Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Càfé Sáng
Lúc Đại nãi nãi Lư gia Hứa thị và phu nhân Bình Dương Hầu Hồ thị tiến vào viện, thì vừa lúc nhìn thấy Tam thái gia cúi đầu vội vã bước ra, gương mặt già nua sung huyết thành màu gan heo, cả người đều toát ra vẻ giận dữ.
Dù sao thì cũng là trưởng bối, nên Hứa thị và Hồ thị vừa định bước đến chào, nhưng ông ta chỉ cúi đầu rồi bước thẳng đi, căn bản không hề phát hiện ra sự tồn tại của các nàng.
Hồ thị không thích người của Tam phòng lắm, thấy Tam thái gia như vậy, trong lòng lại càng không thích hơn, nhíu mày chép miệng, không biểu hiện gì nói: “Tam thúc vội thật đấy.”
Hứa thị cười ôn hòa, dịu dàng nói: “Nhà bọn họ đông người, nên đương nhiên có nhiều chuyện xảy ra hơn, cũng chẳng có gì lạ cả.” Sau khi tin tức Hứa thị muốn tìm con thừa tự truyền ra, thì người của Tam phòng là vui vẻ nhất, từ ngay buổi sáng hôm qua, hai nàng dâu của Tam thái gia đã mang theo mấy đứa trẻ nhà mình thay nhau đến thăm Hứa thị rồi, nói tới nói lui cũng không ngoài việc chê bai con nhà người khác, rồi tâng bốc con nhà mình lên.
Nếu mấy đứa trẻ đó thật thông minh trí tuệ cũng chả có gì đáng nói, đằng này không có một đứa nào có thể vừa mắt Hứa thị được, bà lại không tiện lên tiếng đuổi người, quả thật nghẹn khuất không sao tả được. Sáng sớm hôm nay, bà cố tình trốn đến chỗ Hồ thị, mới được thanh tịnh một chút.
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người rốt cục cũng tới cửa phòng, gã sai vặt hầu hạ trong phòng đã nghe thấy âm thanh từ sớm nên nhanh chóng chạy ra nghênh đón, vừa mở cửa vừa cười nói: “Đại nãi nãi khỏe, phu nhân khỏe, Hầu gia đang trong phòng ạ.”
Lư Chi An đang ở trong phòng cũng đứng dậy từ sớm, cao giọng hỏi: “Đại tẩu cũng ở đây à?”
Hồ thị cười nói, “Bình Thúy viên ồn ào quá, tẩu tử phải đến phòng thiếp tránh quấy rầy.” Vào phòng, Hồ thị nhường chỗ bên phải cho Hứa Thị, còn mình thì ngồi xuống chiếc ghế bên trái Lư Chi An, lại hỏi: “Vừa nãy nhìn thấy Tam thúc nổi giận đùng đùng ra ngoài, là bị tức giận ở chỗ chàng sao?”
Nhắc đến Tam thái gia, sắc mặt Lư Chi An lập tức xấu đi, hừ lạnh một tiếng rồi mới trả lời: “Có oan uổng gì ông ấy đâu chứ, còn tức giận gì nữa.” Dứt lời, ông kể lại chuyện Tam phòng chiếm nhà chiếm cửa của Tứ phòng, ăn hiếp tỷ đệ Lư Thụy thế nào từng cái từng cái một kể cho hai bà nghe.
Hồ thị và Hứa thị ngồi nghe, cũng tức giận đầy mình. Các bà là nữ nhân, đương nhiên mềm lòng, nghe được chuyện hai đứa trẻ bị đuổi đến ngôi nhà cũ kỹ hoang vắng, sống dựa vào một tiểu cô nương ngày ngày lên núi hái thuốc, lập tức vừa tức giận vừa đồng tình. Hồ thị tức giận nói: “Tam thúc làm thế cũng quá lắm rồi, có là người dưng nước lã, cũng không làm chuyện thất đức đến vậy đâu, ông ấy thế mà có thể làm ra loại chuyện đó. Hai đứa trẻ đáng thương, vốn xuất thân nhà quan, từ sớm đã được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, mà nay lại phải chịu khổ như vậy…” Lúc nói, hai mắt của bà đã ửng đỏ lên.
Lư Chi An thở dài, “Chứ gì nữa, tôi gặp qua Thụy ca nhi hai lần, bất luận là tính tình, phẩm chất, hay tri thức lễ nghĩa, đều vô cùng tốt. Trong đám trẻ của nhà cũ, thì thằng bé là đứa xuất sắc nhất. Buổi sáng tôi bảo Thư Bình mang nó đến đây, thấy thằng bé mặc cái áo choàng cũ kỹ chắp vá, làm tôi cảm thấy khó chịu vô cùng.”
Hồ thị nghe thấy những lời này, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nhịn không được mà lặng lẽ nhìn qua Hứa thị, thấy vẻ mặt bà ấy vẫn như thường, không khỏi thở dài trong lòng một cái.
Mấy năm nay, Hứa thị với chuyện con thừa tự vẫn không chút nôn nóng, nếu không phải Thái phu nhân Liễu thị cứ nhắc đi nhắc lại bên tai tẩu ấy, chỉ sợ lần này tẩu ấy cũng không về nhà cũ. Nhưng mà, lần này trở về, muốn tìm được một đứa trẻ cũng không phải là chuyện dễ. Chỉ cần nhìn phản ứng bình thường của Hứa thị, đã biết là tẩu ấy không vừa lòng ai rồi.
Còn về Lư Thụy mà Lư Chi An xem trọng, Hồ thị cũng nhanh chóng gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu, không nói đến việc đứa trẻ kia là huyết mạch duy nhất của Tứ phòng, mà tuổi tác cũng đã không thích hợp. Nếu thật sự muốn nhận một đứa trẻ làm con thừa tự, thì đương nhiên phải càng nhỏ càng tốt, nuôi bên người mới có thể thân thiết, còn không, chỉ cần lơ là một chút, bỏ bao công sức nuôi lớn, cuối cùng trong đầu nó cũng chỉ lo nghĩ cho cha mẹ ruột mà thôi, như vậy thì quả thật chẳng có lời lãi gì rồi.
“Nếu phu quân đã biết việc này, vậy thì nhất định phải ra mặt cho tỷ đệ bọn họ. Bọn chúng còn nhỏ, lại không có tiền, không bằng để cho người trong họ hằng năm chu cấp, tốt xấu gì cũng phải đến lúc Thụy ca nhi trưởng thành mới được.” Hồ thị dịu dàng đưa ra ý kiến của mình.
Lư Chi An lại nói: “Còn tôi thì muốn mang Thụy ca nhi về kinh thành. Thằng bé rất thông minh, đọc sách viết chữ đều rất tốt. Nàng cũng biết đó, tuy là có tôi lên tiếng, bọn họ sẽ không dám làm trái, nhưng đối với Thụy ca nhi cũng sẽ không quan tâm thật lòng, làm sao có thể trông nom được chứ. Thằng bé còn nhỏ, tôi sợ ở đây sẽ làm chậm trễ nó.”
Hồ thị nghe thế thì lập tức tươi cười phụ họa, “Phu quân nói đúng, là thiếp lo nghĩ không chu toàn. Thụy ca nhi vào kinh cũng tốt, thằng bé và Dập ca nhi tuổi xấp xỉ nhau, Dập ca nhi cũng có thể có bạn chơi cùng. Có Thụy ca nhi ở cùng, nói không chừng thằng nhóc ấy lại tập trung học hành hơn ấy chứ.”
Hứa thị ngồi nghe phu thê bọn họ kẻ xướng người họa, trong lòng không khỏi cười thầm, ngẫm nghĩ một chút mới mở miệng hỏi: “Thế Hầu gia đã nói với thằng bé chưa?”
Lư Chi An lập tức lộ ra vẻ mặt buồn bực và khó xử, lắc đầu nói: “Đã nói rồi, nhưng thằng bé lập tức cự tuyệt.”
“Vì sao vậy?” cả Hứa thị và Hồ thị đều cảm thấy rất khó hiểu, đồng thanh hỏi. Lớn nhỏ trong phủ này, có ai mà không cố gắng miễn cưỡng lấy lòng Lư Chi An, nếu may mắn được ông dắt vào kinh, còn không biết sẽ vui mừng đến dường nào, Thụy ca nhi này thế nhưng lại kiên quyết cự tuyệt, khó trách Hứa thị và Hồ thị lại ngạc nhiên đến thế.
Lư Chi An lắc đầu cười gượng, “Tôi cũng có hỏi, nó bảo trong nhà còn một vị tỷ tỷ nữa, không thể bỏ nàng ấy lại mà vào kinh một mình được.”
Hồ thị khẽ cười nhẹ nhàng thở ra, che miệng nói với Hứa thị: “Qủa nhiên là tâm tình thiếu niên mà, nhưng đứa trẻ này cũng rất chân thành.” Dứt lời, bà nói với Lư Chi An: “Nếu Thụy ca nhi không bỏ tỷ tỷ nó lại được, thì không bằng mang cả cô nương kia theo luôn. Người trong phủ chúng ta cũng không nhiều lắm, tuổi nhỏ lại ít, không phải Yên nhi suốt ngày kêu ca không có bạn chơi cùng sao. Đúng rồi, đứa trẻ kia bao tuổi rồi?”
Lư Chi An nhíu mày ngẫm nghĩ, trả lời với vẻ không chắc lắm: “Sợ là phải mười hai mười ba tuổi rồi.”
Hứa thị “Phì —” cười một tiếng, nhướng mày nói với Hồ thị: “Qua hai ba năm nữa thì nàng ấy sẽ lấy chồng, đệ muội tha hồ chưng diện cho nàng ấy nhé.” Nếu Hồ thị đón Thất nương về kinh, thì hôn sự sau này của nàng ấy sợ là phải do Hồ thị sắp xếp rồi.
Hồ thị vui vẻ cười nói: “Vẫn là đại tẩu hiểu muội, muội là muội rất chú trọng vẻ ngoài đó.” Nếu đón Thất nương theo, thì sau này cũng chỉ thêm chút đồ cưới thôi, nhưng lại càng có nhiều điểm lợi hơn. Trước hết là sẽ có được sự tin tưởng của Hầu gia, thứ hai là có được thanh danh tốt. Huống chi, nếu sau này Thụy ca nhi đỗ được công danh, thì bà sẽ được coi như là ân nhân của tỷ đệ họ.
Hứa thị cười cười không nói gì nữa,nhưng Lư An Chi lại chu đáo hơn, ngẫm nghĩ một chút rồi dặn dò: “Việc này không vội, cho người điều tra xem tính tình tiểu cô nương kia thế nào đã. Trong nhà có thêm người không phải là chuyện nhỏ, hiểu biết rõ ràng, mới có thể dễ dàng nói chuyện với mẫu thân hơn.”
Hồ thị nhanh chóng đáp lời: “Phu quân yên tâm, thiếp sẽ cẩn thận.”
Trong viện mọi người hào hứng bàn chuyện, thì bên này Lư Thụy đã bị Lư Dập kéo ra trước sân.
Trong sân có một đám trẻ con đang đứng đang ngồi, đứa lớn thì tầm khoảng mười hai mười ba tuổi, đứa nhỏ thì vừa chập chững bước đi, toàn bộ đều tụm lại một chỗ, vô cùng ồn ào. Ở giữa bọn trẻ là một tiểu cô nương khoảng năm sáu tuổi, gương mặt phấn ngọc mày ngài, đáng yêu như em bé trong tranh Tết, chỉ cần nhìn qua đã khiến người khác cảm thấy vui vẻ. Tiểu cô nương này là tiểu thư của Bình Dương Hầu phủ Lư Yên, ở Lư gia xếp hàng thứ mười hai, nên mọi người gọi là thập nhị nương, nhưng nàng lớn lên ở kinh thành, nên không xưng hô như người trong tộc, bọn hạ nhân trong phủ đều gọi nàng là Đại tiểu thư.
“Ca ca, ca ca—” Lư Yên nhìn thấy Lư Dập, lập tức dùng đôi chân ngắn cũn cỡn của mình chạy tới, nũng na nũng nịu hỏi: “Sao bây giờ ca ca mới đến vậy?” Lúc nói chuyện, lại tò mò nhìn sang Lư Thụy, rồi ghé vào sát tai Lư Dập hỏi: “Ai vậy ca?”
Lư Dập rất không kiên nhẫn, nhưng giọng nói cũng không khó chịu, “Muội nghĩ huynh cũng như muội suốt ngày rãnh rỗi không có chuyện gì làm sao? Còn chơi diều nữa chứ, đây đều là trò của bọn con gái thôi.” Lúc nói chuyện, lại không tỏ vẻ gì liếc qua một vòng, khẽ nói: “Sao tự dưng gọi tất cả bọn họ đến vậy?”
Lư Yên quyệt miệng, tủi thân trả lời: “Có phải muội kêu họ đến đâu. Ca ca, ai vậy ạ? Nhìn huynh ấy thật đẹp.” Tiểu cô nương vẫn bất khuất không chịu buông tha tiếp tục truy vấn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lư Thụy, vẻ mặt tò mò.
Lư Dập lập tức không vui, buồn bực nói: “Cậu ta có đẹp bằng huynh không? Mắt không to bằng huynh, cũng không cao hơn huynh mà.”
Lư Yên cười hì hì không nói gì, chỉ nghiêng đầu cười với Lư Thụy. Lư Thụy chưa bao giờ nhìn thấy bé gái nào xinh đẹp đáng yêu như thế, nên mở to mắt chăm chú nhìn nàng, vẻ mặt cũng vô cùng tò mò và chuyên chú. Đến khi Lư Yên cười với cậu, cậu cũng nhếch miệng cười lộ ra hàm răng sáng bóng, khuôn mặt nhỏ trông hiền lành và trong sáng vô cùng.
Ngày thường Lưu Tú của Tam phòng là người coi thường Lư Thụy nhất, mà nay cậu ta thấy Lư Thụy thế nhưng lại đi cùng với Lư Dập và Lư Yên, trong lòng tức giận vô cùng, nhịn không được nên cất giọng quát lên: “Lư Thụy, cậu đến đây! Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Người Lư Thụy không muốn nhìn thấy nhất là Lưu Tú, người như rơm rạ, mà cứ ra vẻ như tài tử, nên bình thường cũng chẳng thèm để ý gì đến cậu ta, nay thấy cậu ta vênh mặt hất hàm sai khiến, nên càng bực mình không vui. Nghe thấy cậu ta gọi, cũng chả thèm phản ứng gì, ngược lại còn làm như vẻ không nghe thấy gì, còn quay mặt sang Lư Yên hỏi: “Muội muốn làm diều sao? Biết làm không? Huynh biết làm đấy! Là tỷ tỷ huynh dạy cho huynh đó. Muội muốn làm diều hình diều hâu, hay là chuồn chuồn, hay là bươm bướm…”
Lư Tú bị Lư Thụy ngó lơ nên lập tức bẽ mặt, vô cùng tức giận, nhưng lại e ngại hai huynh đệ Lư Dập ở đây nên không dám bùng phát, đành phải nghiến răng nghiến lợi dằn lại cơn giận mà thôi. Nhưng Lư Thụy lại cố tình lờ đi không nhìn cậu ta, đem sự tức giận của cậu ta ném qua một bên. Cậu ta ngẫm nghĩ, nhớ đến lời dặn dò của mẫu thân cậu ta là Chương thị, là phải cố gắng lấy lòng huynh muội Hầu phủ, nên đành phải tỏ ra vui vẻ, miễn cưỡng nặn ra gương mặt tươi cười đến gần Lư Dập, nịn nọt: “Dập ca nhi muốn làm diều sao? Nhà chúng ta có hạ nhân mà, hắn ta chuyên làm diều trong nhà đó, hay gọi hắn ta đến đây làm nhé?”
Mặc dù trong lòng Lư Dập không muốn thấy Lư Tú, nhưng cuối cùng không muốn nhìn cũng phải nhìn, chỉ chậm chạp trả lời: “Vốn là muốn vui vẻ, thì tự mình làm mới thấy vui, làm được hay không cũng chả sao.” Lúc nói chuyện sắc mặt cậu rất không tốt, như là viết hẳn chữ cự tuyệt lên mặt luôn rồi, nhưng Lư Tú cứ như là không nhìn thấy, tiếp tục lải nhải bên cạnh, miệng còn lên tiếng châm biếm: “Vậy sao được chứ, lỡ bay không được rồi sao, chẳng phải sẽ bị người khác chê cười cho à. Dập ca nhi đừng tin lời Lư Thụy làm gì, nó chỉ có mỗi gương mặt nhìn được mắt thôi, thật ra nó ngốc lắm đấy, cái gì cũng không biết làm đâu….”
“Vậy thì sao chứ?” Lư Dập nghiêng đầu nhìn cậu ta, tỏ vẻ khó hiểu, “Tôi nghe phụ thân tôi nói, Thụy ca nhi rất thông minh, đọc sách giỏi, chữ viết cũng tốt. Bài thơ cậu ấy làm hôm qua, phụ thân tôi còn nhắc đi nhắc lại mấy lần mà.”
Vừa nhắc đến chuyện làm thơ ngày hôm qua, vẻ mặt Lư Tú lập tức đỏ bừng, nhưng vì không dám đắc tội với Lư Dập nên không nói gì, chỉ dữ tợn liếc Lư Thụy một cái rồi bối rối xoay người bỏ đi.
(Càfé: Ở