Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tử Lam đẩy Tiêu Dật đang đè trên người nàng xuống, gật đầu nói " Em có uống một chút"
Tiêu Dật nhíu nhíu mày nhưng không nói gì thêm nữa.
Tử Lam lại hỏi hắn " Sao anh biết nơi này mà tới đây "
" Vì anh nhớ em! " Tiêu Dật nhìn Tử Lam đang đỏ mặt, con ngươi hẹp dài tràn đầy sủng nịnh yêu thương, hắn trực tiếp trả lời Tử Lam không vòng vo. Hắn nhớ nàng thật sự!
Tử Lam cũng không cảm thấy câu trả lời của Tiêu Dật có vấn đề gì, quan hệ giữa hai người suốt 7 năm nay giống như một đôi bạn thân mà cũng không phải bạn... " Khi nào thì anh sẽ đi? "
" Đêm nay, 12 giờ anh sẽ lên máy bay! "
" Sao nhanh vậy anh? "
" Cho nên nếu em về trể thêm một chút thì anh sẽ trực tiếp đi tìm em " Cả người Tiêu Dật tiến tới bên cạnh Tử Lam chuẩn bị hôn nàng một cái.
Tử Lam vươn tay, sử dụng võ thuật phòng lang sói một quyền xuất ra chặn ngay hành động của Tiêu Dật lại.
Tiêu Dật khóc không ra nước mắt! Hắn có bị xem là tự lấy đá đập chân mình hay không? Hắn dạy nàng thuật phòng sói.. giờ muốn hôn nàng một cái cũng không được.. bởi vì hiện tại hắn đang bị.... ( đố các bạn Dật ca bị ai... làm thành ra như vây..không phải Lam tỷ đâu nha!)
" Ưm......" Tiêu Dật một tay che ngực, không nhịn được rên lên một tiếng.
Tử Lam phát hiện có điều gì đó không đúng ở đây, bình thường nàng làm sao đã thương được Tiêu Dật nhất định là có chuyện xảy ra, Tử Lam vặn lông mày vội vàng hỏi " Anh bị làm sao? Có phải bị thương rồi không? "
" Ừm " Tiêu Dật gật đầu một cái, hắn định giấu Tử Lam không cho nàng biết, hắn sợ nàng phải đau lòng không yên. Gương mặt anh tuấn ngũ quan đẹp mắt nhìn hắn như một thần tiên lưu lạc nhân gian, pha lẫn chút tà mỵ, bởi vì nhịn đau mà có chút tái nhợt.
( Tội cho Dật ca mỗi lần về thăm Lam tỷ là Thiên ca dùng mọi thủ đoạn thủ tiêu Dật ca làm cho Dật ca không thể nào gặp Lam tỷ.. Thiên ca ghen kinh người!)
Mặc dù Tử Lam có chút rượu trong người nhưng nàng không phải là người say rồi hồ đồ, nhớ lại chuyện xảy ra vừa rồi Tử Lam đưa tay ra vén quần áo chổ nàng vừa mới tập kích Tiêu Dật " Cho em nhìn xem anh bị như thế nào? "
Tử Lam vừa muốn vén lên y phục, Tiêu Dật liền một phát bắt được tay của nàng đặt lên khóe miệng hắn hôn một cái " Anh không sao đâu em đừng lo, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi! " Động tác của Tiêu Dật thật mập mờ nhưng cũng thực có mỹ cảm.
Tử Lam vặn lông mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, nàng cảm thấy lo lắng bất an cho Tiêu Dật.
" Còn nữa, em không được tùy tiện vén đồ của nam nhân rất nguy hiểm " Tiêu Dật thật sự đang bị thương, hắn không bao giờ muốn dối gạt nàng chuyện gì, bởi vì hắn thích cảm giác nàng vì hắn lo lắng nhưng hắn không thích Tử Lam thấy được vết thương của mình, không muốn nàng đau lòng, không muốn nàng dính vào những chuyện máu tanh của Hắc đạo.
Giữa hai người bọn họ có một loại ăn ý vô hình, nếu gọi là bằng hữu thì hơi ái muội, nếu gọi là tình thân thì lại càng trân quý hơn, nếu gọi là tình yêu thì hiểu rõ đối phương hơn.
Quan hệ của hai người thì không thể nào dùng từ chính xác để hình dung. ( không phải thiên ca làm quá thì Dật ca cưới Lam tỷ lâu ùi)
7 năm trước, lúc Tử Lam còn đang du học ở Mỹ, một buổi tối nàng đang trên đường đi học về vô tình phát hiện Tiêu Dật đang bị thương rất nặng Tử Lam cứu hắn một mạng từ đó hai người quen biết.
Tử Lam chỉ biết Tiêu Dật là người không bình thường, hắn có một thế lực Hắc đạo rất lớn hình như là một cái tập đoàn gì đó, lần đó cũng chính vì hoàn thành nhiêm vụ Tiêu Dật bị người ta đánh lén nên mới bị thương rồi được nàng cứu.
Tử Lam cứu Tiêu Dật, từ đó về mặt sinh hoạt của nàng Tiêu Dật luôn âm thầm giúp đỡ, về sau cuộc sống của nàng và Hi Hi mới không chịu bất kỳ cực khổ nào nữa.
Chỉ là quan hệ giữa hai người ở Mỹ không ai được biết đến, nàng chỉ biết bên cạnh Tiêu Dật có một cận vệ gọi là Ảnh Dạ, mỗi lần gọi điện thoại nàng gặp hắn để hỏi chuyện tình của Tiêu Dật, muốn liên lạc Tiêu Dật cũng thông qua Ảnh Da mới gặp được.
Tử Lam nghĩ, cho dù Tiêu Dật là một nhân vật rất nguy hiểm nhưng hắn sẽ tuyệt đối không là chuyện thương tổn đến nàng.
Điểm này nàng chắc chắn không bao giờ nghi ngờ!
Giữa bọn họ như có một sợi dây vô hình gắn kết lẫn nhau, ăn ý hoàn hảo..