Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phải biết rằng, trước kia La Trạch Minh cũng đã đảm nhiệm qua chức thị trưởng Nam Hồ, địa vị chính trị thành phố Nam Hồ cao hơn thành phố Đại Danh và thành phố An Thuyền, vốn cho là có thể cướp được vị trí bí thư, không nghĩ tới, hắn lại vẫn phải đảm nhiệm thị trưởng, trong tâm La Trạch Minh phiền muộn thế nào, ai cũng có thể biết.
Chỉ là, có thể một lần nữa đến địa phương nhậm chức, La Trạch Minh biết, sai lầm của mình tại thành phố Nam Hồ trước kia xem như đã được bỏ qua.
Đêm trước khi Hứa Ấn Gia đến thành phố An Thuyền nhậm chức bí thư thị ủy, mấy người Dương Tử Hiên, Thạch Phong Tín đã xếp đặt tiệc rượu tiễn đưa cho Hứa Ấn Gia.
Tửu lượng Dương Tử Hiên không lớn, nhưng vẫn phá lệ uống thêm mấy chén, nói: "Hai ông anh hiện tại đều đã được như mong muốn rồi."
Hứa Ấn Gia biết rõ, tại thời điểm hắn tranh thủ vị trí này, Dương Tử Hiên đã chỉ điểm rất nhiều, giọng nói có chút nghẹn ngào, nói: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, cậu là anh em tốt, ông anh đã nhớ kỹ."
Uống hết một chén rượu vào trong bụng, Dương Tử Hiên mới đặt chén rượu xuống, nói ra một điểm lo lắng trong nội tâm: "Lần này ông anh có thể leo lên vị trí bí thư thị ủy, đa phần là được Chu Trì Khôn trợ lực, Chu Trì Khôn là bí thư, người đứng đầu Tỉnh ủy, an bài thành phố An Thuyền như vậy, chỉ sợ là trong lòng hắn còn có thâm ý khác!"
Khứu giác Thạch Phong Tín rất linh mẫn, liền hỏi: "Tử Hiên, ý của cậu là, Chu Trì Khôn bí thư an bài như vậy, kỳ thật là trong lòng không có ý tốt?"
"Tình hình trong tỉnh hiện tại, đại khái có thể chia làm ba thế lực, Chu hệ đã có một đám người trung thành, tựa như phái bản địa, hiện tại đã muốn chậm rãi đảo về hướng Chu hệ, Chu Trì Khôn cũng muốn dựa vào các mối quan hệ của phái bản địa, tiến hành một vòng thay đổi quyền lực mới trong tỉnh, đây là một thế lực rất mạnh.”
“Tiếp theo là đến chúng ta, Chí Ôn chủ tịch tỉnh dùng phân chế độ thuế làm thành đao nhọn, kiên quyết cải cách, tiến hành kế hoạch cải cách kinh tế tổng quát trong tỉnh, được không ít lãnh đạo trung ương tán thưởng, có thể nói là một thế lực.”
“Còn lại, đúng là thế lực của chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh, một thế lực không thể bỏ qua được.”
“Chu Trì Khôn đương nhiên rất hi vọng chứng kiến chúng ta và thế lực Hoàng chủ tịch tỉnh tiến hành tranh đấu gay gắt, lúc đó, hắn có thể ổn thỏa ngồi ở ghế hưởng thái bình.”
“Lần này ông anh có thể có được vị trí bí thư thị ủy này, một mặt là ông anh làm ra chiến tích ở thành phố Đại Danh, được không ít thường ủy tán thành, một mặt khác, cũng là Chu Trì Khôn cố ý sắp xếp vì mục đích chính trị.”
“Dùng thành phố An Thuyền làm mồi, để cho chúng ta mâu thuẫn với chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh, tập trung ma sát ở thành phố An Thuyền, để khối địa phương này bộc phát đấu tranh mãnh liệt.”
“Chu Trì Khôn chính là Khương thái công câu cá, ổn thỏa ngồi ghế hưởng thái bình, xem anh chị em cùng cha khác mẹ đấu đến sứt đầu mẻ chán, bên nào yếu đi, hắn liền đi ra cân bằng, như vậy, sẽ có thể bảo đảm quyền uy của hắn, sự khống chế tuyệt đối đối với tỉnh La Phù, tỉnh nhân khẩu lớn nhất trung bộ này."
Hứa Ấn Gia lại gắp thêm chút thức ăn, cạn một chén cùng hai người Dương Tử Hiên, chẹp chẹp miệng, cầm qua khăn tay lau miệng, sau đó mới lên tiếng: "Ý của cậu là, nếu như tôi đấu với La Trạch Minh đến mức cậu chết tôi sống tại thành phố An Thuyền, là đúng ý đồ của Chu Trì Khôn?"
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Đâu chỉ đơn giản là đúng ý đồ, nếu như ông anh và La Trạch Minh tranh đấu gay gắt tại thành phố An Thuyền, thậm chí đặt tranh đấu lên trên mặt bàn tỉnh ủy, chỉ sợ cả hai người đều sẽ bị triệt hạ!”
“Sau đó, vị Chu bí thư này vì để ổn thỏa ngồi trên ghế hưởng thái bình, sẽ lập tức an bài người dòng chính của hắn đến thay thế, khi đó, sợ rằng không ai dám đưa ra lý do hay cái cớ gì ngăn cản hắn an bài người của mình."
"Tâm tư người đứng đầu, đúng là không dễ phỏng đoán!" Thạch Phong Tín than thở một câu, hắn cũng đã làm bí thư thị ủy, cũng cực kỳ tán đồng đối với những lời Dương Tử Hiên nói.
"Khả năng rất lớn là sẽ diễn ra như lời Tử Hiên nói, Ấn Gia, cậu đi thành phố An Thuyền, vẫn nên đặt tâm tư ở trên mặt phát triển, không nên mâu thuẫn với La Trạch Minh, bằng không thì sẽ không công tiện nghi Chu Trì Khôn!”
“Cậu làm ra một phen thành tích ở thành phố An Thuyền, trên mặt Chu Trì Khôn cũng có ánh sáng, không tìm thấy lý do thỏa đáng đẩy cậu ra khỏi thành phố An Thuyền."
"Anh Phong Tín nói lời này không sai, ông anh và La Trạch Minh hoàn toàn có thể thông qua phát triển và chiến tích, che dấu mâu thuẫn giữa hai bên!”
“La Trạch Minh đã ngã một cái tại Nam Hồ thành phố, hiện tại cũng cực kỳ cần một phần chiến tích để chứng minh bản thân mình..." Dương Tử Hiên chậm rãi nói.
Đưa Hứa Ấn Gia đi thành phố An Thuyền, về sau, Dương Tử Hiên một lần nữa đến đơn vị làm, các loại đồn đại về chuyện Dương Tử Hiên bị cách ly thẩm tra trước kia đều tự sụp đổ, tiếng nghị luận về những chuyện xấu khác của Dương Tử Hiên cũng bắt đầu trỗi dậy trong đơn vị.
Dương Tử Hiên cũng khó có thể truy cứu từng người tại nói xấu sau lưng hắn, chỉ có thể mặc kệ.
Lúc Dương Tử Hiên vẫn chưa ngồi ấm bờ mông trên ghế, đã có người đến tìm hắn, nói: "Thuộc Bình bí thư mời ngài đến văn phòng nói chuyện."
Dương Tử Hiên chú ý tới, người đến là một nhân viên công tác bình thường Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, nhưng tiểu khoa viên này, thời điểm truyền đạt tin tức cho hắn, thậm chí ngay cả kính ngữ đối với hắn cũng giảm đi.
Một tên tiểu tốt cũng khi dễ đến đầu của hắn rồi?
Đáy lòng Dương Tử Hiên cười lạnh một tiếng, không để ý tới hắn, tiếp tục dựa bàn phê chuẩn văn bản tài liệu.
Tiểu khoa viên thấy Dương Tử Hiên không để ý tới hắn, trong nội tâm cũng thầm hèn mọn một hồi ——người bị đưa tin tức tố cáo, còn cao ngạo như vậy? Đợi thời điểm mày xuống ngựa, còn có thể vênh váo tự kiêu như vậy hay không!
Trong lòng tiểu khoa viên ác ý phỏng đoán về số phận của Dương Tử Hiên, nhưng chỉ cần một ngày Dương Tử Hiên không bị cách ly thẩm tra, Dương Tử Hiên vẫn là lãnh đạo của hắn, hắn chỉ có thể cười ra mặt, một lần nữa lặp lại lời mời.
Dương Tử Hiên lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt sắc bén quét một vòng trên người tiểu khoa viên này.
Roàn thân tiểu khoa viên nhất thời không được tự nhiên, thoáng run rẩy một tý, hắn đâu nghĩ đến, Dương Tử Hiên tuổi còn trẻ, nhưng quan uy đã nặng như vậy.
Trong nội tâm Tiểu khoa viên càng thêm là lo sợ bất an bắt đầu đứng dậy.
"Tôi không biết cậu đang nói cái gì. Một, cậu nói chuyện, ngay cả xưng hô cũng không có, ai biết cậu đang thông báo cho ai? Hai, cho dù là Thuộc Bình muốn tôi đi đến văn phòng của anh ta, cũng có thể điện thoại cho tôi hoặc là thư ký của tôi biết trước, mà không phải là sai cậu tới truyền lời!"
Tiểu khoa viên bị Dương Tử Hiên phát biểu phê bình, sắc mặt trở nên tái nhợt, khuôn mặt cũng trở nên không có huyết sắc, chân tay luống cuống.
Không mời được Dương Tử Hiên đến văn phòng Thuộc Bình, tiểu khoa viên liền đem lời nói của Dương Tử Hiên lập lại một lần cho Thuộc Bình nghe, thêm mắm thêm muối.
Nói xong lời cuối cùng, còn bỏ thêm một câu: "Dương phó sở trưởng rất sĩ diện, thật đúng là vô cùng kiêu ngạo, không hợp ý nhau thì không đến, còn phê bình tôi vài câu..."
Tiểu khoa viên châm ngòi thổi gió như vậy, ở phía trong tâm Thuộc Bình càng thêm tức giận, ngay tại chỗ gọi đến máy riêng của Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên nhìn máy riêng trên mặt bàn nhảy lên mấy tiếng, lại để cho Hồ Khải tới nghe, chính mình vẫn thoải mái nhàn nhã phê chuẩn văn bản tài liệu.
Dương Tử Hiên đánh mắt một cái cho Hồ Khải, Hồ Khải lập tức hiểu, nói: "Thuộc Bình, ngài cũng biết đấy, Dương sở chúng tôi đã xin phép nghỉ vài ngày, trên đỉnh đầu đã xuất hiện nhiều chuyện công vụ chồng chất như núi, đang phải xử lý đây, khả năng là không thể nhúc nhích được, nếu có việc gấp, ngài có thể tới chỗ chúng tôi một chuyến không?"
Thuộc Bình thiếu chút nữa đều tức điên phổi rồi, Dương Tử Hiên này thật đúng là sĩ diện đến chết mới thôi, để người đến mời không tới, hiện tại mình cũng đã gọi điện thoại mời, đã để cho thư ký ngăn chặn, lại còn bắt mình đi qua...
Thuộc Bình mắm môi mắm lợi hỏi: "Thật sự một chút thời gian cũng không rút ra được sao?"
Hồ Khải nói một tiếng xin lỗi, vẫn chưa có giải thích xong, Thuộc Bình liền trực tiếp treo điện thoại rồi.
Dương Tử Hiên ở một bên mỉm cười, nói: "Xem ra vị phó bí thư Thuộc Bình này của chúng ta quá thiếu kiên nhẫn rồi."
Hồ Khải có chút lo lắng, hỏi: "Có thể làm phó bí thư Thuộc Bình tức quá hóa liều không?"
Dương Tử Hiên phất phất tay áo, nói: "Không có gì đáng ngại, tôi không cần phải cho hắn mặt mũi, hiện tại tôi vẫn bảo trì một bộ thái độ tốt với hắn, sẽ khiến hắn mang lòng nghi ngờ, vừa rồi hắn gọi điện thoại tới, không phải là vì phẫn nộ, mà là vì muốn thăm dò xem, có phải tôi thật sự không thể kiễn nhẫn đến mức gặp cũng không thèm gặp..."
Sự thật cũng đúng như Dương Tử Hiên suy đoán, Thuộc Bình cúp điện thoại xuống, về sau, liền để cho tiểu khoa viên kia đi ra ngoài, bảo thư ký thông báo Mã Thép đến, nói: "Dương Tử Hiên rất thiếu kiên nhẫn, vừa rồi tôi để cho người đến, thông báo mời hắn tới nói chuyện, hắn tự cao tự đại không đến, rõ ràng cho thấy là đang tức giận tôi..."
Mã Thép cười nói: "Điều này nói rõ chúng ta xác thực đã bắt được điểm chết của hắn."
Nói đến đây, sắc mặt Mã Thép lại chuyển thành vẻ thất vọng, nói: "Nhưng chúng ta điều tra lâu như vậy, vẫn không bắt được căn cứ chính xác mấu chốt, có thể có uy hiếp đối với hắn, bây giờ phải tìm ở đâu đây..."
"Mấy ngày hôm trước thư ký Hoàng chủ tịch tỉnh Trình Tư Vũ gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi tìm cơ hội nói chuyện với hắn, hắn nói sẽ hết sức cung cấp trợ giúp cho chúng ta."
Ánh mắt Mã Thép sáng lên, hỏi: "Chẳng lẽ trong tay hắn có chứng cớ mấu chốt gì sao?"
Thuộc Bình đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn nhìn văn phòng Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên cũng vừa kéo mảnh vải trên cửa sổ ra, hai người đều là kinh ngạc, thoáng đối mặt một tý, Dương Tử Hiên lại buông xuống bức màn xuống.
Thuộc Bình nói: "Có chứng cớ mấu chốt hay không, thật sự là không rõ ràng, nhưng trước mắt xem ra, không ít chứng cớ Lục Thánh Đông cung cấp cho chúng ta đều không đáng tin cậy."
Mã Thép không hề đồng ý với cách nhìn của Thuộc Bình, nói: "Không thể lập tức hoàn toàn chối bỏ phong tin tức tố cáo của Lục Thánh Đông! Tôi cảm thấy, trực tiếp điều tra Dương Tử Hiên đã không tra ra vấn đề gì, vậy tại sao chúng ta không đá sang ngang, tiến hành điều tra Chú Thanh Nam..."
"Ý nghĩ này của cậu không tệ, rất có thể thực hiện...Tìm Chú Thanh Nam, nói không chừng có thể sẽ đột phá."
Mã Thép lập tức đứng dậy, thoáng sửa sang lại quần áo một tý, nói: "Việc này không nên chậm trễ, hiện tại tôi sẽ trở về, tổ chức nhân thủ, bảo người đến Thanh Bình chế dược, tìm Chú Thanh Nam tới nói chuyện."
…….
Thanh Bình chế dược đánh ra chiêu bài thuốc bảo vệ sức khỏe mới, nước uống màu xanh.
Đương nhiên, cái chủ đề "màu xanh bảo vệ môi trường" này, là nhạc dạo Dương Tử Hiên định ra cho Thanh Bình chế dược, ít nhất, ở trên mặt văn hóa lý luận, với hoàn cảnh trong nước, đã tiến trước đến vài chục năm.
Chủ đề màu xanh, trong tương lai hai mươi ba mươi năm sau, vẫn có thể trở thành khẩu hiệu tươi sáng rõ nét cho nền công nghiệp xanh có lời với môi trường.
Đối với xí nghiệp chuyên chế tạo sản phẩm bảo vệ sức khoẻ như Thanh Bình chế dược, một nghành nghề tốt xấu lẫn lộn như vậy, có ý nghĩa rất quan trọng đối với việc nâng cao hình tượng nhãn hiệu công ty.
Chú Thanh Nam bắt chéo hai tay trước bộ ngực quy mô không nhỏ, lông mày thanh mảnh mà lại dài, đồ công sở đen trắng bao bọc xung quanh, hiển nhiên là đại biểu cho hình tượng mỹ nhân đô thị chuyên ngồi ở tầng địa vị cao.
Nàng là học sinh du học về, trên mặt phối hợp quần áo và thưởng thức thẩm mỹ cá nhân, đều là vượt mức quy định trong nước.
Nhìn trên văn phòng treo mấy chữ "nước uống màu xanh" bắt mắt, Chú Thanh Nam liền nhớ lại cái khuôn mặt trẻ măng kia, thầm lắc đầu, thật sự là khó có thể tưởng tượng, mới 27 tuổi, có thể vật lộn làm ra thành tích trong thể chế, ở bên ngoài thể chế thì điều khiển một vương quốc thương mại riêng.
Một năm trước, Chú Thanh Nam từng rơi vào đoạn thời gian tuyệt vọng, người chồng Lục Thánh Đông không chịu được áp lực bị người nhà máy chế dược xa lánh, cuối cùng là mất đi lý trí, chỉ trích Chú Thanh Nam, thậm chí đánh mất tôn nghiêm đàn ông, yêu cầu bà vợ mình đi ngủ cùng người khác.
Chú Thanh Nam âm thầm thở dài một hơi, nếu như không gặp gỡ Dương Tử Hiên, chỉ sợ thời gian qua, mình đã sống cực kỳ gian nan.
Khi đó, làm sao lại nghĩ đến chuyện, chỉ một năm sau, mình có thể tự mình chấp chưởng một xí nghiệp nhỏ, năng lực lợi nhuận so sánh với Thánh Đông chế dược trước kia thì càng mạnh hơn không chỉ một bậc.
Chú Thanh Nam muốn không thừa nhận cũng không được, trên thế giới này, có ít người xác thực là thiên tài, có ít người, ngay từ sau khi chui ra khỏi bụng mẹ, đã có cái gì đó hơn người!
Ví dụ như Dương Tử Hiên!
"Chú tổng, hiện tại chúng ta vừa đưa ra thị trường sản phẩm bổ huyết, thế công quảng cáo cơ bản đã bắt đầu vào vị trí của mình, ngài có gì phân phó không?”
“Tổng bộ Thanh Bình chế dược chúng ta dời từ Nam Hồ đến tỉnh thành, về sau, hiệu suất các hạng mục quảng cáo bày ra, đều mạnh hơn nhiều so với trước kia, dời tổng bộ đến thành phố Tử Kim, có thể nói là một quyết sách cực kỳ chính xác..."
Phan Nguyên Hiền là một trong những tinh anh nồng cốt quản lý lúc trước Chú Thanh Nam mang ra khỏi Thánh Đông, tiến vào Thanh Bình chế dược, về sau, nhanh chóng được Chú Thanh Nam đề bạt đến vị trí tổng thanh tra tiêu thụ.
Được toàn quyền phụ trách giai đoạn tuyên truyền đầu tiên, cùng với bảo hành sau khi tiêu thụ của các sản phẩm bảo vệ sức khoẻ.
Phan Nguyên Hiền nhìn bóng lưng thanh lệ mà uyển chuyển của Chú Thanh Nam, khó tránh khỏi có chút động lòng, nhưng cũng chỉ giới hạn trong tình cảm động lòng thôi.
Phan Nguyên Hiền biết vị trí của mình, cảm tình đối với Chú Thanh Nam, phần nhiều là tôn trọng, không muốn xa rời, hắn không dám có cách nghĩ khinh nhờn đối với nữ hoàng sáng lập ra Thanh Bình chế dược này.
Chú Thanh Nam thay đổi thân thể, dung nhan thành thục xinh đẹp lại làm cho Phan Nguyên Hiền không dám nhìn thẳng.
Hiện tại, cá nhân nắm cổ phần lớn nhất Thanh Bình chế dược vẫn ở trong tay Chú Thanh Nam, công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích chỉ tồn tại với tư cách người đầu tư, không tham dự vào hoạt động kinh doanh thông thường của Thanh Bình chế dược, có thể nói, quyền kinh doanh bản thân Thanh Bình chế dược, vẫn luôn nằm trong tay Chú Thanh Nam.
"Hiện tại chỉ là giai đoạn thúc đẩy quảng cáo, tạo thêm náo nhiệt, vẫn chưa cần mở hết mã lực, cần phải giữ lại điểm nhấn. Các cậu trở về, từ từ suy nghĩ một chút xem quảng cáo năm nay cái gì, nhất định phải vang dội, mọi người đọc thuộc lòng."
Lúc Chú Thanh Nam đang nói chuyện, một hồi tiếng đập cửa nóng nảy cắt ngang giọng nói của nàng, Phan Nguyên Hiền vừa đi mở cửa, hai người đàn ông ăn mặc quần áo tây da, đằng sau còn có một người đàn ông cười tủm tỉm, hỏi: "Cô là Chú Thanh Nam tiểu thư? Chúng tôi là người Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, chắc cô biết đồng chí Dương Tử Hiên chứ?"
Chú Thanh Nam cau mày, đầu óc và tròng mắt chuyển động trong chốc lát, sắc mặt liền từ thất kinh lúc ban đầu, đã trở nên trấn định, hỏi: "Tôi quen biết thì làm sao? Thanh Bình chế dược khởi bước và phát triển, còn cần đa tạ vị lãnh đạo tốt như Dương Tử Hiên, làm sao tôi không nhớ được chứ?"
Mã Thép cùng một nhân viên công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra khác nhìn nhau, cười một tiếng, sắc mặt lập tức nghiêm túc, lấy chứng minh công tác ra, nhìn chằm chằm vào Chú Thanh Nam, nói: "Xin cô theo chúng tôi trở về một chuyến, chúng tôi có vài tình huống muốn cô giải thích một tý..."
Chú Thanh Nam cười nhạt một tiếng, nói: "Không có vấn đề, các người có thể mang cả Lục Thánh Đông lên, hắn cũng là người hiểu rõ rất nhiều tin tức."