Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lam Cảnh Thần lắc đầu: "Chỉ có mấy thứ này, làm sao báo cảnh sát!"
"Nhưng cũng không thể mỗi ngày như vậy!" Nhược Nhã nói.
Đúng lúc này, Mặc Thiếu Quần từ bên trong đi ra, nhìn sắc mặt Lam Cảnh Thần không tốt, liền đi tới: "Phát sinh chuyện gì rồi hả?"
Vì thế, Nhược Nhã nói chuyện mấy ngày nay của Lam Cảnh Thần liên tục nhận đồ đe dọa ra cho Mặc Thiếu Quần.
Nghe thế, Mặc Thiếu Quần nhíu mày lại.
Lúc này, Mặc Thiếu Quần nhìn thư ký bên cạnh: "Phân phó xuống, từ hôm nay trở đi, phàm là đồ gì đưa cho Lam Cảnh Thần đều để dưới lầu kiểm nghiệm qua mới cho đi lên!"
"Vâng!" Thư ký gật gật đầu.
"Thấy nhân vật khả nghi, lập tức báo cảnh sát!"
"Vâng, tôi đã biết!" Thư ký gật gật đầu.
Lúc này, Lam Cảnh Thần đứng đó, cả người nhìn có chút hoảng hốt, nhưng nhìn Mặc Thiếu Quần, cô vẫn mở miệng nói cảm ơn.
"Cảm ơn Mặc tổng!"
"Thế nào? Nếu như mỏi mệt, muốn xin nghỉ trở về nghỉ ngơi một chút!" Mặc Thiếu Quần nói.
"Không cần, tôi không sao!" Lam Cảnh Thần: "Chỉ là một chút đe dọa mà thôi, không dọa được tôi!" Lam Cảnh Thần nói.
"Vậy là tốt rồi!" Mặc Thiếu Quần gật gật đầu, cũng không nói gì nữa, xoay người đi trở về văn phòng.
Lúc này, Lam Cảnh Thần nhìn Nhược Nhã bên cạnh: "Được rồi, không có chuyện gì, làm việc thôi!"
Nghe Lam Cảnh Thần nói, Nhược Nhã cũng gật gật đầu, trở về làm việc.
Một ngày này Lam Cảnh Thần đều rất hoảng hốt, cô thật sự không thể nghĩ ra ai đưa mấy thứ này cho cô, đến cùng có ý tứ gì.
Thẳng đến giờ tan làm, Trần Mặc tới đón cô.
Thấy Trần Mặc, cô miễn cưỡng cười cười, đi tới.
Trần Mặc thấy cô không thích hợp: "Làm sao vậy?" Trần Mặc lo lắng hỏi.
"Không có việc gì!"
"Sắc mặt của em không tốt!"
Nói đến cái này, Lam Cảnh Thần sờ soạng mặt mình một cái: "Vậy sao? Có thể là đêm qua không ngủ được!"
"Tốt lắm, chúng ta trở về đi ngủ!" Trần Mặc nói, lời này nói có bao nhiêu ám muội, Lam Cảnh Thần cũng không để ý, sau đó lên xe.
"Em ngủ trước một lúc, về đến nhà anh gọi em!" Trần Mặc nói.
Nghe lời nói của anh, Lam Cảnh Thần gật gật đầu, sau đó nhắm mắt lại chợp mắt một chút.
Trần Mặc lái xe, ở trên đường chạy, luôn nghiêng đầu sang hai mắt nhìn cô.
Đúng lúc này, Lam Cảnh Thần ngủ, đột nhiên mở mắt.
Động tĩnh của cô không lớn, nhưng đủ để kinh động đến Trần Mặc, nhìn dáng vẻ Lam Cảnh Thần hoảng sợ, Trần Mặc lập tức dừng xe sang lề đường.
Sau đó nghiêng đầu sang nhìn cô: "Làm sao vậy?"
Lam Cảnh Thần từ trong mộng giật mình, lúc nhìn đến Trần Mặc, đáy lòng mới yên tâm một chút, sau đó lắc đầu: "Không có chuyện gì, giống như gặp một cơn ác mộng!"
"Có phải quá mệt mỏi không!?" Trần Mặc nhìn cô hỏi.
Lam Cảnh Thần cái gì cũng không có nói, gật gật đầu: "Có lẽ là vậy!"
"Được rồi, em ngồi nghỉ ngơi một lúc, đừng ngủ, về đến nhà rồi ngủ tiếp!" Trần Mặc nói.
Nghe thế, lúc này Lam Cảnh Thần mới gật đầu.
Trần Mặc khởi động xe, sau đó một cánh tay cầm lấy tay Lam Cảnh Thần, lái xe trở về.
Sau khi đến nhà, Trần Mặc nhìn Lam Cảnh Thần: "Em đi nghỉ ngơi trước, sau khi làm cơm xong, anh sẽ gọi em!"
Lam Cảnh Thần gật đầu, sau đó bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nhìn anh: "Anh biết nấu ăn sao?"
"Không biết làm, anh có thể học, học không được, anh có thể đi mua, tóm lại, giao cho anh, em vào nghỉ ngơi đi!" Trần Mặc nói.
Lam Cảnh Thần chu miệng lên, nhìn Trần Mặc: "Anh ở công ty một ngày, nhất định cũng mệt chết rồi, nếu không, chúng ta đi ra ngoài ăn!" Lam Cảnh Thần nói.
"Anh là ông chủ, anh mệt cái gì, được rồi, em nhanh đi nghỉ ngơi, đợi anh gọi em!" Nói xong, Trần Mặc đẩy Lam Cảnh Thần vào phòng ngủ.
"Được rồi, em đi ngủ trước!"
"Ừ!"
Lam Cảnh Thần kiễng chân lên, hôn Trần Mặc một cái, xoay người đi vào phòng ngủ.
Trần Mặc chỉ đơn giản cho rằng Lam Cảnh Thần thật đang mệt mỏi, cũng không nghĩ nhiều, xoay người nghiêm túc đi học nấu cơm.
Lam Cảnh Thần đúng là hơi mệt, nằm ở trên giường, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Cứ ngủ như vậy, cũng không biết ngủ bao lâu, Trần Mặc làm cơm xong, đến gọi cô, vừa mới đẩy cửa phòng ra, liền thấy Lam Cảnh Thần đầu đầy mồ hôi.
Anh nhíu mày, đi đến.
Lam Cảnh Thần ngủ rất không yên.
Anh vừa muốn mở miệng, lúc này, Lam Cảnh Thần đột nhiên hô một tiếng: "Không cần..." Nháy mắt mở mắt.
Trần Mặc ở ngay cạnh cô, lập tức vươn tay nắm tay cô.
"Làm sao vậy?" Trần Mặc lập tức nhìn Lam Cảnh Thần hỏi.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Lam Cảnh Thần nghiêng đầu sang, lúc nhìn thấy Trần Mặc, dường như không có bất kỳ do dự gì, lập tức vươn tay ôm lấy anh.
Trần Mặc ngồi ở chỗ kia, cảm giác được Lam Cảnh Thần dựa vào, vươn tay ôm lấy cô.
"Có phải lại gặp ác mộng không?" Trần Mặc hỏi.
Lam Cảnh Thần dựa vào trong ngực anh, gật đầu một cái.
"Tại sao có thể như vậy? Muốn xin phép nghỉ ngơi hai ngày không?" Trần Mặc có chút lo lắng hỏi.
"Không cần!" Lúc này, Lam Cảnh Thần lắc đầu: "Không cần, chỉ hơi mệt chút, nghỉ ngơi thì tốt rồi!"
"Thật sự?" Trần Mặc nhíu mày nhìn cô hỏi.
"Ừ!" Lam Cảnh Thần liên tục gật đầu.
"Vậy được rồi, nếu có chuyện gì, nhất định phải nói cho anh biết, không cho phép gạt anh!" Trần Mặc nói.
"Ừ!" Lam Cảnh Thần gật gật đầu.
Lúc này, Trần Mặc cười cười, nhìn cô: "Được rồi, đứng dậy, đã làm cơm xong rồi!"
Nghe vậy, Lam Cảnh Thần gật đầu, hai người đi ra ngoài.
Đến trước bàn ăn, Lam Cảnh Thần có chút kinh ngạc: "Những đồ này đều là anh làm!?"
Trần Mặc gật đầu: "Đúng!"
Không nói đến ăn, riêng chỉ nhìn, cũng không tệ lắm.
Lam Cảnh Thần ngồi xuống, nhìn đồ ăn trước mặt: "Anh xác định không phải đi mua!?"
"Đương nhiên không phải!" Nói như vậy, Trần Mặc cũng ngồi xuống.
"Nếm thử một chút xem như thế nào!" Trần Mặc có chút chờ mong nói.
Lam Cảnh Thần gật đầu, vì thế cầm lấy chiếc đũa, nếm một miếng đồ ăn trước mặt.
Sau khi ăn vào, Lam Cảnh Thần tạm dừng lại.
Trần Mặc nhìn cô, ánh mắt chờ mong: "Thế nào?"
Lam Cảnh Thần gật đầu: "Ừ, ngon!"
"Thật sự?" Trần Mặc hỏi lại, sau đó cũng cầm lấy chiếc đũa nếm một miếng.
Mới vừa đặt vào trong miệng, anh liền ngây ngẩn cả người, sau đó ngũ quan vặn vẹo.
Lam Cảnh Thần nhìn, sau đó nở nụ cười.
"Sao ngọt như vậy?"
Lam Cảnh Thần nở nụ cười: "Có phải anh nhúm đường trở thành muối không!"
"Đoán là vậy!"
Vì thế, hai người đều nở nụ cười.
"Ăn cái này đi!" Trần Mặc buông tha đồ ăn kia.
Vì thế, Lam Cảnh Thần ăn cái khác, ăn một miếng, sau đó gật đầu: "Uh`m, cái này còn có thể!"
"Thật sự?" Sau khi nghe, Trần Mặc có phần khó có thể tin.
Lam Cảnh Thần gật đầu, vì thế, Trần Mặc bán tín bán nghi vươn chiếc đũa ra, nếm vào trong miệng, cũng không khủng bố như trong tưởng tượng.
Ngoại trừ, hơi nhạt một chút.
"Thế nào!?" Lam Cảnh Thần ăn, nhìn Trần Mặc hỏi.
Trần Mặc đã buông tha suy nghĩ muốn ăn: "Em thay quần áo, anh đưa em ra ngoài ăn!" Nghĩ cho Lam Cảnh Thần một ngạc nhiên mừng rỡ, không ngờ cuối cùng làm được nhưng không ăn được.
Nghe Trần Mặc nói, Lam Cảnh Thần nhíu mày: "Vì sao?"
"Không thể ăn, quá khó ăn!" Trần Mặc nói.
"Không cần, em cảm thấy rất ngon!" Lam Cảnh Thần nói, đây là Trần Mặc lần đầu tiên nấu cơm vì cô, cảm động còn không kịp, làm sao có thể ghét bỏ.
"Em không cần an ủi anh, anh không muốn làm em uất ức, chúng ta ra ngoài ăn!" Trần Mặc nói.
"Thật sự không cần, em cảm thấy rất ngon, huống chi, bây giờ có bao nhiêu đứa bé cũng không cơm ăn, chúng ta không thể lãng phí như vậy!" Lam Cảnh Thần nói.
"Nhưng..."
"Hay là, cậu chủ như anh, không chịu được khổ?"
"Anh không muốn làm em uất ức!" Trần Mặc lập tức mở miệng nói.
"Em không uất ức, đây là lần đầu tiên anh làm một bữa cơm cho em, em rất hạnh phúc!" Lam Cảnh Thần nhìn Trần Mặc nói gằn từng chữ.
Trong đôi mắt, rất chân thành.
Lam Cảnh Thần đã nói như vậy, anh còn nói được cái gì.
Cười cười, ngồi xuống.
"Em nể mặt như vậy, anh nên vui mừng mới đúng!" Nói xong, Trần Mặc cũng ngồi xuống bắt đầu ăn.
Mặc dù rất ngọt, có món rất nhạt, có món thật cay, nhưng bọn họ ngồi cùng một chỗ, lại ăn rất ngon miệng.
Nhất là Lam Cảnh Thần, mặc dù ăn vào trong miệng là một loại hương vị, nhưng ở trong lòng, lại càng ngọt.