Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Thị trưởng không cần phải so đo với loại người giếng bỏ đá xuống này." Thư Lập Quốc ở một bên nghe được rõ ràng.
Lúc Dương Tử Hiên nói chuyện rất hùng hồn, thật sự khiến Thư Lập Quốc nhiều thêm vài phần tin tưởng, cũng làm cho hắn nhiều hơn một tia khâm phục đối với nhân cách của Dương Tử Hiên, thời điểm thị trưởng nên cứng rắn, vẫn sẽ rất cứng rắn.
Dương Tử Hiên tương đối hài lòng đối với thái độ của Thư Lập Quốc, Thư Lập Quốc có thể nói vậy, chính là tỏ vẻ kiên định đảo về hướng Dương Tử Hiên trên lộ tuyến kinh tế.
Thư Lập Quốc thân là chủ nhiệm kế hoạch, rất nhiều chính sách kinh tế chính phủ thành phố đều xuất phát từ cái nha môn này, thậm chí có thể nói, thời đại Lôi Tụng, thời hoàng kim của "chính sách kinh tế thân Kim Kinh", khẳng định cũng có cục kế hoạch ở sau lưng làm văn ủng hộ.
Những chính sách Lôi Tụng đưa ra, khẳng định là Thư Lập Quốc cũng tham dự vào trong đó.
Đối với khẩu hiệu "tư tưởng thống nhất” chính phủ thành phố đưa ra gần đây, tuy Thư Lập Quốc ở kinh thành, nhưng không thể nào không thu được một tý tin tức, trong nội tâm khẳng định cũng có một quá trình giãy dụa.
Nhưng Dương Tử Hiên không hề hỏi xuất thân, chỉ nhìn xem tài năng năng lực lớn hay nhỏ.
Thư Lập Quốc có thể ở vào phút cuối cùng, tỏ thái độ dựa vào hắn, chỉ cần có kết quả này là đủ rồi, thật sự phải truy cứu xuất thân, loại bỏ toàn bộ người của thị trưởng trước lưu lại, chỉ có thể làm cho nhiều người tức giận, trên tay không còn người dùng.
Trong khoảng thời gian này, Dương Tử Hiên cũng cẩn thận quan sát chủ nhiệm kế hoạch Thư Lập Quốc này, với tư cách người đứng đầu nha môn hạch tâm trong trung tâm vận hành kinh tế của chính phủ thành phố, thật sự là rất có cách nghĩ tiên tiến, nhưng không biết năng lực chấp hành thế nào.
"Hắn là ước gì tôi mở miệng cầu hắn, sau đó đá một cước, đá văng chúng ta tựa như con chó ra ngoài cửa, lại nhổ thêm mấy bãi nước bọt, nếu tôi thật sự tức giận, lại mắc mưu hắn."
Dương Tử Hiên hơi híp hai mắt lại, nói: "Một cái đồn công an khu Tây Thủy, vẫn chưa làm khó được tôi."
Dương Tử Hiên không nói hết lời, lại làm cho Thư Lập Quốc tràn đầy nghi hoặc đi ra ngoài trước.
Ngay sau đó, Dương Tử Hiên tự mình gọi điện thoại cho Đái Mộc Cát, đối phó loại đồn công an này, tìm những con ông cháu cha kinh thành kia là không thể tốt hơn, bình thường mà nói, con ông cháu cha có trình độ chân chính, đều có một vài thế lực che chở, liên quan.
Tìm con ông cháu cha, có thể không kinh động cao tầng mà vẫn giải quyết được vấn đề, lại có thể thừa cơ tâm sự nhiều hơn với Đái Mộc Cát, tăng tiến cảm tình với đám con ông cháu cha.
"Khu Tây Thủy đúng không?" Đái Mộc Cát phất phất tay, loại sự tình này ở trong mắt người khác là đại sự, nhưng ở trong mắt nàng chỉ là cái rắm.
Nếu ngay cả hệ thống công an nho nhỏ cũng không thông, nàng muốn vận hành "Thiên Mã quảng trường" ở kinh thành, quả thực là nói chuyện hoang đường viển vông.
"Biết cô có biện pháp rồi, cũng không cần khoe khoang ở trước mặt tôi." Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Thuận tiện giúp tôi tra xét vấn đề nhà hàng Xuân Kiều, bắt được vấn đề gì đó thì tốt."
"Người ta chỉ thiết lập cái bẫy đẩy thư ký trưởng của cậu chui vào, cậu lại trả thù hung ác như vậy sao? Không giống như là phong cách của cậu! Không phải từ trước đến nay cậu rất chú ý đến việc nể mặt nhau sao, làm sao lần này lại không tha một cái nhà hàng nho nhỏ vậy?" Đái Mộc Cát nói.
"Trảm thảo trừ căn, giữ lại cũng là tai họa, loại địch nhân kiểu này, thật sự là không thể nể mặt được! Lần này thiếu chút nữa tôi đã bị hại đến thảm, thư ký trưởng chính tôi khâm điểm chọn lựa, lại bị cảnh sát điều tra, thật sự xảy ra chuyện, tôi trở lại Quảng Lăng cũng phải kẹp lấy cái đuôi(rụt cổ) làm người." Dương Tử Hiên làm ra một bộ dạng đáng thương.
"Nghiêm trọng như vậy? Được rồi, nể mặt cậu, bổn tiểu thư không giày vò cho cái nhà hàng gà bay chó chạy, tôi không làm người kinh thành nữa, dám bắt nạt cậu, so với bắt nạt tôi còn nghiêm trọng hơn." Đái Mộc Cát như thể cùng chung mối thù, vỗ vỗ bộ ngực ưỡn thẳng, bảo đảm sẽ làm tốt.
Ngay tại thời điểm cao thấp thị ủy Quảng Lăng đều đang chuẩn bị nổi lên một trò hay, kinh thành đột nhiên truyền về tin tức —— Tống thư ký trưởng được cảnh sát chứng minh vô tội, là một người bị hại.
Cái gọi là bình hoa đồ cổ, trải qua chuyên gia xem xét, chỉ là là đồ dỏm, hàng thông thường hơn mười đồng, đương sự đã bị cảnh sát dùng tội "có hiểm nghi lừa đảo vơ vét tài sản" để lập án điều tra, người có trách nhiệm tương quan đã bị bắt.
Các phục vụ viên nhà hàng Xuân Kiều đứng ra làm khẩu cung chứng thực, cũng đang bị xử phạt tương ứng.
Tin tức này một truyền về, mây đen trên không trung bao trùm cả thị ủy lập tức biến mất, rất nhiều người hít đủ một hơi, chuẩn bị hò hét mắng chửi Dương Tử Hiên, lập tức nhụt chí như là khí cầu xì hơi, triệt để héo hon.
"Thật sự không ra gì, còn tưởng rằng sẽ có trò hay để chơi, thế lực thị trưởng mới và bộ hạ thị trưởng cũ va chạm mạnh, chửi bới nhau tung trời, đáng tiếc!"
"Cậu chỉ là người đầu cơ muốn dựa vào vũng nước đục để mò cá mà thôi, không có trò hay, cậu cũng không tổn thất cái gì."
"Nói trở lại, thị trưởng mới của chúng ta thật đúng là không đơn giản, ở kinh thành mà có thể phá tan được bản án bằng chứng như núi như vậy, không đơn giản, không thể xem thường."
"Hư, nhỏ giọng một chút, Võ bí thư tới rồi."
Hai phó trưởng phòng cơ quan thị ủy ngồi ở trên ghế dài bọc da trâu đặt trong hành lang màu son đại viện thị ủy, chứng kiến Võ Đình Pháp ngẩng đầu bước tới từ xa xa, lập tức không lên tiếng nữa, trở về làm việc.
...
Thái Tâm Chấn và người văn phòng thành phố Kim Kinh ở kinh thật sự là hoa mắt choáng váng rồi, mới trôi qua thời gian một ngày, làm sao lại nghịch chuyển lớn đến thế.
Phải biết rằng, vì cái bản án này, văn phòng thành phố Kim Kinh ở kinh đã hiếu kính mấy cảnh sát ở đồn công an khu Tây Thủy không ít, nào là thuốc rượu xịn, bao lớn bao nhỏ đặt lên trên bàn, nhét tệp dầy phong bì vào trong túi áo.
Chính là vì định cho Tống Tịnh Thông một cái tội danh hung ác, ai ngờ lại đổi lấy kết quả này, thật sự là ngoài dự kiến.
Lúc này, trong văn phòng thành phố Kim Kinh, sương mù lượn lờ, chủ nhiệm văn phòng Kim Kinh Thôi Lập đầu đầy mồ hôi gọi điện thoại hỏi thăm các thần tiên, xem xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Thái thị trưởng thì vểnh chân lên, nhìn vị chủ nhiệm này biểu diễn, lạnh lùng nhổ ra mấy cái từ: "Hư việc nhiều hơn là thành công, ngay cả cái rắm cũng không dám phóng một cái."
Trong nội tâm Thôi Lập tràn đầy nước đắng, cậu là một đại thị trưởng, đương nhiên là đứng nói chuyện không đau thắt lưng rồi, vì hiếu kính mấy cảnh sát đồn công an khu Tây Thủy, mấy năm này văn phòng ở kinh làm ra bao nhiêu tiền, lần này cơ hồ đều bị đào hết rồi, hiện tại thịt hắn đau lắm.
Chỉ là, trong nội tâm nghĩ như vậy, ngoài miệng lại không thể nói như vậy, chỉ dám cười làm lành, nói: "Thị trưởng phê bình rất đúng, chúng tôi không làm công tác đúng chỗ, nhất định sẽ sửa lại, nhất định sẽ sửa lại."
Thời điểm nói chuyện, lại một cuộc điện thoại đánh vào, Thôi Lập nhận lấy, nghe vài câu, giống như là bị dính pháp thuật định thân, miệng há thật to, thật lâu không phục hồi tinh thần.
"Làm sao vậy?" Thái Tâm Chấn không kiên nhẫn, dùng mủi giày đá một cước Thôi Lập.
"Nhà hàng Xuân Kiều bị cục công thương, bộ y tế, cục thuế vụ cùng nhau đến kiểm tra! Nói nhà hàng Xuân Kiều trốn lậu thuế, đồ vệ sinh không đủ tư cách...".
"Cái gì?"
Leng keng một tiếng, chén trà trong tay Thái Tâm Chấn bị rơi xuống mặt đất, v mảnh nhỏ văng đầy đất, sắc mặt cứng lại.
"Khẳng định có người giở trò ở sau lưng." Thôi Lập thì thào tự nói: "Chẳng lẽ là đám người Quảng Lăng?"
"Không đến mức như vậy chứ?"