Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hồ Khải móc quyển vở ra, yên lặng nhớ kỹ những lời Dương Tử Hiên nói, hắn cũng biết trong khoảng thời gian này Dương Tử Hiên sẽ có bước tiến không nhỏ, không qua được bao lâu nữa, cũng sẽ nương theo Đại Danh hệ, nước lên thì thuyền lên, chuyển đổi cương vị công tác là thế phải làm.
Hắn đã theo làm thư ký một hai năm, hơn phân nửa cũng sẽ được trao quyền cho cấp dưới, phóng về nông thôn địa phương, cho nên hắn cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, thư ký tham chính, trên người luôn có phong cách của lão lãnh đạo.
…….
Hoàng Văn Thanh bỗng nhiên cảm thấy rất áp lực về chuyện bán xí nghiệp, vội chạy đến nói chuyện cùng Chu Trì Khôn một chút, Chu Trì Khôn lại không nói gì.
Kỳ thật Chu Trì Khôn cũng có toan tính riêng, hắn không nói gì mới tốt, nếu làm tốt, công lao cũng có một phần của hắn, nếu làm hỏng rồi, hắn hoàn toàn có thể đi ra, tỏ thái độ phản đối, hơn nữa còn có thể đứng ra thu thập cục diện rối rắm.
Không cần gánh nguy hiểm, lại đảm bảo thu hoạch dù hạn hay lụt, đây là sự khác nhau giữa người đứng đầu chính phủ và người đứng đầu đảng ủy.
Hoàng Văn Thanh vốn hi vọng Chu Trì Khôn có thể đi ra ngoài, công khai tỏ thái độ ủng hộ loại cải cách mới này.
Tiếng nói của bí thư rất nặng, sẽ làm cho một ít chuyên gia kia cảm nhận được áp lực chính trị, ngậm miệng lại.
Nhưng Chu Trì Khôn rõ ràng là không muốn làm chuyện loại này, trực tiếp giao cho Hoàng Văn Thanh giải quyết.
Để điện thoại xuống, Hoàng Văn Thanh cảm thấy thể xác và tinh thần mỏi mệt, quan hệ giữa hắn và Chu Trì Khôn đã càng lúc càng xa rồi, hai người dần dần bước đi đến mục tiêu khác nhau, không có khả năng xuất hiện tuần trăng mật nữa.
Dương Tử Hiên từ chỗ Hoàng Văn Thanh đó biết được thái độ của Chu Trì Khôn, cũng không nói gì, hắn vốn không trông cậy vào việc Chu Trì Khôn, loại trâu bò này đứng ra ngoài nâng đỡ mình, ngược lại, Hoàng Văn Thanh thông qua điện thoại an ủi vài câu, bảo hắn không nên nản chí vân vân….
Kỳ thật, trong nội tâm Dương Tử Hiên cũng có kế hoạch đối phó với những chuyên gia này, nhưng hắn không có ý định lộ ra át chủ bài ở trước mặt Hoàng Văn Thanh, tùy ý để Hoàng Văn Thanh bận việc chạy vạy trong chốc lát cũng tốt.
Buổi trưa, Dương Tử Hiên bấm điện thoại thầy giáo Diệp Tân Vĩ, nói muốn mời ăn một bữa cơm.
Diệp Tân Vĩ kỳ vọng rất cao đối với Dương Tử Hiên, liền vui vẻ nhận lời dự tiệc.
Trên bàn rượu, Dương Tử Hiên thừa cơ nói ý nghĩ của mình ra: "Thưa thầy, hiện tại em kiêm quản công tác thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp toàn bộ tỉnh, định cầm cái công ty Xuân Huy này làm hàng mẫu, muốn mời thầy đến làm tham mưu một lần, thầy thấy thế nào?"
Diệp Tân Vĩ là người chuyên nghiên cứu học vấn, nhưng không có nghĩa là không biết một điểm chính trị nào, hắn cũng biết gần đây trong tỉnh xảy ra nhiều đại sự, nhiều án lớn đại sự, đều có quan hệ đến người học trò trẻ tuổi đến quá phận của hắn này.
Gần đây sự kiện tiểu tổ thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp tỉnh đưa kế hoạch ra sân khấu—— đem xí nghiệp nhà nước to lớn thuộc tỉnh, công ty Xuân Huy bán ra, hắn cũng đã nhìn tin tức.
Chỉ cần là người sáng suốt xem xét, liền biết chuyện này là ai trêu ghẹo đưa ra bên ngoài.
Bởi vậy, lúc hắn nhận được lời mời bữa tiệc buổi trưa của Dương Tử Hiên, liền biết bữa tiệc này không phải miễn phí.
"Tôi sợ, năng lực cá nhân của tôi không đủ..." Diệp Tân Vĩ không cự tuyệt thẳng thừng, đối với cách làm công ty Xuân Huy của Dương Tử Hiên, hắn vẫn tương đối đồng ý.
"Ha ha, đại học La Phù chúng ta giữa các học viện trong nước là một nơi rất hiển hách, cũng có rất nhiều giáo sư chuyên gia nổi danh, nếu thầy lo lắng một người không làm nổi nhiều công việc như vậy, hoàn toàn có thể trở về, tìm những giáo sư có hứng thú, cùng nhau làm công việc này."
Lời Dương Tử Hiên nói giống như là một kẻ gian xảo: "Tôi tin tưởng trong học viện cũng có không ít lãnh đạo hi vọng tham dự vào chuyện này."
Hiện tại manh mối chuyên gia trị quốc đã trồi lên rồi, ngoại trừ những giáo sư danh giáo ở kinh thành kia, đại học La Phù, loại địa phương nổi danh này cũng không thiếu giáo sư mưu cầu danh lợi, mưu cầu đối với chính trị. không chịu cô đơn.
Tất cả đều ước gì có một khu vực nền tảng chính trị, để cho bọn hắn phát triển quan điểm kinh tế của mình.
Mà lần này, Dương Tử Hiên đã cho bọn hắn khu vực nền tảng như vậy, những giáo sư mưu cầu danh lợi chính trị kia, bây giờ sẽ như ong vỡ tổ, dũng mãnh tiến ra ngoài.
Những giáo sư này nhận được ân huệ của Dương Tử Hiên, lộ mặt sâu sắc ở trên chính dàn, ngày sau tự nhiên sẽ thành một cỗ thế lực ủng hộ con đường làm quan của Dương Tử Hiên.
Diệp Tân Vĩ liếc liếc người học trò trẻ tuổi làm quan này, trong nội tâm không nhịn được mà thầm thán phục trí tuệ chính trị của hắn, tuổi còn nhỏ, tâm tư kín đáo, thủ đoạn lão luyện, so với bọn hắn, những người già này thì còn hơn một bậc.
"Cụ thể là có công tác gì?" Diệp Tân Vĩ dựa lưng vào cái ghế, lên tiếng dò hỏi.
"Em đại biểu cho chính phủ, không có ý định tham dự vào việc đàm phán cụ thể, cũng không tham dự đến việc ước định tài sản Xuân Huy...Những công việc này, em hi vọng các thầy, những nhân sĩ chuyên nghiệp ra mặt, sẽ càng thêm khách quan và công chính." Dương Tử Hiên chậm rãi nói.
Diệp Tân Vĩ liếc liếc Dương Tử Hiên, hắn biết rõ đây là một loại thủ đoạn Dương Tử Hiên tránh khỏi nguy hiểm chính trị.
Đương nhiên, điểm xuất phát từ thủ đoạn là tốt, tựa như công ty Xuân Huy, loại xí nghiệp bệnh nguy kịch này, bán ra toàn bộ, sẽ dễ dàng giải quyết được rất nhiều vấn đề.
Diệp Tân Vĩ tỏ vẻ ủng hộ, liền trở về liên lạc nhân thủ.
Được câu trả lời thuyết phục của Diệp Tân Vĩ, về sau, Dương Tử Hiên không chút hoang mang đi tìm Trần Chí Ôn báo cáo, Trần Chí Ôn cười nói: "Cậu đánh chiêu này, đúng là hết sức gian xảo."
Dương Tử Hiên cười ha ha, nói: "Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, bên trên có một vài tập đoàn lợi ích hi vọng thông qua giọng nói chuyên gia tạo áp lực cho tôi, như vậy, tôi liền lợi dụng giọng nói chuyên gia, tiến hành bác bỏ bọn họ.”
“Cứ để bọn hắn, những người giới học thuật này cãi lộn đi…Chúng ta nên làm gì thì cứ làm."
Trần Chí Ôn gật gật đầu, nói: "Ý nghĩ này rất có thể thực hiện."
Sự tình cũng phát triển dựa theo phương hướng Dương Tử Hiên dự đoán, cuối tháng mười một, trải qua nói chuyện, Dương Tử Hiên đột nhiên tổ chức một chi đội ngũ chuyên gia khổng lồ, tiến vào chiếm giữ công ty Xuân Huy, tiến hành ước định tài sản và kiểm tra đối chiếu sự thật đối với bản thân công ty Xuân Huy, hơn nữa còn công bố với cả nước, sẽ bán công ty Xuân Huy.
Đại bộ phận thành viên đội ngũ chuyên gia đến từ chính La Phù đại học và đại học Lý Công Tử Kim, hai trường đại học nổi tiếng cả nước này.
Đương nhiên cũng có đại biểu đến từ sở thẩm tra, sở giám sát ủy ban tỉnh, mà Dương Tử Hiên, một trong những thành viên chủ quản cải cách xí nghiệp, cũng là một đại biểu.
Trong lúc nhất thời, báo tỉnh và cấp truyền thông trung ương đều ào ào đưa tin về hành động thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước cực kỳ có tính điển hình này.
Nhân vật chủ yếu bên trong trận nước xoáy nghị luận hẳn là Dương Tử Hiên, đáng tiếc, Dương Tử Hiên đã sớm không đếm xỉa đến nữa rồi.
Vì vậy, báo chí đăng báo ra ngoài, chính là giáo sư học viện đại học La Phù và đám giáo sư các đại học kia kinh thành dùng nước miếng tranh giành xem ai đúng ai sai.
Ở trong mắt Dương Tử Hiên, đã có một vài tập đoàn lợi ích lợi dụng chuyên gia công kích hắn, hắn đương nhiên cũng muốn dùng phương thức như vậy đánh bọn hắn.
Sự thật chứng minh, hiệu quả cũng hết sức rõ ràng, hình thức thay đổi chế độ xã hội của công ty Xuân Huy rất nhanh được chú ý cao độ trong trận tranh luận nước miếng nam bắc, các bộ ủy cơ quan tương quan cũng không thể không dùng thái độ thận trọng để đối đãi với trận cải cách này.
Cuộc chiến tranh luận náo nhiệt đến mức, thậm chí còn kinh động đến một ít nguyên lão cấp bậc trung ương.
Chương 629: Nhân vật lạ nhảy vào(2)
Dương Tử Hiên đã đạt tới mục đích rồi, bởi vì y theo kinh nghiệm đời sau, không ít nguyên lão khai quốc trung ương cực kỳ ủng hộ cải cách, Uông Thong Long phó thủ tướng càng được đặt ở vị trí đệ nhất trong sự nghiệp cải cách.
Dương Tử Hiên không cần lo lắng mình sẽ bị phái bảo thủ vụng trộm đâm sau lưng, triệt để áp chế.
Trải qua việc ước định tổng tài sản công ty Xuân Huy, đoàn chuyên gia chính thức dùng thân phận phía chính phủ, đưa lên báo chí, công khai ra bên ngoài.
Dường như lãnh đạo trung ương không có ý định kết luận trận tranh luận chiến này, rõ ràng cho thấy là muốn nhìn một chút xem lần này công ty Xuân Huy bán ra, sẽ có lợi hay có hại, đến phút cuối cùng mới làm đánh giá.
Dựa theo đoàn chuyên gia nhận định, trước mắt, tổng tài sản công ty Xuân Huy là khoảng 1500 vạn, nhưng thiếu nợ ngân hàng hơn hai ngàn vạn, tăng thêm tiền lương khất nợ công nhân, trong này quả thực là có không ít gánh nặng, mặc dù là một xí nghiệp nhà nước to lớn thuộc tỉnh, nhưng người có ý thu mua Xuân Huy, đều là rải rác có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chỉ là, thời điểm Dương Tử Hiên bắt được danh sách xí nghiệp định thu mua, vẫn cảm thấy hoảng sợ.
Công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích có mục đích thu mua, hắn đã sớm đoán trước, cho nên cũng không kinh ngạc lắm.
Xí nghiệp nhà nước to lớn tỉnh Nam Tô, tập đoàn Nhật Lan muốn đến thu mua, Dương Tử Hiên cũng không kinh ngạc, bởi vì tại niên đại 90, coi như là Châu Hải Cách Lực, nếu so sánh với tập đoàn Nhật Lan, vẫn có chênh lệch nhất định.
Lúc này, bá chủ ngành sản xuất điều hòa, không thể nghi ngờ, chính là Nhật Lan tập đoàn, Cách Lực vẫn chưa trưởng thành, trở thành một đầu sỏ.
Tập đoàn Nhật Lan muốn mua Xuân Huy, việc này cũng có thể lý giải, bản thân công ty Xuân Huy có một chút nghiệp vụ vãng lai cùng với Nhật Lan, trước kia vẫn là một trong những xí nghiệp cung ứng thiết bị làm lạnh cho tập đoàn Nhật Lan.
Nhưng tập đoàn Càn Khôn kia, vậy mà cũng chọc vào một cước, tiến vào chuyện mua sắm này, thật sự là làm cho Dương Tử Hiên không thể hiểu nổi.
Dương Tử Hiên thật sự không nghĩ ra, làm sao Hà Khôn lại muốn mua Xuân Huy, tập đoàn Càn Khôn lập nghiệp từ việc làm thiết bị thông tin, nắm bắt Xuân Huy, một cái xí nghiệp nhà nước lỗ lã như vậy, hoàn toàn không có gì hay đối với tập đoàn, chỉ mang về thêm một gánh nặng mà thôi.
Cầm bút hồng trên mặt bàn lên, vòng một vòng quanh mấy chữ tập đoàn Càn Khôn, làm ra một cái chỉ thị phê đơn giản —— điều tra nguyên nhân, tư cách và chương trình thu mua có phù hợp không!
Không đợi đến ngày hôm sau, đã có hai nhân viên đến từ ủy ban tỉnh sở giám sát trong đoàn chuyên gia tự tìm đến trước mặt Dương Tử Hiên, làm báo cáo đơn giản, cùng đi với bọn hắn còn có cả Sài Quá Long.
Hai nhân viên cũng đã được nghe nói về đại danh hiển hách của Dương Tử Hiên, nhưng khi nhìn thấy người lãnh đạo trẻ tuổi đến quá mức này, trong nội tâm vẫn bị dọa đến cả kinh, đồng thời, hai người cũng gấp gáp điều chỉnh tâm tính, tránh thất thố ở trước mặt Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên thấy nhiều người đến như vậy, liền biết trong này có vấn đề, bằng không thì chỉ cần Sài Quá Long làm ra một bản báo cáo đơn giản cho hắn là được rồi, không cần mang theo nhiều như vậy.
"Lão Sài, cậu có ý gì đây?" Giọng điệu Dương Tử Hiên không mặn không nhạt, lại làm cho hai nhân viên và Sài Quá Long cảm thấy như ngồi trên bàn chông, bị Dương Tử Hiên quét nhìn vài lần, toàn thân đều không được tự nhiên.
Sài Quá Long biết mình không khả năng giấu kín tâm tư riêng gì ở Dương Tử Hiên trước mặt, gấp gáp bước lên phía trước, nói: "Chúng tôi đến đây để nói về chuyện tập đoàn Càn Khôn, lãnh đạo cũng biết bối cảnh sau lưng tập đoàn Càn Khôn rồi đấy, Hà Khôn đã từng phái người bắt chuyện với hai người bọn họ, cho nên ở trên mặt thẩm định tư cách thu mua, khả năng là hơi phóng khoáng một chút."
Dương Tử Hiên nhìn hai nhân viên kinh sợ, liền hiểu chuyện ẩn ở bên trong không đơn giản như vậy.
Chỉ sợ tập đoàn Càn Khôn không chỉ bắt chuyện với hai nhân viên này, khả năng còn liên quan đến một ít hành vi tặng lễ đút lót.
Bằng không thì tập đoàn Càn Khôn, một xí nghiệp không có một tí liên quan nào với ngành sản xuất điện gia dụng, căn bản không có tư cách thu mua công ty Xuân Huy.
Đoàn chuyên gia đã đưa ra cánh cửa thứ nhất bắt các xí nghiệp cạnh tranh phải vượt qua, nhất định phải là xí nghiệp liên quan đến ngành sản xuất điện gia dụng, bản thân xí nghiệp phải có một chút nghiệp vụ chế tạo, tiêu thụ điện gia dụng.
Cánh cửa thứ nhất này, tập đoàn Càn Khôn đã không thông qua rồi, cho nên trong nội tâm Dương Tử Hiên mới nghi ngờ.
"Chỉ là chào hỏi thôi sao?" Ánh mắt Dương Tử Hiên như là có thể xuyên thủng nhân tâm, làm cho trái tim hai nhân viên bỗng nhiên nhảy lên bồm bộp.
"Cục trưởng, chúng tôi..." Hai nhân viên phát hiện, lời nói vừa đến yết hầu, liền không nói được nữa.
Dương Tử Hiên phất phất tay áo, không nhiều lời, bảo bọn họ đi ra ngoài, chỉ lưu lại Sài Quá Long đang lo sợ bất an, nói: "Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa...Lần này cứ để tập đoàn Càn Khôn tiến vào, coi như xong.”
“Tôi biết rõ bọn hắn đã thu nhận lễ vật của tập đoàn Càn Khôn, tôi cũng không muốn truy cứu, miễn để cho người khác nói tôi là lãnh đạo vậy mà toàn làm việc vô tình."
Tuy Dương Tử Hiên không muốn ức hiếp hai nhân viên nho nhỏ, nhưng gõ Sài Quá Long, thân tín dòng chính này của mình một tý là việc tất yếu.
Sài Quá Long liên tục không ngừng gật gật đầu, chần chờ một chút mới lên tiếng: "Kỳ thật tập đoàn Càn Khôn cũng không phải hoàn toàn không có tư cách, trong kế hoạch của bọn hắn viết, sắp sửa tiến hành hợp tác kỹ thuật với Nhật Lập, sản xuất điều hòa, coi như là mượn danh Nhật Lập, ghi tên lên danh sách."
Dương Tử Hiên nhíu mày, hắn cũng không xa lạ gì Nhật Lập, coi như là nhãn hiệu điều hòa có thể sắp xếp mấy vị trí hàng đầu trong nước, lần này tập đoàn Càn Khôn lại có thể liên kết thành một tuyến với Nhật Lập?
Gõ Sài Quá Long một phen, Dương Tử Hiên nhận được điện thoại của Thạch Phong Tín, gọi hắn đi ra cùng ăn bữa cơm, một là chúc mừng Dương Tử Hiên phục hồi nguyên chức vị, mặt khác cũng là chúc mừng lần này Đại Danh hệ có thể toàn diện thu phục lại đất đai bị mất.
Trần Chí Ôn một lần nữa chấp chưởng quyền hành tài chính, dứt khoát hẳn hoi phổ biến phân chế độ thuế.
Hoàng Văn Thanh và Chu Trì Khôn chỉ có thể làm chút ít cản trở mờ ám ở dưới, không dám công khai phản đối.
Trên bàn rượu, Dương Tử Hiên nói đến việc lạ hôm nay, quan hệ giữa Thạch Phong Tín và Hà Tân Nghi vẫn luôn là nước giếng không phạm nước sông.
Thạch Phong Tín, với tư cách phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý, tư pháp, lúc làm việc có nhiều nghiệp vụ giao thoa với Hà Tân Nghi, nhưng Thạch Phong Tín đều có thể bảo trì tình trạng sống hòa bình.
Lúc nghe được đứa con bảo bối của Hà Tân Nghi nhảy vào cuộc chơi này, trong lòng cũng chấn động.
"Tập đoàn Càn Khôn nhảy vào, cùng xí nghiệp lớn như Nhật Lan, Dương Ban Mai Xích tranh đoạt Xuân Huy, cái cục diện rối rắm này, đúng là không thể nào nói nổi." Thạch Phong Tín cũng là hảo thủ làm kinh tế.
Năm đó hắn chủ chính nhiều năm ở Nam Hồ, sản nghiệp sắt thép Nam Hồ, sản nghiệp xí nghiệp nhà nước, đều có tiếng có sắc, có thể nói là công thần lớn nhất giúp Nam Hồ quật khởi kinh tế, hắn rất nhanh liền ngửi ra được hương vị không tầm thường trong này.
"Còn có một việc càng thêm ly kỳ, trước mắt Nhật Lan báo giá là 2000 vạn, kế hoạch nó đưa ra, chính là tiêu hóa gần ngàn vạn khoản nợ ngân hàng của bản thân Xuân Huy, mặt khác, còn tiến hành khôi phục sản xuất cho Xuân Huy.”
“Giai đoạn đầu tư ban đầu, sẽ đầu tư 300 vạn, hơn nữa còn dự tính trong vòng năm năm, đầu tư thêm ngàn vạn, làm cho Xuân Huy một lần nữa trở thành công ty sản xuất thiết bị làm lạnh đứng top 3 trong đất liền." Dương Tử Hiên cau mày nói.