Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Oanh Love
Ban đêm..
Tại khách sạn Hoàng Gia...
Mặc Thiếu Thiên là người cuối cùng xuất hiện, thời điểm hắn tới người Trọng gia và Mặc gia đều có mặt, mọi người ngồi chung một bàn, Trọng Nhược Tình cũng đã đến.
Nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên, trên mặt Trọng Nhược Tình nở một nụ cười hạnh phúc khác ngày thường hôm nay nàng rất vui," Thiếu Thiên, anh đã đến! " Nàng cười, chạy qua nghênh đón hắn ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nhàn nhạt liếc Trọng Nhược Tình cũng không nói gì với cô, hắn đi tới nhìn Mặc Ân Thiên chào một tiếng " Cha!"
" Ân " Giọng Mặc Ân Thiên không nóng không lạnh đáp một tiếng, đối với Mặc Thiếu Thiên xưa nay ông điều cư xử như vậy.
" Trọng Thị trưởng, chào bác! " Mặc Thiếu Thiên đơn giản chào một tiếng.
Trọng Chính đứng lên cười ha hả nói " Thiếu Thiên, đến đây, nhanh ngồi xuống đi, chúng ta đang chờ cháu đấy! "
Mặc Thiếu Thiên nhìn lướt qua Cung Ái Lâm, trong lòng cười lạnh, không nói hai lời, trực tiếp ngồi xuống.
Những năm này, Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình ở chung một chổ, đối với quan hệ Mặc gia cùng Mặc Thiếu Thiên và chuyện giữa Cung Ái Lâm cùng hắn bọn họ ít nhiều điều biết đến chút ít, cho nên đối với việc hắn không để một số người vào mắt ai cũng không để ý đến.
" A, không biết Trọng thị trưởng đang nói gì về cháu vậy? " Mặc Thiếu Thiên nhếch môi thản nhiên cười.
" Chúng ta đang nhắc về cháu, tuổi trẻ tài cao, làm ăn có đầu óc, chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi, ở A Thị thuận buồm xuôi gió, nhưng Thiếu Thiên, cậu cũng trưởng thành rồi cũng nên suy nghĩ một chút về chuyện chung thân đại sự " Trọng Chính nghiêm túc.
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nở nụ cười không đạt tới đáy mắt, " Trọng thị trưởng, có việc gì đừng ngại, xin cứ việc nói thẳng "
Trọng Chính sửng sờ chốc lát, sau đó cười " Thiếu Thiên, chúng ta cũng biết cháu là người coi trọng sự nghiệp nhưng hôm nay dõi mắt khắp A Thị có ai sánh bằng cháu? "
" Thật ra thì bác và cha cháu đang thương lượng một chút, cháu cùng Nhược Tình quen biết đã lâu, tình cảm cũng rất sâu đậm có phải cũng nên định xuống hôn sự này! " Trọng Chính cũng bắt đầu nói thẳng vấn đề hiện tại.
" Hơn nữa Nhược Tình bao năm nay đối với cháu một mãnh chân tình, cháu đối với nó cũng rất tốt, các ngươi là một đôi hoàn hảo được nhiều người công nhận, không bằng định xuống thời gian kết hôn! " Trọng Chính tiếp tục thở dài, hắn cũng muốn định xuống cuộc hôn nhân này.
Đạo lý thật rõ ràng, Trọng Chính vừa nói xong, tất cả mọi người cũng điều yên lặng chờ ý kiến cuối cùng của Mặc Thiếu Thiên, đồng ý hay không cũng điều do hắn..
Trọng Nhược Tình cũng chăm chú nhìn Mặc Thiếu Thiên, trong lòng thấp thỏm khẩn trương chờ nghe kết quả cuối cùng.
Thời gian trôi qua mấy giây, Mặc Thiếu Thiên vẫn trầm mặc, nhíu mày nhìn về phía Trọng Chính " Trọng thị trưởng nói thật không sai, cháu cũng đã nói với Mặc Lương chuẩn bị họp báo rồi, ngày mai chính thức tuyên bố chuyện này "
Lời này vừa nói ra, mọi người cả kinh..
Cung Ái Lâm không ngờ Mặc Thiếu Thiên lại nói như vậy.
Hắn thế nhưng đồng ý?
Đôi mắt xinh đẹp thẳng tắp nhìn chằm chằm Mặc Thiếu Thiên, sau mấy giây mới hoàn hồn, đúng vậy, hắn trừ đồng ý không còn sự lựa chọn nào khác.
Tiếp theo chính là Trọng Nhược Tình, mặc dù nàng cùng Mặc Thiếu Thiên ở chung một chổ đã lâu nên nàng biết rõ tính tình của hắn, hắn không thích bị trói buộc cho nên không muốn kết hôn, nàng cũng không vội, lẳng lặng chờ bên cạnh hắn, bởi vì nàng thủy chung tin tưởng nàng nhất định sẽ cảm động được Mặc Thiếu Thiên, bọn họ sẽ ở cùng nhau. ( có ai cảm thấy tội Trọng Nhược Tình lúc này không vậy? yêu một người rất khổ, cuối cùng nhận được những gì ngoài 2 tiếng chia tay...mình chỉ tội nghiệp lúc này thôi nhé, còn đoạn sau thì...đọc tiếp sẽ biết.. hắc hắc)
Tự tin mãi cho đến một ngày Lâm Tử Lam xuất hiện, nếu không phải vì sự xuất hiện của ả nàng cũng không cần gấp gáp ép hắn định xuống hôn nhân.
" Thiếu Thiên, anh nói thật sao? " Trọng Nhược Tình mừng rỡ.
Mặc Thiếu Thiên quay sang nhìn nàng, ánh mắt thâm tình, nữ nhân này đã bầu bạn bên hắn suốt 6 năm nhưng hắn thủy chung không nghĩ muốn kết hôn với nàng.
Nhàn nhạt nở nụ cười " Thế nào? Không muốn sao? "
Không! Nàng làm sao có thể không muốn chứ!
Nàng nguyện ý, rất nguyện ý!
Đáy lòng Trọng Nhược Tình không ngừng hô hào vì những lời này " Thiếu Thiên, cảm ơn anh, em nhất định sẽ là một người vợ tốt "
Nói xong, nàng nhào vào lồng ngực rắn chắc của hắn, ôm thật chặt, trên môi nụ cười hạnh phúc mỹ mãn.
Mặc Thiếu Thiên nhìn nàng, khóe mắt vì cảm động mà rơi nước mắt, không hiểu sao, nữ nhân có thể vì một chút xíu chuyện sẽ khóc, lúc này trong đầu hắn thế nhưng thoáng qua một gương mặt thanh thuần tươi cười.
Nữ nhân kia, chỉ sợ cũng sẽ không khóc..
Nàng vĩnh viễn chỉ biết cười, mặc kệ bất kỳ trường hợp nào, nàng điều ngụy trang rất tốt từ bản thân đến cảm súc, mặt luôn mỉm cười.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Trọng Nhược Tình, ánh mắt tối tăm, lúc sáng lúc tối làm cho người khác không bao giờ biết tâm tình hiện giờ của hắn.
Ăn một bữa cơm, Trọng Nhược Tình lại có thể ăn rất say sưa ngon lành, đúng là tâm tình tốt, ăn cái gì cũng sẽ rất ngon miệng.
Sau bữa cơm, mọi người điều tản đi.
Đứng trước cửa, Trọng Nhược Tình lôi kéo Mặc Thiếu Thiên, gương mặt nàng ngượng ngùng.
" Thiếu Thiên, cám ơn anh, em sẽ hảo hảo yêu anh, nhất định sẽ trở thành một người vợ tốt! " Trọng Nhược Tình thẹn thùng nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Nàng rất sợ tính tình bốc đồng kiêu căng của mình sẽ thể hiện trước mặt nam nhân nàng yêu mến, nên thủy chung trước mặt hắn nàng điều một bộ dạng tiểu bạch thỏ.
Lâm Tử Lam!
Không biết sao trong đầu Mặc Thiếu Thiên lúc này, hữu ý hay vô ý điều xuất hiện gương mặt của nàng.
Hôn nay nữ nhân kia lại vẫn khiêu khích hắn!
Muốn lấy được cái gì từ nàng, thì phải dùng cái đó để trao đổi...
Đủ cuồng vọng, đủ phách lối nhưng lại không kiêu căng!
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên bất giác nở nụ cười vui vẽ thật lòng.
Trọng Nhược Tình không biết hắn đang cười cái gì, nàng khó có thể thấy hắn cười vui vẽ như vậy!
Nàng cho rằng hắn cười vì chuyện bọn hắn sắp đính hôn, cho nên tâm tình mới tốt, vì vậy nàng ôm Mặc Thiếu Thiên, cuối thấp đầu cắn môi, bên tai hắn nhẹ nhàng nói " Thiếu Thiên, em rất nhớ anh....chúng ta thật lâu rồi không có ở cùng nhau..."
Lời nàng vừa nói, ám chỉ cái gì, Mặc Thiếu Thiên dĩ nhiên biết!
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt thâm trầm " Tối nay anh còn có một số việc cần phải xử lý, em ngoan ngoãn trở về nghĩ ngơi thật tốt! "
Trọng Nhược Tình sững sốt, không ngờ hắn lại từ chối...
Mỗi lần nàng làm bộ dạng ám hiệu thế này, hắn sẽ rất kích động bế nàng lên giường, hung hăng muốn nàng.... nhưng hôm nay là lần đầu tiên....
Hắn thế nhưng cự tuyệt nàng?
Trọng nhược Tình có chút không thể tin, nhìn Mặc Thiếu Thiên lại không phát hiện có điều gì khác thường, cuối cùng nàng chỉ có thể tự nhắc nhở mình rằng nàng đã suy nghĩ quá nhiều!
Khóe miệng ngoắc ngoắc, miễn cưỡng mỉm cười " Vậy cũng tốt, anh đừng làm việc quá mệt mỏi, nhớ nghĩ ngơi thật tốt! "
" Ân " Mặc Thiếu Thiên gật đầu.
Trọng Nhược Tình lưu luyến, lái xe rời đi.
Đứng ngay tại chổ, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên từ từ cười lạnh...
Muốn khống chế hắn sao?
A........
Bọn họ còn chưa đủ tư cách!
Muốn chơi thì chơi lớn một chút, hắn không ngại trên con đường này sẽ hy sinh bao nhiêu người.....