Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Như thường ngày, Tử Lam đi vào công ty nhưng hôm nay có một việc rất kỳ lạ xảy ra với nàng! Tất cả nhân viên 100% đều quay đầu nhìn Tử Lam muốn rớt con mắt!
" Lâm tiểu thư! hôm nay cô rất đẹp! " Những người đi ngang qua nàng đều nói câu đó.
Một người thì Tử Lam cảm thấy bình thường nhưng nhiều người điều nói như vậy khiến nàng không khỏi cả người hơi khó chịu.
Tử Lam vẫn duy trì nụ cười trên môi, mặc dù cả người cứng ngắc, nàng vẩn lể phép gật đầu chào với họ " Cảm ơn! "
Nàng chỉ mới bước vào công ty nhưng tin đồn lan truyền khắp nơi rằng phòng thiết kế có một mỹ nữ.
Tử Lam đối với người nào cũng luôn tỏ ra ôn hòa, chỉ cần không xâm phạm vào điểm mấu chốt của nàng! Nên trong thời gian vừa qua Tử Lam được mọi người biết đến là một cô gái xinh đẹp nhu thuận!
Khi Tử Lam đặt chân vào phòng thiết kế, những câu khen tặng vẫn không ngừng lại.
Tử Lam mỉm cười yếu ớt.. Nhưng trong lòng kêu khổ, Hi Hi nhà nàng hết chuyện để cho nàng mặc thật xinh đẹp làm gì, giờ nàng lại trở thành tâm điểm của mọi người bàn tán.
Cảnh Thần vừa thấy nàng liền nhanh chân chạy đến cảm thán " Tử Lam, cô ăn mặc bắt mắt như vậy không sợ Trọng Nhược Tình lại ganh tỵ sắc đẹp với cô, sau đó kiếm cớ gây chuyện với cô sao? "
Tử Lam nhíu mày cười khổ, nàng cũng không muốn chơi nổi như vậy đâu " Nếu như cô ấy cố tình gây sự thì tôi cũng xin được phụng bồi đến cùng thôi "
" Ha ha, cô yên tâm, hôm nay sao chổi đó không có đi làm đâu " Cảnh Thần bộ mặt đắc chí, trêu đùa Tử Lam. Nhưng không thể không nói, Tử Lam hôm nay trông đẹp hơn mọi ngày... không biết đã câu mất linh hồn bao nhiêu chàng trai ở công ty này, nhưng đáng tiếc nàng lại là mẹ đứa nhỏ!
" Tại sao hôm nay cô ấy không đi làm? " Tử Lam không biết lý do gì mà sao chổi đó hôm nay không bám theo tên ôn thần kia như keo dính mà lại nghĩ việc..
Cảnh Thần nhún nhún vai " Có quỷ mới biết! " Không đi làm luôn thì càng tốt, nàng mới không thèm nhìn đến mặt cô ta, nữ nhân hống hách khó ưa, không biết ánh mắt Mặc tổng có bị sao không ấy? Tiêu chuẩn nhìn người kém quá, nếu như là nàng thì nàng nhất định sẽ chọn cô gái như Tử Lam cưới về làm vợ..
Hai người nhìn nhau cười... Không khí có vẽ rất trong lành khi không có sự xuất hiện của Trọng Nhược Tình.
Đang lúc Tử Lam tâm tình vui vẽ bắt đầu vào công việc thì một chuyện kỳ lạ đã xảy ra..Một giọng nam trầm ấm chỉ đích danh tìm nàng " Xin lỗi vị nào là Lâm Tử Lam! "
Mọi người đồng loạt hướng về phía cửa, chỉ thấy một nhân viên bưu kiện trên tay ôm một bó hoa Bách hợp, kiểu cách thật đẹp mắt.
Nhất thời mọi ánh mắt hâm mộ hướng về Tử Lam giống như hận người không được nhận hoa là các nàng, về phần Tử Lam, nàng lại ngây người không biết chuyện gì, ai lại đi tặng hoa cho nàng mà quan trọng nhất là biết nàng thích loại hoa nào.Trầm mặc suy nghĩ cuối cùng Tử Lam cũng lên tiếng " Là tôi! "
" Lâm tiểu thư hoa của cô,xin vui lòng ký nhận giúp! Cảm ơn! " Nhân viên bưu kiện trên môi mỉm cười ôn hòa trao bó hoa cho nàng.
Tử Lam nhận hoa nhưng nàng cũng muốn biết người tặng là ai " Xin lổi, có thể cho tôi biết người nào đã gửi không? "
Anh nhân viêm có vẽ khó xử " Người gửi không có lưu danh tính, nhưng phía trên có một tấm danh thiếp kèm theo thưa cô "
" Nga " Tử Lam nhanh chóng đặt bút ký tên nhận hàng sau đó ôm bó hoa vào người " Cảm ơn anh! "
" Cảm ơn cô " Sau một tiếng cảm ơn nhân viên bưu kiện lặp tức rời đi, để lại Tử Lam đang trầm mặc suy nghĩ người tặng hoa là ai.
Cảnh Thần rất hưng phấn tiến đến bên cạnh Tử Lam " Tử Lam, thật là hạnh phúc nha! Được tặng luôn một bó hoa thật to, tôi ganh tỵ với cô đến chết mất! Nói thật đi, người nào hôm nay đã tặng hoa cho cô đấy? "
Tử Lam lắc đầu khó hiểu nhìn Cảnh Thần giải thích " Tôi cũng không biết người tặng là ai"
" Nếu như người này muốn theo đuổi cô tại sao không tặng hoa hồng mà lại tặng bách hợp? " Cảnh Thần cảm thấy khó hiểu, người nào lại bị ấm đầu như vậy.
Rất nhanh Tử Lam nói một cấu giải thích rõ vấn đề thắc mắc trong đầu Cảnh Thần " Tôi dị ứng với hoa hồng nên không thích, trong các loại hoa, tôi chỉ thích bách hợp thôi! "
Cảnh Thần rất kinh ngạc về chuyện này, trề trề môi, nhìn Tử Lam mỉn cười sâu kín hỏi " Xem ra người tặng hoa đối với cô hiểu rất rõ nha! "
Tử Lam cau mày, không thèm để ý tới những suy luận vẫn vơ của Cảnh Thần nữa, nàng cầm tấm danh thiếp lên nhìn " Lucky to meet you, Happy every day! " Duy nhất chỉ một câu Anh ngữ, chết tiệt, người nào lại chơi trò thần bí nữa đây!
Có lòng tặng thì nàng cũng sẽ nhận thôi, đưa đến tận cửa không nhận phí quá!
Nhìn lại tấm thiệp không ký tên...
Cảnh Thần càng thêm thắc mắc " Không có ký tên, vậy người tặng là ai? "
Tử Lam nhún nhún vai chuẩn bị ngồi vào bàn làm việc " Tôi cũng không biết là ai cả "
" Xem ra, Tử Lam thật có số đào hoa nha, chắc là có người đang muốn theo đuổi cô đây! " Cảnh Thần đang trêu đùa Tử Lam bổng nhiên giật mình nhớ tới điều gì nhìn vào Tử Lam cười mập mờ " Chẳng lẽ người tặng hoa lại là Lục tổng của tập đoàn JP....ta nghe nói hai người các ngươi ngày xưa lại học cùng trường, anh ta lại là học trưởng của cô nữa, giữa hai người quan hệ thật không tầm thường nha! "
Một câu nói của Cảnh Thần làm cả phòng ầm ầm nghị luận, không biết lời Cảnh Thần nói có thật hay không, nhưng chuyện Tử Lam cùng Lục Tử Thịnh mọi người ai ai cũng đều biết đôi chút, nhất thời mọi ánh mắt tò mò đều hướng về Tử Lam.
Tử Lam cũng nhíu nhíu mày, thật sự nàng không biết người gửi là ai, chẳng lẽ thật sự là Lục Tử Thịnh sao? Thật sự hắn biết rõ sở thích của nàng, điều này không sai, khả năng là hắn cũng rất cao.. không hiểu sao trong lòng Tử Lam lại cảm thấy trong việc này không đơn giản như vậy, trực giác nói cho nàng biết người này không phải là Lục Tử Thịnh!
Trong phòng thiết kế một mãnh ồn ào, không biết ai đã hô một tiếng " Mặc tổng " làm cả phòng yên lặng ngay lặp tức!
Tất cả quay người lại, miệng im thin thít gật đầu chào!
Mặc Thiếu Thiên đứng đó, toàn thân một bộ quần áo màu đen đem dáng người hắn càng thêm anh tuấn, gương mặt yêu nghiệt mang theo vẽ đẹp tà mỵ, lạnh lùng, khóe miệng cười như không cười, khi nhìn thấy Tử Lam trên tay ôm một bó hoa vẻ mặt hắn tức khắc chuyển sang một nụ cười chăm biếm..
Tặng hoa!
Thật là quá ngây thơ!