Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mỗi nhà đều là cuộn len rối.
Giống như Lăng Dục Cẩn vẫn luôn biết người nhà mình khá kỳ lạ.
Chỉ là không ngờ hôm nay lúc vừa về nhà, bốn người ngồi trong phòng khách lại càng kỳ lạ.
Không đúng, giờ là năm rưỡi chiều, sao mọi người về sớm thế?
Rõ ràng học sinh cấp hai được giảm tải chương trình học phải tan học sớm nhất chứ?
Theo lý thuyết giờ này bố mẹ Lăng phải bận rộn ở quán ăn, Lăng Kiệt Sâm với Lăng Thanh Huyền thân là học sinh lớp mười hai buổi chiều ngoài bốn tiết học chính còn có một buổi kiểm tra, sao mọi người không ở cửa hàng với trường học mà lại xếp hàng im lặng ngồi trên sô pha vậy?
Rốt cuộc là quán ăn mở muộn đóng sớm phá sản, hay Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền học lệch quá bị khuyên khỏi thi đại học?
Lăng Dục Cẩn nghĩ xong cả trăm cách an ủi người nhà bỗng ngớ ra, ơ, sao mình lại dùng từ “rốt cuộc”?
Mà giờ cũng không phải lúc truy cứu chuyện này.
Nghe thấy tiếng mở cửa, bốn người đang ngẩn người chờ Lăng Dục Cẩn tan học về giật nảy mình, như hoa hướng dương hướng về phía mặt trời, đồng loạt quay đầu nhìn Lăng Dục Cẩn, vô tâm cười: “À, chào Bé Cẩn nhé!”
“Dạ con chào mọi người.
Mọi người ngồi đây làm gì vậy?” Diễn xuất khoa trương như vậy chẳng lẽ là định toàn gia thẩm vấn, lôi lỗi lầm dĩ vãng của cậu ra?
Lăng Dục Cẩn khẩn trương, chẳng nhẽ chuyện hôm qua cậu ăn vụng pudding trong tủ lạnh của bố bị phát hiện? Hay là chuyện tuần trước làm mất ví tiền mẹ cho?
Đặt cặp sách lên tủ gỗ trước cửa, Lăng Dục Cẩn rón rén đi vào phòng khách, ngồi trên sô pha đối diện mọi người, cậu nhìn biểu cảm nghiêm túc của người nhà, chuẩn bị đầu thú, hy vọng nhận được sự khoan hồng của pháp luật.
Pudding trong lọ sốt salad là cậu cầm nhầm, lúc cầm thìa định phết bánh mì cậu mới nhận ra đấy là pudding, còn ví tiền, con trai dùng ví màu hồng ẻo lả chết, cậu thừa nhận ví là cậu cố ý làm mất.
“Cái, cái trong tủ lạnh…”
“Bé Cẩn, mọi người có chuyện quan trọng cần nói với con.”
Đồng thanh? Lăng Dục Cẩn chớp chớp mắt, khiêm tốn nhường: “… Mọi người nói trước đi.”
Hình như không phải thẩm vấn gia đình?
Anh cả Lăng Kiệt Sâm nhìn bố mẹ Lăng, gật đầu, đôi mắt đào hoa xinh đẹp cong như trăng khuyết, anh vỗ tay như giáo viên mầm non dẫn học sinh đi chơi: “Cả nhà mình định đi du lịch, em vui không?”
Tình cảnh nghiêm túc như vậy lại nói cái này?
Lăng Dục Cẩn bị giọng điệu của anh làm rùng mình, xoa tay nói: “Anh đừng đùa nữa, nổi hết cả da gà.”
Lăng Thanh Huyền thấy Lăng Kiệt Sâm không nói được bèn ỷ vào thân thể một mét tám một tay đẩy anh sinh đôi của mình ra, giành quyền lên tiếng.
“Không phải đi du lịch mà là dọn nhà, Bé Cẩn à, nhà mình muốn chuyển chỗ ở, em chuẩn bị tâm lý trước đi.”
“Chỉ là chuyện dọn nhà? Hết rồi?” Lăng Dục Cẩn hoài nghi nhìn bốn người đối diện, cười nghi ngờ: “Đừng lừa em.”
Người nhà họ Lăng rất ít khi nói dối, mỗi lần nói dối đều nhìn trái nhìn phải, từ lúc Lăng Dục Cẩn về nhà đến giờ ánh mắt bố mẹ cậu đã bay qua bay lại rồi.
Này còn chưa đủ giả sao?
Thấy Lăng Kiệt Sâm với Lăng Thanh Huyền không lừa được Lăng Dục Cẩn, bố mẹ Lăng chỉ có thể chủ động thẳng thắn: “Bé Cẩn càng lớn càng khó lừa, được rồi, bố mẹ nói thật với con, tuần sau nhà mình định dọn tới Star World.”
“À, Star World.” Tên này quen tai ghê: “Đợi đã, Star World là chỗ nào vậy?”
Lăng Dục Cẩn gật đầu chuẩn bị đi bỗng dừng lại, nếu nhớ không lầm thì địa danh trong nước không có tên này, nhà mình định chuyển đi đâu?
“Là kiểu Star World này, rất thú vị phải không?” Lăng Kiệt Sâm nhìn bố mẹ mình trấn an, sau đó cẩn thận lấy một cái túi sau lưng ra, đổ ra bàn uống nước rất nhiều DVD, Lăng Dục Cẩn nhìn: ‘Siêu nhân’, ‘Kẻ hủy diệt’, ‘StarCraft’ cùng mấy DVD khác không nhìn rõ tên, ảnh bìa đều có phông nền là vũ trụ, hầu hết màu xanh đen.
Tức là Star World là star world (thế giới tinh tế) theo nghĩa đen?
Lăng Dục Cẩn ngồi lại xuống sô pha, khó tin nhìn bốn người đối diện: “Hôm nay không phải ngày cá tháng tư, chuyện cười này không vui tí nào, nếu liên quan tới chuyện dọn nhà thì con không bị khó thích ứng hoàn cảnh, thi chuyển cấp lên lớp mười cũng không có vấn đề gì, mọi người cứ yên tâm.”
Bình thường bố mẹ Lăng không thích xem phim lắm, anh cả chị hai toàn chui vào phòng bí mật làm gì đó, cả nhà có mỗi Lăng Dục Cẩn thích xem thể loại phim viễn tưởng tương lai.
Không cần vì sợ cậu không thích ứng với chuyện dọn nhà mà lấy cớ dựa trên sở thích của cậu như thế này chứ?
Lăng Kiệt Sâm thấy Lăng Dục Cẩn không tin một miếng nào, đẩy đẩy DVD trên bàn, hỏi ý kiến bố mẹ: “Hay là nói thật với Tiểu Dục?”
“Dựa vào tình huống linh hồn bị bài xích của nhà mình, sau này khéo còn phải đi thế giới tu tiên, thôi cứ nói thật với Tiểu Dục đi.” Lăng Thanh Huyền phía sau dốc túi xách xuống, đổ ra một mớ tiểu thuyết, Lăng Dục Cẩn dùng đôi mắt thị lực 10/10 nhìn lướt qua, tên sách toàn thể loại: Phàm nhân tu tiên, Thiên ngoại phi tiên, Cuồng đồ tu tiên.
Lăng Dục Cẩn nhìn hai đống trước mắt, cảm thấy đây không phải là sắp dọn nhà mà là anh cả với chị hai chuẩn bị đi ngược dòng với những học sinh lớp mười hai khác, về nhà mở quán cho thuê truyện và băng đĩa.
“Hai người là học sinh lớp mười hai, sách trong cặp đâu?” Lăng Dục Cẩn suy nghĩ chệch hướng, sắp thi tốt nghiệp rồi mà trong cặp anh chị lại toàn mấy thứ này, sớm muộn cũng tạch!
Bố mẹ Lăng đang ấp ủ bầu không khí để giải thích nghe thấy con út nói vậy thì giật mình, lườm hai đứa lớn: “Đúng thế, sách của hai đứa đâu? Sắp thi đại học rồi còn không lo học, sách giáo khoa đâu hết rồi!”
“Tháng sau chúng ta đi Star World rồi, kịp thi tốt nghiệp sao? Lịch sử với chính trị không học cũng chẳng sao!”
“Đúng thế, bố mẹ tha cho con đi, toán với lý quá khủng bố, dù sao con tu tiên cũng chẳng dùng đến!”
Anh chị nhà họ Lăng lập tức cúi đầu nhận sai, nhưng kiên quyết không chịu hối cải.
Kiến thức thi đại học của thế kỷ 21 không dùng được ở Star World hay thế giới tu tiên, tháng sau đi rồi, ai quan tâm thi đại học!
“Không được, nhỡ nhà mình lại quay lại thì sao? Chưa kể vẫn chưa biết tỷ lệ thời gian giữa các thế giới, nhỡ từ hai thế giới kia về vẫn kịp thi đại học thì sao, không được lười học!” Dù biết hai đứa lớn nhà mình không phải người thường nhưng thi đại học không phải thứ mà xuyên qua có thể ảnh hưởng tới!
Nghe bố mẹ tụng kinh về tầm quan trọng của trình độ học vấn Lăng Dục Cẩn càng thấy không đúng: “Đợi đã, bố mẹ, con thấy mọi người có chuyện cần giải thích, tỷ lệ thời gian là cái gì?”
“Tiểu Dục, con nghe xong đừng sợ, mọi người vẫn là bố mẹ anh chị của con.” Bố Lăng là chủ gia đình trấn an con út của mình trước, sắp xếp lại những lời định nói, sau đó cẩn thận cho con trai biết sự thật: “Tiểu Sâm con nói đi!”
Lăng Kiệt Sâm: “…”
“Bố, con là Kiệt Sâm không phải Tiểu Sâm!” Anh cả Lăng đáng thương giơ tay, ngồi thẳng lưng: “Thực ra anh tới từ thiên hà Como ở tương lai, trình độ phát triển hơn bây giờ tầm mười thế kỷ, có thể gọi là Star World.
Trước khi tới đây anh tên là Kiệt Sâm, hai mươi lăm tuổi, lúc tỉnh lại thì đã thành baby boy Lăng Kiệt Sâm, đây là lần đầu anh làm con, làm anh, cảm giác thật tuyệt!”
Đầu xuôi thì đuôi cũng lọt: “Tiểu Dục, chị tới từ thế giới Đồ Dương, cách đây bao nhiêu năm không rõ, có bối cảnh giống thế giới tu tiên trong tiểu thuyết, trước khi tới đây thì vừa hóa hình người năm trăm năm, đạo hiệu Thanh Huyền, sau khi tỉnh lại thì thành baby girl Lăng Thanh Huyền, lần đầu tiên làm người mong được giúp đỡ.”
“Tiểu Dục, lúc bố ba mươi tám tuổi thì trùng sinh về, trước đó không kết hôn không con cái, sau khi sống lại gặp mẹ con, cưới nhau rồi lần đầu sinh ra là Tiểu Sâm với Tiểu Huyền, lần thứ hai là con.
Cuối cùng đã nói ra được bí mật này, mình ơi anh xúc động quá!”
“Mẹ là người tới từ một trăm hai mươi năm trước, lúc mười tám tuổi chết vì nạn đói, tỉnh dậy thì biến thành người lang thang, được bố con nhặt về, cuối cùng kết hôn sinh ra các con.
Cùng người nhà chia sẻ bí mật thật hạnh phúc, mình ơi ôm một cái!”
Lăng Dục Cẩn không tìm ra chút dấu vết nào của nói dối nói đùa, quả táo bị gặm nham nhở trên tay rơi xuống đất, chần chở mãi mới nói: “Ừm, à, con năm nay mười lăm tuổi, không sống lại cũng không xuyên qua.”
Này là đang nằm mơ phải không?
Nhéo một cái, Lăng Dục Cẩn đau rớt nước mắt, nhìn người nhà mình ném bom xong thì thảnh thơi đi qua đi lại trong phòng khách, cậu hoa mắt hô dừng: “Khụ… mọi người có thể giải thích thêm vì sao cả nhà mình lại phải đi Star World không? Với thế giới tu cái gì tiên nữa?”
Làm người nguyên đai nguyên kiện duy nhất trong nhà Lăng Dục Cẩn không còn cân nhắc giới hạn chấp nhận nữa, chắc chắn là do hôm nay lúc về nhà cậu mở cửa sai cách.
Thấy Lăng Dục Cẩn không bị dọa, bốn người rất vui, cả đám vây quanh cậu thi nhau nói, đây rõ ràng là dấu hiệu của việc giữ bí mật lâu quá hóa lắm điều.
Sau khi Lăng Dục Cẩn hiểu sơ đầu đuôi câu chuyện thì tam quan lại bị chà đạp lần nữa: “Nói cách khác bây giờ linh hồn của mọi người bị thời không bài xích rất nhiều nên nhà mình định đi thế giới ban đầu tìm cách giải quyết?”
“Đúng vậy, trước đó chị đã tính một quẻ, quý mão sát đông, tháng sau thích hợp di chuyển, cả nhà mình khí vận liên kết chặt chẽ không tách rời nên có thể cùng nhau đi Star World, em thấy có giống đi du lịch không?” Lăng Thanh Huyền đắc ý nhíu mày, đưa Lăng Dục Cẩn xem lịch hoàng đạo mình đã lưu.
Lăng Dục Cẩn nhìn ảnh cap màn hình một trang web trên điện thoại, hạ giọng hỏi: “Chị, chị biết xem bói từ lúc ở thế giới tu tiên hay là học trên mạng?”
“Hả, là học trên mạng, em lên mạng gõ từ khóa là ra cả website dạy bói toán, nhưng mà phí đắt lắm, chị tự tra tài liệu học cũng nhanh.” Thế giới tu tiên của Lăng Thanh Huyền những người thông thiên cơ đoán tương lai đều là nhân tài hiếm thấy, mỗi lần gieo quẻ sẽ giảm thọ hoặc giảm khí vận, yêu thú tu thành người như cô căn bản không có tư chất và điều kiện tiếp xúc với bói toán.
Có điều ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, nào ngờ tới bây giờ ai cũng có thể lên mạng học cái này, Lăng Thanh Huyền tỏ vẻ kỹ thuật thông tin quả nhiên là động lực chính của cách mạng khoa học kỹ thuật.
Oắt đờ heo! Lên mạng học bói? Cạn lời!
Lăng Dục Cẩn cảm thấy mình không thể hỏi tường tận quẻ này, nếu không sẽ hộc siro mất.
Dù sao người nhà rất tin tưởng trình độ bấm đốt ngón tay của Lăng Thanh Huyền nên cậu cũng không tiện trình bày về chủ nghĩa duy vật tránh cho mọi người mất hứng.
Trùng sinh xuyên qua có đủ thì khoa học cũng chỉ có nước đi gặp quỷ!
“Ngoài quẻ tượng còn có biểu hiện gì không? Mọi người bảo bài xích linh hồn là như nào?” Đặt điện thoại có ảnh quẻ bói của chị mình xuống, Lăng Dục Cẩn nhìn anh cả mặt hơi tái, trong lòng lo lắng.
Dù người nhà nói với cậu họ đều trùng sinh xuyên không, lượng tin tức lớn cần một thời gian mới tiêu hóa được nhưng Lăng Dục Cẩn vẫn quan tâm sức khỏe của gia đình mình hơn, như Lăng Kiệt Sâm yếu ớt từ nhỏ không biết có bị ảnh hưởng xấu bới cái bài xích linh hồn kia không?
Lăng Kiệt Sâm vỗ vai em mình, cười trấn an: “Không sao, nhưng qua một tháng nữa bốn người nhà mình rất dễ nhập hồn vào vật khác, đến lúc ấy Bé Cẩn đừng sợ nhé!”
“Không ảnh hưởng tới sức khỏe là được.
Từ từ, nhập hồn??” Tức là sau kịch bản tương lai sẽ tới màn linh dị?
Bốn người không nguyên đai nhà họ Lăng cũng hết cách, thời gian đi đã định nhưng sự bài xích linh hồn lại không bị ảnh hưởng, họ có thể cảm nhận rất rõ ràng mình ngày càng khống chế thân thể kém hơn, linh hồn thì cứ chực chờ phi ra múa lụa.
Nhà họ Lăng dự đoán có lẽ một tháng tới bám trên tủ lạnh chính là bố Lăng, mẹ Lăng thì chiếm máy giặt làm địa bàn, bồn rửa bát sẽ thành vùng phân tranh của hai anh chị lớn.
Đột nhiên cảm thấy áp lực nặng như núi thì biết mần răng?
Nhìn người nhà không hiểu sao hưng phấn vì chuyện nhập hồn, Lăng Dục Cẩn thở dài: “Con giúp gì được cho mọi người không?”
Không biết chừng ngày mai sẽ phải gọi đôi đũa là anh, gọi khăn mặt là mẹ nhưng Lăng Dục Cẩm vẫn ổn định trái tim mới bị kích thích, muốn giúp đỡ người thân.
“Bé Cẩn, cảm ơn!” Đột nhiên yên lặng một chút, bốn người mới vừa khoa tay múa chân gây hài nhằm đánh lạc hướng cuối cùng đã có thể yên tâm.
Thật tốt, Bé Cẩn có thể chấp nhận người nhà không bình thường, không căm ghét hay sợ hãi, nhất thời không theo kịp tốc độ cua như bàn thờ nhưng sự quan tâm đối với người nhà thì không hề thay đổi.
Lăng Dục Cẩn giúp mẹ Lăng mẫn cảm lau nước mắt, thầm cảm thấy may mắn người nhà mình vô tư, nhanh chóng nói thẳng với mình, chứ không ngày mai về nhà thấy bàn ghế nói chuyện hay người thân mất tích thì đúng là không biết đâu mà lần.
“Đi đi, nhân lúc chưa sang ngày mới cả nhà mình đi ăn lẩu đi siêu thị đi!” Mọi người có dự cảm rất mạnh nhưng lại không rõ mai họ sẽ ám vào đâu, thôi thì thừa dịp hồn vẫn còn trong xác cứ tranh thủ xõa đã!
Lăng Dục Cẩn được kẹp giữa xách ra ngoài, đồng phục cũng chưa kịp thay.
Trên lý thuyết thì không gian khác nhau dòng chảy thời gian cũng sẽ khác, có lẽ đợi cả nhà từ Star World về thời gian ở đây còn chưa trôi chút nào nữa.
Nhưng để tránh chuyện ngoài ý muốn, cửa hàng của nhà đã tạm nghỉ, anh chị cũng làm xong thủ tục tạm nghỉ học, mai Lăng Dục Cẩn sẽ tới trường xin nghỉ dài hạn, cả nhà đã chuẩn bị đầy đủ cho biến cố sắp đến.
truyện ngôn tình
Không ngờ lý do thực sự của lần xin nghỉ dài hạn đầu tiên của cậu lại là để chuẩn bị tới không gian khác.
Lăng Dục Cẩn bỗng dưng bị cả nhà khoe một lượt ngồi trên xe, mẹ Lăng ngồi ghế lái phụ nhắc: “Mẹ với Tiểu Huyền hai hôm trước lấy được phiếu giảm giá của quán lẩu Hương Hương, tối chúng ta ăn ở đó nhé, Bé Cẩn không phải thích nước lẩu tôm nấm à, mình gọi hai suất.”
“Đúng rồi, bưu kiện anh mua trước đó vẫn chưa giao tới, nếu mai anh bắt đầu ám vào đâu thì Bé Cẩn nhận hàng giúp anh nhé, phí ship anh trả em sau!”
“Bé Cẩn, cả tháng sau chắc con phải tự đi chợ, có muốn thử lái xe không, bố dạy con?”
“Con chưa mười sáu tuổi, lái xe sẽ bị cảnh sát giao thông phạt nặng.” Lăng Dục Cẩn từ chối ý tốt của bố mình, nhìn mẹ với chị đang chọn món, anh trai up bài mới lên Weibo, bố rung chân theo nhạc, chẳng ai có vẻ gì là bối rối vì một tháng đặc thù sắp tới, cậu cảm thấy trùng sinh xuyệt việt về cũng chả đáng tin gì cho cam.
Yên lặng mở laptop, Lăng Dục Cẩn bắt đầu ghi chú để tránh quên mất chuyện của người nhà ngày mai sẽ xuất hồn.
“Bé Cẩn, bố mua cổ phiếu của tập đoàn Thiên Hồng, bảy ngày sau con nhớ bán hết đi!” Là bố Lăng trùng sinh về luôn nhớ kỹ mấy cổ phiếu nổi.
“Bé Cẩn, lần trước mẹ nhận một đơn thêu trên mạng, nhớ gửi sang chỗ dì Lý để đóng gói.” Mẹ Lăng kiếp trước là tú (thêu) nương vẫn nhận ít đơn trên mạng về làm.
“Bé Cẩn, em nhớ chú chó trắng nhỏ ở khu nhà mình lần nào gặp chị cũng lẩn nhanh hơn trạch không? Nhớ giúp chị cho nó ăn.” Lăng Thanh Huyền vốn nên nhập đạo Ngự Thú đời này lại chẳng có miếng duyên nào với động vật, muốn cho chó mèo hoang ăn cũng phải cải trang cẩn thận, không dám để lộ dù chỉ là một chút hơi thở.
Lăng Dục Cẩn nhớ kỹ từng chuyện, phát hiện bốn thiếu một nên quay đầu hỏi Lăng Kiệt Sâm: “Anh có chuyện gì cần em nhớ không?”
“Bé Cẩn, về thì thử một chút thiết bị hỗ trợ đi lại do anh thiết kế được không?” Đây là dằm trong tim của Lăng Kiệt Sâm yếu như sên: Đồ do mình thiết kế mãi mãi cũng không thể tự thể nghiệm!
Lăng Dục Cẩn nhớ tới thiết bị y chang quần lót kia, kiên quyết lắc đầu: “Không, xấu chết!” Đừng tưởng anh là người xuyên không thì sẽ được xuề xòa cho qua cái thẩm mỹ khó đỡ kia!.