Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tâm Tâm đi tới, lễ phép tính gõ xuống môn, thế nhưng không hề đáp lại, lúc này, Hoa Hồng cho biết một ánh mắt, để cho cô đi vào.
Cô bé cũng sợ hãi, đẩy cửa ra đi vào.
Khi nhìn đến cậu bé đang ngồi trước mặt thì, Tâm Tâm còn là sửng sốt một chút, rất ít khi nhìn thấy cậu bé lớn lên đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy.
Mặc dù không biểu tình gì, thế nhưng liếc mắt nhìn qua, làm cho người khác cảm giác bất đồng.
Thoáng cái, tâm tình Tâm Tâm đã khá nhiều.
Cô bé nhìn Hi Hi, đi tới.
"Hi Hi..." Lúc này, Tâm Tâm đi tới bên giường của bé nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Hi Hi sửng sốt, ngước mắt, sau khi nhìn đến người trước mặt thì, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, không biết có cảm tưởng gì.
Nhìn dáng vẻ Hi Hi kinh ngạc, Tâm Tâm nhíu mày, "Anh không biết em sao?" Tâm Tâm nhìn Hi Hi hỏi.
"Thanh Thanh?" Hi Hi mở miệng, lại chợt phát hiện tiếng nói của mình có chút thay đổi, không có sức lực.
"Là em!" Tâm Tâm nhìn Hi Hi mở miệng.
Hi Hi hoài nghi mình có sinh ra ảo giác hay không, nhìn Thanh Thanh, có chút kích động, "Em, em..." Nửa ngày, Hi Hi dĩ nhiên nói không nên lời cái gì.
Thanh Thanh nhìn Hi Hi, "Em không sao mà!"
"Em không chết!?"
Tâm Tâm cười, lắc đầu, "Không có!"
Nghe thế, Hi Hi bỗng nhiên cười ra tiếng, "Em, em thật không có chết!"
"Ừ!" Tâm Tâm gật đầu.
Một khắc kia, lòng Hi Hi không cách nào diễn tả bằng ngôn ngữ.
Vươn tay, Hi Hi ôm lấy cô bé.
Tâm Tâm ngây ngẩn cả người, không biết nên làm cái gì bây giờ, Hi Hi lại kích động nói, “Anh nghĩ em đã chết, may là em không có chuyện gì... May là!"
Người xung quanh đều nhìn, Tạp Ni lại vẫn nhíu mày, Hi Hi, lúc này hoàn không quên chiếm tiện nghi!
Ừ, có tiền đồ!
Tâm Tâm đứng ở nơi đó không hề động.
Lúc này, Hoa Hồng nhìn có chút chua chát, thế nhưng dù thế nào?
Ở sau người giả bộ ho khan một tiếng, lúc này Tâm Tâm nhớ tới cái gì, "Em nghe nói, anh đã mấy ngày không có ăn cái gì... Tiếp tục như vậy không được, anh ăn một chút gì có được hay không!?"
Nghe được Tâm Tâm nói, Hi Hi còn có thể nói cái gì, liên tục gật đầu, "Được, anh ăn, anh ăn!" Hi Hi liên tục gật đầu nói.
Nhìn dáng vẻ Hi Hi hiểu rõ, Tâm Tâm cười cười.
Phía sau, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên nghe được Hi Hi nói ăn cơm, vui vẻ không ngớt, vội vã kêu người mang đồ ăn tới.
Đều là sớm chuẩn bị tốt, giống như Hoa Hồng đã sớm ngờ tới Hi Hi nhất định sẽ ăn, nên đã làm xong.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, "Bảo bối..."
Lúc này, Hi Hi ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Lam, "Mẹ, xin lỗi, để cho mẹ lo lắng!"
Nghe Hi Hi hiểu chuyện nói, Lâm Tử Lam đột nhiên cảm giác được vui vẻ.
Lúc này, Tâm Tâm bưng cháo, "Em đút cho anh!”
Hi Hi cười gật đầu, hết sức hài lòng.
Vì vậy, Tâm Tâm từng miếng từng miếng đút Hi Hi, mà Hi Hi cũng ăn thật cao hứng, mắt không chớp nhìn người trước mặt "Thanh Thanh", giống như sợ nháy mắt, chỉ là một giấc mộng.
Người bên cạnh nhìn, nhìn Hi Hi không có ói, nhưng lại ăn rất vui vẻ, lúc này mới âm thầm thở dài một hơi.
Chỉ cần Hi Hi ăn là tốt rồi.
Sau khi Hi Hi ăn uống xong, lại lo lắng Tâm Tâm đi mất, nên lôi kéo cô nói, không có biện pháp, Tâm Tâm chỉ có thể ở lại cùng Hi Hi.
Mà bên ngoài, mấy người bọn họ ngồi ở chỗ kia.
Lâm Tử Lam có chút lo lắng, "Hoa Hồng, cũng sẽ không làm lộ chứ?" Phải biết rằng tính cách Hi Hi, nếu như biết có người lừa bé, nhất định bé sẽ không vui, không khéo lại còn nghiêm trọng hơn lúc trước.
Hoa Hồng ngồi trên sô pha, vô cùng chắc chắc, "Cũng sẽ không, Thanh Thanh cùng Hi Hi chỉ gặp mặt qua một lần, hơn nữa tiếp xúc ít, Hi Hi làm sao phát hiện!?"
Nói lên cái này, lúc này Lâm Tử Lam mới yên tâm gật đầu.
Lúc này, Lý Thuận có chút ngạc nhiên, "Cô rốt cuộc từ nơi nào tìm được người! Còn là người Trung Quốc, không đơn giản!"
"Hiện tại mở mắt nhìn, ngoài đường người Trung Quốc rất nhiều có được hay không, có cái gì kỳ quái!" Hoa Hồng nhịn không được châm chọc nói.
"Thế nhưng thân hình tương tự như thế, khó tìm, nhưng lại bình tĩnh như vậy, khí chất xuất chúng!"
Nói lên cái này, Hoa Hồng nhịn không được cười đắc ý, "Lẽ nào anh không biết trên cái thế giới này có chữ, là "Ngôi sao nhỏ tuổi" sao?"
Chính người từng gặp qua nhiều người, mới có thể đang đối mặt nhiều người như vậy, nhiều chuyện như vậy mà thời gian biểu hiện vững như vậy.
Hoa Hồng từ trên đường cái tùy tiện tìm một người, người đó cũng không phụ cô!
Lời này vừa nói ra, Lý Thuận bừng tỉnh, "A a, là như vậy, trách không được đối mặt với chúng ta nhiều người như vậy biểu hiện bình tĩnh như vậy!"
Ngay cả Mặc Thiếu Thiên cũng không nhịn được tán thưởng, "Hoa Hồng biện pháp này, thực sự rất tốt, Hi Hi cũng ăn uống, tâm tình cũng khá hơn nhiều!"
Nói lên cái này, bọn họ nhất trí gật đầu, bất quá, Lưu Ly lại nhìn Hoa Hồng, " Cuối cùng làm thế nào đề cho cô bé rời đi? Cũng không thể như vậy mãi được?”
"Tôi sẽ tìm một ngày thích hợp để cho cô bé rời đi, nhưng không phải hai ngày này!” Hoa Hồng nói, nói đến đây, cô nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Nên là chúng ta ở chỗ này ngây ngốc hai ngày nữa!"
"Chỉ cần Hi Hi tốt, chờ mấy ngày cũng không sao!”
Hoa Hồng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía bên trong gian phòng, các loại u oán a, Hi Hi thối, hiện tại chỉ biết tán gái...
Mà bên trong gian phòng, Hi Hi nhìn Thanh Thanh, tự đáy lòng sinh ra một loại vui vẻ, Thanh Thanh không chết, tin tức này đối với Hi Hi mà nói, tốt!
"Anh vì sao vẫn nhìn em!” Tâm Tâm nhìn Hi Hi hỏi.
"Đẹp!" Hi Hi tự đáy lòng mở miệng.
Vừa nói như vậy, mặt của Tâm Tâm một chút đỏ, trực tiếp như vậy bị người tán thưởng mỹ lệ cũng không phải một lần hai lần, thế nhưng Tâm Tâm còn chưa đỏ mặt.
Nhìn cô, Hi Hi mở miệng, "Thanh Thanh, em là vì cứu anh, mà thiếu chút nữa chết sao?"
Nói lên cái này, Tâm Tâm sửng sốt, không nghĩ tới Hi Hi hỏi cái này, thế nhưng suy nghĩ một chút mở miệng gật đầu, "Ừ!"
Như thế gật đầu một cái, đáy lòng Hi Hi chấn động, nhìn cô, "Em thật khờ!"
Tâm Tâm cười, "Em bây giờ không phải là không có chuyện gì sao!"
Nhìn Tâm Tâm cười, khóe miệng Hi Hi cũng gợi lên, còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cô, ánh mắt của cô lạnh lùng...
Vì vậy, hai người ở trong phòng nói chuyện phiếm, trò chuyện một buổi chiều.
Khi đến lúc ăn cơm, Hi Hi dĩ nhiên chủ động từ trong phòng đi ra.
Bọn họ đều ở trong phòng khách chờ, thấy Hi Hi đi ra, rất kinh ngạc.
"Hi Hi!?" Khi nhìn thấy Hi Hi, Lưu Ly đứng lên.
Hoa Hồng cũng nhìn, có chút kinh ngạc.
"Bảo bối, con thế nào đi ra?" Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.
"Mẹ, con đói bụng!" Hi Hi nói.
Trời biết, Hi Hi nói câu này con đói bụng, đối với bọn họ mà nói, ý vị như thế nào, lúc bọn họ nghe được, có thể dùng từ mừng rỡ như điên để diễn tả.
"Lập tức ăn!" Mặc Thiếu Thiên mở miệng.
Hi Hi cười.
Vì vậy, bọn họ cũng không có đi ra ngoài ăn, mà gọi là rất nhiều đồ ăn tới.
Hi Hi cùng Tâm Tâm ngồi chung một chỗ, Hi Hi vô cùng vui vẻ gắp thức ăn cho bé, mà Tâm Tâm còn lại là vừa cười, vừa ăn, cũng không quên gắp thức ăn cho Hi Hi, hai người thoạt nhìn, như là một đôi như nhau, Hoa Hồng ở một bên nhìn tức giận bất bình!!
Hi Hi thối, cậu trọng sắc khinh bạn a a a a a a!
Chỉ là nhìn Hi Hi có thể ăn uống, cũng không ói ra, như vậy, bọn họ đã vui vẻ rồi.
Bạn pháp của Hoa Hồng, vẫn có hiệu quả.
Lúc này, Tạp Ni nhìn Hi Hi, không quên trêu chọc bé vài câu, "Bảo bối, phân biệt như thế bất công a, cậu trong khoảng thời gian này, chúng tôi quan tâm cũng không ít, cũng không gắp thức ăn cho chúng tôi!?”
Nghe được Tạp Ni nói, Hi Hi nhìn anh híp mắt cười, "Muốn ăn a? Tự gắp.......”
Lời là nói như vậy, Hi Hi gắp thức ăn bỏ vào trong bát Lâm Tử Lam, "Mẹ, xin lỗi, trong khoảng thời gian này để cho mẹ lo lắng!"
Nghe được Hi Hi nói, Lâm Tử Lam cười, "Biết là được, lần sau không cần hù dọa người khác như vậy!”
"Đã biết!" Hi Hi cười.
Lúc này, Hi Hi gắp một đũa, trực tiếp bỏ vào trước mặt Hoa Hồng.
Hoa Hồng có chút sửng sốt, lúc này, Hi Hi nhìn Hoa Hồng, "Biết chị lo lắng cho tôi, cảm ơn!”
Hoa Hồng cảm động đến rơi nước mắt, vật nhỏ cuối cùng cũng còn có lương tâm!
"Ai lo lắng cho cậu!" Hoa Hồng cãi lại cứng rắn không thừa nhận, lo lắng đã hiện lên trước mặt.
Lúc này, Hi Hi nhìn Lưu Ly cũng gắp, "Cảm ơn cô đã không quản xa xôi đến thăm cháu, lo lắng cho cháu!”
Lưu Ly cười, "Chỉ cần cháu không có chuyện gì là ổn rồi!”
Hi Hi gắp cái này, gắp cái kia, cũng gắp cho Mặc Thiếu Thiên, dĩ nhiên sẽ không có Lý Thuận cùng Tạp Ni.
Hai người bọn họ cũng rất lo lắng có được hay không, kết quả là, không có gì cả!
Lúc này, Tạp Ni bắt đầu không nhịn được, "Lý Thuận, xem ra, hai người chúng ta thật đúng là hơn người thừa!"
"Ai, tôi cũng cảm thấy như vậy... Chúng ta cũng không hao tổn không ít tâm tư, đáng tiếc a, chúng ta là đàn ông, không phải phụ nữ, cho nên có người sẽ không đối tốt với chúng ta!”Lý Thuận vừa ăn, vừa dùng khẩu khí u oán nói.
Bất quá những lời này.
Chọc cười một bàn người.
Lời này, hiểu hơn nữa là Hi Hi.
Hi Hi cũng không khách khí, cầm lấy cái đũa, trực tiếp gắp cho bọn họ.
Tạp Ni nhíu mày, nhìn Hi Hi, chờ mong bé tự nhủ chút gì, Hi Hi nhìn anh, suy nghĩ lại, sau đó nói, "Tất cả đều không nói đúng, ăn đi..."
Tạp Ni, "..."
Lý Thuận, "..."
Vì vậy, một bàn vui cười không ngớt.
Đêm này, bọn họ đều rất buông lỏng ngủ.
Ngày hôm sau.
Lúc bọn họ đều thức dậy, Hi Hi cùng Tâm Tâm đã ở bên ngoài chơi.
Hồ bơi, hai người ngồi ở chỗ kia, chân dể dưới nước, Hi Hi nhìn Thanh Thanh trước mặt, nhịn không được bật cười, "Thanh Thanh, lúc em cười thật là đẹp mắt!"
"Phải không?" Nghe ca ngợi, Tâm Tâm cười cười, đã quên mình là Thanh Thanh, loại ca ngợi này đã chuyển dời đến trên người của mình.
Nhìn Thanh Thanh cười, Hi Hi suy nghĩ một chút mở miệng, "Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Nói lên cái này, Thanh Thanh mở miệng cười, "Khi đó, cũng là cười như vậy sao?"
Hi Hi nghe thế, sửng sốt, ánh mắt kì quái nhìn Thanh Thanh trước mặt.
"Làm sao vậy?" Nhìn Hi Hi kỳ quái nhìn mình, Thanh Thanh nhìn Hi Hi hỏi.
Hi Hi hoàn hồn, nhìn cô cười, "Không có gì!"
"Em còn nhớ, lúc đó anh cùng em nói gì không?” Hi Hi nhìn cô như có như không hỏi, vừa hỏi, vừa nhìn cô.
Nghe Hi Hi nói, Tâm Tâm lắc đầu, "Em không nhớ rõ!"
"Khi đó, em cười cười, không nói gì!" Hi Hi mở miệng.
Nói lên cái này, Tâm Tâm như nhớ ra mọi chuyện, "A, đúng, em nhớ ra rồi, là như vậy!"
Nói lên cái này, Hi Hi càng thêm ngây ngẩn cả người, nhìn người trước mặt, không biết nên nói cái gì cho phải.
Mong muốn, điều không phải như cậu nghĩ như vậy.
Thế nhưng, càng hoài nghi chuyện này, càng muốn nói không phải là thật, thế nhưng muốn biết chân tướng.
Lúc này, Hi Hi móc dây chuyền từ trong cổ ra, nhìn Thanh Thanh trước mặt, "Em còn nhớ cái này không?”
Nhìn dây chuyền trên cổ Hi Hi, cô gật đầu, "Ừ, em đưa cho anh!”
"Tại sao muốn đưa cho anh!” Hi Hi nhìn cô hỏi.
"Ách... Lưu kỷ niệm, sợ anh quên em!” Thanh Thanh nhìn Hi Hi nói, giống như không muốn nhắc tới đề tài này, Thanh Thanh nói sang chuyện khác, "Em nghe nói, anh rất am hiểu máy tính, là thật sao?”
Nhìn Hi Hi không trả lời, Thanh Thanh nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn cậu, "Hi Hi, anh đang suy nghĩ gì?"
Một tiếng này, gọi Hi Hi trở về, nhìn người trước mặt, Hi Hi nhíu mày, "Làm sao vậy?"
"Anh đang suy nghĩ gì?"
"Không có gì!"
"Vậy sao anh không trả lời câu hỏi của em!”Tâm Tâm nói.
"Không có chú ý, em vừa hỏi cái gì?”
"Anh rất am hiểu về máy tính có phải hay không?”Tâm Tâm nhìn Hi Hi hỏi, vẻ mặt mang dáng dấp sùng bái.
Nhìn biểu tình Tâm Tâm, Hi Hi gật đầu, “Ừ.."
Thế nhưng, tiếp tục nói chuyện, Hi Hi có chút không yên lòng, ngược lại thì Tâm Tâm, không có suy nghĩ nhiều như vậy, tiếp tục trò chuyện...
Lúc buổi tối, Hi Hi nằm ở trên giường, lo trái nghĩ phải, đều cảm thấy có cái gì không đúng.
Trước cậu cảm giác được, thế nhưng việc ở chung, việc tiếp xúc, Hi Hi lại càng thấy không thích hợp.
Hơn nữa, đối với những câu hỏi, cô ấy đều trả lời được, nhưng trả lời rất miễn cưỡng.
Chẳng lẽ...
Nghĩ vậy, đáy lòng Hi Hi chấn động.
Thực sự mong muốn, không phải nhưng cậu suy nghĩ.
Lúc này, nằm ở trên giường, thế nào cũng đều không ngủ được, Hi Hi cảm thấy có chút phiền, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
Bên ngoài, loáng thoáng nghe được tiếng thổn thức.
Hi Hi nhíu mày, còn theo âm thanh đi tới.
"Sau đó, không biết trả lời như thế nào, thì không nên trả lời!" Hoa Hồng nhìn Tâm Tâm trước mặt nói.
"Em đã biết!" Tâm Tâm gật đầu.
"Ừ, nếu như bị lộ, như vậy, công lao mấy ngày nay coi như uổng phí, còn có không nên hỏi thăm chuyện riêng tư của cậu ấy!” Hoa Hồng nói.
Nghe thế, Tâm Tâm nhíu mày, không biết nên nói cái gì cho phải, thế nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng, "Tốt, em đã biết!"
Hi Hi đứng ở bên ngoài, nghe rất rõ ràng âm thanh bên trong, là Hoa Hồng cùng Tâm Tâm!
Bọn họ đang nói cái gì?
Cái gì làm lộ?
Lẽ nào, thật là như cậu nghĩ?
"Được rồi, đi về nghỉ ngơi!" Hoa Hồng mở miệng.
Nghe thế, Hi Hi nhanh chạy về, tìm một nơi ẩn núp.
Sau đó nhìn Tâm Tâm từ bên trong đi ra, rời khỏi phòng Hoa Hồng.
Hi Hi đứng ở nơi đó, cậu đương nhiên biết Hoa Hồng chắc là sẽ không hại cậu, thế nhưng...
Hi Hi không dám nghĩ đến khả năng này, vừa nghĩ, đáy lòng cảm thấy khó chịu.
Thế nhưng, mặc kệ thế nào, Hi Hi đều phải biết rằng, bọn họ rốt cuộc sau lưng cậu làm cái gì!
Nghĩ vậy, Hi Hi xoay người trở về phòng.
Ngày hôm sau.
Tâm Tâm đến phòng Hi Hi, Hi Hi nằm ở trên giường, thấy Hi Hi còn không có dậy, Tâm Tâm chạy tới.
"Hi Hi, đứng lên ăn điểm tâm!"
Hi Hi không hề động, nằm như trước.
Tâm Tâm nhíu mày, tiến tới, tay từ từ đưa tới, muốn đánh thức Hi Hi, "Anh còn đang ngủ phải không? Thế nào như vậy..."
Lời của cô còn chưa nói hết, Hi Hi chợt ngồi dậy, Tâm Tâm lại càng hoảng sợ, nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, "Anh không có ngủ?"
Lúc này, Hi Hi lại bắt lại tay cô, “Cô là ai?"
Hỏi lên như vậy, Tâm Tâm sửng sốt, nghĩ thầm, chẳng lẽ mình bị lộ sao?
Không phải làm sao mà Hi Hi sẽ hỏi như vậy cô?
Tâm Tâm có chút run sợ trong lòng, nhìn Hi Hi, giờ này khắc này, trên mặt của của bé không biểu tình, thậm chí thoạt nhìn, có chút lạnh lùng.
"Anh, Hi Hi, anh làm sao vậy? Em là Thanh Thanh a..."
"Thanh Thanh?" Nghe thế, khóe miệng Hi Hi gợi lên nụ cười lạnh lùng, “Cô xác định sao?"
"Anh, anh làm sao vậy?" Thanh Thanh nhìn Hi Hi, có chút sợ, đáy lòng như là bị cái gì đập vào, hoảng hốt không ngớt.
Hi Hi lại nhìn chằm chằm vào người trước mặt, hiện tại, càng thêm khẳng định ý nghĩ của chính mình.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Thanh, mắt của cô ấy chỉ có lạnh lùng, không có sợ hãi, một chút sợ hãi cũng không có, nhưng là bây giờ, người trước mặt, mắt của cô ấy tất cả đều là sợ hãi.
"Trả lời tôi!" Hi Hi nhìn cô một chữ một nói.
Giờ này khắc này, Hi Hi lạnh lùng so với trước như hai người, Tâm Tâm nhìn có chút sợ, cũng không biết nên nói như thế nào.
"Em là Thanh Thanh a, Hi Hi, anh làm sao vậy?"
"Đêm qua cô cùng Hoa Hồng nói, tôi đều nghe được!" Hi Hi nhìn cô từng câu từng chữ nói.
Nghe thế, Tâm Tâm mới hoàn toàn không dám nói gì, chỉ là một đôi hai mắt thật to nhìn Hi Hi, không biết nên nói cái gì.
"Làm sao vậy? Không nói?" Hi Hi nhìn cô cười lạnh hỏi.
Tâm Tâm nhìn Hi Hi, lắc đầu, "Xin lỗi, em không phải cố ý lừa gạt anh..."
Nghe thế, Hi Hi càng thêm tức giận, căm tức nhìn người trước mặt, "Cô rốt cuộc là ai?"
"Em, em là Tâm Tâm... em là bọn họ đưa tới, thế nhưng em không phải cố ý lừa gạt anh!" Tâm Tâm lắc đầu nhìn Hi Hi nói, nói.
Hi Hi nhìn, cũng không có vì vậy mà nhẹ dạ, "Cô quả nhiên không phải cô ấy!”
Tâm Tâm lắc đầu, "Bọn họ chỉ là vì cho anh ăn, không phải cố ý lừa gạt anh, xin lỗi..." Tâm Tâm nhìn Hi Hi xin lỗi.
Giờ này khắc này, lồng ngực Hi Hi như là có vật gì vậy chặn lại, lẽ nào muốn bé điên, muốn đánh người!
Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Hoa Hồng cùng Lâm Tử Lam đi đến, khi nhìn đến hình ảnh trước thì, Hoa Hồng nhíu mày, "Hi Hi, cậu đang làm gì?"