Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit + Beta: Jojo Nguyen
Vì vãn hồi mặt mũi, Linh Giang lại nói: "Lúc ta ngắm Thập Cửu thuận tiện nhìn thấy."
Liên Ấn Ca: "..."
Hắn không biết đến cùng là mình nên vui mừng cho cái mông không bị mơ ước, hay là nên bi thương vì mông vểnh không người thưởng thức.
Cuối cùng, hắn đành phải cất lên đồng cảm với Ân Thành Lan, đều đã ngồi xe lăn, còn phải bị chim đánh giá mông.
"Những người khác đâu rồi?"
Ánh mắt Liên Ấn Ca phiêu một chút, thấy Linh Giang biến hóa thành người, bèn duỗi tay câu lấy cổ y, kéo người đi về phía cạnh bàn đặt trong trướng quân doanh, lấy bầu rượu rót cho y một chén, cười hì hì nói: "Chưa từng uống đi, đây chính là rượu Hồ Khương tứ đại doanh mang về từ biên tái, ngươi nếm thử xem đủ vị không."
Linh Giang ngửa đầu uống cạn, nắm chén rượu trong tay, hỏi: "Thập Cửu đâu?"
Liên Ấn Ca uống rượu của mình, lại rót đầy cho Linh Giang: "Rượu này phải uống hai chén mới có thể nếm ra vị, tới, lại đến một chén nào."
Chân mày Linh Giang đều không nhíu một chút, một hơi cạn sạch, không biểu tình nhìn hắn.
Trong lòng Liên Ấn Ca chột dạ, hối hận mình chỉ nói có hai chén, vì thế lại nhấc bầu rượu lên đổ vào trong chén y, cười ha hả nói: "Chưa nếm ra vị đi, tới, uống thêm hai chén nữa ngươi liền nếm ra được."
Nói xong lại muốn đi đổ đầy, cái cổ sứ thon dài của bầu rượu vừa mới chạm vành chén, chỉ nghe "Lách cách", chén rượu trong tay Linh Giang lan ra từng vết nứt như mạng nhện chăng tơ, tiếp theo, y nâng tay lên, ở trước mặt Liên Ấn Ca chậm rãi buông lỏng tay, cái chén chia năm xẻ bảy loong coong rớt xuống bàn.
Liên Ấn Ca không chút nghi ngờ, nếu còn tiếp tục, đây chính là kết cục của hắn.
Linh Giang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hắn, gằn từng chữ: "Ân Thành Lan ở nơi nào?"
Liên Ấn Ca buông bầu rượu xuống, thu hồi cợt nhả, đem bội kiếm của mình bỏ lên bàn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ mũi kiếm màu bạc, trên mặt hắn một nét sợ hãi đều không có, giữa mặt mày mơ hồ lộ ra kim qua thiết mã(*) tùy ý nghiêm nghị, nhàn nhạt nói: "Gia có chuyện quan trọng cần xử lý, không ở nơi này, hướng đi thuộc về cơ mật, thứ cho không thể phụng cáo."
((*)Kim qua thiết mã: xuất phát từ bài thơ của Tân Khí Tật: "Kim qua thiết mã, Khí thôn vạn lý như hổ", nghĩa là: Giáo vàng ngựa sắt, khí thôn muôn dặm hùng hổ. Câu này chỉ khí phách khí thế hào hùng của nam nhân)
Linh Giang nhìn hắn, Liên Ấn Ca có một loại khí chất kỳ lạ, lúc cãi cọ châm chọc cười đùa luôn cảm thấy hắn thân thiết hiền lành cực dễ ở chung, khi đó hai ba câu là có thể làm cho hắn bùng nổ, làm hắn phải tức giận dậm chân mắng đến dở khóc dở cười. Nhưng có đôi lúc, hắn lại vô tình toát ra thâm trầm nội liễm, nghiêm trang không sợ hãi, khiến cho Linh Giang phải khâm phục, giống như tùy thời tùy chỗ đều có thể lắc mình biến hóa, thành tướng soái đứng trước nguy nan thiên quân vạn mã cũng không chịu lùi bước, mặc cho ngươi đao thương kiếm vũ, cũng phải thề sống thề chết canh giữ phía trước Ân Thành Lan.
Có được thuộc hạ này, chính là may mắn của Ân Thành Lan, Linh Giang nghĩ, người như thế cho dù có bức tử hắn, dụ ra tung tích chủ tử hắn đều không có khả năng, điều này đối Ân Thành Lan mà nói là chuyện tốt, nhưng mình ngàn dặm truy thê, cũng không phải là tới để cùng vị thuộc hạ trung thành tận tâm này mắt to trừng mắt nhỏ.
Vì thế, tâm tư xoay chuyển trong thời gian ngắn, Linh Giang không hổ là có trái tim nhất khiếu lung linh, trong nháy mắt đã nghĩ ra biện pháp.
Y cứ như vậy ngồi nguyên tại chỗ, ngay cả đôi mắt cũng không chớp một chút, không khí trong doanh trướng bỗng nhiên biến đổi, từ giằng co căng thẳng biến thành một loại cảm giác không thể nói rõ ràng, sau đó, không chờ Liên Ấn Ca kinh ngạc phẩm ra đây là tư vị gì, liền thấy đôi mắt vị điểu huynh khí thế hùng hổ kia đỏ hoe.
Không phải là loại giết đỏ cả mắt, cũng không phải là cô nương dịu dàng nhà người ta nước mắt lưng tròng, mà là đỏ mắt kiềm chế, giống như có muôn vàn ủy khuất cùng chua xót đều giữ ở bên trong, nhưng lại cố tình không nói, kiên cường chống đỡ cho vẻ mặt vô thường, mặc cho trong lòng tan vỡ thành mảnh nhỏ.
Liên Ấn Ca trợn to mắt, nghĩ thầm: "Nương của ta, tình hình này là thế nào?"
Đôi môi Linh Giang mím chặt, như là không thể chịu đựng nổi, không cam lòng nhắm mắt lại, gật gật đầu, vừa mở miệng, giọng nói đã khàn: "Tốt lắm, ngươi cũng thay hắn gạt ta, thật tốt."
Loạng choạng đứng lên, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Không nghĩ tới lại là kết cục này, ta đều chưa từ bỏ, hắn lại buông tay trước, Ân Thập Cửu, ngươi chính là đối với ta như vậy."
Nói xong, hồn bay phách lạc đi ra phía ngoài trướng.
Liên Ấn Ca kinh ngạc nhìn bóng lưng đau lòng gần chết của y, đem mấy câu nói vừa rồi nhanh chóng đảo qua một lần, trong đầu lập tức diễn một hồi kịch "Có đôi tình nhân ân ân ái ái lại vì một số hiểu lầm mà trời Nam đất Bắc ngược luyến tình thâm", trong lòng lộp bộp, còn chưa nghĩ xong phải nói cái gì, thân thể đã đi trước một bước, đi tới trước mặt Linh Giang kéo lại cánh tay y.
Linh Giang quay đầu lại, thần thái trong mắt chỉ còn dư lại một mảnh ảm đạm.
"Ngươi, ngươi và gia sao vậy?" Liên Ấn Ca căng da đầu nói.
Linh Giang nói: "Không phải ngươi đã biết rồi ư? Còn có cái gì để bàn."
Y ngừng lại một chút, nhíu mày, dường như chịu đựng đau đớn như kim đâm trong lòng, "Hắn đã hạ quyết tâm muốn đi tìm chết rồi đúng không, nực cười ta vừa từ Cương Bắc trở về, còn thật sự cho rằng hắn nguyện ý cùng ta đi tìm hai vị thiên tài dị bảo cuối cùng."
Liên Ấn Ca đã ở bên người Ân Thành Lan thật lâu, tuy rằng không có thông thấu được như Linh Giang, cũng coi như hiểu rõ một chút trong lòng, huống hồ Thập Cửu gia cũng đã từng chính miệng nói qua, hắn tìm kiếm thuốc giải chỉ là vì không để cho mình chết trước hoàng đế, mà chờ báo thù xong rồi, độc của hắn rốt cuộc có thể giải hay không, cũng không quan trọng.
Hơn mười năm ấy, Liên Ân Ca mặc dù không tới mức chấp niệm như Ân Thành Lan, nhưng cũng là toàn tâm toàn ý nhào vào cuộc báo thù, chưa từng nghĩ tới những ngày tháng sau khi báo thù, hắn nghe đôi câu vài lời suy nghĩ của Linh Giang, đột nhiên hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
– chẳng lẽ là Thập Cửu gia cảm thấy hai vị thuốc cuối cùng không tìm được, liền từ bỏ trị liệu, sợ tiểu tình nhân... Tình điểu thương tâm, bèn tìm cái cớ vứt bỏ người ra, tập trung chuyên chú hết sức báo thù, sau đó chờ chết?
Cả người hắn run lên, nhìn biểu tình cô đơn của Linh Giang, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, Thập Cửu gia nửa đời đều sống vì cừu hận, đã đủ đáng thương, còn phải vì cừu hận mà tìm chết, cả đời này chẳng phải uổng phí rồi.
Hắn nhìn Linh Giang, tuy rằng tiểu điện điểu này luôn là muốn ăn đòn, nhưng bây giờ nhìn lại thật sự rất thương tâm, cũng là thật sự ái mộ Thập Cửu đi.
Liên Ấn Ca do do dự dự, nhớ tới tính cách biệt nữu "Ta yêu ngươi ta muốn ngươi nhưng mà ta không nói" của Ân Thành Lan, không nắm chắc được mình rốt cuộc phải kiên trì không nói cho y tung tích của gia, trơ mắt nhìn đôi tình nhân cứ như vậy chia ly, hay là nên quạt gió thêm củi, thuận theo tính khí Thập Cửu gia, làm người đứng giữa ủng hộ, đem tiểu hoàng điểu đưa đến trước mặt "Ngoài miệng nói không cần trong lòng lại yêu ngươi muốn chết" Ân Thành Lan.
Linh Giang thấy hắn do dự, trong lòng hiểu phương pháp này hữu hiệu, còn thiếu chút gió là đủ rồi, trong mắt liền bốc lên hơi nước vẩy không rơi, khàn tiếng nói: "Ngươi đi hỏi hắn, nếu đã sớm tính toán từ bỏ, cần gì phải tới trêu chọc ta. Linh Giang tuy không phải là người trung liệt(*), cũng nguyện đến cuối cùng tuyệt không hối hận. Chuyện tới như vậy, đành đi trước một bước, xuống hoàng tuyền chờ hắn."
((*)Trung liệt: có tinh thần trọn lòng trung nghĩa, dám khảng khái hi sinh)
Nói xong hất tay của hắn ra, đi ra ngoài doanh trướng.
Liên Ấn Ca cả kinh, vội vàng xông ra ngoài, túm Linh Giang kéo trở về, đem mành trướng vung xuống, lòng còn sợ hãi nói: "Ngươi, ngươi muốn hỏi thì tự mình đi hỏi đi, ta không đi."
Linh Giang yên lặng nhìn hắn.
Liên Ấn Ca cắn răng, thở dài: "Ta chỉ là xem ở quan hệ không bình thường của ngươi với gia mới nói, nhớ kỹ, tuyệt đối không được tiết lộ tung tích gia, bằng không, mưu tính mười mấy năm qua của chúng ta sẽ đều là uổng phí."
Linh Giang nói: "Ta tình nguyện chết, cũng sẽ không hại hắn."
Liên Ấn Ca gật gật đầu, ghé sát lỗ tai, nói một địa danh.
Trước khi đi, Liên Ấn Ca nhìn tiểu lông vàng bay lên trời, cả người lóe lên ánh sáng từ ái: "Ngươi cần phải khuyên nhủ gia, chuyện gì cũng có thể thong thả, chỉ có giải độc là không được."
Tiểu hoàng điểu vỗ vỗ đầu vai hắn, nghiêm mặt nói: "Được, ta sẽ chuyển cáo phu nhân ta."
Nói xong, đập cánh biến mất trong bầu trời đêm.
Gió biển thổi phất nơi xa xa ngoài khơi, huyết tinh cùng dữ dội mấy ngày trước rất mau liền bị biển rộng ào ào cuốn đi, tựa như dòng sông lịch sử cuồn cuộn mà trôi, bất luận là người kinh hồng tuyệt diễm cỡ nào cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, cuộc đời ngắn ngủi như tia sáng chợt qua, cho dù từng trùy tâm đẫm máu, cũng mong có một ngày có thể đoàn tụ sum vầy.
Liên Ấn Ca xoa xoa cằm, ý vị thâm tường nói: "Phu nhân sao..."
Ấn theo địa chỉ Liên Ấn Ca nói, ba ngày sau, Linh Giang hạ xuống một ngôi chùa non xanh nước biếc của Lê Châu, lúc này bên ngoài thỉnh thoảng hạ vài bông tuyết nhỏ, mà trong núi lại là xanh biếc mông lung, tùng bách trên khắp dải núi đồi hòa lẫn với tuyết trắng, hợp thành một bức tranh sơn thủy tươi mới tự do.
Mà ngôi chùa miếu thấp thoáng giữa tùng xanh và tuyết trắng kia, từ xa xa nhìn lại, thật giống như trên trần thế chỉ còn sót lại một nóc nhà ngói đỏ mái cong, hàm súc mà ôn nhu nhìn nhân gian.
Tuyết nhỏ dồn dập bay.
Linh Giang lặng lẽ rơi xuống chuông đồng lớn trong chùa cổ, một vuốt đứng ở trên đỉnh chuông, một cái vuốt khác nắm một cái lá thông nhấc lên trên đầu, tư thế tiêu sái... Chải đầu.
Thật sự rất chú trọng dung nhan dáng vẻ.
"Để ta, đường đi trơn trượt, sư phụ về nghỉ ngơi đi thôi." Bỗng nhiên có người đi ra khỏi Phật đường, trong tay cầm theo cái chổi, người được nói chuyện chính là một lão tăng lớn tuổi.
Lão tăng gương mặt hiền từ, dưới môi là một bộ râu trắng tiên phong đạo cốt, chắp tay niệm một câu Phật hiệu: "Vô Trần, ngươi ngộ tính cực cao, vi sư vốn không nên nhiều lời, nhưng vi sư biết ngươi cùng trần thế còn có duyên phận, không có cách nào chân chính bỏ qua, nếu có một ngày ngươi ở không được vị trí của ngươi, làm không được việc của ngươi, hãy nhớ "Con người không có thiện và ác, thiện ác ở chính trong tim ngươi", ngươi bản tính sạch sẽ, có một số việc trái lại không cần phải chú ý."
Người nọ là một tăng nhân thiếu niên thực trẻ tuổi, ước chừng mười bốn mười lăm, giọng nói còn xen lẫn khàn khàn giữa thành thục cùng ngây ngô, hắn cung kính khom người hướng lão tăng vái một vái: "Đồ nhi nhớ kỹ."
Lão tăng nói: "Đi thôi." Xoay người đi vào trong đại điện Phật đường.
Người nọ đi về hướng trong viện, thời điểm Linh Giang nhìn rõ khuôn mặt liền sững sờ.
Thiếu niên này thế nào lại quen mặt như vậy, y thế nhưng dường như từng thấy qua nơi nào.
Linh Giang đứng ở đỉnh chuông đồng đem thiếu niên quét tuyết nhìn kỹ một lần, lại cảm thấy người này y không có khả năng từng gặp qua, trí nhớ y không kém, thậm chí còn rất tốt, huống hồ thiếu niên này có khí chất đặc thù, cho dù gặp thoáng qua, Linh Giang hẳn cũng sẽ nhớ kỹ, như thế mà nói, y xem ra đã thấy người nào tương tự hắn.
Linh Giang cụp mắt ngẫm nghĩ, một cái móng vuốt chầm chậm chải lông ngốc trên đầu, khóe mắt bỗng nhiên chợt lóe một ánh bạc, là vòng chân của y, Linh Giang ngẩn ra, khiếp sợ ngẩng đầu lên, đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Y đã nhớ ra, là Thập Cửu.