Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Ban Mai nhào vào lồng ngực rắn chắc của Dương Tử Hiên, bắt đầu ai oán, bộ dáng thảm thương.
"Cái gì gọi là tài sản của anh, anh đã sớm mặc kệ chuyện của công ty rồi, công ty có thể phát triển cho tới hôm nay, cũng là thành quả lao động của bọn em, không có một phân tiền quan hệ đến anh!" Dương Tử Hiên vỗ nhè nhẹ phần lưng mềm mại không có một tí thịt thừa nào của nàng, trong nội tâm âm thầm cảm thán, không ngờ viện trưởng kiếp trước kiên cường như vậy, cũng có ngày lộ ra mặt nhu nhược.
Nghĩ tới đây, Dương Tử Hiên trực tiếp xếp "Thái Lực Trường" này vào sổ đen tuyệt đối.
Đi chính phủ thành phố và thị ủy trách cứ, cũng không thể có được kết quả tốt.
Tới gần lễ mừng năm mới, nghành tìm hiểu thư tín ở thị ủy chính phủ thành phố căn bản không muốn thụ lí bản án này, không ít người đều biết Thái Lực Trường là một nhân vật phái cường ngạnh trong chính phủ thành phố, ai cũng không muốn tại thời điểm sắp sang năm mới, đắc tội một nhân vật như vậy.
Nghành tìm hiểu thư tín iền trực tiếp đem thư trách cứ Dương Tử Hiên và Tô Ban Mai mất một buổi chiều ghi ra, chuyển đến cục công thương.
Xế chiều hôm đó, Thái Lực Trường lấy được thư tín dùng danh nghĩa Tô Ban Mai tố cáo, liền cười ha ha, nói: "Cái con bé này, còn dám đến chính phủ thành phố và thị ủy tố cáo tôi? Thật sự là không biết trời cao đất rộng!"
Tiện tay bảo người đốt phong thư tố cáo tín ngay tại chỗ, Thái Lực Trường còn phân phó: "Lại dám tố cáo tôi, phạt một vạn đồng thật sự là quá thấp, tăng lên năm vạn đi... Nhiều thêm một đống tiền phạt hành chính, như vậy tài vụ đơn vị chúng ta lại thêm được một khoản thu nhập lớn rồi.”
“Bán những điện gia dụng kia đi, lấy ra một số tiền trong đó, mua xe chấp pháp mới, xe đơn vị chúng ta cũng đã nhiều năm không đổi rồi, mấy lần báo cáo cho tài chính thành phố bên kia, tài chính bên kia cũng không phê, lần này đã được giải quyết."
Đưa thư tố cáo, giống như đá chìm đáy biển, không một tiếng động, Dương Tử Hiên và Tô Ban Mai cũng không có ý định ngây người nhiều tại Kim Kinh, Tô Ban Mai xử lý trợ cấp cho các công nhân trong công ty và cửa hàng bị phong tỏa, tạm thời để bọn họ nghỉ ngơi, qua năm sau lại thảo luận sự tình đi làm.
Xử lý xong những sự tình này, Tô Ban Mai và Dương Tử Hiên cảm thấy rất mỏi mệt, thời điểm kéo thân thể trở lại khách sạn, chỉ cách là mười một giờ đêm có mấy phút.
Tắm rửa một cái, Dương Tử Hiên nhìn đồng hồ, cũng khó có thể chạy trở về Tử Kim, liền nằm xuống giường nghỉ.
Ngoài cửa sổ, hoa tuyết rơi xuống, phát ra tiếng tuôn rơi, băng tuyết đầy trời, chóp mũi ngửi được mùi thơm ngát truyền đến, làm Dương Tử Hiên trằn trọc khó có thể ngủ, một cô gái xinh đẹp, kiếp trước có thật nhiều gút mắc và tiếc nuối với mình, cùng nhau ngủ ở trong một cái chăn, loại cảm giác khác thường này dù nghĩ ngợi thế nào cũng không lái đi được.
Tô Ban Mai bị sự tình ban ngày làm cho suy nghĩ cuồn cuộn, cũng khó có thể ngủ, tắt đèn xong, trước mắt toàn một mảnh đen kịt, nhưng ngoài cửa sổ lại một mảnh trong trẻo.
Trăng tròn thanh tịnh như nước, ánh mặt trăng nhàn nhạt rơi xuống đầu giường, chậm rãi chiếu rọi vào phòng, thông qua ánh mặt trăng, có thể chứng kiến rõ ràng thân thể linh lung phập phồng bị chăn bông dày đặc bao trùm bên người, vẫn có lồi có lõm, tăng thêm vài phần tuyệt mỹ.
Trằn trọc cho tới hơn nửa đêm, thời điểm Dương Tử Hiên không nhớ rõ mình là xoay người lần thứ mấy, rất khó ngủ, mở to mắt nhìn ra bên ngoài, mới là hai giờ sáng.
Trong thoáng chốc này, hắn nhận ra giai nhân bên người vẫn chưa ngủ, còn có tiếng hơi thở nhàn nhạt Dương Tử Hiên lắp bắp kinh hãi, vội vàng đứng dậy, tập trung nhìn vào, mới phát hiện Tô Ban Mai đang cuộn mình lại, hai tay vòng ngực trước, ngoại trừ phần eo, các chỗ khác hoàn toàn mất hết chăn, thở hơi ấm lên bàn tay, xem ra là lạnh không ngủ được.
Thì ra chăn quá nhỏ, cái gian phòng này vốn là cho một người, lại có hai người ở, chăn vốn không quá lớn, hai người vì còn tị hiềm, phân biệt rõ ràng nằm ở hai bên, khoảng cách không gian lớn, khiến cho Tô Ban Mai hoàn toàn mất hết chăn.
Dương Tử Hiên không khỏi vừa cảm động lại đau lòng, nói: "Tại sao ngay cả chăn cũng không đắp, sợ anh ăn em sao? Em không cần khổ như vậy"
Tô Ban Mai vẫn còn có chút thẹn thùng không dám tới, liền bị Dương Tử Hiên trực tiếp dùng hai tay kéo tới.
Lúc này Tô Ban Mai mới không tình nguyện tới gần, đưa lưng về phía Dương Tử Hiên.
Thời điểm dựa vào, phát hiện toàn thân nàng rất lạnh, Dương Tử Hiên lại cảm thấy đau lòng một hồi, nói: "Đồ ngốc, tại sao ngốc như vậy, làm lạnh chính mình."
"Em thấy anh đang ngủ, sợ anh lạnh, liền đem chăn chuyển anh." Sắc mặt Tô Ban Mai hơi phát xanh, hai tay vẫn khoanh ở ngực trước, thứ nhất là sợ hãi bộ ngực chạm vào ngực Dương Tử Hiên, thứ hai là vẫn lạnh không chịu được.
Trong phòng cũng không được giữ ấm, Dương Tử Hiên liền ôm sát thân thể nàng vào, hôn một cái trên gương mặt nàng, nói: "Cũng không phải chưa từng thân thiết, không cần lo lắng như vậy, anh không làm gì em đâu."
Thời điểm nói những lời này, Dương Tử Hiên cũng có chút không tin, trước kia hai người cách xa nhau, thân thể không có tiếp xúc gì, đương nhiên cũng không có gì, nhưng hiện tại da thịt chạm nhau, Dương Tử Hiên thậm chí có thể cảm nhận được bộ ngực mềm mại đàn hồi.
"Đằng sau có gió lùa không?" Dương Tử Hiên ôm chặt Tô Ban Mai hơn.
Tô Ban Mai chôn đầu ở trong chăn, không dám nhìn mắt Dương Tử Hiên, hô hấp dần dần dày đặc, cuối cùng là không chịu được, trực tiếp vén chăn lên, cùng Dương Tử Hiên bốn mắt nhìn nhau, hai người hô hấp rất nhỏ, hơi thở có thể phụt lên mặt đối phương.
Tô Ban Mai không mặc áo ngủ, thân thể vẫn mặc áo lông vô cùng chặt chẽ, nhưng con mắt Dương Tử Hiên hơi chút chênh chếch một chút, là có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh sảo, và da thịt bên trong cơ thể nàng, trái tim không nhịn được, đập như trống trong ngực.
Dương Tử Hiên cũng không phải là trai tơ gì, nhưng nhìn về phía Tô Ban Mai, cô gái kiếp trước kiếp nầy đều có rất nhiều gút mắc và tình cảm linh tinh này, Dương Tử Hiên vẫn có cảm giác khác thường, có chút sợ hãi, không biết tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, lại có chút tò mò và chờ mong.
Nội tâm đấu tranh kịch liệt, dưới thân thể Dương Tử Hiên dần dần có biến hóa, nửa người dưới xuất hiện một cái lều nhỏ và nóng hổi, lập tức có chút xấu hổ, lui thân thể lại, tận lực không để cho nửa người dưới hai người tiếp xúc với nhau.
Nhưng loại ý niệm dục vọng trong đầu này, một khi bắt đầu phát sinh, không chèn ép còn tốt, một khi chèn ép, lại như là cỏ dại, điên cuồng sinh trưởng.
Hiện tại Dương Tử Hiên thuộc về loại tình huống này, hắn càng muốn không suy nghĩ về chuyện kia, dưới thân thể càng bành trướng lợi hại hơn, bắt đầu cảm thấy thân thể cô gái xinh đẹp trong ngực đang chầm chậm nóng hổi.
"Anh làm sao vậy?" Dường như Tô Ban Mai cũng cảm giác được thân thể Dương Tử Hiên đang biến hóa, mặt xấu hổ muốn chảy nước, đối với chuyện nam nữ, kiến thức nàng rất nửa vời, hiện tại thông tin không phát đạt như đời sau, vừa không có giáo dục chuyên môn về tình ái, con đường để Tô Ban Mai hiểu rõ chuyện nam nữ tương này đối hẹp.
Mặc bông vải uyển chuyển, hai chân hơi thu lại một tý, Tô Ban Mai cảm giác mình va chạm vào một vật gì đó, nhíu mày lại, hỏi: "Làm sao lúc anh ngủ còn cất giấu thứ cứng như vậy trên thân thể..."
Không đợi Dương Tử Hiên nói, nàng liền đưa cánh tay vào trong chăn, dò xét phía dưới, thoáng cái đã nắm chặt một cái cục cứng rắn nóng bỏng.
Ông giời ơi!
Nửa người dưới bị nắm, Dương Tử Hiên lập tức hít sâu một hơi.