Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tống Duệ mở tư liệu quân nhân xuất ngũ ra, đối chiếu với nhật ký của tướng quân, căn cứ vào tình hình trong gia đình mà lấy tiền, xong một người thì vẽ gạch chéo lên đó.
Công việc này cũng không dễ dàng, nhưng so với xử lý văn kiện hắn làm ngày thường thì vẫn như muối bỏ biển.
Nếu như hắn muốn lười biếng thì đã lấy kính mắt xuống, nâng cao hiệu suất.
Suy nghĩ đến chuyện tướng quân sẽ phát hiện không tìm thấy nhật ký, cho nên hắn nhanh tay nhanh chân hơn, lấy mắt kính xuống, dùng kiểu năng lực quan sát đặc biệt kia.
“Mi tên Tống Duệ.”
“Tính cách hướng nội ôn hòa.”
“Dưới mắt kính của mi đang cất giấu một ác ma.”
“Không được nhìn lén, hắn rất nguy hiểm.”
Mình mượn dùng một tí vậy.
Tống Duệ mở mắt ra, đầu óc trong nháy mắt vận chuyển cực nhanh, vòi nước trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nước tí tách tí tách, tiếng kẽo kẹt của chiếc tủ trong phòng bếp bị gió thổi qua, thảm len trong góc phòng chầm chậm tuột sợi. Trên nóc nhà, hai con mèo bị thương rúc vào nhau. Trong công viên dưới lầu phát một bài hát lạc hậu, một đám cụ già lắc mông múa may trong quảng trường.
Những người bạn nhỏ chạy trên sân bóng, mồ hôi chảy ra, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt có loại cảm giác chói mắt.
Rõ ràng là ở nơi rất xa, thế nhưng tất cả những thứ này lại trình chiếu rõ ràng trong đầu hắn, như thể hắn nhìn thấy tận mắt, ngoại trừ bề ngoài, còn có cả tâm lý.
“Đáng ghét, ông già ở phía trước đụng vào mình suốt.”
“Mau chuyền bóng cho tao. Mẹ kiếp, chuyền ngay cho cậu ta.”
“Con người là đồ giả dối, dùng thức ăn lừa chúng ta, sau đó lấy cục đá đánh chúng ta.”
Cũng bởi thế, hắn mới không thích loại năng lực này, biết được suy nghĩ trong lòng người khác là chuyện rất đau khổ, nhất là những người có quan hệ tốt với hắn, quay đầu lại là đã thành một khuôn mặt khác.
Hắc ám có thể chỉ ra hết.
Thế nhưng không thể không nói loại dị năng này có thể tránh được rất nhiều chuyện. Hắn cũng dựa vào loại năng lực này mà thuận buồm xuôi gió trên thương trường, liếc mắt là nhìn thấu suy nghĩ của người khác.
Đặc biệt là lúc cạnh tranh, biết được giá người khác thấp hơn, tự mình cũng có chừng mực.
Tống Duệ sửa lại tư liệu một chút, đọc nhanh như gió, toàn bộ đều nhớ ở trong đầu. Như vậy mỗi lần hắn muốn xem tư liệu chỉ cần nghĩ thoáng qua là biết, hiệu suất cũng tăng lên rất nhiều.
Dễ như ăn cháo đối chiếu xong tư liệu, nhân tiện chuyển khoản luôn, không mất nhiều thời gian đã xử lý sạch sẽ toàn bộ số nợ, lại còn góp một khoản tiền cho phòng thí nghiệm.
Tống Duệ nhìn thời gian, lúc này hẳn là tướng quân đã chú ý đến rồi, không thấy cuốn sổ, nói không chừng đã quay lại tìm.
Với tính tình xấu hổ đó của tướng quân, cho dù có đến chắc chắn cũng không hiện ra, thôi thì tạo không gian cho anh vậy.
Tống Duệ gọi điện thoại hỏi đạo diễn, bây giờ đi trả kịch bản cho đoàn phim được không?
Đạo diễn vốn muốn cho hắn nghỉ ngơi, nhưng mà hắn cứ khăng khăng muốn đến.
Tống Duệ mang kịch bản đến, gọi tài xế, dọc đường vừa xem vừa nghĩ lung tung.
Chắc tướng quân đã cầm quyển sổ rồi, không biết có thấy câu hắn viết không.
Trên thực tế tướng quân đã quay lại được một lúc rồi, nhìn tất cả những chuyện Tống Duệ làm vào trong mắt, nhưng anh lựa chọn im lặng, chờ hắn đi rồi mới đi ra từ dưới giường.
Cầm quyển nhật ký nọ, kế tiếp là Nhị Bạch. Bởi vì Nhị Bạch quá ồn cho nên bị hắn bỏ ở nhà.
Tướng quân tìm một chỗ yên tĩnh, mở nhật ký ra lật qua lật lại, rất dễ dàng tìm thấy bút ký Tống Duệ để lại.
“Từ nay về sau tôi sẽ là chủ nợ của anh, phải đối xử với tôi tốt hơn đấy.” Không phải đánh gãy hai chân + nhốt vào căn phòng nhỏ = chết cũng phải ở bên nhau.
Tướng quân tiếp tục nhìn xuống.
“Nhân tiện hỏi nhỏ, chữ tướng quân xấu như thế, tự đọc có hiểu không?”
“…” ▼-▼
Sự thật chứng minh có lúc tướng quân tự mình đọc cũng chả hiểu, cơ mà không sao cả, anh chỉ cần hiểu sơ sơ là được rồi. Dù gì cũng là tự mình viết, cho dù trí nhớ không tốt thì cũng có ấn tượng, hồi tưởng lại một chút là ổn rồi.
Nói đến chuyện này tướng quân đột nhiên nhớ tới một chuyện. Cực kỳ lâu trước đây, một phần bản thảo mật anh viết bị lộ, kẻ địch bỏ ra ba ngày ba đêm mới phá giải hết được, thành công kéo dài thời gian của bọn họ.
Cũng bắt đầu từ khi đó, anh rốt cuộc cũng không còn ghét bỏ chữ viết của mình nữa. Nhưng mà xem ra sau này anh phải luyện chữ mới được.
“Cảm ơn.” Tướng quân khép cuốn sổ lại, nhỏ giọng nói.
Anh cũng không chỉ cảm ơn cho bản thân, cũng là thay những người được Tống Duệ giúp đỡ, đương nhiên cũng có Nhị Bạch.
Tuy rằng Nhị Bạch không thích hắn lắm, tựa như có ám ảnh gì đó trong lòng, nhưng đó cũng là ý tốt của Tống Duệ mà thôi.
“Không cần cảm ơn.” Dường như Tống Duệ cảm ứng được tình huống ở bên này, giật giật môi, không tiếng động nói chuyện.
Bác tài là tay lái lụa, rất nhanh đã tới đoàn làm phim. Bởi vì ngày hôm nay có một đợt thú tấn công, đoàn phim sợ ảnh hưởng đến diễn viên, cho nên buổi sáng không khởi quay, buổi chiều mới chính thức bắt đầu.
Đương nhiên Tống Duệ vẫn tới muộn, may là hắn đang bị bệnh, không những không có ai oán giận, mà còn rớt xuống cái danh chuyên nghiệp.
Cảnh quay ngày hôm nay là cuộc chiến tranh giành phúc lợi. Gần học viện có một chỗ tắm thuốc, nghe nói rất tốt cho thân thể, có thể luyện đan lại còn có thể trợ giúp đột phá tu vi.
Giáo viên trong học viện tranh nhau đến vỡ đầu, đều là vì muốn giành phúc lợi cho học sinh của mình. Nhưng mà tiêu chí chỉ có một trăm người, trong đó sáu mươi bị một tốp lớp hai lớp ba chiếm mất, sáu lớp còn lại là bốn mươi chỉ tiêu.
Quân Phi Dương là giáo viên chủ nhiệm lớp chín bét nhất trường, theo lý mà nói chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn còn lại của người khác, thế nhưng đó đâu phải là phong cách của hắn.
“Lớp tôi có sáu mươi người, ít nhất cũng phải cho tôi sáu mươi.” Mặc dù không có tình cảm với học sinh, thế nhưng với giọng điệu kia thì vẫn muốn tranh.
“Cái gì?” Các giáo viên khác giật nảy cả mình: “Lớp bét mà đòi sáu mươi?”
Quân Phi Dương không quan tâm nhiều như thế: “Lại đây kí sinh tử kế.”
Sinh tử khế là một khế ước thường dùng khi đấu võ, một khi kí xuống một trong hai người luận võ sẽ chết. Quân Phi Dương một mình đấu với hiệu trường, nếu hắn là Kim Đan kỳ thứ hai thì không ai dám nói thứ nhất.
“Thầy…” Quá bắt nạt người:”Cho thầy tối đa mười lăm người.”
“Tới đây kí sinh tử khế.” Quân Phi Dương đã sảng khoái ấn xong dấu tay của mình rồi.
“Nhiều nhất là ba mươi, không thể nhiều hơn.”
“Lại đây kí sinh tử khế.” Quân Phi Dương ngoắc ngoắc tay với hắn ta.
“Còn không biết đủ? Tiêu chuẩn của toàn học viện chỉ có một trăm thôi đấy.” Sói nhiều thịt ít, nhiều người hơn thì tắm thuốc không có hiệu quả: “Bốn mươi, hết đát rồi.”
“Có ký hay không?” Móc vũ khí ra.
Các thầy giáo chảy mồ hôi ròng ròng: “Sáu mươi thì sáu mươi, dẫu sao tắm thuốc cũng chẳng có tác dụng gì mấy.”
Quân Phi Dương rốt cuộc thỏa mãn, thu vũ khí về.
Một phân đoạn này Tống Duệ diễn bốn lần. Bởi vì hắn bị bệnh, cổ họng so với lúc thường khàn khàn hơn, khi nói lời thoại cũng không có tinh thần, đến lần thứ năm mới qua cửa, thế nhưng Tống Hân lại không qua.
Liên tục dây dưa bảy, tám lần đạo diễn cuối cùng mới kêu dừng.
Tống Duệ phát sốt còn chưa lành, lại còn đứng giữa trời, bắp chân đều đang phát run, cũng may hắn không phải người yếu đuối, còn có thể kiên trì được.
Sau đó bắt đầu các cảnh ngắn khác. Sau khi Quân Phi Dương trở về thì bắt đầu dằn vặt học sinh, dạy chúng ngự kiếm phi hành. Đoạn này cần thiết phải xoay lên, bay ở trên trời.
Tống Duệ chơi trò xoay lên này rất dễ dàng, thế nhưng không phải ai cũng được như hắn, để cả lớp cùng bay lên thì cũng tốn không ít thời gian. Vì đạt được hiệu quả phiêu dật, ở dưới còn có một chiếc quạt to đang thổi. Tất cả mọi người mặc rất ít, thời gian trong kịch bản dừng lại ở mùa xuân, cho nên mỗi người chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng.
Tống Duệ ấn tượng nhất là lúc đối diện với Tống Hân, ở phía dưới có một bánh xe quay tròn cực lớn, nhân viên công tác liều mạng kéo, hắn và Tống Hân ở phía trên, chỉ quay nửa người trên.
Đoạn này là Dương Tử Duyệt độc thoại, sau khi cậu sống lại thì coi Quân Phi Dương là đối thủ, tương lai muốn cùng hắn đứng trên một sợi dây.
Tống Hân biểu cảm không tốt, không tài nào diễn xuất tới cảm giác tuổi nhỏ mà già giặn. Đạo diễn thấy thế nên có hơi hối hận vì đã chọn cậu. Nhưng cậu ta là nghệ sĩ dưới trướng của bạn bè, ông không thể không chăm sóc.
“Cắt!” Ngay sau khi diễn một đoạn ngắn, đạo diễn săn sóc để hắn xuống dưới, “Tống Duệ qua, những người khác quay lại một lần nữa.”
Tống Duệ thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng hắn cũng biết đạo diễn cố gắng muốn cho hắn nghỉ ngơi một chút, dù sao hắn cũng có bệnh, không thể kiên trì được quá lâu.
Trợ lý đã chuẩn bị xong nước nóng và chăn, Tống Duệ bọc thành quả bóng, vùi ở trong ghế sôpha.
Bởi vì có lúc phải quay ngoại cảnh, đoàn làm phim chuẩn bị nhà xe cho hắn, cung cấp đãi ngộ tốt nhất, quay xong là có thể vào trong nhà xe nghỉ ngơi.
Nước nóng của trợ lý rất tác dụng, ôm trong tay có thể ấm áp, hắn dán mặt lên đó, làn da trắng trẻo nhất thời đỏ một mảng lớn.
Nước khá là nóng, tay Tống Duệ tỏa ra từng đợt khí lạnh, nước trong bình rốt cuộc cũng nguội hơn, duy trì trạng thái hơi ấm.
Bên ngoài gió to thổi mạnh, diễn viên vẫn đang đóng phim, từ trưa diễn cho tới tối, buổi tối của mùa đông tối cực kỳ nhanh. Hiệu quả của ngày hôm nay không được tốt lắm, chỉ quay được có hai, ba đoạn ngắn.
Đạo diễn hút một điếu thuốc, cuối cùng cũng không tức giận, kêu gọi mọi người cùng nhau uống một ly, thay đổi tâm trạng.
Tống Duệ vốn không muốn đi, song lại bị đạo diễn kéo khăn quàng cổ lôi đi.
Đạo diễn rất thân với hắn, tuy rằng Tống Duệ không thích nói chuyện lắm, nhưng mà lại có thực lực, cho nên đạo diễn yêu thích hắn, luôn muốn kéo hắn làm bạn bè, cả ngày giới thiệu với hắn kịch bản mình thấy có khả quan để hắn đầu tư tiền, làm diễn viên chính gì gì đó.
Tống Duệ không hứng thú với chuyện này, nhưng không thể không nói đạo diễn rất hiểu hắn, chọn nhân vật đều rất hợp với hắn. Có khi hắn tự thấy làm không được, thế nhưng đạo diễn lại rất tin tưởng hắn, nhất định muốn hắn diễn.
Tính cánh đạo diễn không tốt, tuy rằng bình thường quan hệ cũng không tồi, thế nhưng đến khi vào phim trường thì tựa như biến thành người khác, diễn không tốt thì chỉ chỉ chỏ chỏ hắn, là một ông chú rất nghiêm túc. Tống Duệ cũng không ghét.
“Cậu không cần uống, nhìn là được rồi” Đạo diễn cũng biết hắn phát sốt:”Giới thiệu cho cậu một người.”
“Ai?” Thần thần bí bí, Tống Duệ cũng nổi lên chút hứng thú.
“Đến đi rồi cậu sẽ biết.”
“Như vậy à.” Tống Duệ nhíu nhíu mày: “Không có hứng thú.”
Hắn đang muốn trở về, đạo diễn lại túm khăn quàng cổ của hắn: “Rất quan trọng.” Đạo diễn thần thần bí bí đến gần, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Liên quan đến triển vọng sau này của bộ phim.”
“Triển vọng?” Tống Duệ nhíu nhíu mày, “Ông muốn thay người?”
Không trách hắn nghĩ như vậy, bộ phim này có ông trùm giới giải trí đầu tư, đạo diễn cũng là đẳng cấp nhất, sân bãi đạo cụ gì cũng đã chuẩn bị xong từ lâu. Lúc này đột nhiên đề cập đến triển vọng, có vẻ như là do diễn viên có vấn đề.
Dù sao hiện tại vấn đề duy nhất ảnh hưởng đến tiến độ của bộ phim chính là kỹ năng diễn xuất của diễn viên.
Đạo diễn giật nảy cả mình: “Ai nói cho cậu biết?”
“Tôi đoán.” Bây giờ xem ra là đúng rồi.
“Mịa nó.” Đạo diễn cũng sửng sốt: “Sao cậu thông minh thế chứ?”
Hắn còn đang muốn giữ thần bí đây.
“Tôi chỉ liệt kê các vấn đề ra suy nghĩ một chút là biết thôi.” Đây là việc hắn am hiểu nhất. Hắn chưa bao giờ đoán đúng đối phương nghĩ gì, hắn chỉ liệt kê được tất cả đường lui sau này của đối phương ra mà thôi.
“Được rồi.” Đạo diễn nhún nhún vai: “Cậu đoán đúng rồi.” Ông liền bỏ thêm một câu: “Chắc chắn cậu không đoán ra được tôi muốn đổi người nào đâu?”
“Tôi.” Hai tay Tống Duệ ôm ngực: “Hoặc là Tống Hân.”
Chỉ có ngôi sao điện ảnh mới có thể ảnh hưởng đến hướng đi của một bộ phim.
Đạo diễn che mặt: “Lại bị cậu đoán được.”
Chuyện này mà cần phải đoán sao? Động động đầu ngón chân thôi là biết rồi. Đa số đoàn phim sẽ không đổi diễn viên chính, bởi vì ngôi sao điện ảnh đều là diễn chính, bản thân có rất nhiều người hâm mộ, nếu như thay đổi thì người hâm mộ có chấp nhận không?
Thêm một nguyên nhân nữa, phí bồi thường vi phạm hợp đồng. Đổi với diễn viên chính thì tương đương với sai hợp đồng, hủy hợp đồng thì phải bồi thường, có khi còn kiện cả đoàn làm phim ra tòa, thông thường là khoảng mười triệu.
Nhưng mà nếu đó là ngôi sao lớn. Với cả bạn đã từng kiện một đoàn phim rồi, sau này còn có đoàn phim khác dám tìm bạn nữa sao?
Chuyện này đều ảnh hưởng đến uy tín của hai bên, thường thường đều là lén lút giải quyết.
Trái lại, Tống Duệ muốn nhìn diễn viên được đạo diễn thổi phồng là ai, đáng giá đến mức bỏ ra phí bồi thường hợp đồng lớn để lôi kéo.
“Là một người mới rất tiềm năng, biểu cảm khi diễn rất tốt.” Đạo diễn khen không dứt miệng.
“Phải vậy không?” Tống Duệ càng ngày càng hiếu kỳ: “Đã từng đóng phim rồi à?”
“Bởi vì không có người chống lưng, trước đây chỉ diễn nhân vật phản diện.” Bởi vì diễn phản diện quá tốt mà bị mắng gần chết.
Những bình luận trên internet liên quan đến cậu chàng đều là mắng cha chửi mẹ, cái gì mà ế là đáng đời, vai nữ chính không thích hắn nè, yêu cầu đạo diễn gì gì đó thay người nè, làm cho đạo diễn bộ phim nọ chịu không nổi áp lực mà thay người.
Vì vậy đạo diễn vội vàng lôi kéo người qua: “Tôi cảm thấy cậu ấy rất phù hợp, là diễn viên có thực lực.”
“Tôi tò mò, cậu ta diễn vai gì vậy?” Tống Duệ dở khóc dở cười, có thể làm cho nhiều người ghét như vậy thì cũng là một loại tài năng.
“Bề ngoài là một quý công tử, nhưng lại rất đáng ghét, giết cả nhà nam chính, còn suýt nữa hãm hiếp nữ chính mà thôi. Tôi cảm thấy cậu ta diễn rất hay.”
Bề ngoài là một quý công tử, nhưng lại rất đáng ghét?
Tống Duệ thấp thoáng nhìn thấy bản thân mình.
“Tôi không có nhận xét gì.” Còn chưa nhìn thấy người, kết luận vào lúc này thì còn quá sớm.
Hơn nữa đạo diễn lúc này muốn kéo hắn xuống nước, có vẻ là muốn lôi hắn vào, nhất là Tống Hân. Nếu như người bị thay là Tống Hân, với trí thông minh của cậu ta thì khẳng định sẽ cho là hắn làm.
Đau đầu.
Thật ra hắn cũng không ghét Tống Hân, tuy rằng cậu ta hại hắn sống lại một lần nữa, nhưng dù sao cũng là có lòng tốt. Tất nhiên nếu chỉ một lần thì không sao, lần nào cũng như vậy thì sẽ khiến người khác thấy ghét.
Cậu trai chưa trưởng thành, lại còn lấy mình làm trung tâm vũ trụ.
Tống Duệ lắc đầu một cái, trong lòng đã có đáp án.
Hắn không phải người do dự thiếu quyết đoán, đúng là Tống Duệ rất vướng víu. Từ sau khi xảy ra chuyện kia, lúc họ ở chung với nhau đều rất bối rối. (lần aka công đánh ghen ý Xem ảnh 1))
Đạo diễn thay người là chuyện tốt với tất cả mọi người, nhất là khi bộ phim vừa mới quay.
Tiền đã có nhà đầu tư chi ra nổi, coi như không nổi thì còn có hắn, e rằng đạo diễn nhìn trúng điểm mấu chốt trong mối quan hệ này, cho nên mới kéo hắn đến.
Tống Duệ quấn khăn quàng cổ bị kéo xuống một lần nữa, ngồi chung xe với đạo diễn, đến trước cổng một quán rượu thì dừng lại, Họ đã đặt một *lô riêng ở tầng lầu, cả trong lẫn ngoài, bọn họ nói chuyện ở bên trong, những người khác tha hồ vui chơi ở bên ngoài.
*包厢 ghế lô: một gian phòng có vài chỗ ngồi.
Đạo diễn là một tay lõi đời, tuy rằng rất hài lòng người mới, thế nhưng biểu cảm vẫn không mặn không nhạt, cũng không chủ động đến gần, đa số biểu hiện đều là công thức hóa, khiến cho người khác có cảm giác rất nghiêm túc, đã thế còn mặc một bộ đồ Tây.
Phải biết rằng ông chú này ngày nào cũng mang mỗi một đôi dép lê đi tới đi lui ở đoàn làm phim, Tống Duệ cũng không nhìn nổi.
Thật bất ngờ, người mới này khuôn mặt thanh tú, áo sơ mi trắng tinh, vóc người cao gầy, thoạt nhìn như sinh viên vừa mới ra trường, mang theo nụ cười ngại ngùng.
Thành thật mà nói Tống Duệ có hơi thất vọng. Người như vậy căn bản là không nhìn thấy chút khí thế nào, không thể diễn ra loại cảm giác đó.
Đạo diễn vứt kịch bản tới: “Cậu tự chọn một đoạn ngắn, vai nào cũng được, diễn một đoạn.”
Thông thường như thế này được gọi là casting, nhưng mà trong lòng đạo diễn rất nắm chắc, chỉ lướt qua thôi.
Người mới tùy ý lật qua lật lại, chọn một đoạn ngắn, nhân vật là Dương Tử Duyệt, đối thủ là Quân Phi Dương.
Nội dung đoạn này là Quân Phi Dương khi còn bé. Khi ấy, hắn vẫn chưa phải là Thiếu tông chủ Ma giới, ông già của hắn cưới 108 bà vợ, hắn là con trai thứ 203, nếu muốn nổi bật trong đám con trai đông đúc đó, thì chỉ có thể tàn nhẫn với bản thân.
Ma giới có một quy củ, phàm là có thể xông biển lửa, vượt qua mưa tên, chịu được kịch độc thì mới có thể trở thành Thiếu tông chủ tương lai.
Không có ai làm được, chỉ có hắn làm được.
Hắn tàn nhẫn với người khác, đối với mình càng ác hơn!
Trong một lần Dương Tử Duyệt bị mất dấu, trong lúc vô tình thì phát hiện ra hắn lưu lại một đạo ngân, có thể thông qua đạo ngân để hiểu được ý nghĩ trong lòng của hắn.
“Thật cô độc, đến bao giờ mới có người đánh tay ngang với mình.” Không sai, bởi vì thiên phú của Quân Phi Dương quá cao, bản thân lại tu luyện cuồng ma, hầu như ít có nguời ngăn cản được hắn.
Lúc này người mới đứng dậy: “Quân Phi Dương, anh chờ đi, tôi sẽ làm đối thủ của anh!”
Lúc cậu nói câu này, tâm trạng vừa kích động, vừa có mong đợi, cũng có chấp nhất, càng nhiều hơn là tự tin. Trong lòng đã sớm có dự định.
Biểu hiện cảm xúc ngay lúc đó của Dương Tử Duyệt vô cùng tinh tế, quả nhiên không hổ là người mà đạo diễn coi trọng, tiềm năng vô hạn.
Mình nhìn sai rồi.
Người mới thả kịch bản xuống, khí thế phút chốc biến mất, khôi phục lại dáng vẻ bất cần như trước, diễn xuất từ trong xương.
Tống Duệ cũng rất hài lòng về cậu ta, mặc dù chỉ là một đoạn, nhưng thực lực là chẳng cần nghi ngờ.
“Được lắm, tôi phải đi rồi.” Mục đích của ngày hôm nay đã xong, hắn lại không thể uống rượu, ở lại chỗ này cũng là trói buộc: “Mấy người chơi đi.”
“Sao đi sớm vậy?” Đạo diễn giữ hắn lại.
“Không có cách nào” Tống Duệ nhún nhún vai: “Ông cũng biết đấy, bây giờ tôi không chỉ có một mình.”
Đây là cái cớ rất tốt, đạo diễn tỏ vẻ đã hiểu.
Tống Duệ nhếch môi, quay người rời đi.
Bởi vì đạo diễn gọi gấp quá, hắn vẫn chưa tháo phụ kiện ra, đi thẳng vào phòng vệ sinh trong quán rượu luôn.
Thành thật mà nói thì làm diễn viên cũng không dễ dàng gì, mỗi ngày trẻ một lớp phấn, da dẻ cũng trở nên xấu đi. Cũng không biết lúc trước mình chạm phải cái gì, vậy mà lại chọn cái nghề này.
Có lẽ là có ai đã từng nói một câu gì đó với hắn, thêm một kỹ năng, sau này sẽ ít phải nhờ vả.
Tống Duệ lau khô nước trên tay, soi gương lấy kính sát tròng. Lúc đóng phim để cho tiện hắn luôn mang kính áp trong, dù sao lúc đóng phim cũng không thể nào đeo kính được, lỡ như không khống chế được thì sao?
Mới vừa xong một bên, Tống Duệ đột nhiên giật mình. Trong gương ngoài hắn ra, còn có một người đang đứng.
Sơ mi in hoa văn, âu phục màu hồng phấn, mái tóc màu vàng. Là Tống Hân.
“Cậu tới làm gì?” Tống Duệ lấy ra một kính áp tròng khác.
“Tôi nghe thấy hết rồi.” sắc mặt Tống Hân không tốt lắm: “Anh ghét tôi đến thế sao, nhất định phải đổi tôi?”
Tống Duệ nhíu nhíu mày: “Cậu hiểu lầm rồi, tuy tôi không thích cậu thật, thế nhưng còn chưa đến mức phải đổi cậu.”
“Rõ ràng chính là anh!”
Bịch!
Tống Hân đá một phát vào thùng rác, phát ra tiếng vang rầm rầm: “Đồ giả tạo!”
Tống Duệ vẫn không nhanh không chậm lấy kính sát tròng ra: “Cậu muốn nghĩ như vậy tôi cũng không có ý kiến.”
“Rốt cuộc tôi có chỗ nào không tốt?” Tống Hân hoàn toàn không nghe lọt những lời khác, “Không phải chỉ là có một bàn tay thôi sao? Anh coi mình là vàng chắc!”
Cộp!
Tống Duệ đóng lại hộp kính sát tròng, bỏ vào trong không gian.
“Anh nói đi!” Tống Hân không tha thứ, đột nhiên xông lại tóm chặt cổ tay hắn: “Không phải anh lợi hại nhất sao? Một tay che trời trong đoàn làm phim, làm cho đạo diễn đổi tôi.”
“Không sai.” Tống Duệ vậy mà lại thừa nhận: “Là tôi đổi cậu, thì sao?”
“Quả nhiên là anh, đồ khốn!” tâm trạng Tống Hân kích động, giơ tay tát một cái.
Nhưng mà cũng không thành công, nửa đường bị Tống Duệ chặn lại, dùng sức gập lại, phát ra một tiếng răng rắc, cả cánh tay đều rũ xuống.
Tống Hân kêu thảm một tiếng, càng chửi to hơn.
Mỗi lần cậu ta chửi một câu, Tống Duệ liền đánh cậu ta một cái tát, rất nhanh hai bên mặt đều sưng lên.
“Cho dù là tôi làm, cậu cũng chỉ có thể kêu gào như con chó.” Tống Duệ khinh bỉ liếc cậu ta một cái: “Đồ vô dụng!”
Nếu cũng thừa nhận rồi, dứt khoát hoặc là không làm: “Từ giờ trở đi, chỗ nào có tôi thì không có cậu, tự mình cút đi!”
Hai mắt Tống Hân đỏ ngầu, lồng ngực kịch liệt thở dốc, trên người chậm rãi xảy ra biến hóa, từ một con người biến thành con chuột túi toàn thân đầy lông màu vàng, khuôn mặt dữ tợn, ra vẻ đe dọa, trên người đầy cơ bắp, làm quần áo rách toạt.
Không thể không nói dáng vẻ này rất có sức rung động, nếu như là giống cái bình thường thì đã sớm sợ đến đơ người, nhưng Tống Duệ không phải là giống cái bình thường. Hắn là dị năng giả, hơn nữa lại đang không có đeo kính, toàn bộ động tác của Tống Hân đều trở nên chậm chạp hơn gấp nhiều lần trong mắt hắn.
“Quá yếu!”
Trong phòng vệ sinh rò rỉ nước, tí tí tách tách, giồng như nhạc cụ biểu diễn âm nhạc, đứt quãng. Một tia sáng trắng vụt qua, xuyên qua giọt nước, xẹt qua cơ thể, ‘ phịch’ một tiếng ghim vào trên gương trong phòng vệ sinh.
Răng rắc!
Trên gương đầy vết nứt, hàn khí nhanh chóng khuếch tán, ‘rắc’ một tiếng cái gương nổ tung.
Chân Tống Hân mềm nhũn, cả người quỳ xuống tại chỗ, động mạch cổ đầm đìa máu tươi, rất chi là dọa người.
Tống Duệ liếc hắn một cái: “Ngày mai tự mình hủy hợp đồng với đoàn phim, phải nói là từ phía của cậu, hiểu chưa?”
Máu của Tống Hân dính lên người hắn, ngoại trừ trên tay, trên áo khoác cũng có một ít. Tống Duệ cởi áo khoác ra, giội nước lạnh lên, cuối cùng nổi giận, kéo hết xuống.
“Bẩn muốn chết!”
Có loại cảm giác có rửa thế nào cũng không sạch, dứt khoát vứt vào trong thùng rác luôn.
Thùng rác có hai loại, một là có thể tái sử dụng, một là vứt luôn.
Tống Duệ cười cười: “Ngay cả rác rưởi còn phân loại, huống chi là con người.”
Đồng tử của Tống Hân quỳ trên mặt đất đột nhiên mở to, cuối cùng suy sụp nhắm lại, xương tay khẽ kêu lên tiếng ‘kẽo kẹt’.
Tống Duệ vẩy vẩy nước trên tay, quay người bỏ đi.
Gió vẫn thổi mạnh như thế, mang theo từng đợt lạnh lẽo, chỉ mặc một cái áo len Tống Duệ ôm chặt cánh tay, đi dọc theo đường phố.
Hắn vẫn không quên thân phận đặc biệt của mình, không thể đi ở nơi có nhiều người, cho nên quãng đường này hắn cố gắng đi vào trong hẻm nhỏ, đi lung tung cuối cùng bị lạc đường.
Tống Duệ cười khổ, lần đầu tiên trong đời bị thế này.
Cảm giác về phương hướng của hắn luôn rất tốt, trong lòng có mang theo bản đồ, đi đâu đều có điểm cuối, hôm nay ngược lại là bất ngờ.
Có lẽ là bị Tống Hân ảnh hưởng tới tâm trạng, tuy rằng đều là Tống, nhưng Tống Hân ngu hơn nhiều.
“Người như mình không cần thiết phải nói dối.” Tống Duệ lau mắt kính, mang vào.
Nếu như Tống Hân có thể hiểu được điểm ấy từ sớm, hiểu lầm gì đó cũng sẽ không có, đi tới hôm nay cũng là do cậu ta gieo gió gặt bão.
“Mình không làm gì sai?” Hắn có chút mê man: “Tại sao lại khổ sở?”
Đúng, khổ sở, trong lòng như thể bị dao đâm, truyền đến từng cơn đau đớn. Vốn dĩ có thể tránh thoát tất cả, nếu khi đó từ chối lời mời của đạo diễn, thì sẽ không có hiểu lầm này nọ rồi.
“Không, với trí thông minh đó của Tống Hân, cho dù mình không đến, cậu ta cũng sẽ nghĩ rằng là mình làm thôi.” Tống Duệ cong môi, cười quỷ dị: “Loại người như cậu ta không đáng cho mình khổ sở, nhìn một chút thôi là đã buồn nôn rồi.”
Đúng, *thanh giả tự thanh, hiểu lầm bản thân không sai, sai là ở hiểu lầm người khác.
*Thanh giả tự thanh 清者自清: ý nghĩa là tự bản chất của người ngay thẳng,trong sạch,thanh tao, cho dù bị nói xấu vu oan họ vẫn không thanh minh và rồi sự thật sẽ được phơi bày.
Bởi vì trong lòng che giấu hắc ám, cho nên hắn luôn nghĩ tất cả mọi người đều xấu xa, luôn dùng thế giới quan của bản thân để ràng buộc người khác.
“Ngu ngốc!” Tống Duệ đứng lại, ánh mắt kiên định: “Người như thế xách giày cho mình cũng không xứng.”
Trong gió rét sắc mặt của hắn tái nhợt, môi không có chút màu nào, thân hình gầy gò thoạt nhìn cũng lảo đà lảo đảo, tựa như lúc nào cũng sẽ ngã xuống.
Tống Duệ đi ra khỏi hẻm nhỏ, đầu ngón tay đông cứng ngắc.
“Trời lạnh như thế này?” Tại sao bên ngoài vẫn còn nhiều người như thế?
Hắn suy nghĩ cẩn thận một chút thì hiểu được, hôm nay là ngày đón xuân, mặc dù phiền phức nhưng vui mừng lại càng nhiều hơn.
Trên đường người bán hàng rong xếp thành hai hàng, người người qua lại bất định, xa xa bắn pháo hoa, vô cùng náo nhiệt.
Một giống cái soi mói khuôn mặt hắn, dường như có nghi hoặc, ngay sau đó như là đã đoán được thân phận của hắn.
Tống Duệ chen lấn, chạy vào trong đám người, lúc trở ra trên mặt đã mang theo mặt nạ hồ ly.
Cái mặt nạ này là mua chung với tướng quân, có thể nhìn thấy được ở trên đường cái, nhưng mà hắn đã cẩn thận đưa vào trong không gian, đưa tay vào là có thể chạm đến.
Lại nói, quần áo thì chưa từng mang theo dù chỉ một bộ, ấy vậy mà lại mang theo mặt nạ.
Không biết là nên nực cười hay là đáng thương.
Trên đường tuy rằng náo nhiệt, nhưng mà thực sự là quá ồn, làm cho hắn không yên tĩnh được. Tống Duệ rời xa đám người, tìm một công viên nhỏ, lau lau ghế công cộng ven đường rồi ngồi xuống.
Nơi này bởi vì gần nhà vệ sinh nên rất ít người, chỉ có thoang thoảng tiếng tình nhân dỗ ngon dỗ ngọt.
Tống Duệ ngồi phịch ở trên ghế, cánh tay rũ xuống, một giọt máu men theo làn da trắng trẻo rơi xuống, ‘bộp’ một tiếng rớt xuống đất.
Hắn dường như không hề có cảm giác gì, nhắm mắt lại, ngủ trên ghế một giấc.
Giấc ngủ này không quá an ổn, mơ về khi còn bé.
Khi đó năng lực của hắn chưa mạnh như thế này, chỉ khi tiếp xúc với người khác thì mới đọc được ý nghĩ trong lòng.
Sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn (bóp cổ Tống Thần) nhưng hắn vẫn chưa ý thức được mình khác với người thường, vẫn nhận sữa từ bảo mẫu đưa tới như thường, ngay phút giây tiếp xúc với ngón tay kia, hắn đọc được ý nghĩ của bảo mẫu mang vẻ mặt tươi cười.
“Nếu con trai mình cũng có gia thế như thế này. Thiếu gia gì chứ, ngay cả xách dép cho con mình cũng không xứng.”
Cả người Tống Duệ cứng đờ, bỗng đứng dậy, đổ chén sữa bò kia, mảnh vỡ thủy tinh vỡ vụn, sữa bò trắng như tuyết chảy xung quanh.
Bảo mẫu sợ hết hồn, nhanh chóng quá tới kiểm tra thân thể của hắn: “Thiếu gia có bị thương không?”
Thiếu gia quả nhiên là ‘thiếu gia’ khó hầu hạ như nhau.
Tống Duệ đột nhiên đẩy bà ta ra, “Cút!”
Bảo mẫu không hiểu gì cả, vẻ mặt kinh ngạc.
Bắt đầu từ lúc đó, tính tình Tống Duệ càng ngày càng quái lạ, hắn càng khó chiều, càng xảo quyệt hơn, quả thực hệt như ông trời con.
Người khác đều nói hắn bị chiều hư, tính tình đại thiếu gia, còn nói hắn bị bệnh thần kinh di truyền của Tống gia rồi, trốn tránh hắn khắp nơi, thế nhưng ngoài mặt vẫn là phải cung cung kính kính gọi một tiếng thiếu gia. Vai vế của hắn lại lớn, có người lớn tuổi hơn hắn nhiều cũng phải gọi hắn một tiếng chú nhỏ.
Có loại người, khi bạn coi thường, khinh bỉ hắn, hắn sẽ hận bạn tận xương. Khi bạn hơi hơi đối xử tốt với hắn một chút, hắn liền giống như chó ngậm xương, tí ta tí tởn đuổi theo.
Trong lòng vừa kính vừa sợ với hắn, nhưng lại chửi bới hắn.
Người đầu tiên phát hiện có gì đó khác thường là cha hắn, người đàn ông này đã thức tỉnh năng lực từ lâu, nhưng vẫn luôn yên lặng ẩn nhẫn. Khi đó Tống Duệ còn nhỏ, căn bản không hiểu chữ ‘ Nhẫn’ viết như thế nào.
Cha hắn nói cho hắn biết, “Lòng lớn bao nhiêu, trời lớn bấy nhiêu, dung nạp trăm sông mới có thể có được bầu trời của mình, không nên để cho người khác cảm thấy Tống gia chúng ta đều là bệnh thần kinh.”
Khi đó hắn nghĩ không ra, cho rằng người khác làm hắn đau một, hắn phải làm cho người khác đau một trăm, hoàn toàn là bệnh thần kinh.
Chẳng qua trước đây không chú ý, bây giờ mới đột nhiên phát hiện, năng lực như thế dĩ nhiên sẽ mạnh hơn gấp trăm lần theo tuổi tác.
Tình cờ dùng một xíu là đã có thể khống chế được xu thế, cho nên thay vì nói hắn khổ sở vì Tống Hân, không bằng nói là hắn khổ sở vì chính mình. Cứ tiếp tục thế này thì hắn sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này mất.
Ai!
Tống Duệ thở dài, xoa xoa mắt mới phát hiện vết máu khô trên tay, dùng khăn ướt hơi lau một chút, không tìm được chỗ bị thương, bởi vì vết thương kiểu này chẳng mấy chốc sẽ lành lại.
Đây cũng là lý do vì sao mỗi lần đi vào trạng thái kia đều có loại cảm giác vô địch thiên hạ. Bởi vì có muốn bị thương thì cũng khó.
Đêm đã khuya, tới lúc làm cho Tống Hân xong đời.
Tống Duệ mở quang não ra, vừa định gọi điện thoại cho trợ lý, tướng quân đột nhiên gọi điện tới.
Hắn nhận, màn hình toàn tức lập tức chiếu lên giữa không, dường như tướng quân ở dưới lầu nhà hắn, dưới ánh đèn đường nên không thấy rõ mặt lắm.
“Sao thế?” Tướng quân không nói lời nào, hắn đành phải hỏi trước.
“Em không ở nhà à?”
“Ừm.” Tống Duệ nhìn chung quanh, “Không biết là đang ở trong công viên nhỏ nào nữa.”
“Mở định vị của em ra.” Tướng quân cau mày, “Tôi đi tìm em.”
“Ừm.” Tống Duệ không từ chối, “Nhớ mang theo một bộ quần áo, lạnh quá.”
Không nên làm cứng, bị tội chính là mình.
Song nếu trở lại một lần nữa hắn vẫn sẽ vứt quần áo đi, bị dính máu Tống Hân là đã dơ rồi.
Cái tên không biết điều này, chỉ một chút sai lầm nhỏ thôi là đã biến thành kẻ thù không đội trời chung, làm việc cũng không mang não, lúc muốn lấy lòng hắn thì nịnh nọt, không được thì chửi rủa, làm gì có chuyện ngon ăn như thế.
Tống Duệ ngẫm lại vẫn chưa hết giận, còn muốn làm căng hơn, cơ mà bây giờ cân nhắc đến chuyện không phải chỉ còn một mình nữa, hay là thôi đi.
Hơn nữa coi như hắn không tìm Tống Hân gây chuyện, Tống Hân cũng tới tìm hắn, sau khi bị sỉ nhục như vậy, là người ai cũng không tài nào bỏ qua.
Tống Duệ nhìn thời gian, chưa gì đã mười một giờ, đối với người sinh hoạt có quy luật như hắn mà nói, giờ mà chưa ngủ thì bằng với chuyện có nếp nhăn.
Về nhà phải đắp mặt nạ dưỡng da bổ sung nước mới được. (Làm đẹp đồ :”>)
Chờ đợi là dày vò, Tống Duệ vô cùng kiên nhẫn, mở game ra chơi, lúc chơi đến trận thứ ba thì có một bộ quần áo che ở trên vai hắn.
Tướng quân vòng tới đối diện ghế, song song với hắn: “Tâm trạng không tốt?”
“Không có.” Tống Duệ không thừa nhận:”Phát sốt run chân, đi không nổi thôi.”
“Vậy à.” Tướng quân chủ động ngồi xổm người xuống: “Tôi cõng em.”
“Hả?” Tống Duệ dừng một chút, trước đây từng bảo tướng quân cõng một lần, tướng quân chết sống không chịu, không ngờ tới lần này thế mà lại chủ động, xem như là vui mừng bất ngờ.
“Vậy thì cám ơn tướng quân.” Hắn mặc quần áo vào, nằm nhoài trên lưng tướng quân.
Trước đây đã cảm thấy lưng tướng quân rất an toàn rồi, không ngờ rằng nhiều năm như vậy mà vẫn như cũ, không thay đổi tí nào.
Mang theo mùi thơm nhàn nhạt, hơi thở dốc, nhịp điệu bình tĩnh, bước chân bước đều đều, cơ thể vẫn gầy gò, nhưng rắn chắc hơn trước đây nhiều.
Hai tay Tống Duệ vòng quanh cổ tướng quân, đầu ngón tay bất cẩn chạm phải xương quai xanh của tướng quân, bởi vì quá cứng, hắn lại sờ mó một chút.
Cả khuôn mặt tướng quân đỏ lên, vẻ mặt cũng không tự nhiên, thân thể thoáng cứng ngắc.
“Đúng rồi.” Tống Duệ ghé vào lỗ tai hắn nói chuyện: “Sao chỉ có một mình anh, Nhị Bạch đâu?”
“Nhị Bạch đang ngủ.” thanh âm Tướng quân từ tính, “Tôi có đưa nó đến.”
“Ồ.” Tống Duệ như có điều suy nghĩ, “Cho nên tướng quân đến là vì đưa Nhị Bạch tới.”
“Ừm.” Tướng quân thừa nhận, nhưng lập tức phủ nhận: “Còn đến để cảm ơn em nữa.”
“Vì sao cảm ơn tôi?” Thật lòng sao?
Hắn đột nhiên muốn nghe tiếng lòng của tướng quân, có phải cũng giống những người kia không, ngoài mặt nhã nhặn, sau lưng xấu xí.
“Cám ơn em đã giúp những quân nhân kia.”
“Bọn họ à?” Tống Duệ lấy mắt kính xuống: “Con rối hình người anh cũng cần phải làm việc thiện, như vậy mới có thể sống lâu.”
Âm thanh tạp âm tứ phía truyền đến, có tiếng kêu vang của côn trùng không biết tên, tiếng mèo hoang kêu gào, tiếng con người cò kè mặc cả, chỉ không có của tướng quân.
Tướng quân là dị năng giả cấp bảy, thực lực mạnh mẽ, nhìn không thấu tâm tư của anh dường như cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng không thấu là đồng nghĩa với không biết, không biết mới là đáng sợ nhất.
“Ừm.” Tướng quân gật đầu.
Tống Duệ đeo mắt kính: “Ngoại trừ những chuyện đó còn có nguyên nhân khác không?”
Không biết tuy rằng đáng sợ, thế nhưng cũng có nghĩa là sẽ có bất ngờ.
“Không có.”
“Thật không có?”
“Ừm.” Tướng quân đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Thật ra là có.”
“Sao?”
“Ở trong túi của tôi.” Tướng quân đang cõng hắn, không thể buông tay ra được.
“Vậy tự tôi lấy.” Tống Duệ mò được một vật cưng cứng như tấm card, cùng với một sợi dây chuyền.
Là dây chuyền năng lượng thạch mới nhất, bên trong có không gian, mặt trái dây chuyền có khắc Kim Phúc Đại Hạ.
Tống Duệ dở khóc dở cười: “Tặng tôi cái này làm gì?”
“Em không thích sao?” Tướng quân nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn.
“Không phải.” Tống Duệ thần thần bí bí lại gần: “Tôi có sợi lớn hơn rồi.” Anh muốn tôi đeo cái nào?
“Thế à.” Tướng quân chẳng hiểu chuyện tình cảm chút nào: “Vậy trả lại cho tôi đi.”