Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Oanh Love
Sáng sớm thứ 2 đầu tuần....
Như ngày thường nàng bắt đầu đi làm.
Chỉ là, nàng không ngờ mình lại là nhân vật nổi tiếng khắp A Thị!
Hình chụp hôm qua Mặc Thiếu Thiên cùng nàng tay trong tay tham dự dạ vũ được các tờ báo đăng ở trang đầu, thậm chí ở các bìa tạp chí cũng điều như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng lặp tức trở thành nữ nhân mới của Mặc Thiếu Thiên trong miệng tất cả mọi người.
Bản thân nàng thật xinh đẹp, vóc người cao gầy, xuất hiện liền tỏa sáng, huống chi mánh lới kiếm tiền của các nhà báo chuyên săn lùng chuyện tình của Mặc Thiếu Thiên để kiếm tiền, tự nhiên các bài báo sẽ buôn bán thật nhiều, vô tình đưa nàng lên đầu ngọn sóng to gió lớn.
Mọi người điều nói, nếu minh tinh nào muốn thành danh trong một đêm thì nhất định phải đi cùng với Mặc Thiếu Thiên dù chỉ một đêm thôi cũng sẽ được như ý.
Quả thế!
Hình Tử Lam được đưa ra ngoài, liền đưa tới rất nhiều ảnh hưởng lớn, ngay cả trên mạng điểm kỳ tích cũng hơn 100 vạn người truy cập, bình luận cũng không giống nhau.
Mọi người rối rít suy đoán Tử Lam hẵn là nhân vật nổi tiếng nào, hoặc người mẫu...nhưng dù thế nào họ cũng không bao giờ nghĩ ra nàng thật sự chỉ là một nhà thiết kế mà thôi.
Tử Lam có thói quen ăn điểm tâm sáng ở nhà sau đó đến công ty xem một chút bài báo mới ra ngày hôm nay, nhiều khi cũng không xem kỹ cho lắm, vì vậy tin tức truyền tải bất tận.
Đọc xong bài báo, Tử Lam trở về ngồi tai vị trí làm việc của nàng.
Nhưng vừa mới ngồi xuống, Cảnh Thần giống như một cơn gió nhẹ nhàng tới đây, cầm tờ báo vỗ vỗ trước mặt nàng " Tử Lam, cô nói cho tôi biết, không phải tôi bị hoa mắt, người này có phải là cô không? "
Nàng còn cảm thấy hôm nay Cảnh Thần bị làm sao, nhưng chứng kiến người trong hình đột nhiên đứng lên!
Con mẹ nó!
Nàng nhớ ngày hôm qua không có ký giả ở đó mà?
Tại sao hôm nay lại có những tấm hình này?
Nhìn qua báo chí, nàng cùng Mặc Thiếu Thiên tay trong tay xuất hiện, hai người cùng nhau mỉm cười, giống như một đôi kim đồng ngọc nữ, xem ra hai người trông thật xứng đôi.
Hai người một chổ xuất hiện trong hình, còn thêm một tấm khác chính là nàng cùng Mặc Thiếu Thiên khiêu vũ, ngay cả hình Mặc Thiếu Thiên hôn nàng cũng có........trời ạ!
Chỉ là chụp không được rõ ràng, động tác kia giống như là hôn nhau.... Nhưng xem cũng không quá rõ ràng cho lắm.
Bài báo kia còn ghi rõ một hàng chữ to " Tổng giám đốc MK dẫn theo người tình mới vui mừng xuất hiện một chổ tại dạ vũ, bạn gái củ tình cảm gặp nguy cơ! "
Tấm hình chiếm hết 1/2 diện tích bìa tờ báo.
Tử Lam khóe miệng kịch liệt co giật, cái gì cũng không nói thành lời.
Không trách được hôm nay nàng vào công ty, mọi ánh mắt nhìn nàng tràn đầy khác thường.
Cảnh Thần kích động nhìn nàng " Tử Lam....."
Nàng nghiêng đầu quay sang nhìn Cảnh Thần " Hình này đúng là tôi, nhưng chuyện không phải giống như cô nghĩ đâu..."
" Hiện tại người cả công ty điều cho rằng cô cùng Mặc tổng là một đôi, quan trọng nhất là sau khi Trọng Nhược Tình nhìn thấy được không biết sẽ nghĩ sao? Cô ấy chắc sẽ phát điên! " Cảnh Thần phân tích rõ ràng.
Tử Lam ".........."
Cảnh Thần phân tích có đạo lý.
Bình thường xác nhận Trọng Nhược Tình rất không vừa mắt nàng, xảy ra chuyện tình như vậy nhất định cô ấy sẽ phát điên.
Cũng không phải nàng sợ 'sao chổi ' ấy, chỉ là xưa nay nàng không muốn cùng người khác dây dưa.
Lần này, ngay cả Trần Mặc cũng tiến lên nhìn Tử Lam " Mặc tổng chính là ranh giới cuối cùng của Trọng Nhược Tình, Tử Lam hôm nay cô dẫm lên địa lôi rồi " cho nàng một ánh mắt ' tự cầu nhiều phúc ' đi nha!
Tử Lam "......."
Trải qua cảnh báo của hai người bọn họ, trong lòng Tử Lam cũng có chút cảm giác.
Ngay lúc này, có người thông báo phải hợp, nàng cũng không kịp nghĩ quá nhiều liền vội vàng thu đồ đạc đi họp.
Vừa vào phòng họp, chứng kiến Mặc Thiếu Thiên một khác kia, nàng thật lòng cảm thấy, Mặc Thiếu Thiên sinh ra thật là một nam nhân yêu nghiệt.
Một cái áo sơ mi màu đen, ống tay áo săn lên một chút lộ ra cánh tay bền chắc có lực, cả người cũng tản ra phong cách yêu nghiệt mê hoặc.
Lướt qua thật nhanh trên người hắn, liền thu hồi tầm mắt, sau đó nàng cũng ngồi xuống vị trí của mình.
Cố tình chổ ngồi của nàng lại gần Mặc Thiếu Thiên nhất!
Mặc Thiếu Thiên nhìn nàng, ánh mắt điều mang nụ cười, hôm nay thời điểm hắn nhìn thấy hình đăng trên các bài báo và tạp chí, cảm giác đầu tiên của hắn chính là...Ừm...hình chụp không sai...rất hợp với ý của hắn!
Tử Lam vì muốn tránh cho mọi người nói xấu nàng nên cố ý cùng Cảnh Thần đổi vị trí cho nhau.
Còn chưa ngồi xuống, Mặc Thiếu Thiên lại nhàn nhạt mở miệng " Cảnh Thần tiểu thư cùng Lâm tiểu thư hoán đổi vị trí đi! "
Nhất thời mọi người sững sốt, ánh mắt đồng thời điều hướng về phía Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên.
Tình ý quá mức rõ ràng!
Tử Lam đen mặt lườm hắn một cái.
Mặc Thiếu Thiên, tên này có thể khiêm tốn một chút hay không? Hắn có thể biết cái gì gọi là khiêm tốn không đây?
Nhất thời nàng quẩn bách, sớm biết hắn sẽ như thế nàng nhất định từ đầu không đổi rồi, hiện tại có vẽ hơi chột dạ.
Tử Lam vẫn ngồi xuống chổ cũ, Mặc Thiếu Thiên hung hăng nhìn chằm chằm nàng, còn nàng thì không nhìn hắn nữa...
Valentine càng lúc càng gần, tất cả mọi người điều thương thảo về chuyện họp báo sắp tới, vốn nàng đang chú ý lắng nghe, bỗng nhiên cảm giác có một cái chân đá nhẹ nhẹ vào chân nàng.
Tử Lam cau mày, phương hướng đó là từ Mặc Thiếu Thiên.
Nàng nghiêng đầu nhìn về Mặc Thiếu Thiên phát hiện hắn cũng đang nhìn về phía nàng...
Phút chốc 4 mắt nhìn nhau, nàng cũng có một loại tư vị tình ý!
Hơn nữa dáng vấp hắn thật yêu nghiệt, cười lên càng có một sức hấp dẫn mãnh liệt, nàng chột dạ vội vàng quay mặt sang chổ khác tiếp tục lắng nghe.
Mặc Thiếu Thiên hình như bất mãn lại dùng chân nhẹ nhàng vuốt ve chân nàng..
Tử lam cau mày tức giận, nhưng cũng không dám lộn xộn, hiện tại trên bàn biết bao nhiêu con mắt đang nhìn bọn họ....
Mặc Thiếu Thiên thấy Tử Lam vẫn không có phản ứng vì vậy tiếp tục vuốt ve, to gan nhích chân dần dần cao lên đùi nàng...
Tử Lam chịu không nổi khiêu khích của hắn, vội vàng thu chân lại...
Mặc Thiếu Thiên nghĩ tới, nha đầu chết tiệt này muốn giả vờ phải không?
Được, cô cứ tiếp tục giả bộ đi.
Hắn lại đưa chân qua!
Lúc này, Trần Mặc ngồi sát Tử Lam cả người hắn run rẫy, dùng một ánh mắt kinh dị ngạc nhiên nhìn chằm chằm Mặc Thiếu Thiên.. ( kakaka...Thiên ca đưa chân qua vuốt ve nhầm chân Mặc ca..haha..Lam tỷ rút chân về mất rồi)
Dùng chân vuốt ve người không thể nghi ngờ đó chính là một động tác tán tỉnh..
Mặc Thiếu Thiên cứ như vậy khiến da gà Trần Mặc rơi đầy đất..
Tử Lam nhìn bọn họ nàng vùi đầu nhịn cười đến sắp chết vì nghẹn.
Mặc Thiếu Thiên cũng phát hiện mình tán tỉnh nhầm người rồi vì vậy cố gắng ho khan một tiếng " Tiếp tục họp đi...."
Trần Mặc liếc Tử Lam một cái, hiện giờ hắn không biết chuyện gì đang xảy ra nữa thì hắn là đồ ngốc. Gạt hết những suy nghĩ ra khỏi đầu, Trần Mặc tiếp tục chuyên tâm vào cuộc họp.
Tử Lam cuối đầu thật thấp, trong lòng cười sảng khoái, bây giờ nàng thật sự muốn vỗ bàn một cái cho sảng khoái.
Mặc Thiếu Thiên, cho anh đá đá đá, ha ha ha ha!
Mặc Thiếu Thiên bộ dạng ủy khuất, mặt lạnh, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Tử Lam nhưng Tử Lam mới không thèm nhìn đến hắn.
Tan họp, thời điểm mọi người trở về làm việc, Mặc Thiếu Thiên chợt lên tiếng " Lâm tiểu thư, cô lưu lại..."
Trên mặt mọi người không giấu được vẽ kinh ngạc, nhưng khi nhìn sắc mặt cực kỳ thúi của Mặc Thiếu Thiên ai cũng không dám nhiều lời, thu thập nhanh chóng đi ra ngoài.
Tử Lam cố gắng nhịn cười nhìn hắn " Còn có việc gì sao Mặc tổng? "
" Có chút chuyện muốn cùng cô thương lượng một chút, cô lưu lại! " Mặc Thiếu Thiên chỉ nói một câu, nghe ra giống như đang ra lệnh cho nàng.
Nàng có thể nói gì sao? Người ta đường đường là Boss đấy..
Cảnh Thần liếc nhìn Tử Lam cho nàng một ánh mắt ' tự cầu nhiều phúc ' sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Trần Mặc cũng tặng cho nàng một ánh mắt đồng tình, nhanh chân bỏ đi.
Nhất thời trong phòng chỉ còn lại hai người Mặc Thiếu Thiên và Tử Lam.
Không khí có điểm quái dị....
Mặc Thiếu Thiên vẫn ngồi im trên ghế nhìn Tử Lam, ánh mắt đó như hận không được ngay lặp tức đem đầu Tử Lam bổ ra xem nàng đang nghĩ gì..
" Không biết Mặc tổng anh muốn thảo luận cái gì? " Tử lam mỉm cười vô hại.
" Cô đang trốn tránh tôi sao? " Mặc Thiếu Thiên không phải hỏi mà là chắc chắn như thế.
Tử Lam cười rất chuyên nghiệp " Mặc tổng nói đùa, tôi tại sao lại muốn trốn tránh anh?"
Hắn cảm thấy nàng cười trông thật chói mắt..
Mặc Thiếu Thiên đột nhiên đứng lên lại gần Tử Lam, gương mặt lãnh khí " Tại sao? Trong lòng cô rõ ràng "
Đối mặt với sự dột ngột đến gần của hắn, Tử Lam ngẫn người ra " Không rõ ràng lắm, kính xin Mặc tổng nói thẳng ra luôn đi "
Nàng vừa nói xong liền muốn lui về sau, ngay lặp tức Tử Lam bị Mặc Thiếu Thiên khóa chặt lại.
Tử lam cau mày, tư thế bọn họ bây giờ trông thật kỳ quái, mập mờ nữa chứ.
Tử Lam tựa lên bàn hội nghị, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đè lên nàng, tay nàng đặt lên lồng ngực cường tráng của hắn, tư thế muốn bao nhiêu mập mờ có bấy nhiêu mập mờ, nếu có người thấy được bọn họ lúc này thì dù nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thoát.
" Lâm Tử Lam, chẳng lẽ cô thật sự yêu tôi à? " Âm thanh từ tính trầm thấp của Mặc Thiếu Thiên quanh quẩn bên tai Tử Lam.
Đáy lòng nàng cảm thấy rất căng thẳng, vừa muốn phản bác.
" Phanh " một tiếng, cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra.
Mặc Thiếu Thiên vừa muốn nổi giận, là người nào không muốn sống tự nhiên chạy vào, nhưng khi biết người đến là Trọng Nhược Tình thì hắn cau mày.
" Nhược Tình...! "
Trọng Nhược Tình hấp tấp xông vào, chứng kiến Mặc Thiếu Thiếu Thiên đang ôm Tử Lam, nhất thời nổi giận lôi đình.
" Các ngươi.....? "
Tử Lam cũng cau mày nhìn về phía Trọng Nhược Tình! Thật con mẹ nó có cần xui đến vậy hay không? Cũng tại tên nam nhân chết tiệt này...
Lúc này Trọng Nhược Tình tiến lên không nói hai lời kéo Mặc Thiếu Thiên ra, hướng mặt Tử Lam " chát " một tiếng, một cái tát đánh thẳng vào mặt Tử Lam.
Một cái tát này Trọng Nhược Tình đã dùng hết toàn lực, đánh đến đầu ngón tay cũng cảm thấy tê dại.
Tử Lam bị đánh không hề phòng bị, chỉ thấy trên mặt đau rát, nàng quay đầu sang nhìn Trọng Nhược Tình chất vấn " Cô đang làm gì đấy? "
Trọng Nhược Tình tức giận điên lên, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên vặn vẹo " Lâm Tử Lam, đồ tiện nhân, thừa dịp tao không ở đây mày dám quyến rũ Thiếu Thiên hả? "
Tử Lam cau mày...
Trọng Nhược Tình chưa đủ hả giận tiếp tục vung tay lên chuẩn bị cho Tử Lam thêm một cái tát nhưng bị Mặc Thiếu Thiên kịp thời ngăn chặn.
Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên bằng ánh mắt tràn đầy kinh ngạc " Thiếu Thiên, anh...."
" Trọng Nhược Tình, em náo đủ chưa? " Mặc Thiếu Thiên gầm nhẹ một tiếng, đối với việc Trọng Nhược Tình cố tình gây sự hắn cảm thấy có chút chán ghét.
Trọng Nhược Tình cả kinh, dùng ánh mắt không thể tin nhìn Mặc Thiếu Thiên, đáy lòng đau nhói giống như có hàng trăm mũi dao hung hăng đâm vào tim nàng.
Mặc Thiếu Thiên quay sang nhìn Tử Lam, giữa hai lông mày tràn đầy lo lắng " Cô có sao không? " Hắn nhẹ giọng hỏi thăm, tay của hắn vừa vươn qua định xem nàng như thế nào nhưng giữa chừng Tử Lam kịp thời ngăn lại. Mặc Thiếu Thiên cảm thấy khó chịu trong lòng, đúng hắn đau lòng khi thấy nàng bị đánh như thế.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên bằng ánh mắt xa cách, nói gằn từng chữ " Mặc tổng, dù sao cũng không nên để người khác hiểu lầm thì tốt hơn! "
Mặc Thiếu Thiên đầu lông mày nhíu chặt.
Tử Lam nhìn sang Trọng Nhược Tình nghiêm túc nói " Tôi không cần biết cô đã thấy những gì,cũng không cần biết cô đã nghe được điều gì rồi, nhưng mà tôi chính xác nói cho cô biết, tôi không có quyến rũ Mặc Thiếu Thiên, cũng không có những quan hệ bất thường nào với nhau, một cái tát này, tôi chịu,nhưng tuyệt đối sẽ không có lần sau, còn nữa nếu cô còn như vậy thì đừng trách sao tôi không khách khí với cô."
Nói xong, Tử Lam một đường xuyên qua hai người bọn họ, đi thẳng ra ngoài.
Bóng lưng nàng tiêu sái, ung dung, hoa lệ....