Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
#Giả_Diện_Hoàng_Kim - Tác Giả Trường Lê
Gần đến con đường rẽ về nhà mình, Vũ đột ngột nói với Vượng:
- - Anh Vượng, anh về trước đi nhé, em đi mua mấy thứ đồ lặt vặt rồi về sau. Anh cứ bảo bố mẹ ăn cơm trước đi, không cần đợi em. Hì hì.
Vượng còn chưa kịp nói gì thêm thì Vũ đã đạp xe phóng mất, Vượng rẽ vào đường về nhà, Vũ sau khi đạp xe đi cũng ngay lập tức lách vào một góc vắng rồi theo dõi ngược lại. Quả nhiên đúng như những gì Vũ suy đoán, đám học sinh mặc đồng phục của trường An Thái kia thực sự là đang đi theo hai anh em Vũ. Nhưng khi Vũ tách ra chúng lại chỉ quan tâm đến Vượng, từ đó Vũ đưa ra kết luận, người mà bọn chúng đi theo chính là Vượng.
Đám học sinh trường An Thái theo Vượng về tới tận nhà, khi xác định được nhà Vượng chúng mới rời đi. Cả đám cũng không hay biết rằng bản thân cũng đã bị theo dõi lại. Vũ bí mật bám theo đám học sinh trường An Thái. Trên đường đi, đám này có dừng lại, một đứa trong số chúng lấy điện thoại gọi cho ai đó. Tiếp tục bám theo, Vũ thấy cả đám dừng lại ở một quán cà phê. Những nơi như mấy chỗ này Vũ chưa vào bao giờ, lóng ngóng tìm chỗ dựng xe đạp, Vũ cũng đi vào quán. Trên người Vũ đang mặc bộ đồ thể dục của trường Vạn Mỹ, sợ đám học sinh kia khi nhìn thấy sẽ sinh nghi nên Vũ không vào bàn ngồi ngay mà hỏi nhân viên phục vụ nhà vệ sinh ở đâu. May mắn hôm nay có tiết thể dục nên ngoài bộ đồ của trường, trong cặp của Vũ còn có quần áo mặc bình thường. Thay quần áo xong, không còn ai biết Vũ là học sinh của trường Vạn Mỹ nữa. Nhắm một bàn trong góc khuất, cách bàn của đám học sinh kia một khoảng. Vũ bắt đầu nghe ngóng, là người luyện võ từ nhỏ, có khả năng thiên phú, lại được ông Hùng chỉ dẫn. Khả năng nghe nhìn của Vũ tốt hơn rất nhiều so với người bình thường. Khoảng cách này là quá đủ để Vũ có thể nghe được phía bên kia chúng nó đang bàn bạc việc gì.
Đang chuẩn bị nghe thì nhân viên phục vụ ra hỏi:
- - Em muốn uống gì...?
Vũ nghĩ vào quán cà phê thì chỉ có gọi cà phê chứ gì nữa, Vũ đáp:
- - Cho em một cà phê.....Loại nào cũng được.
Nhân viên phục vụ nhận oder rồi đi làm việc, Vũ ngồi tập trung nghe ngóng. Phía bên kia câu chuyện bắt đầu rôm rả. Một thằng trong nhóm đi theo Vượng nói:
- - Chúng em đã biết nhà của nó rồi chị ạ.
" Chị "?
Lúc này Vũ mới chú ý, trong số 5 đứa theo dõi Vượng, bây giờ đã có thêm 1 người nữa, là con gái, đội mũ lưỡi trai, ăn mặc rất phong cách, nhìn sơ thôi cũng biết thuộc dạng con nhà giàu. Đám học sinh kia đều gọi cô gái này là chị.
Chị gái kia hỏi:
- - Không bị nó nhìn thấy chứ...?
Cả đám lắc đầu đáp không, chị gái kia tiếp:
- - Tốt lắm, chủ nhật này cuộc thi chính thức sẽ diễn ra. Bằng mọi giá chúng ta phải làm cho anh Duy giành được giải nhất. Mọi thứ cản đường, chúng ta sẽ là người đi trước để dọn dẹp.
Bọn kia hỏi ;
- - Nhưng cụ thể chị muốn bọn em làm gì với thằng này...?
Chị gái kia trả lời:
- - Phải làm sao cho ngày hôm đó, nó không thể đi thi được......Chỉ cần thằng bốn mắt đó vắng mặt, anh Duy sẽ là người giành giải nhất.
Một đứa khác tiếp:
- - Nhưng bên cạnh đó vẫn còn trường Vạn Xuân nữa mà chị..?
Chị gái cười nhẹ đáp:
- - Bên phía Vạn Xuân chị sẽ tự có lo liệu, hơn nữa mấy đứa đó không giống như thằng bốn mắt. Cả cuộc thi chiều nay, chỉ với một mình nó đã có thể đấu lại với cả 2 đội. Còn chưa kể trong 6 câu đầu tiên nó cố tình trả lời sai hoặc không thèm trả lời. Vốn dĩ chỉ cho rằng trong khối lớp 9 của cả 3 trường, anh Duy là người đỉnh nhất. Không ngờ được rằng, bọn Vạn Mỹ chúng nó giấu thực lực. Cũng may có cuộc thi giao hữu giữa 3 trường nên mới lường trước được tình huống này.
Một đứa con gái trong nhóm xuýt xoa:
- - Bọn em thật ngưỡng mộ anh Duy với chị.....Hai người quả thực là một cặp trời sinh. Cả hai đều là hotboy, hotgirl của trường, lại xuất thân gia thế. Cuộc thi lần này nếu anh Duy giành giải nhất, không chỉ anh Duy mà cả danh tiếng của trường ta cũng sẽ được nâng lên một tầm cao mới. Xưa nay bọn học sinh trường khác chỉ luôn cho rằng trường An Thái là ngôi trường ăn chơi, dành cho đám con nhà giàu. Giờ chúng nó sẽ phải thay đổi suy nghĩ.
Bên này Vũ đã nghe được toàn bộ câu chuyện, Vũ nắm chặt bàn tay lại, hai đường gân hai bên thái dương nổi lên đầy giận dữ. Vũ nghiến răng kèn kẹt khiến cho nhân viên phục vụ bê cà phê ra sợ quá phải hỏi:
- - Em....em gì ơi....Em làm sao vậy...?
Vũ nén lại cơn giận, Vũ đáp:
- - Dạ, em không sao..? Cốc cà phê này của em bao tiền ạ...? Để em thanh toán luôn.
Nhân viên phục vụ nói:
- - Của em 25 nghìn em nhé.
Vũ lấy tiền rồi trả cho nhân viên phục vụ, trong lúc đó đám bên kia vẫn đang cười nói vui vẻ, chúng mặc sức ăn uống, gọi thêm đồ khi mà chị gái nham hiểm kia lên tiếng:
- - Mấy đứa cứ ăn uống thoải mái, ăn gì cũng được mà ăn bao nhiêu tùy thích. Chị bao tất.
Vũ hằm hằm đứng dậy, cốc cà phê còn chưa kịp uống thử. Vũ kéo sụp cái mũ lưỡi trai che kín nửa khuôn mặt rồi rời khỏi quán cà phê. Nhưng lúc đi ngang qua bàn, Vũ đã kịp liếc mắt nhìn cho thật kỹ khuôn mặt của " chị gái " kia. Ánh nhìn của Vũ sắc đến nỗi, chị gái ấy mặc dù không biết rằng mình bị nhìn nhưng vẫn bất giác rùng mình, hướng mắt nhìn theo lưng người vừa đi qua bàn một cách vô thức.
[......]
Trở về nhà khi mà trời đã chập tối, dắt xe vào trong Vũ đã thấy bố mẹ đợi ở cửa. Nhìn thấy con, bà Giang đi ra hỏi vội:
- - Sao giờ con mới về, anh Vượng về từ sớm rồi cơ mà...?
Vũ chào bố mẹ rồi đáp:
- - À vâng, con đi mua ít đồ dùng học tập ấy mà.
Nhìn sắc mặt của con trai, ông Hùng thấy có vẻ như Vũ đang có tâm trạng, ông Hùng hỏi ;
- - Con sao vậy...? Ở trường hôm nay có chuyện gì à..?
Vũ xua tay lắc đầu:
- - Không, không có gì đâu bố....Con hơi mệt thôi, con lên cất cặp đi tắm xong sẽ ăn cơm sau ạ. Mọi người cứ ăn trước đi.
Vũ đi vào trong nhà, bà Giang nói với chồng:
- - Hôm nay sao em nhìn thằng bé hơi buồn buồn, hay là nó có chuyện gì suy nghĩ.
Ông Hùng trả lời vợ:
- - Em cũng thấy thế à, không biết đã bao lâu rồi anh mới nghe thấy nó kêu mệt. Nhưng thôi, thanh thiếu niên bây giờ tính tình thay đổi theo ngày, con nó về là tốt rồi. Vợ chồng mình không nên lo lắng thái quá. Thôi để cho nó tắm rửa nghỉ ngơi, mình cứ ăn cơm trước đi vậy. Mà còn thằng Vượng đâu...?
Bà Giang đáp:
- - Vượng nó ăn cơm từ sớm xong xin phép lên phòng học bài rồi. Chủ nhật tuần này con nó có cuộc thi Liên Trường với hai trường nữa. Nhưng vợ chồng mình hôm đó đều bận đi tiếp đối tác, thứ 2 còn nghỉ để tổ chức sinh nhật cho thằng Vũ. Không đi cổ vũ được cho con, em thấy áy náy quá. Nhưng Vượng nó bảo chỉ là cuộc thi nhỏ mà thôi, bố mẹ cứ lo công việc cho công ty trước, mấy năm nay lúc này công ty mới có hướng mở rộng, không nên vì nó mà bỏ lỡ mọi việc. Nghe thằng bé nói em còn tưởng nó phải là sinh viên đại học rồi ấy chứ. Mà cũng buồn cười, mình nuôi 2 thằng con trai, cảm giác như đứa nào cũng già dặn trước tuổi ấy. Chẳng giống như con nhà người ta gì cả....Haizzzz.
Ông Hùng khẽ cười:
- - Em đúng là, các con nó lớn, biết suy nghĩ, trưởng thành hơn thì phải vui chứ sao lại làm bộ mặt thế kia. Anh lại nghĩ khác em, nhìn hai đứa nó ngày một trưởng thành, biết lo lắng cho bố mẹ, anh mừng lắm......Chỉ mong cho dù hai đứa nó lựa chọn bất cứ công việc gì, ước mơ gì thì cho đến sau cùng, chúng cũng sẽ thành công. À mà mấy hôm trước, anh có người bạn, anh ấy cũng tư vấn cho anh về việc học hành của Vũ.
Bà Giang hỏi:
- - Như nào..? Anh nói rõ hơn xem....
Ông Hùng tiếp:
- - Anh cũng kể Vũ nó rất có năng khiếu võ thuật và các bộ môn thể dục. Bạn anh nói, nếu Vũ thực sự muốn phát triển theo con đường chuyên nghiệp, có thể đặt mục tiêu vào trường đại học thể dục thể thao, ngành võ thuật.....Nếu Vũ thực sự có tài năng, chưa biết chừng sau này còn có thể tham gia đấu giải, trước mắt là trong nước, xa hơn có thể tham gia các cuộc thi quốc tế.......Vậy là em không cần phải lo định hướng tương lai cho con nữa nhé. Ha ha ha....Ha ha ha....
Nhìn chồng mình vui mừng cười lớn, bà Giang cũng hiểu đó không chỉ là ước mơ của cậu con trai, mà còn là mơ ước của cả chồng mình nữa.
Bà mỉm cười đáp:
- - Nếu vậy thì em yên tâm rồi......