Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tử Lam được đưa vào phòng cấp cứu, Hi Hi vẫn đứng im trước cửa, bé nhìn bóng đèn đỏ đang sáng trước phòng, trong lòng khó chịu, đau xót không nói được thành lời.
Đều tại bé đã tới chậm một bước, không bảo vệ mẹ thật tốt!
Bé nên tới sớm một chút!
Nghĩ tới đây, hai tay bé nắm thật chặt thành nắm đấm.
Ngay sau đó, trên gương mặt nho nhỏ thoáng qua sát ý kiên định!
Để cho bé biết, việc này là do ai làm, bé nhất định sẽ đem bọn họ róc xương lóc thịt!!!
Để cho bọn họ sống không bằng chết!
Hi Hi thề!
Mặc Thiếu Thiên đứng ngay sau lưng Hi Hi, thân thể cao lớn đè nén cảm giác khác thường, áo sơ mi trắng của anh giờ đây cũng loang lỗ viết máu, nhìn vào có cảm giác yêu mị cực kỳ, anh cũng nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, một khắc kia nhìn thấy Tử Lam ngã xuống trước mặt anh, anh cảm giác tim ngừng đập đầu óc trống rỗng.
Chỉ cần nghĩ đến, trên thế giới này không có Lâm Tử Lam, nữ nhân phúc hắc này, anh cảm giác toàn bộ thế giới của anh cũng mất đi ánh sáng!
Mặc Thiếu Thiên cau mày, hai quả đấm siết chặt, cả người anh cứng ngắc, trong đầu không ngừng lẩm bẩm.
Lâm Tử Lam, cô nhất định phải sống!
Chỉ cần cô có thể sống, để cho anh làm cái gì, anh đều nguyện ý!
Lần đầu tiên, anh lại có cảm giác tín nhiệm mãnh liệt!
Cũng lần đầu tiên, anh thế nhưng đối với nữ nhân có dạng ý niệm này, chỉ cần cô có thể vượt qua nguy hiểm, bất kể bắt anh làm cái gì, anh đều nguyện ý!
Lúc này, ánh mắt của anh nhìn về phía Hi Hi vẫn đang đứng đó, tất cả mọi chuyện trong đầu anh dường như được xâu kết lại thành một chuỗi.
Trong đầu anh thoáng hiện lên hình ảnh lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, Tử Lam ở trong quán Bar uống rượu say, lên tiếng khiêu khích anh, vì vậy anh liền hung hăng trừng phạt cô! ( biết cách trừng phạt ghê chứ!)
Có lẽ khi đó, anh cũng đã bị cô hấp dẫn……………..
Không ngờ, ngày hôm sau sau khi anh tỉnh lại, cô liền chuồn mất, chỉ lưu lại cho anh một chiếc lắc tay làm phí trả, sau đó vừa đi chính là 7 năm!
Một lần nữa khi thấy anh, cô giống như chuột gặp phải mèo, mặc dù thoạt nhìn cô tài trí ôn hòa, nhưng trong lời nói luôn mang theo nhàn nhạt xa cách, đối với anh một mực tránh né!
Nếu không phải anh còn nhớ rõ về cô, ban đầu anh muốn diễn kịch từ từ trừng phạt cô, cũng sẽ không phát hiện cô còn có một đứa con trai………….
Hơn nữa, đứa bé của cô, dáng vấp cùng anh lại rất giống nhau!
Tất cả mọi thắc mắc của anh đều được phơi bày, nhưng anh có cảm giác không thực, giống như anh đang nằm mơ tưởng tượng ra.
Phút chốc kia nhìn thấy Hi Hi, anh quả thật khiếp sợ, anh điên mất rồi!
Việc quan trọng lúc này, anh phải trấn định lại.
Mặc Thiếu Thiên tiến tới, vươn tay muốn vỗ bã vai của Hi Hi nhưng cánh tay anh cứng ngắc giữa không trung, chậm chạp không có rơi xuống, giống như có đồ vật gì trở ngại đến anh.
Hi Hi dường như cảm ứng được, ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, đôi mắt kia chứa đựng ưu sầu, khiến đáy lòng Mặc Thiếu Thiên chấn động.
Anh không biết nên nói gì, vì vậy, ngồi chồm hổm xuống trước mặt của Hi Hi, nhìn bé, dùng giọng nói dịu dàng từ tính “ Con yên tâm, mẹ con không có việc gì!”
Thân thể Hi Hi cứng đờ nhìn Mặc Thiếu Thiên, cặp mắt kia chứa đầy nước mắt, con ngươi từ từ trở nên rõ ràng, bé hứng thú vì có Mặc Thiếu Thiên bên cạnh, Hi Hi cảm thấy bản thân bé bớt lo lắng!
Đúng, mẹ nhất định không có việc gì!
“Ân!” Hi Hi gật đầu, tràn đầy hy vọng, bé cùng mẹ đã trải qua 7 năm gắn bó bên nhau, mẹ nhất định sẽ không bỏ bé một mình mà ra đi! Mẹ nhất định sẽ không chết!
Hi Hi nhìn cửa phòng cấp cứu, đôi mắt trở nên kiên định, chỉ là giữa đôi lông mày mơ hồ còn mang theo vài phần lo lắng!
Nhìn mặt của bé, Mặc Thiếu Thiên thật lâu không dời mắt nổi, hiện tại anh tuyệt đối không hoài nghi đứa bé đang đứng trước mặt không phải là con trai của anh, nếu ai có mắt, có thị lực mọi người đều có thể nhìn ra, gương mặt này cơ hồ chính là bản sau thu nhỏ của anh.
Nếu như chỉ là trùng hợp, không thể nào giống nhau tới mức như thế!
Chuyện đã xẩy ra hôm nay, khiếp sợ qua đi, đầu óc cơ trí của Mặc Thiếu Thiên tỉnh táo lại, hiện tại trong lòng anh cảm giác không nói nên lời, hình như có một bí ẩn cần anh tìm ra, không biết rõ trong lòng anh sẽ càng thêm phiền não.
“ Con, tên là gì?” Mặc Thiếu Thiên nhìn bé, anh hỏi.
Hi Hi quay đầy sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, thôi, chuyện đã không còn giấu được nữa rồi.
“ Con tên là Hi Hi!” Hi Hi nói ra tên của mình, nhìn bé như một tiểu thân sĩ, tao nhã lễ độ.
Lần đầu tiên chính thức gặp mặt, Hi Hi đương nhiên muốn thân sĩ một chút! Lưu ại ấn tượng thật tốt với cha bé!
Hơn nữa Hi Hi rất thích Mặc Thiếu Thiên!
Thật sự, rất yêu thích!
Nguyên nhân có lẽ là máu mủ tình thân, nên Hi Hi rất yêu thích Mặc Thiếu Thiên.
Mặc dù Mặc Tử nhiều lần đều nói Mặc Thiếu Thiên biến thái, nhưng Hi Hi vẫn cứ thích, coi như cha bé thật sự biến thái, bé cũng thích!
Hi hi một mực nổ lực tác hợp mẹ cùng cha, có thể nói, bé thật sự rất hi vọng cha cùng mẹ có thể trở thành người một nhà!
Hơn nữa lần này gặp chuyện không may, Mặc Thiếu Thiên cũng ở đây, bé đối với Mặc Thiếu Thiên hảo cảm lại càng tăng lên không ít!
“ Con mấy tuổi?” Mặc Thiếu Thiên nhìn bé, nhíu mày hỏi, anh còn có chút cảm giác mơ màng khó có thể trở về thực tế!
Hi Hi rất thành thật khai báo “ 7 tuổi!”
7 tuổi!
Lại là 7 tuổi!
Lúc anh biết Lâm Tử Lam có một đứa con trai, hỏi cô bé mấy tuổi, cô nói cho anh biết bé 5 tuổi!
Nữ nhân đáng chết, lại dám gạt anh!
Rất rõ ràng, cô không muốn anh biết sự tồn tại của Hi Hi!
Bởi vì Hi hi là con trai của anh!
7 tuổi!
Theo thời gian đoán, vừa đúng lúc!
Nữ nhân đáng chết, âm thầm sinh hạ đứa bé của anh không nói, hơn nữa còn không chịu nói cho anh biết, không thể tha thứ!
Mặc Thiếu Thiên cảm thấy đủ mộng ảo, chỉ trong thời gian một buổi tối, anh thế nhưng nhảy ra một đứa con trai 7 tuổi!
Nếu như không phải cảm giác đau lòng vẫn còn, anh nhất định sẽ cho rằng mình đang nằm mơ!
Chả trách nữ nhân kia, mỗi lần nhìn thấy anh đều sẽ mất hồn, anh còn tưởng rằng cô thích anh, không ngờ cũng là……
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi hi.
“ Con là con trai của ta?” Mặc Thiếu Thiên nói, giọng nói mặc dù là đang hỏi nhưng lại rất chắc chắn!
Gương mặt đó, muốn nói không phải là con trai của hắn cũng không ai tin!
“ Con không biết, hơn nữa, Mặc tổng ngài không phải là còn có con trai sao? Vị hôn thê của ngài vẫn còn đang nằm viện đấy!” Hi Hi nhẹ nhàng nói ra một câu.
Thật ra thì bé cũng biết, đứa bé kia có thể không phải là con của Mặc Thiếu Thiên, nhưng cũng có 50 % cơ hội là của Mặc Thiếu Thiên.
Đối với chuyện này, Hi Hi cực kỳ khó chịu!
Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu mày, theo bản năng phản bác “ Đứa bé kia không phải của ta!”
Chẳng biết tại sao, Mặc Thiếu Thiên không muốn làm cho Hi Hi có hiểu lầm!
“ Hả? Thật sao?” Hi Hi hỏi ngược lại, nhưng không thể phủ nhận, đáp án này bé cảm thấy thật hài lòng.
“ Con vẫn chưa trả lời vấn đề của ta mà?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi nhắc lại thêm lần nữa.
“ Mặc tổng, ngài có con trai hay không có chẳng lẽ ngài còn không biết sao?” Hi Hi tiếp tục hỏi ngược lại.
Thật ra thì bé đã biết, trong lòng Mặc Thiếu Thiên nhất định là biết rõ đấy!
Bé hỏi như vậy, chỉ là muốn cầu xin một câu trả lời, để an ủi tâm hồn nhỏ bé của mình mà thôi!
“…………………………”
Nếu như không phải Lâm Tử Lam cố tình giấu diếm, anh làm sao sẽ không biết?
Anh đã sớm phát hiện có điều gì đó không đúng, hành động của Lâm Tử Lam thật quái dị, nhưng anh lại không ngờ cô giấu diếm anh một chuyện lớn như vậy!
“ Nếu như không phải mẹ con cố ý giấu diếm, ta có thể không biết sao?” Đến lượt Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại Hi Hi.
“…………………….”
Hi Hi im lặng.
Cha, người thông minh một đời nhất thời hồ đồ a!
Nhưng mẹ còn chưa tỉnh lại, bé không thể nói cho Mặc Thiếu Thiên biết bé chính là con của Mặc Thiếu Thiên.
Đây là bé đối với mẹ tôn trọng mến yêu!
“ Con chính là con trai của ta!” Mặc Thiếu Thiên khẳng định, không có bất kỳ hoài nghi nào.
“ Điều này, ngài phải nên hỏi mẹ con, mẹ nói phải thì là phải, ngược lại, mẹ nói không phải thì là không phải!” Hi Hi gằn từng chữ nói với Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên cau mày.
Hi Hi lại mở miệng “ Mẹ sinh ra con, nuôi con thành người, vì con, mẹ thiếu chút nữa bỏ mạng rồi, đối với con mà nói, mẹ chính là tất cả, cho nên mẹ nói người nào là cha con thì đúng là người đó!” Giọng nói Hi Hi kiên định, không có chút nào do dự.
Thật ra, vào giờ phút này, bé cũng không xác định Mặc Thiếu Thiên có thích bé hay không nữa!
Có muốn tiếp nhận sự hiện hữu của bé không!
Đối với thái độ của Mặc Thiếu Thiên, bé đoán không được!
Mặc dù Hi Hi thật sự rất yêu thích Mặc Thiếu Thiên, nhưng muốn bé thừa nhận thì phải mẹ thừa nhận mới được!
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Hi Hi, mặc dù tuổi bé còn rất nhỏ, nhưng sự thông minh của bé không ít, làm việc, nói chuyện, hơn nữa kiên quyết khác thường, quả quyết!
Không chút nào kém cỏi hơn một người trưởng thành!
Mặc Thiếu Thiên phát hiện, anh không có biện pháp nào.
Đứa bé này, quá mức thông minh, đã đem lập trường của mình nói rất rõ ràng.
Thế nhưng anh lại có cảm giác không bài xích!
Đối với một đứa bé không ham thích anh, thế nhưng anh không bài xích loại cảm giác này.
Anh không bài xích Hi Hi, không bài xích, anh đã có một đứa con trai 7 tuổi!
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi hi, đôi mắt thâm thúy nhìn trên gương mặt non nớt kia, tay anh từ từ đưa tới, chạm nhẹ vào gương mặt của Hi Hi, một cỗ cảm giác kỳ quái lan tràn trong lòng anh.
Có thể là hiệu ứng máu mũ tình thân, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy tim anh cũng đập nhanh liên hồi.
Hi Hi vẫn đứng im không nhúc nhích, bé có thể cảm thấy tay Mặc Thiếu Thiên có chút run rẫy.
Thật ra, Hi Hi cũng rất lo lắng.
Bởi vì, bé không biết Mặc Thiếu Thiên có thích bé hay không!
Hi Hi vẫn đứng im không nhúc nhích, bé cảm thấy tay Mặc Thiếu Thiên đang nhè nhẹ vuốt ve gương mặt của bé, trong lòng Hi Hi cảm thấy hứng thú, bé cảm thấy lòng mình an ổn khác thường, Mặc Thiếu Thiên vốt ve như vậy, đối với bé mà nói là một sự kích động.
Đáy lòng của Hi Hi có chút thấp thỏm, mặc kệ bé kiên cường đến cở nào, thành thục đến cở nào, lại hại đến đâu nhưng bé cũng chỉ là một đứa bé!
Khát vọng được cha mẹ yêu thương cũng giống như bao đứa trẻ khác.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, càng nhìn càng cảm thấy yêu thích bé, đến nổi anh không biết diễn tả như thế nào.
Hi Hi không giống với những đứa bé khác, bé thông minh, cơ trí, hơn nữa nhìn dáng vẽ thân sĩ ưu nhã, tao nhã lễ độ, xem ra hết sức đáng yêu, làm cho người ta nhìn liền muốn yêu thương bé!
Mặc Thiếu Thiên cầm lấy tay Hi hi, có chút run rẫy, tâm tình anh hết sức thấm thỏm kích động.
Mặc Thiếu Thiên và Hi hi ý tưởng rất giống nhau, anh cũng không biết Hi Hi có yêu thích anh không nữa!
Nhưng anh biết anh rất yêu thích Hi Hi.
Trong tim anh có một cảm giác không nói nên lời, giống như có một bàn tay chạm vào trái tim của anh, cho anh sự đả kích không nhỏ, để cho anh kích động cũng không biết phải làm sao.
Cảm giác như thế, đối với Mặc Thiếu Thiên hoàn toàn xa lạ, trước giờ anh chưa từng như thế!
Chỉ trong thời gian một buổi tối, anh được thăng chức lên làm cha, anh không chút nào chuẩn bị, thế nhưng khi sự thật xãy ra, anh cũng không ghét, ngược lại rất yêu thích.
Nhìn Hi Hi, ánh mắt anh không khỏi toát ra yêu thương sủng nịnh, Mặc Thiếu Thiên hận gờ phút này anh không thể đem tất cả tất cả tất cả của mình đem cho bé, chỉ cần bé vui vẽ là được!
Có lẽ, đây chính là tình thương của cha mà mọi người thường nhắc đến!
Mặc Thiếu Thiên là một người cố chấp, từ nhỏ đã lãnh huyết lớn lên, Mặc Ân Thiên đối với anh chẳng chút nào quan tâm, thậm chí khi anh bị Cung Ái Lâm ném đường, ông cũng chưa từng liếc nhìn anh một cái.
Mặc dù anh rất ác độc, trên tay anh dính đầy máu nhưng anh đối với thân tình cũng rất khát vọng như bao người.
Hiện tại anh cơ hồ khẳng định, không, anh đã đem Hi Hi làm con trai của mình rồi!
Loại ý nghĩ này một khi khẳng định, cũng đã ăn sâu bén rễ, không cách nào phai mờ!
Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên, hai người ngồi trên ghế phòng giải phẩu, vừa tán gẫu vừa đợi.
Thời gian rất nhanh đã trôi qua …
Hi Hi nhìn phòng giải phẩu, cau mày, mơ hồ có chút lo lắng trong lòng “ Đã 2 tiếng rồi, không biết mẹ thế nào?”
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn về phía phòng giải phẩu, sau đó mở miệng “ Con yên tâm, mẹ con mạnh mẽ như vậy, sẽ không có việc gì!”
Hi hi cũng tin tưởng, mẹ nhất định sẽ không có việc gì!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt đưa mắt sang nhìn Hi hi “ Đúng rồi, ai muốn giết mẹ con? Hai mẹ con đã đắc tội với người nào?”
Hi Hi lắc đầu “ Con không biết! Xưa nay con và mẹ đối với mọi người luôn ôn hòa, lễ độ, làm sao sẽ đắc tội với người khác đây?” Hi Hi hỏi ngược lại.
Chân mày Mặc Thiếu Thiên nhíu chặt “ Vậy làm sao con biết, mẹ con sắp gặp nguy hểm? Hơn nữa, từ đâu con có được thuốc nổ?”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi anh hỏi, lúc này ánh mới nhớ tới việc đó.
Chỉ cần nhớ tới một màn Hi Hi ném lựu đạn, nhất thời trong lòng anh còn thấp thỏm, không yên.
“ Cái này……….”
Hi Hi không biết nên giải thích như thế nào.
“ Con tìm bạn giúp con giám thj nhất cử nhất động của mẹ, có người muốn tổn thương mẹ, cho nên con biết ngay rồi!” Hi hi cố gắng giải thích.
“ Vậy thuốc nổ từ đâu mà có?” Mặc Thiếu Thiên cũng không bỏ qua vấn đề này, anh lại tiếp tục chất vấn Hi Hi.
“ Cũng đều là bạn cho, hắn nghiên cứu về thuốc nổ, con thuận miệng nói xin một ít, không ngờ, uy lực rất lớn!”
Bé cũng không muốn đem thân phận thật sự của mình ra nói cho Mặc Thiếu Thiên biết.
Dù sao, Hợp Tung cùng Cửa Ngục sống chết đối đầu nhau.
Nếu bây giờ bé nói, chỉ sợ sẽ gây ra chuyện, hơn nữa Hi Hi đối với Mặc Thiếu Thiên không có niềm tin tuyệt đối!
Cho nên, bé sẽ không nói thật!
Hi hi tình nguyện, bé ở trong lòng Mặc Thiếu Thiên chỉ là một đứa bé đáng yêu lại thông minh là được, chuyện khác, sau này hãy nói đi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi hi một bộ dạng ngây thơ vô tội, nói chuyện lại hết sức thành khẩn, xem ra không giống như đang nói láo, huống chi, coi như dù Hi hi thông minh, trừ đó ra, bé còn có thể như thế nào? ( Haha, Thiên ca sai lầm 100% khi đánh giá như vậy về Hi Hi rồi).
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên cũng không tiếp tục hỏi nữa.
“ Chuyện này, ta nhất định sẽ cho người điều tra rõ ràng!” Mặc Thiếu Thiên lại nói thêm một câu “ Con yên tâm, ta nhất định sẽ tra ra rõ ràng tất cả!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, anh hy vọng có thể cho bé đầy đủ cảm giác an toàn.
Mặc dù, anh rất hung hãn!
Nhưng đây là tâm lý của một người làm cha!
Chỉ là chuyện này, Hi Hi đã tìm người đi thăm dò.
Hi Hi chắc chắn, bé sẽ không bỏ qua cho những người đã làm tổn thương mẹ của bé!
Bé sẽ dùng phương thức của riêng mình đòi lại gấp trăm gấp nghìn lần!
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên vẽ mặt của bé chỉ nhàn nhạt như không có chuyện gì, gật đầu một cái, đem vẽ mặt vô tội diễn thật tốt!