Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Tịnh
Tướng quân đẩy chỗ điều khiển sau lưng ghế tựa xuống nối liền với cái ghế tựa khác, tạo thành một tấm giường đôi hai người có thể nằm.
Anh leo lên, tiện tay tắt đèn, bên trong xe lập tức rơi vào bóng tối.
Tống Duệ đang uống sữa, suýt chút nữa rót vào lỗ mũi, “Em bảo anh xoa cho em, anh tắt đèn làm chi?”
Tướng quân cũng không nói, đột nhiên đè lên, chuẩn xác hôn hắn.
Tống Duệ lấy làm kinh hãi, cái ly trong tay theo bản năng tuột ra, nửa đường bị tướng quân bắt được. Có điều sữa bên trong ly bởi vì quán tính mà văng một ít ra ngoài, dính lên đầu ngón tay Tống Duệ.
Tống Duệ vẫy vẫy tay, “Dính nhơm nhớp.”
Hắn vừa định tìm khăn giấy lau, tướng quân đột nhiên đè tay hắn lại, một tay khác đặt ly ở bên cạnh cửa xe, nơi để đồ uống cố định trên xe thông minh.
Lúc thường kề sát ở cửa xe, hòa thành một thể, chỉ có khi rút ra mới có thể nhìn thấy.
Tướng quân nắm chặt tay hắn, kéo đến bên môi liếm liếm. Trong bóng tối Tống Duệ không nhìn thấy, chỉ cảm thấy toàn bộ thần kinh như bị điện giật, lập tức nhũn đến tận xương.
Cảm giác này quá lạ lẫm, vừa thoải mái lại không muốn tiếp tục, Tống Duệ muốn rút tay về, thế nhưng tướng quân nắm rất chặt, không cho hắn nhúc nhích tí nào.
“Sao thế?” Tống Duệ trêu, “Tắt đèn là biến thành cầm thú à?”
Không nhìn thấy đúng là chuyện tốt, tướng quân móc ra giấy ăn, tỉ mỉ lau tay cho Tống Duệ, từ lòng bàn tay của hắn rồi đến các ngón tay, đến cả móng tay cũng không bỏ qua, nghiêm túc lau như đối xử với văn kiện quan trọng.
“Cám ơn em.” Anh nói, “Cho anh một con người khác.”
“Ồ ——” Tống Duệ hứng thú, “Sao lại là người khác?”
Tướng quân tựa hồ cách hắn rất gần, đang khi nói chuyện hơi thở phun lên cổ hắn, ngưa ngứa.
“Lúc đối diện với người khác không giống như anh.”
“Thế à.” Tống Duệ truy cứu, “Vậy lúc em đối mặt với người khác là bộ dáng gì?”
Tướng quân suy nghĩ một chút, “Trước mặt người khác em ung dung bình tĩnh, tao nhã khéo léo, chu đáo.”
“Còn với anh thì sao?
Cái vấn đề này cần phải trả lời khéo nếu không thì sẽ thê thảm lắm.
“Dịu dàng, biết chăm sóc, hào phóng.”
“Nói thật.” Nói như vậy Tống Duệ tin mới lạ.
“Tùy hứng, bá đạo, lắm tật xấu.”
“…”
Tống Duệ nheo mắt lại, cười muốn bao nhiêu thận trọng có bấy nhiêu thận trọng, “Nói như vậy trước mặt anh em không hề có một ưu điểm nào?”
“Cũng không phải.” Quả nhiên không thể nói thật, “Trước mặt anh em sẽ bộc lộ ra tính tình thật.”
Câu nói này phiên dịch là kết hôn rồi là lòi ra bản tính.
“Ồ ——” Nét mặt Tống Duệ tỏ ra đã hiểu, trên mặt vốn tươi cười trong nháy mắt âm trầm lại, “Trả tiền đây!”
Nợ mình nhiều tiền như vậy mà lại dám nói mình không có ưu điểm nào?
“…”
Tướng quân toát mồ hôi lạnh, “Vợ chồng với nhau mà nói chuyện tiền bạc tổn thương tình cảm lắm.”
“Vậy anh đưa tiền cho em.” Tống Duệ hùng hổ doạ người, “Đưa thì em không nói nữa.”
“Không có tiền.” Tướng quân ăn ngay nói thật, “Lấy anh trả cho em nhé.”
Tống Duệ không thèm, “Anh vốn là của em rồi.”
Tướng quân cẩn thận nghĩ ngợi, “Vậy làm sao bây giờ?”
“Nếu không thì thịt. Đền đi, làm một lần là trừ một ít tiền.” Tống Duệ cười xấu xa.
Tướng quân giật nảy cả mình, “Thế chẳng phải em quá hời rồi sao?”
“…”
Lúc này đến lượt Tống Duệ không nói, “Có phải tắt đèn thì gan anh to hơn không?”
Tướng quân không hề trả lời, đột nhiên vén lên một góc chăn, chen vào, “Anh chỉ là muốn ‘hiểu rõ’ em hơn thôi.”
Hai chữ ‘Hiểu rõ’ nhấn rất mạnh, tựa hồ có nghĩa khác. Quả nhiên, tướng quân tiến tới, nghiêng người cởi quần áo của hắn.
Nơi này quá nhỏ, không triển khai được, Tống Duệ không quá tình nguyện, đưa tay đến nút trên cửa xe. Xe dừng dưới ánh đèn đường, bên ngoài rất sáng, bên trong bởi vì dán lớp màng đen, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng thấp thoáng.
Hắn vừa định ấn xuống, tay lại bị tướng quân nắm trở lại, tướng quân dường như đã tìm ra cách giải quyết nỗi mắc cỡ, chỉ cần không nhìn là sẽ không ngượng ngùng. Đổi góc độ khác mà nghĩ, cho dù có ngượng thì Tống Duệ cũng không nhìn thấy, anh sẽ thoải mái hơn nhiều.
“Anh sẽ làm nhẹ thôi.”
Lời này của anh là tín hiệu ‘Muốn’. Tống Duệ hết cách rồi, xụi lơ mặc anh làm.
Tuy rằng trong xe ấm áp, nhưng điều kiện tiên quyết là mặc quần áo. Một khi cởi ra, làn da Tống Duệ lộ ra ngoài nổi da gà lên.
Tướng quân kéo chăn, nhét vai hắn vào, bọc hắn thật kín. Tuy rằng tận lực hoạt động với biên độ nhỏ, thế nhưng vẫn có gió thổi vào.
Tống Duệ chủ động ôm cổ của anh, “Thôi, cứ để như vậy đi.”
Một lạnh một nóng mới dễ sinh bệnh, trái lại vẫn luôn lạnh thì có thể từ từ thích ứng. Hơn nữa hai người vốn là đang làm hoạt động hâm nóng người, chẳng bao lâu nữa sẽ ấm lên thôi.
Cơ mà tướng quân không muốn, lại mặc phần trên cho hắn, chỉ lộ ra ngực và nửa thân dưới là khỏa thân.
Tống Duệ bất đắc dĩ cười cười, “Em không dễ bị bệnh như anh nghĩ đâu.”
Mới vừa bị nói không có ưu điểm nào, vào lúc này đương nhiên phải nỗ lực quét hết cảm giác.
Tướng quân không lên tiếng, nhấc chân của hắn lên chen vào, cánh tay nâng mông hắn lên một cách tự nhiên, đặt ở trên lòng bàn tay, nhào nặn.
Tống Duệ được bảo dưỡng tốt, vóc người căng mịn co dãn, mông lại càng vểnh hơn, mềm mại khiến tướng quân lưu luyến quên lối về.
Tướng quân ngồi dậy, vừa định ôm hắn, đột nhiên phịch một tiếng đụng đầu. Anh chịch quá dữ dội nên đến ngay cả đang ở đâu cũng quên mất, chỉ dựa vào bản năng mà hành động.
“Đồ ngốc.” Tống Duệ mò mẫm xoa đầu của anh, “Không sao chứ?”
“Ừm.” Động tác vội vàng của tướng quân hơi dừng lại, cho Tống Duệ thời gian thở dốc.
Nhưng chưa được bao lâu anh đã lại chuyển động, một làn sóng tấn công mãnh liệt làm sắc mặt Tống Duệ trắng bệch.
Dù sao cũng mới uống rượu, đầu hơi choáng váng, thân thể vô lực lay lay mãi, Tống Duệ chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn lóe lên ngoài cửa sổ, không biết là mình đang động đậy hay là đèn đường hỏng rồi.
Tướng quân bá đạo xoay đầu hắn qua, ôm sau gáy của hắn hôn lên, giống như đang thưởng thức một món ăn ngon, tinh tế nhấm nháp, rồi đánh giá, “Thơm mùi sữa.”
Tống Duệ không có hình tượng chút nào lườm một cái, mới vừa uống sữa xong đương nhiên là thơm mùi sữa rồi.
Tướng quân bỏ thêm một câu, “Rất ngọt.”
Lời này không biết là nói sữa rất ngọt, hay là nói Tống Duệ rất ngọt. Nói chung làm Tống Duệ đỏ mặt hiếm thấy.
Chân hắn đạp ở nóc xe, bắp đùi bởi vì vận động mà không thể thẳng được, duy trì động tác này một lúc lâu nên hơi bị tê. Lúc mới bắt đầu tướng quân cũng không có cách nào bận tâm, sau đó mới nắm cổ chân của hắn từng chút từng chút đấm bóp cho hắn.
“Sao rồi?” Dị năng giả hồi máu rất nhanh, có điều Tống Duệ nằm nhoài trên gối, tình nguyện hưởng thụ phần chăm sóc cẩn thận này.
“Vẫn ổn.” Hắn tiếp tục bới móc, “Lực mạnh hơn một chút, đằng sau đầu gối hơi ngứa anh gãi giúp em đi. Còn nữa, đừng xoa bóp mãi một chỗ.”
Tướng quân từ bắp chân xoa bóp đến đùi, lại từ cái đùi xoa bóp trở lại, trước sau vẫn ở phạm vi này.
“Được rồi.” Anh khóa ngồi ở trên đùi Tống Duệ, thuận theo đường nét cơ thể hắn mà xoa bóp, từ bắp chân đến đùi, lại từ cái đùi xoa bóp đến mông, eo, phần lưng, gần như toàn thân đều bị anh sờ hết.
Mới vừa kích động một lần, máu vẫn chưa dịu lại, vào lúc này lại nổi lên, không nói gì kéo Tống Duệ lên, lại làm một hồi.
Tống Duệ, “…”
Quả nhiên không thể coi thường giống đực, vậy mà vẫn còn sức. Hắn đã mệt mỏi, eo như bị bẻ đi, đau nhức nhối. Có lẽ do bình thường ít rèn luyện, bây giờ mới thê thảm như vầy.
Cả người nhũn như bùn, ôm ly sữa đã nguội uống một hớp nhỏ.
Nhưng mà rất nhanh đã bị tướng quân rút ra, từ cửa sổ vứt đi, “Đã nguội rồi.”
Ờ nơi chật hẹp như vậy mà có thể làm đến hai, ba tiếng. Nội tiền hí thôi mà đã một tiếng, chẳng trách Tống Duệ mệt như vậy.
Mặc dù hắn là phía dưới, thế như gần như nửa thân dưới ở trên không, chỉ dựa vào hai cái chân và tướng quân chống đỡ. Chảy máu là chuyện nhỏ, toàn bộ phía sau đều đau đớn, dù sao không có bao, ngay cả dầu cũng không có, trọc lốc tiến vào mài hắn rớt một lớp da.
Lúc tướng quân mặc quần cho hắn bất cẩn sờ được máu, trong lòng có chút hối hận, “Sớm biết thế về nhà rồi làm.”
Tống Duệ uể oải, “Trước tiên anh nên nghĩ cách làm sạch nó đi.”
Mặt sau dính nhơm nhớp, còn có chất lỏng, xấu hổ không thể tả.
“Nếu không lấy khăn chặn lại trước?” Tướng quân làm bộ đứng dậy.
Tống Duệ đạp một cước, “Anh đi ra!”
Hắn chỉ hơi cử động thì phía sau đã đau rát.
Tướng quân không thể đắc tội được, đè lại chân của hắn nhét vào ổ chăn, “Hình như gần đây có suối nước nóng, không mấy đến đó tắm đi?”
“Ừm.” Lúc này Tống Duệ hài lòng.
“Anh ôm em đi.” Con đường kia khá là nhỏ, thuộc địa phận xa xôi, tương tự như nông trại, trên núi có một suối nước nóng tự nhiên. Anh có tình cờ đến cùng bạn một lần, cảm thấy không tồi nên nhớ.
Tống Duệ không có ý kiến, trong cảnh tối lửa tắt đèn cũng không hi vọng có đãi ngộ gì tốt hơn, có ăn có uống có tắm là tốt rồi.
Đường không tính là xa, lái xe một đoạn, đi bộ một đoạn, vừa thưởng thức thưởng thức cảnh đẹp vừa tâm sự, quá trình cũng coi như vui vẻ, đương nhiên phải bỏ qua phía sau khác thường.
Trên trời mây đen trăng sáng, trên con đường đất nhỏ, hai bên cây lá xanh tươi tốt, tướng quân đột nhiên mở miệng, “Có đôi khi thật ngưỡng mộ em.”
“Hả?” Tống Duệ ở trong lồng ngực của anh cơ hồ sắp ngủ, dù sao phải đi một quãng đường, hơn nữa lúc ở bên cạnh tướng quân luôn có loại cảm giác an toàn khó giải thích được, có thể vô ưu vô lo yên tâm ngủ.
“Em xem.” Tướng quân liệt kê, “Em rất lợi hại, còn trẻ như vậy đã ngồi lên vị trí chủ tịch, kéo tập đoàn Hối Văn lúc đó đang xuống dốc đi lên, ngăn cơn sóng dữ.”
“Ừm.” Câu này dường như đang khen hắn, tinh thần Tống Duệ tỉnh táo, “Tiếp đi.”
“Nếu như anh giống được như em thì sẽ không có nhiều người phải chết như vậy.” Tướng quân lần đầu tiên thổ lộ tiếng lòng, “Năng lực càng lớn, trách nhiệm lại càng lớn, mỗi một bước, hạ sai một mệnh lệnh là sẽ có người vô tội chết. Nếu như anh có thể giống như em, trăm phương ngàn kế, lúc nào cũng có chiến lược, có lẽ bọn họ sẽ không phải chết, cũng sẽ không bị thương.”
Mặt trăng vẫn sáng ngời như trước, mây đen trải rộng như cũ, cây hai bên đường cũng tươi tốt như bình thường, chỉ có đường dưới chân dẫn tới địa phương không biết tên.
Tống Duệ ngẩng đầu, trong đôi mắt không sợ sóng lớn chỉ có một mình tướng quân.
“Đường lên núi chưa bao giờ là được bày sẵn, mà là được bước chân của rất nhiều người tạo thành.”
*Lỗ Tấn từng nói ‘Kỳ thực trên mặt đất vốn làm gì có đường. Người ta đi mãi thì thành đường thôi’
Những anh em kia của anh, chết đi, bị thương, đều là người giẫm đường cho anh, không có bọn họ, sẽ không có tướng quân ngày nay.
Tống Duệ cũng không phải vừa bắt đầu đã thế. Không có ai trời sinh đã là người lãnh đạo, mà là cần kinh nghiệm, rèn luyện. Chỉ có dùng chính đôi chân mình đi từng dấu chân mới biết được con đường đó bằng phẳng hay là không bằng phẳng.