Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Tịnh
Tống Duệ suy nghĩ một chút, mò mẫm đi mở đèn, đèn không bị hỏng, sáng lên ánh sáng yếu ớt.
Hắn nhấn nhiều lần, rất linh hoạt, cầu dao cũng không bị đứt: “Có người vừa tắt đèn.”
Vừa rồi Tống Duệ đang rửa tay cho nên y không thể nào đi xa như thế để tắt đèn, chẳng qua là do hắn đứng gần đó, đèn vừa tắt thì Tống Hân đã bị đánh rồi. Trong thời gian ngắn như vậy, người có thể vừa tắt đèn vừa đánh người như vậy chỉ có thể là hắn, cho nên Tống Hân mới nghi ngờ hắn. Nhưng mà vẫn còn một khả năng nữa: “Là dị năng giả.”
Ngoại trừ dị năng giả, người bình thường không thể nào làm được.
Tống Hân nghi ngờ nhìn hắn.
Tống Duệ nhún nhún vai: “Tôi là giống cái, không có dị năng.”
Giống cái có dị năng chưa được một trên một nghìn, cho dù có người nói hắn có dị năng thì cũng sẽ không có ai tin.
“Thì ra là thế.” Vẻ mặt Tống Hân có chút không tự nhiên, tay chống trên bồn rửa tay hơi run rẩy: “Xin lỗi, hiểu lầm anh rồi.”
“Không sao.” Rất khó khiến người khác không hiểu lầm trong tình huống như vậy: “Cậu muốn đến bệnh viện không?”
Ngôi sao đều rất để ý đến hình tượng, trên mặt Tống Hân đang chảy máu, cho nên trong thời gian ngắn khó có thể có sắc mặt tốt được.
“Không cần đâu, chút nữa em còn phải diễn làm cụ ông, hóa trang vào là nhìn không thấy đâu.” Tống Hân là nam chính thứ hai trong bộ phim này, lại còn là quay về hồi ức của y.
Từ tương lai mà trọng sinh về hiện đại, độ khó cũng rất cao, có nghĩa là phải diễn vai lớn tuổi trước, rồi sau đó mới tới thời niên thiếu. Lúc đó nhất định sẽ bị hóa trang thật dày, đúng là sẽ không nhìn ra vết thương trên mặt thật.
“Vậy cũng được.” Tống Duệ hơi quan tâm: “Cậu bước đi cẩn thận một chút.”
“Vâng.” Tống Hân bước đi có chút không tự nhiên, từ bồn rửa tay đi tới cửa có mười mét mà cũng mất một hai phút, dáng đi thật khiến người ta lo lắng.
Nếu như không phải thằng nhóc này có suy nghĩ quá phong phú, có chút suy tính với hắn thì có lẽ Tống Duệ sẽ dìu y.
Hắn lắc đầu một cái rồi rời đi, trước khi đi đột nhiên nhớ tới một chi tiết nhỏ: Cuối cùng thì, ai là người đánh Tống Hân?
Tống Hân đã đắc tội với ai?
Hay là đã làm ra chuyện gì?
Thế nhưng dù sao cũng không phải là hắn. I don’t care.
Tống Duệ nhún nhún vai, hắn đã diễn xong rồi, có ở lại chỗ này cũng chẳng làm gì, lái xe về nhà luôn
Giống như thường ngày, sau khi xem máy giám sát một lúc, chơi với máy tính quang học một chút, đến gần mười giờ thì đi ngủ.
Nếu như không đóng phim thì cuộc sống của hắn rất có quy luật, không như thế, buổi tối cũng không làm nhiều trò như thế.
Cơ bản công việc đều kết thúc trước mười một, mười hai giờ rồi cho nên cũng không có nhiều chuyện để làm, đọc kịch bản vậy.
Bộ phim này mặc dù là ma tu, nhưng mà bởi vì làm thầy giáo cho nên sinh hoạt rất quy luật, chỉ thỉnh thoảng mới đến muộn.
Tống Duệ có thói quen uống sữa trước khi đi ngủ. Có lẽ là do tâm lý phải uống hết sữa thì mới có thể ngủ ngon được.
Một đêm không mộng mị, ngủ ngon cho đến nửa đêm thì đột nhiên có điện thoại, vừa nhìn dãy số, hóa ra là đối thủ trên thương trường.
Lúc trước, hai người vì đấu giá một công ty mà cạnh tranh đến một mất một còn. Sau khi giải quyết xong thì hai người phát hiện tính cách bọn họ khá giống nhau, mặc dù là đối thủ, thế nhưng cũng có chút giao tình.
“Sao anh lại rảnh rỗi gọi điện cho tôi?”
“Tôi gọi để chúc mừng anh.” Giọng Hàn Trí mang theo vẻ trêu đùa: “Không ngờ một lão xử nam mà cũng có người muốn cơ đấy, thế mà sắp đính hôn rồi.”
Tống Duệ nhíu mày, thân là đối thủ cũ, không chỉ chèn ép trên phương diện làm ăn, mà thằng cha này cũng hay làm mấy trò gian trá trong âm thầm lắm.
“Anh nói cái gì?” Hắn còn chưa tỉnh ngủ, vẻ mặt có chút mê man: “Đính hôn gì?”
“Anh không biết hả?” Hàn Trí giật mình, có thể tưởng tượng được biểu cảm lúc này của anh ta.
“Biết cái gì?”
“Không có gì, không có gì.” Không biết Hàn Trí hồ ly kia lại có ý đồ gì: “Không biết là được rồi.”
“…”
Cái tên này khùng hả? Hơn nửa đêm gọi điện thoại tới, chỉ vì nói một câu chẳng ra sao?
Tống Duệ không thể hiểu nổi. Hắn đang định đi ngủ tiếp, lại có người gọi điện thoại tới, lần này là Tống Hân: “Tống Duệ, anh sắp đính hôn thật sao?”
“Đính hôn gì?” Tống Duệ tỉnh cả ngủ, hắn không phải người ngu, một lần hai lần đều như thế thì không thể nào là trùng hợp.
“Là chuyện hôn sự giữa anh và Bạch gia ấy.” Tâm trạng Tống Hân phức tạp.
“Tôi có hôn sự với Bạch gia lúc nào?” Hơn nữa lại còn là Bạch gia. Không phải là Bạch gia đó đó chứ?
Trong đế quốc này, thế gia họ Bạch cũng không nhiều, nổi danh nhất không ai sánh bằng thì chính là Bạch gia quân phiệt kia. Nghe nói các tướng quân của đế quốc đều từ đó mà ra, vì thế mà càng dễ dàng đạt được vị trí Nguyên soái.
Nhưng mà hình như thời gian trước gặp chuyện bất lợi, cho nên bây giờ trở lại làm tướng quân, địa vị bắt đầu bất ổn.
Ai cũng nói Bạch gia đời đời làm tướng, *có công lớn, cho nên quyền lợi và tài lực trong tay cũng không phải là dạng vừa. Bởi thế tổng thống đương nhiên sẽ kiêng kị, có lẽ ông ta muốn nhân cơ hội này để gõ một cái.
*Nguyên văn công cao cái chủ 功高盖主
Đương nhiên, đây chỉ là nghe đồn. Cụ thể ra sao thì không ai biết, tư tưởng của chính trị gia rất khó đoán.
Lại nói tướng quân đương nhiệm của Bạch gia bây giờ là Bạch Vô Trạch thì hắn cũng biết, hơn nữa còn là bạn cùng bàn cấp ba ba năm.
Năm đầu tiên, Bạch Vô Trạch ngủ. Năm thứ hai, Bạch Vô Trạch vẫn ngủ. Năm thứ ba, Bạch Vô Trạch vẫn ngủ như cũ. Từ đầu tới cuối, cơ bản là không biết Tống Duệ.
Phải nói, khi đó Tống Duệ mặc dù là một con mọt sách, hơn nữa lại thích mang kính gọng đen che nửa khuôn mặt. Thế nhưng dù sao hắn cũng xuất thân từ danh môn, cho dù bề ngoài hắn có kém đi nữa thì cũng có thể thổi thành thiên tiên, huống chi hắn cũng không kém, chỉ là hơi hơi cứng nhắc một chút.
Theo lý thuyết thì độ tồn tại cũng không yếu, thế nhưng Bạch Vô Trạch ngồi cùng bàn ba năm lại không biết hắn?
Tuy rằng lúc cấp ba mọi người đều chưa trưởng thành, thế nhưng các bậc cha mẹ của bọn họ đã bắt đầu dự tính về tương lai, chú ý gia đình giàu có nào môn đăng hộ đối.
Bạch Vô Trạch là đệ nhất giống đực, hắn là đệ nhất giống cái, vì vậy vô số người ghép bọn họ thành một đôi, nói cái gì mà kim đồng ngọc nam, hai đứa nhỏ vô tư.
Lời đồn truyền đến tai phụ huynh hai bên, hai nhà bắt đầu có ý định tác hợp cho bọn họ. Không chỉ sắp xếp ngồi cùng bàn, mà ngay cả đi học tan học cũng phải cùng một lúc.
Đương nhiên, chỉ có một mình hắn tuân theo, Bạch Vô Trạch vẫn làm theo ý mình như trước, đi học thì ngủ, tan học thì nhanh như chớp đã không thấy bóng người, vứt hắn ra sau đầu.
Có lẽ là bởi vì xuất thân từ trong quân phiệt thế gia, gia giáo của nhà Bạch Vô Trạch rất nghiêm. Nhưng mà hình như chỉ chú ý về phương diện vũ lực, dường như đối với hắn mà nói thì học tập không quan trọng, quan trọng là… thực lực. Cho nên hắn thường thường nộp giấy trắng, ngay cả copy cũng lười, trên người cơ bản là hết xanh lại tím.
Cổ tay đầy rẫy vết thương, thỉnh thoảng sắc mặt lại tái nhợt, tư thế ngủ cũng không thoải mái.
Tống Duệ là người truyền thống, cha mẹ nói với hắn Bạch Vô Trạch là đối tượng tốt nhất của hắn, vì thế hắn liền coi mình là người của Bạch Vô Trạch. Vì để anh bắn tới mặt trời mà còn giả chữ viết của anh để làm bài thi.
Đương nhiên lúc phát bài thi Bạch Vô Trạch cũng không lấy, thậm chí còn không biết rằng mình thi được hai mươi điểm.
Tại sao là hai mươi điểm? Bởi vì Bạch Vô Trạch học tập rất kém, cơ bản là dựa vào danh sách bảo đảm mới lên nổi cao trung.
Bạch Vô Trạch không phải là bạn cùng bàn tiêu chuẩn, thỉnh thoảng không đi học, phần lớn thời gian đều là ngủ. Đã thế, học cùng lớp với hắn bao nhiêu năm như vậy rồi mà ngay đến tên của hắn cũng không nhớ.
Lúc nào cũng gọi hắn: “Ấy ơi? Tan học chưa?”
Tình huống như thế vẫn kéo dài đến tốt nghiệp trung học, Tống Duệ lén lén lút lút viết một phong thư tình nhét vào trong sách của anh. Sau đó, quyển sách giáo khoa kia chưa từng có người lật ra.
(; 一 _ 一)
Tống Duệ dần dần hết hy vọng, lúc ba mẹ hỏi thì hắn cũng nói thật.
Mẹ hắn lúc đó còn nghiến răng nghiến lợi: “Duệ Duệ, đừng đau lòng. Thằng nhóc mù chữ kia làm sao có thể xứng với con!”
Vì vậy lúc lên đại học cuối cùng cũng không cùng một trường, sau đó Tống Duệ vội vã kế thừa tập đoàn, dần dần cũng quên mất người này. Bây giờ đột nhiên lại truyền ra hai người đính hôn, Bạch Vô Trạch không thể không biết. Vậy tại sao lại không ém xuống?
Tống Duệ mở quang não lên, lên mạng tra tìm kiếm một chút. Tất cả tìm kiếm đều là tin tức hai người đính hôn, tin tức bay đầy trời, hai người bị ghép chung trên cùng một tấm ảnh, thậm chí ngay cả quan hệ bạn học cũng bị bới ra.
Phía dưới, những người hâm mộ đều nhắn lại ‘Cái gì’, ‘Không chấp nhận được’ các kiểu.
Ngược lại, Tống Duệ lại rất bình tĩnh, chống cằm xem lướt qua tin tức.
Thú vị, mối tình đầu thế mà gõ cửa nhà mình.