Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Tịnh
Tướng quân vẫn đang nằm ở trên giường ngủ ngon như trước. Chén canh vịt kia là tinh hạch hệ mộc, bởi vì quá bổ không tiêu nổi cho nên thân thể phải cần một khoảng thời gian để hấp thu.
Trong khoảng thời gian này vì bảo vệ mình bản năng rơi vào trạng thái ngủ say, trừ khi hấp thụ xong tinh hạch hệ mộc nếu không sẽ không tỉnh ngay được.
Tống Duệ đang ở cửa từ từ đi chân trần tới, khăn tắm vắt hờ hửng, nằm ở bên cạnh người tướng quân.
Không phải tướng quân đang ngủ mà là ngất xỉu, cho nên khá thành thật, hít thở đều đều, sắc mặt hồng hào, biên độ phập phồng lồng ngực rất nhỏ, có đôi khi đột nhiên dài hơn một chút như là động tới vết thương.
Tống Duệ thò tay vào, vuốt ve lồng ngực nhẵn nhụi của tướng quân, xúc cảm kia không giống như người trái lại như là một món đồ.
Hắn cũng không ngạc nhiên, đầu ngón tay hơi dùng lực, hút nguồn năng lực tồn tại trong cơ thể tướng quân. Lúc này dị năng của hắn mạnh, nguồn năng lượng kia tương tác càng thêm quấn quýt, linh hoạt anh truy tôi đuổi, chạy dọc trong cơ thể tướng quân.
Có điều chỉ cần hắn dẫn nguồn sức mạnh kia đến nơi có sự sống, nguồn sức mạnh kia sẽ lập tức tự động thu hồi. Song bởi vì Tống Duệ khống chế nên nó chẳng hề thuận lợi, cuối cùng vì tự vệ dĩ nhiên bỏ một phần nhỏ, lui về vị trí giữa bụng và lồng ngực anh.
“Chết tiệt!” Tống Duệ tức giận mắng, “Vẫn chưa đủ!”
Còn cần nhiều sức mạnh hơn nữa, trở nên càng mạnh hơn, mới có thể không lo lắng về sau.
Nguồn sức mạnh kia đang ở trong cơ thể tướng quân, hắn cũng không dám là gì quá mức, chủ yếu là sợ áp sát nguồn sức mạnh kia, nó sẽ chọn dung hợp với dị năng của tướng quân. Như thể nó có ý thức, rất có linh tính.
Tống Duệ không còn cách nào, chỉ có thể dừng tay, nhẹ nhàng ôm đầu anh, để cho anh nghiêng về bên này dựa vào trên vai mình, thoải mái hơn chút.
Ánh đèn trong phòng tự điều chỉnh tối hơn, rèm cửa sổ cũng khẽ kéo lên, quét hình đến hai người đều đã ngủ, ánh đèn thay đổi vài cường độ ánh sáng, cuối cùng hoàn toàn tắt.
Bên trong phòng tối đen, yên lặng không một tiếng động.
Nhị Bạch nằm ở bên giường, độ tồn tại rất nhỏ, nó tựa hồ cũng biết babi mami đang không khỏe, rất yên tĩnh không ồn ào, thỉnh thoảng sẽ mở to con mắt đen long lanh, víu ở mép giường ló đầu ngó nghiêng.
Đói bụng thì tự mình bay từ cửa nhỏ đặc biệt làm cho nó ra ngoài, tìm ba nhỏ đòi ăn.
Ba nhỏ vẫn thương nó lắm, chỉ cần nó thích món gì, ít nhiều gì cũng sẽ chuẩn bị một ít.
Cũng không biết qua bao lâu, ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Tống Duệ đột nhiên mở mắt ra, giống như xuyên qua cửa sắt nhìn thấy bước chân nặng nề của quản gia.
Động tác ông chậm rãi, từ thang lầu đến cửa phòng, khoảng cách không tới mười mét mà đi hơn một phút đồng hồ, chờ đến khi ông đi tới ngoài cửa, còn chưa kịp gõ cửa, cửa đột nhiên mở ra.
Tống Duệ sầm mặt lại, âm thanh lạnh lùng, “Có chuyện gì vậy chú?”
Quản gia cúi thấp người, “Cậu cả kêu tôi nói với cậu, không mua được tinh hạch hệ mộc rồi.”
Tống Duệ nheo mắt lại, phản ứng đầu tiên là bác cả lấy việc công làm việc tư, không phục hắn nên cố ý trả thù, “Tại sao?”
“Không biết chuyện gì xảy ra, tất cả tinh hạch hệ mộc trên thị trường đều bị người khác mua hết.” Tinh hạch hệ mộc vốn đã ít, lần này đột nhiên bị người khác thu mua hết, muốn mua càng khó như trên trời, “Cậu cả còn vì chuyện này mà đánh nhau với người ta.”
Tống Duệ ngồi trên vị trí chủ nhà đã là sự thật không sửa đổi được, so với đắc tội hắn chi bằng tận tâm tận lực, ra sức vì toàn bộ Bạch gia. Mấu chốt là ông ta đã đắc tội với Tống Duệ, người thông minh đều biết nên bù đắp.
Chuyện đánh nhau hắn không quan tâm, thế nhưng không có tinh hạch hệ mộc, vết thương trên người tướng quân sẽ tiếp tục lan rộng, mãi đến khi uy hiếp mạng sống của anh.