Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặc Thiếu Thiên giống như biết Lâm Tử Lam lo lắng cái gì, nếu như là anh, tuyệt đối sẽ làm cho rất oanh động, thế nhưng Lâm Tử Lam nói như vậy, anh đương nhiên phải nghe.
Gật đầu, "Được rồi, anh nghe lời em!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam gật đầu cười.
Lúc này, Hi Hi nhìn bọn họ, "Con phải làm phù rể!"
"Con nhiều nhất chỉ có thể làm hoa đồng!"
"Con phải làm hoa đồng!"
"Đúng, cha sẽ tìm cho con một nữ hoa đồng!”
"Con muốn xinh đẹp nhất!"
"Không thành vấn đề!"
Nhìn Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên hai người mỗi người một câu nói, khóe miệng Lâm Tử Lam gợi lên nụ cười.
Thật ra, cuộc sống đơn giản như vậy, chính là thứ cô cần.
Có một người đàn ông rất yêu cô, có một con trai rất nghe lời, thế là đã đủ rồi..........
Ngày hôm sau.
Lúc Lâm Tử Lam đến công ty, Cảnh Thần đã đến.
Lâm Tử Lam nhíu mày, "Cậu không ở bệnh viện sao?”
Thấy Lâm Tử Lam, Cảnh Thần cười cười, "Tớ đã đỡ rồi, buổi chiều truyền nước biển, là không sao rồi!”
"Cậu xác định?" Lâm Tử Lam hỏi, "Tớ còn muốn buổi chiều đi thăm cậu!”Lâm Tử Lam nói.
"Thực sự không sao!" Cảnh Thần nói.
"Có việc nhớ kỹ nói, đừng... như lần trước té xỉu như vậy!" Lâm Tử Lam nói.
"Tớ đã biết!" Cảnh Thần nói.
Vì vậy, Lâm Tử Lam gật đầu, đi trở về chỗ ngồi của mình.
Cảnh Thần cũng ngồi một chút ở vị trí của mình, con mắt lo lắng nhìn phòng làm việc của Trần Mặc một chút, nhíu mày.
Ánh mắt của Cảnh Thần cũng không có tránh được ánh mắt của Lâm Tử Lam, nhìn ánh mắt Cảnh Thần rõ ràng là mong đợi.
Lẽ nào cô lại cùng Trần Mặc...
Lâm Tử Lam nhíu mày, không có đi hỏi Cảnh Thần, chuyện tình cảm, hãy để cho chính cô ấy xử lý!
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam tiếp tục vẽ thiết kế.
Lúc này, dưới lầu một, xuất hiện một bóng người.
Sự xuất hiện của cô, thành công làm cho MK tăng thêm sắc màu.
Ăn mặc chỉnh tề, chân đạp trên đôi giày ba phân, trên người phối hợp với phụ kiện vô cùng hài hòa, thoạt nhìn, rất thanh thuần, tinh thần phấn chấn.
Tóc dài được buộc lên cao, cho người khác cảm giác rất giỏi giang.
Cô trực tiếp đi tới trước sảnh chính, "Xin chào!"
"Xin chào!" Nhân viên trước sảnh chính cũng rất khách khí nhìn cô.
"Tôi tớ nhận việc mới, xin hỏi ở lầu mấy!" Cô cười hỏi.
"A, tầng năm, bên trái đó!" Nhân viên trước sảnh mỉm cười nói.
"Tốt, cảm ơn!" Nói xong, cô gái nói cảm ơn, đi thẳng đến thang máy.
Chỗ cô đi qua, mọi người đều xúm lại bàn tán.
" Vi An tiểu thư?"
"Đúng vậy, tôi là!" Vi An ngồi ở đối diện trưởng bộ phận quản lí nhân viên, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhạt.
Lúc này, trưởng bộ phận quản lí nhân viên nhìn tư liệu của cô, "Không nghĩ tới Vi An tiểu thư từ nước ngoài trở về, lý lịch sơ lược tốt!"
"Cảm ơn..." Vi An nhàn nhạt cười.
Vì vậy, kế tiếp, phỏng vấn, khảo hạch, cô biểu hiện vô cùng tốt.
Lúc này, trưởng bộ phận nhìn cô, "Vi An tiểu thư, lý lịch sơ lược của cô, đều rất phù hợp với công ty chúng tôi, chỉ là..."
Trưởng bộ phận nhìn Vi An, có chút hơi khó xử.
Nhìn dáng vẻ của anh, Vi An nhíu mày, "Nếu như có lời gì, không ngại nói thẳng!"
"Vi An tiểu thư, lịch của cô tốt, đối với chúng tôi mà nói, là chúng tôi cần nhân tài, chỉ là lần này tổng giám đốc của chúng tôi ra lệnh, chỉ tuyển dụng nam thư kí..........”
Vi An, "..."
Nam thư kí.
Nói lên cái này, Vi An cười cười, hơi nheo mắt, "Nam thư kí, rất ít!”
Trưởng bộ phận gật đầu, "Đúng vậy, cho nên đến bây giờ chưa tìm được người thích hợp!”
Không phải, MK lớn như vậy, là công việc mê người như vậy, sao không có ai ứng tuyển!
"Ý của quản lí là......?" Vi An nhìn trưởng bộ phận hỏi.
Trưởng bộ phận quản lí nhân viên suy nghĩ một chút, nhìn cô, "Như vậy, Vi An tiểu thư cô chờ một chút, tôi đi gọi điện thoại cho tổng giám đốc......." Trưởng bộ phận nói.
Dù sao, thông báo tuyển dụng thông báo ra đã mấy ngày, tuy rằng rất nhiều người tới, thế nhưng tài năng ưu tú như vậy cũng rất ít.
Hơn nữa, đích thực nam thư kí khó tìm, cho nên trưởng bộ phận quản lí muốn gọi điện thoại cho Mặc Thiếu Thiên.
Mà trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Lâm Tử Lam đang cùng Mặc Thiếu Thiên thương lượng về chuyện chiếc nhẫn, "Thế nào? Có thể chứ?" Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn nhẫn, không khỏi phát sinh cảm khái, "Có vợ như vậy, thực sự là tiết kiệm không ít tiền cho anh!” Lâm Tử Lam thiết kế, rất đẹp, cũng rất mới mẻ độc đáo, quan trọng là..., ít dùng đến hột xoàn.
"Cho em thêm cơ hội, còn không thiết kế lớn một chút!" Mặc Thiếu Thiên nói, nếu là đổi thành người phụ nữ khác, sợ là hận không thể toàn bộ nhẫn đều là hột xoàn!
Thế nhưng, đây cũng chính là chỗ bất đồng với Lâm Tử Lam.
Cô không có lòng tham, lại coi trọng ý nghĩa.
Nghe lời của anh, Lâm Tử Lam cười cười, "Em sợ đi ở trên đường bị cướp!"
Mặc Thiếu Thiên, "Ai dám!" Ai dám cướp, anh sẽ phế!
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cười cười, "Rốt cuộc thế nào?"
Mặc Thiếu Thiên nhìn thiết kế của Lâm Tử Lam, rất nghiêm túc gật đầu, "Ngoại trừ nhẫn kim cương nhỏ một chút ra, tốt!"
Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam nhíu mày, "Thực sự?"
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, nhìn cô, "Đương nhiên, Lâm tiểu thư, từ khi nào thì em lại không tự tin về mình như thế?”
Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam cười, "Không phải em tự tin, mà là thuộc về hai người chúng ta, có ý nghĩa đông tây, em đương nhiên phải hỏi ý kiến của anh!”
Đáp án này, Mặc Thiếu Thiên tương đối hài lòng, ánh mắt của anh lần thứ hai trở lại trên bản thiết kế, "Anh có một ý tưởng!"
"Ý tưởng gì!?"
"Hay ở bên trong nhẫn kim cương, khắc lên tên hai chúng ta!”
Lâm Tử Lam còn tưởng rằng Mặc Thiếu Thiên nói ra ý kiến gì tốt, không nghĩ tới là cái này, cô mở miệng cười "Cũ!"
"Cũ, lãng mạn là được!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Lúc này, Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, "Tên nói, coi như, không bằng, khắc tên tiếng anh thế nào?”
"M K?"
Lâm Tử Lam sửng sốt.
Tên Lâm Tử Lam cùng tên Mặc Thiếu Thiên đúng lúc là tên công ty bọn họ.
Nghĩ vậy Lâm Tử Lam cười cười, "Hay là, LT!" Lâm Tử Lam nói.
"Lấy MK!" Mặc Thiếu Thiên nói, "Có ý nghĩa tượng trưng!"
Lâm Tử Lam nhìn anh, "Anh sẽ không sợ biểu thị công ty thành em?”
"Anh là của em, công ty đương nhiên cũng là của em!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam cười, " Cứ quyết định như vậy?"
"Đương nhiên!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Được, thiết kế giao cho anh!" Lâm Tử Lam nói.
"Lập tức làm ra!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Mặc Thiếu Thiên không thể chờ đợi.
Nhìn dáng vẻ của anh, Lâm Tử Lam cười cười.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn Mặc Thiếu Thiên vang lên.
Tay Mặc Thiếu Thiên đưa qua, tiếp nhận.
"Alo..."
Nghe bên trong nói, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Được, để cho cô ấy lên đây đi!"
Vì vậy, trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn anh, "Làm sao vậy?"
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ý vị thâm trường mở miệng, "Vợ thân ái, chuyện kế tiếp em phải ghen tị!”
Nghe thế, Lâm Tử Lam cau mày, nhìn anh.
"Một nữ thư kí tới, giống như, năng lực không tệ!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam như trước nhìn anh, không có mở miệng.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Vốn là muốn tìm một nam thư kí, thế nhưng hiện tại khó tìm nam thư kí, cho nên hôm nay tới một người, trưởng bộ phận quản lí nhân sự nói lý lịch sơ lược và năng lực không tệ, có thể tạm dùng được hay không!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam như trước mím môi không nói gì thêm.
Mặc Thiếu Thiên cho rằng Lâm Tử Lam ghen tị, nhìn cô, lập tức vươn tay ôm lấy cô, "Thế nào? Nhanh như vậy ghen tị?"
Nghe thế, Lâm Tử Lam cười, "Cô nương em đẹp độc lập, anh nghĩ em sẽ ghen tị với thư kí!”
"Vậy em cùng anh giám định thư kí mới này một chút?” Mặc Thiếu Thiên cau mày, nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Nghe thế, Lâm Tử Lam từ trong lòng Mặc Thiếu Thiên giãy dụa, "Mặc tổng, em còn công việc, đó là vượt quyền!” Lâm Tử Lam cười nói.
"Vượt quyền thì như thế nào, em sớm muộn là phu nhân tổng giám đốc!” Mặc Thiếu Thiên một chữ một nói.
"Đây chẳng qua là phu nhân, không phải tổng giám đốc, chờ em lên làm tổng giám đốc đã!" Lâm Tử Lam cười nói.
Nói lên cái này, Lâm Tử Lam từ trong lòng Mặc Thiếu Thiên rời đi, nhìn anh, "Mặc tổng, không làm lỡ anh phỏng vấn thư kí mới, em về trước làm việc!” Nói xong, Lâm Tử Lam cười trêu tức Mặc Thiếu Thiên khoát khoát tay rời đi.
Nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên gợi lên nụ cười.
Lúc này, Lâm Tử Lam xoay người đi ra ngoài.
Lâm Tử Lam từ bên kia đi đến, lúc này, cửa thang máy mở ra, Vi An từ bên trong đi ra ngoài.
Mới vừa đi ra, cô quay đầu lại, liền thấy bóng lưng Lâm Tử Lam, nhìn cô ấy, con ngươi Vi An hơi híp một cái, xoay người hướng phòng làm việc của tổng giám đốc phòng đi đến.
"Cốc....cốc "
Vi An lễ phép gõ lên cửa hai cái.
"Mời vào!" Mặc Thiếu Thiên mở miệng.
Vì vậy, cửa bị đẩy ra, mà Mặc Thiếu Thiên cũng ngước mắt, khi nhìn đến người ở cửa thì, hơi ngây ngẩn cả người.
Muốn nói cái gì, lại dừng hình ảnh ở nơi nào.
Vi An đi đến, nhìn Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng gợi lên một nụ cười nghề nghiệp, "Mặc tổng, ngài khỏe, tôi là Vi An!" Vi An nhìn Mặc Thiếu Thiên một chữ một nói.
Nhìn Vi An tươi cười, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên ở trên người của cô quan sát, hơi nhíu mày.
Lúc này, Vi An đi lên, cầm tư liệu của mình và lý lịch trực tiếp đặt ở trước mặt Mặc Thiếu Thiên.
"Cái này là tư liệu của tôi!" Vi An mở miệng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, nghe được lời của cô, anh mới hồi phục lại tinh thần, tròng mắt, nhìn tư liệu trước mặt mình, tùy ý lật vài cái.