi đỏ mọng tươi đẹp ướt át giống như là hoa hồng nở rộ trong ngày mùa hè, ánh mắt kinh hoảng, nói: "Ngài muốn thế nào...”
Dương Tử Hiên không nhịn được mà cười lên một tiếng, nói: "Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn làm một cuộc giao dịch bình thường, tôi sẽ không chọc chuyện này đến cục quốc an, cô cũng phải đáp ứng giúp tôi làm một chuyện, đương nhiên không bắt cô hi sinh thân thể hay làm cái gì đó tương tự...”
Nhìn bộ dáng Nhật Tỉnh Hạ Mộc đáng yêu giống như con cừu trắng nhỏ đang chấn động, trong lòng Dương Tử Hiên vừa động, thầm nghĩ, không biết lúc Nhật Tỉnh Hạ Mộc đáp ứng ngủ một đêm với mình, với tư cách lễ vật giao dịch, mình có thể đáp ứng hay không, đây chính là một nan đề mà.
"Tin tưởng Nhật Tỉnh Hạ Mộc tiểu thư cũng rõ ràng, hiện tại La Phù tỉnh chúng tôi đã xảy ra tranh cãi ngoại giao cực kỳ nghiêm trọng, sự thật thế nào, tin tưởng các vị cũng rõ ràng!”
“Ngoại thương Nhật Bản tại La Phù tỉnh, công khai đua xe trên đường phố lưu lượng người rất lớn, đụng bị thương người đi đường, còn kiêu ngạo hung hăng càn quấy muốn vây đánh người bị hại, khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng...”
“Nhưng là lãnh sự quán Nhật Bản các cô lại nghiêng về một bên, nói sai là tại chúng tôi, thậm chí uy hiếp tỉnh ủy ủy ban tỉnh La Phù, nếu như không thiên vị Nhật Bản các vị, sẽ rút đầu tư khỏi tỉnh La Phù...” Dương Tử Hiên chậm rãi nói.
Đối với cái tranh cãi ngoại giao Nhật Bản làm chủ này, Nhật Tỉnh Hạ Mộc có thể trực tiếp quyết định quyết sách và thái độ của lãnh sự quán Nhật Bản trú ở thành phố Hoàng Phổ, thái độ tổng lãnh sự quán cứng rắn như vậy, nguyên nhân cũng là bởi vì có nhân viên ngoại giao thực quyền như nàng ủng hộ.
"Tử Hiên, ngài đang đổi trắng thay đen, con dân của chúng tôi đến quốc gia các vị đầu tư, địa phương cung cấp GDP và ủng hộ các loại kỹ thuật tài chính cho quốc gia các vị!”
“Nhưng La Phù các vị là như thế này đối đãi với người đầu tư trong tỉnh như vậy, khó tránh khỏi việc làm cho người nản chí, bảo về sau làm sao chúng tôi dám đầu tư trong tỉnh các vị?” Vừa nói đến vấn đề ngoài giao, Nhật Tỉnh Hạ Mộc giống như là thay đổi một người khác, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn nghiêm túc lên nhiều.
"Nói như vậy, các vị đầu tư vào tỉnh chúng tôi, giống như là đang làm người lương thiện vậy!”
Dương Tử Hiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Dùng sắt thép Thủy Khi làm thí dụ, đầu tư vào tỉnh chúng tôi, không phải là vì lợi ích tiền tài, chẳng lẽ thương nhân các vị đầu tư, sẽ cung cấp miễn phí kỹ thuật cho chúng tôi hả?”
“Chẳng phải muốn lợi dụng chi phí sức lao động rẻ tiền của chúng tôi, còn có cả công nhân quen thuộc kỹ thuật phía Thép Tím! Không phải thèm thuồng thị trường sắt thép rộng lớn trong nước chúng tôi sao?"
Giọng nói Dương Tử Hiên lạnh như băng: "Nói đến kỹ thuật, tôi liền cảm thấy căm tức, xí nghiệp Nhật Bản các vị đến đầu tư, có mấy xí nghiệp chính thức chuyển giao kỹ thuật đối với đất nước chúng tôi đây? Cơ bản đều là phong tỏa kỹ thuật..."
"Nếu như không muốn đầu tư, có thể lăn đi!” Dương Tử Hiên hơi híp hai con mắt lại, hai tay xiên ở trước ngực, nói: "Các người cướp đoạt thị trường trong nước chúng tôi chưa tính, còn chà đạp pháp luật quốc gia chúng tôi... Cho rằng đầu tư rồi, có thể áp đảo pháp luật hả, đúng không?"
"Muốn dựa vào thị trường rộng lớn trong quốc gia của tôi, để kinh tế quốc nội các vị thoát khỏi cảnh suy yếu, không có cửa đâu cưng..."
Nhật Tỉnh Hạ Mộc nhíu mày, trong lòng đầy hương vị khó chịu, nàng cũng tiếp xúc qua không ít quan viên cán bộ quốc gia này, đại bộ phận đều là hạng người ánh mắt thiển cận.
Nếu như thương nhân đầu tư Nhật Bản đầu tư bất kỳ một cái địa phương nào ở Trung Quốc, đều rất được hoan nghênh, mặc kệ trong nội tâm những quan viên này có muốn hay không, những ngoại thương đều được quan địa phương tôn sùng là khách quý, so với cha mẹ còn phục vụ tốt hơn.
Có rất ít quan viên tầm mắt khoáng đạt, ý nghĩ tỉnh táo như Dương Tử Hiên.
"Nếu như cô không thèm để ý, tôi sẽ đem sự thật các cô đút lót cán bộ trong tỉnh, thông báo cho hệ thống quốc an, cô có thể tiếp tục kiên trì thái độ và ý kiến của mình...” Dương Tử Hiên cười một tiếng lạnh như băng.
Nhật Tỉnh Hạ Mộc cắn môi, ánh mắt cũng băng lạnh xuống, nói: "Cậu đang uy hiếp, hèn hạ..."
Dương Tử Hiên cười lạnh một tiếng, nói: "Giống nhau, giống nhau mà thôi, cô không thấy thảm cảnh một nhà bị các cậu ngoại thương Nhật Bản làm tổn thương thế nào đâu!”
“Nếu như không phải trong tỉnh còn có một vài quan viên có lương tri ủng hộ, chỉ sợ một nhà người bị hại, chẳng những không được bồi thường, còn gặp phải tai ương lao ngục...bản thân chuyện này đã là giao dịch không bình đẳng…."
Nhật Tỉnh Hạ Mộc nhíu lông mày lại, người đàn ông trước mắt này đã nắm chặt điểm mấu chốt uy hiếp các nàng.
Trước kia, pháp bảo để các nàng uy hiếp tỉnh ủy ủy ban tỉnh La Phù chính là rút đầu tư khỏi La Phù tỉnh, hơn nữa còn chủ động dùng truyền thông ở trong nước nói xấu hoàn cảnh đầu tư và hình tượng Trung Quốc.
Nhưng hiện tại, cái pháp bảo uy hiếp đấy, lại không thể dùng được trước người đàn ông này.