Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Gia Đình Phi Thường
  3. Chương 24
Trước /33 Sau

Gia Đình Phi Thường

Chương 24

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Không ngờ có thể dễ dàng vào đài truyền hình như vậy, dù sao cũng có lịch làm việc của cặp song sinh ngốc nghếch nên mọi việc thuận lợi vô cùng. Đi vào phòng studio, chính giữa có một tấm phản sáng chớp chớp… Phi, là đèn chiếu sáng, vẫn đang ghi hình các tiết mục giải trí! Anh chàng siêu cấp đáng yêu lại còn đẹp trai ngồi bên cạnh vừa thấy tôi, nụ cười của hắn còn chói sáng hơn cả đèn phản quang, chào hỏi: “Tiểu Lam! Tiểu Lam!”

Aiz, mắt tôi đau quá! Thần kinh của tôi sắp suy nhược mất thôi, vậy mà các người còn muốn dùng ánh sáng cường độ mạnh tra tấn mắt tôi nữa! Thật quá tàn ác, cực kỳ bi thảm! (Có điều, các người hoan hô còn chưa tính, đừng thuận tiện bò lên người tôi hôn hít vậy chứ. Hiện tại tốt xấu gì cũng đang ở nơi công cộng, vài chục ánh mắt đang theo dõi đấy!)

Cơ mà thật kỳ quái, tại sao lại chỉ có một người, đây là lần đầu tiên thấy đôi song sinh này tách ra nha, vô cùng hiếm có. Sau khi bọn họ tách ra, tôi càng không thể phân biệt đây là ông anh nào nữa.

Dường như nhận ra sự nghi ngờ của tôi, anh ấy tươi cười: “Nó đang thu tiết mục, anh tranh thủ nghỉ ngơi.”

Tôi quay đầu lại, quả nhiên, dưới ánh đèn cường độ cao, tôi tìm được ông anh xinh đẹp còn lại. Dù cho cả tập đoàn minh tinh ngồi chung một chỗ cũng không cách nào lấn áp tầm ảnh hưởng chói lọi của anh ấy, gương mặt tươi cười đáng yêu có thể chiến thắng ánh đèn huy hoàng trên sân khấu.

Đúng là yêu quái mà. Tất cả mấy ông anh nhà tôi đều là yêu quái hết, không thể giả được! (Thân là em trai của yêu quái… Hì hì)

Tôi chán nản thất vọng giao lịch làm việc cho ông anh bên cạnh: “Lần sau nhớ nói Thấm ca đưa tới nha, gần đây sức khỏe em không được tốt.”

Không ngờ, anh ấy vừa nghe xong bèn tươi cười, hơn nữa còn cười tươi đến nỗi khiến con người ta ngã liểng xiểng, cười tươi đến nỗi khiến một đám nhân viên chú mục qua đây, cười đến nỗi khiến tôi xấu hổ trừng mắt, lúc này anh ấy mới miễn cưỡng ngoan ngoãn lại, lau nước mắt trên mi: “Tiểu Lam ngốc, Thấm ca… Ha ha, Thấm ca không thể đi ra ngoài một mình.”

“Không ra ngoài một mình?”

“Đúng vậy, ngẫu nhiên có việc cũng chỉ đi qua đi lại trong khu vực nhỏ, không bao giờ rời khỏi khu bảo an siêu mạnh. Tiểu Lam, trừ lần chúng ta du lịch ở Nhật, đã bao giờ em thấy Thấm ca rời khỏi đó chưa?”

Lần này tôi hoàn toàn ngây người. Đúng vậy, tại sao Thấm ca luôn không bước chân ra khỏi nhà? Anh ấy cũng không đi làm, chẳng ra ngoài chơi, mỗi ngày đều ở một mình trong nhà, tại sao vậy chứ?

Đầu óc tôi rối tung: “… Vậy là vì lý do gì?” Tôi đúng là phần tử siêu cấp trì độn, tôi nên sớm nghĩ tới vấn đề siêu cấp đơn giản này chứ!

“Tiểu Lam ngốc.” Ông anh cười xán lạn đáng yêu, lời nói ra khiến tôi vô cùng rung động: “Đương nhiên vì Thấm ca từng bị bắt cóc! Đại khái là khi Thấm ca học đại học năm 16 tuổi…”

“Chờ chút.” Tôi cảm thấy hơi hỗn loạn: “Làm thế nào mà mới 16 tuổi Thấm ca đã học đại học rồi?”

Ông anh vừa nghe liền cười: “Quả nhiên Tiểu Lam chẳng biết gì cả. Đương nhiên bởi vì: Thấm ca là thiên tài siêu cấp nha! Anh ấy bước chân vào trường đại học năm 15 tuổi, đồng thời học một lúc hai khoa. Tiểu Lam, em rất hiếm khi bước vào phòng Thấm ca mà, em nghĩ mỗi ngày Thấm ca “không ra khỏi cửa” ở trong phòng làm cái gì?”

“Xem TV, nghịch máy vi tính…”

“Đúng vậy! Thấm ca là thiên tài vi tính, anh ấy có thể sử dụng máy vi tính để xâm nhập bất luận hệ thống nào có kết nối Internet. Đây là trò chơi của anh ấy, cũng là thứ duy nhất trong nhà có thể trở thành đồ chơi của anh ấy. Anh ấy bị bắt cóc trong trường học, tròn một tuần lễ mới được cứu ra. Lúc được tìm thấy, toàn cơ thể Thấm ca đầy những vết thâm tím, chắc chắn đã bị ngược đãi, hơn nữa còn bị sáu tên cướp kia luân phiên cưỡng bức một tuần lễ.”

Lần đầu tiên trong đời tôi nghe được những câu nói hãi hùng như vậy: “… Chẳng lẽ bọn cướp kia là…”

Ông anh trai gật đầu: “Không có bất luận cú điện thoại nào đòi tài sản, bọn cướp kia không cần tiền bạc, mục đích của bọn chúng là Thấm ca. Chủ mưu vụ này là hai gã giáo sư đại học của anh ấy, mỗi ngày bọn họ đều theo dõi Thấm ca, cuối cùng nhịn không nổi nên mới ra hạ sách này.”

Việc này thật sự đã vượt xa dự kiến của tôi, thậm chí còn dẫn tới tình trạng khó tin! Một Thấm ca xinh đẹp quyến rũ, một Thấm ca luôn tươi cười rạng rỡ… lại đã từng trải qua những việc như vậy! Thậm chí từ đó không hề bước chân ra ngoài…

“Tiểu Lam, sở dĩ nhà chúng ta chuyển đến một nơi có công tác bảo an nghiêm mật như vậy cũng không phải sợ fan điện ảnh quấy rầy, mà là vì Thấm ca. Anh nhớ rõ, một trong số hai người kia là giáo sư mà anh ấy vô cùng kính trọng. Lúc bị bắt, thằng cha đó nói với Thấm ca: “Việc này không thể trách tôi, là do vẻ ngoài của cậu quá đẹp, đó là lỗi của cậu. Trước kia, tôi luôn cho rằng vẻ đẹp của cậu là một loại thánh vật không tì vết, có điều hiện tại tôi mới nhận ra, vẻ đẹp của cậu là sắc đẹp của ma quỷ. Dù cho cậu chẳng làm gì cả, nhưng sắc đẹp của cậu không ngừng dụ dỗ người ta đi vào con đường phạm tội. Đó chính là ma lực của cậu”.”

Ông anh cong môi lên: “Anh nghĩ, sở dĩ Thấm ca không ra khỏi cửa không phải do từng bị người ta bắt cóc, mà là vì những lời này. Việc này chẳng qua chỉ là phán đoán của anh thôi. Bởi vì sau đó Thấm ca đã khôi phục lại gương mặt tươi cười ngày trước, hoàn hảo như chưa từng xảy ra chuyện gì.”

Tôi không thể thốt lên dù chỉ một câu.

Tôi không cách nào tưởng tượng rằng Thấm ca đã từng gặp chuyện ấy, cũng không thể nào tưởng tượng tại sao anh ấy có thể tiếp tục tươi cười như vậy. Khác hẳn với tôi, anh ấy luôn tươi cười thật hoàn hảo.

Có lẽ tôi đã nghĩ sai rồi.

Bởi vì mấy ông anh đều rất kỳ lạ, rất vĩ đại, tôi đơn phương tưởng tượng mọi người là một đám quái vật không thể hiểu nổi. (Cơ mà tôi nghĩ không chỉ mình tôi đâu, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy nhá.)

Thật ra, mấy ông anh tôi cũng là con người, cũng biết tổn thương.

Cũng giống như Ngọc ca vậy…

Ánh sáng thay đổi, hình ảnh từng người dưới anh đèn liên tục thay đổi, ai ai cũng trò chuyện, ai ai cũng bày ra gương mặt tươi cười, khung cảnh trước mắt tựa như một bức tranh với đủ sắc thái rực rỡ. Còn ông anh ngồi bên cạnh tôi đây, ánh mắt chỉ dừng lại trên người chàng trai có vẻ ngoài giống hệt mình. Nhìn không chuyển mắt, lẳng lặng, dường như trong mắt anh ấy, cả thế giới này chỉ duy nhất một mình người kia, tất cả mọi thứ khác đều là ảo ảnh.

Tâm trí tôi đột nhiên hiện lên thứ gì đó, một ý niệm vô cùng kỳ dị, bất giác mấp máy môi, run rẩy, nhẹ nhàng gọi: “Ba… anh ba?”

“Ừ?” Ông anh ngồi bên cạnh tôi quay đầu sang: “Chuyện gì?”

Tôi ngây ra.

Chỉ là… tôi đột nhiên cảm thấy, thật ra… cũng không khó để phân biệt anh ba và anh bốn.

Bởi vì bọn họ cũng là con người, mà giữa người với người, vô luận ngoại hình có giống nhau đến mấy thì tính cách cũng có sự cách biệt, cho dù bọn họ là một cặp song sinh cùng trứng.

Nhất định vẫn tồn tại những điểm bất đồng.

Cũng như việc tôi dần phát hiện ra: thật ra ánh mắt anh ba nhìn anh bốn và ánh mắt anh bốn nhìn anh năm rất khác biệt.

Vô cùng khác biệt.

“Anh ba, tại sao… anh lại thích anh bốn? Rõ ràng hai người là anh em ruột, ngoại hình cũng tương tự…” Trong ánh sáng biến ảo đó, tôi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đến hoàn hảo kia cũng thay đổi theo ánh sáng, biến hóa ra vô vàn màu sắc, thế nhưng, bất luận có biến đổi ra sắc thái nào, ánh mắt của anh ấy chưa bao giờ thay đổi phương hướng.

Bởi vì, anh ấy hiểu rõ tình cảm thực sự của mình hơn bất luận người nào khác.

Anh ba mím môi suy nghĩ một hồi lâu, cười ngây ngô vuốt đầu tôi: “Không biết nữa! Có điều, anh là số 1, Địa cũng là số 1, khi anh quyết định đồng ý làm số 0 của nó, đồng thời anh cũng quyết định đời này chỉ là số 0 của một mình nó. Anh nghĩ, có thể bản thân mình đã quyết định chỉ có thể là nó.”

Anh ba nói rất đơn giản, thật ra tôi cũng hiểu trong lời đó bao hàm bao nhiêu ý tứ.

Anh ba, anh bốn, xin lỗi!

Trước kia em luôn coi hai người là những tên ngốc. (Mặc dù hai người đúng là một cặp ngốc nghếch.)

Song, dũng khí của hai người lớn hơn em rất nhiều.

Tôi cũng dần hiểu rõ, mặc dù vẻ ngoài của hai người giống nhau như đúc, mặc dù tính cách hai người họ tương tự…

Nhưng thật ra, Thiên sẽ bao dung với tôi, Địa sẽ bướng bỉnh với tôi.

Thiên hay nhường nhịn, còn tính độc chiếm của Địa lại khá mạnh.

Nhưng khi Thiên có yêu cầu gì, Địa sẽ luôn nghe lời anh ấy.

Có cái gì tốt, Địa sẽ ưu tiên cho Thiên.

Nếu có nguy hiểm, Địa sẽ cho rằng mình phải bảo vệ Thiên.

Thiên cũng vô cùng an tâm khi giao mọi việc của mình cho Địa xử lý…

Tôi đột nhiên cảm thấy, biết đâu chừng hai người bọn họ mới là cặp tình nhân số một thế giới.

Ngoại hình giống nhau như đúc, chưa bao giờ khắc khẩu, tính cách bù trừ cho nhau.

Có phải anh em ruột thịt hay không vốn không phải vấn đề quan trọng!

“Tiểu Lam, em định đi đâu? Đã qua giờ cơm tối rồi, hay là chúng ta cùng đi ăn cơm rồi về chung nha.”

“Không được.” Tôi lắc đầu cười: “Em không đi ăn đâu, em muốn đi tìm người.”

Dường như hiểu được ý định của tôi, anh ba cười rộ lên, hô to: “Được! Chúc thành công nhé!”

Có thành công hay không thì tôi không thể cam đoan, nhưng tôi sẽ cố gắng.

Bây giờ đã hơn bảy giờ tối, Ngọc ca về rất muộn trong khoảng thời gian dài, phỏng chừng hiện tại cũng đang ở bên ngoài. Hình như lúc anh ấy ra ngoài có cầm theo guirta, nếu không đi luyện tập thì chắc sẽ biểu diễn ở quán bar. Tôi không biết phòng tập ở đâu, vậy trước tiên cứ tới quán bar tìm vậy.

Buổi tối thứ bảy, đèn đêm đã bắt đầu bật lên, tôi chạy tới quán bar, đang muốn tiến vào lại bị một tên đầu mào gà mặc đồ Punk chặn ở cửa: “Em gái, đây không phải chỗ cho trẻ chưa đến tuổi vị thành niên bước vào đâu, cẩn thận không lại bị cưỡng gian đấy!”

Khốn kiếp! Tôi còn chưa tính sổ việc ông nhìn tôi thành con gái nhá! (Dù sao tôi cũng đã chết lặng rồi, khóc) Đã vậy còn nghĩ tôi là trẻ chưa thành niên. Tôi là sinh viên nhá, ông nhìn rõ thẻ sinh viên của tôi đi! (Tôi chỉ thấp một chút, mặt trẻ con một chút)

Cơ mà, *ngã xuống đất*, không mang theo thẻ sinh viên và giấy chứng minh rồi…

“Mặc kệ cậu có phải người trưởng thành hay không, nếu như muốn vào thì trước hết phải nộp phí vào cửa: 50 tệ.”

Không có… tôi không mang ví theo… (Tôi với tên kia chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ nha. Trời ơi, ông muốn trêu đùa tôi tới lúc nào đây?)

Tôi vội vàng giải thích: “Tôi không vào cũng được, phiền anh gọi Ngọc ca hộ tôi… Là Mộng Hàng Ngọc đấy! Tôi muốn tìm anh ấy!”

Chỉ thấy gã gác cửa dùng ánh mắt khinh bỉ liếc tôi, sau đó phẩy tay: “Muốn gặp Ngọc thì qua bên kia xếp hàng, từ từ mà đợi. Nếu may mắn thì mười ngày nửa tháng có thể nhìn thấy bóng lưng cậu ấy đấy.”

Tôi quay đầu quan sát… Đúng là một hàng ngũ dài dằng dặc không nhìn thấy điểm cuối nha. Hơn nữa, cả nam lẫn nữ đều có, đại bộ phận còn bắt chước trang phục Punk của Ngọc ca. Trên tay bọn họ có rất nhiều hoa và quà tặng, gương mặt người nào cũng trưng biểu tượng háo sắc.

Nhìn đội ngũ dài đến mặt trăng đang xếp hàng trong gió lạnh, tôi lại ngã lên mặt đất khóc than. Thần thánh ơi! Tôi chỉ muốn gặp anh trai của mình thôi mà, con đường phía trước không đến nỗi gập ghềnh như vậy chứ?! (Chẳng lẽ vẻ ngoài quá đẹp trai cũng là lỗi của tôi? Thần thánh các ngài ghen tị với tôi đến vậy sao?)

Tôi chán nản, tiếp tục ngồi chồm hổm trên mặt đất vẽ vòng tròn, thuận tiện cầu nguyện dì gấu lớn hoặc bất luận yêu quái hóa trang nào xuất hiện rồi đưa tôi vào trong. Đang khóc lóc, đột nhiên có người vỗ lên vai tôi.

“Cậu muốn vào đấy hả? Tôi đưa cậu vào.”

Vạn tuế! Tôi không nằm mơ đó chứ?

Quả nhiên, làm nhiều việc tốt sẽ được đền đáp! (Tích cực nghiên cứu phương pháp phòng ngừa bạo lực có được coi là việc tốt không nhỉ) Mặc dù tôi không biết người này, nhưng nhìn hắn thật sự rất quen mắt, chẳng lẽ là một trong số những yêu quái hóa trang kia? (ngoại hình của bọn họ so với lúc không hóa trang đúng là một trời một vực. Tha thứ cho một người bình thường như tôi không cách nào phân biệt). Hình như cũng không giống lắm, chẳng lẽ là khách lần trước gặp ở quán bar mà tôi không nhớ?

“Đi về phía này, có cửa sau.”

Vị ân nhân vô cùng “tốt bụng” kia đưa tôi tới con hẻm nhỏ bên cạnh. Tên ngu ngốc tôi đây lại chẳng suy nghĩ kỹ càng, dù sao tôi cũng nhớ là mình đã từng gặp người này. Tuy nhiên, thật kỳ lạ, lần trước tôi và Ngọc ca đi về theo lối cửa sau, khu vực cửa sau đấy không phải tại con hẻm này mà? Chẳng lẽ còn cửa sau khác? Nhưng tại sao càng đi càng xa thế này?

“Việc đó… không phải chúng ta đi sai đường chứ? Hình như cách quán bar hơi xa…” Tôi tốt bụng hỏi thử một câu.

Không ngờ người phía trước đột nhiên dừng bước, cười ám muội: “Chính xác là ở đây.” Cùng lúc đó, ba gã quen mặt bước tới.

Chậm đã chậm đã, hình như mọi việc hơi quái, chẳng phải hắn đưa tôi di gặp Ngọc ca sao? Xác thực hiện tại có xuất hiện mấy tên con trai, nhưng mà bất kể là ngoại hình hay dáng người đều cách xa vạn dặm so với Ngọc ca tuấn mỹ vô song vô địch vũ trụ của tôi nhá! (sự khác biệt này xa như khoảng cách sắc đẹp giữa Yagami Raito và Ryuk). Song, mấy người này càng nhìn càng quen mắt, đã gặp ở đâu nhỉ? Ừ, để tôi suy nghĩ chút… Nếu như cái miệng kia nghiêng qua một chút, khóe miệng thẳng lên một chút, nếu như đôi mắt lé kia ngay ngắn hơn một chút, nếu như cái cằm kia đỡ chẻ một chút, nếu như cánh tay hơi nhỏ một chút…

(Ryuk và Yagami Raito là hai nhân vật trong manga Death Note)

A! Ma ma ơi!

Đây… chẳng phải đây là bốn tên lưu manh cả tuần trước bị Ngọc ca và thành viên các câu lạc bộ đạp thành giấy sao? Tại sao bọn họ vẫn chưa chết hả? (Uổng công tôi niệm điếu văn rồi)

Tôi lập tức cảm thấy không ổn, lui dần ra phía sau như chú thỏ con, cuối cùng đụng vào vách tường không cách nào lùi tiếp. Tôi quay đầu, muốn xông ra theo lối cũ, nhưng tốc độ của mấy tên kia còn nhanh hơn nhiều. (Khóc! Tôi đã nói số mạng của tôi là thiên sát cô tinh mà các người không tin! Thần thánh ơi, ngài thu hồi lại mấy lời con vừa nói các người ghen tị với con đi. Con… con xin phủ nhận sự thật mình đẹp trai hơn các người, vậy còn không được sao? Người bỏ qua cho con đi mà.)

“Lần trước bọn mày làm hại bọn tao thảm như vậy, không ngờ chưa đi tìm bọn mày tính sổ mà bọn mày đã tự động dẫn thân tới. Hừ!”

Oan uổng quá đi! Vị đại hiệp này, lần trước là ngoài ý muốn mà! Các người có hiểu ngoài ý muốn là gì không? Lần trước, chư vị đại hiệp bị Ngọc ca cùng thành viên của các câu lạc bộ đạp trọng thương chứ có phải do tôi đâu. Tốt xấu gì thì tôi cũng đã niệm kinh siêu độ cho chư vị, mặc dù các vị vẫn chưa chết… Này, chờ chút! Các người kéo quần áo tôi làm cái gì? Tôi… tôi tôi tôi là…

“Tôi là con trai!” Tôi biết nếu hiện tại mình không hô to sẽ phải diễn cảnh bị rape thứ N. (N là số vô cùng lớn)

“Bọn tao biết rồi!” Tên lưu manh cầm đầu còn nở nụ cười: “Dáng vẻ xinh đẹp như vậy, cho dù là con trai cũng chẳng sao cả! Không, phải nói là con trai càng tốt, mày không cần lo tới vấn đề mang thai.”

Không đúng!

Chư vị đại hiệp, không phải tôi sợ vấn đề mang thai nên mới sinh ra làm con trai đâu! (Tôi sợ đến nỗi nói năng lộn xộn)

Rốt cuộc tôi cũng được thử nghiệm cảm giác sợ hãi đúng chuẩn. Tôi phát hiện, thực ra bản thân mình chưa bao giờ thoát khỏi số phận đáng thương của A Tín! Mặc dù sau khi trở lại vòng tay ôm ấp của mấy ông anh (Chú thích: không phải vòng tay suốt ngày muốn rape kia) không lo ăn ở, nhưng trên căn bản, tôi vốn chưa trải qua ngày tốt lành nào! Mỗi ngày, bảy tám làn sóng cùng tầng tầng lớp lớp kiểu dáng tội phạm rape quanh quẩn bên cạnh tôi. Đến vài tên lưu manh không biết tên cũng không buông tha cho tôi, chẳng lẽ trên gáy tôi có mấy chữ ẩn hình: “tôi là tiểu thụ, không thể không đè” hả? Tôi… tôi nên quyết tâm trang điểm cho gương mặt mình hung ác hơn, nếu không thì phải hủy hoại gương mặt đi. Bằng không chẳng thể vượt qua tháng ngày sau này mất!

Tuy trước kia bị mấy ông anh lột quần áo nhanh đến mức chết lặng, nhưng chưa bao giờ tôi bị đối xử thô bạo như vậy. Quần áo cọ lên da thịt khiến tôi đau đớn, bọn họ vốn không để ý đến cảm giác của tôi, chỉ chăm chú đè đầu lẫn bả vai tôi. Cảm nhận được việc bản thân là nhân vật bi kịch điển hình, trước đây, đang yên đang lành bị Ngọc ca đè còn chưa tính, lại còn lấy cớ đồng tính luyến ái này, loạn luân nọ, kết quả lại bị mấy thằng con trai xấu xí thay nhau rape! Bất luận là ông anh nào trong nhà đều hơn bốn tên sói hoang trước mắt gấp trăm vạn lần nha! (Ngoại hình của bọn họ hơn mấy tên này lũy thừa n luôn)

“Buông… buông tay…” Đối mặt với mấy tên trâu ngựa này, hành động giãy dụa của tôi vốn chỉ là hình thức. Tôi gân họng cố gắng la to, có thể vốn không người nào để ý đến tôi. Tôi chưa từng sợ hãi như vậy, trong con hẻm nhỏ thưa thớt người ở này, trong con hẻm nhỏ tối đen này, trong con hẻm nhỏ yên tĩnh đến đáng sợ này, tôi chỉ biết sợ hãi và giãy dụa, khóc thét lại chẳng ai để ý.

“Ngọc…”

Đừng! Tôi không muốn như vậy! Tôi không muốn bỗng dưng bị người khác đè! Trước kia tôi chưa từng gặp việc nào đáng sợ tới vậy!

Bởi vì.

Mỗi lần… mỗi một lần… anh đều xuất hiện để cứu em. Tại sao lần này không xuất hiện? Chẳng phải anh là ma vương của ma giới sao? Chẳng phải anh rất lợi hại sao?

Như vậy… như vậy…

Cảm giác sợ hãi bao trùm tâm trí, tôi không thể kìm được, nước mắt ầng ậc.

Thật đáng sợ! Thực sự quá đáng sợ…

“Cứu… Cứu tôi! Ngọc ca! Anh ở đâu rồi! Mau tới cứu em!”

Tôi khóc la, mặc dù biết rõ sẽ không có người tới cứu. Có thể, hiện tại… ngoại trừ Ngọc ca, trong đầu tôi không còn bất luận ai khác.

“Đến đây.”

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng quen thuộc bay vào tai, tôi ngây ngẩn cả người. Còn chưa kịp phản ứng, gã lưu manh đè nặng lên người tôi đã bay lên không trung! Rốt cuộc đôi tay tôi đã lấy lại tự do, tôi kéo lấy chỗ quần áo còn nguyên lành, đồng thời nhìn một tên lưu manh khác cũng bay ra xa, sau đó là tên thứ ba, thứ tư…

Oa! Nhiều người biểu diễn tiết mục “người bay” miễn phí nha! Bay cao quá, vỗ tay!

“Lam.”

Còn chưa vỗ tay xong đã bị kéo vào lồng ngực mạnh mẽ quen thuộc, mùi hương thân thiết, tiếng hít thở trầm thấp khiến tim tôi bất giác đập nhanh hơn.

“Lam, em không sao chứ?” Ngọc ca ôm chặt lấy tôi, chặt đến nỗi khiến eo tôi đau đớn: “Anh nghe người trông cửa quán bar nói em đi theo một tên kỳ lạ nên lập tức chạy khắp nơi tìm em, may quá… may quá… Em không sao chứ? Em có biết không, anh sợ tới mức tim sắp ngừng đập tới nơi…”

Eo thật sự rất đau.

Chỉ là, tôi không dám mở miệng ngăn cản anh ấy. Cũng không nỡ mở miệng ngăn cản anh ấy.

Làm sao bây giờ? Thấy Ngọc ca vốn không coi ai ra gì lại căng thẳng như vậy, tôi biết rõ hoàn cảnh này không thích hợp, nhưng trong tim lại âm thầm xuất hiện một tia vui mừng.

Cảm giác âm thầm vui mừng không thể kiềm nén…

“Em… em không sao…”

Tôi nhịn không được, bản năng muốn vươn tay ôm anh ấy, còn chưa đụng đến cần cổ đại nhân ấy lại bị anh ấy đẩy ra! Sau đó… tôi nhìn thấy… hình ảnh bạo tẩu lần thứ hằng hà sa số trong thế kỷ này, nhiều đến mức chết lặng. Miệng máy chiến đấu phun lửa, hai mắt phát ra ánh sáng xanh, đem bốn tên lưu manh đáng thương khiến cho người ta muốn thông cảm (hiện tại là bốn tên xui xẻo trăm phần trăm) đá văng ra ngoài. Chỉ thấy Ngọc ca dùng các chiêu ném qua vai, thiên mã lưu tinh quyền, phi thiên ngự kiếm, linh hoàn… Oa, Ngọc ca biết thật nhiều tuyệt chiêu nha! Oa, đúng là được mở rộng tầm mắt nha! Oa, đáng tiếc, có tiết mục hay như vậy lại không có hạt dưa cắn cho đỡ buồn miệng, quá lãng phí! Cái gì? Quần áo của tôi? Aiz, áo của tôi không mặc cùng chẳng sao, kiểu gì cũng chỉ chừa lại mỗi miếng vải rách! Đừng để ý tới quần áo, nhanh chóng ngồi xuống xem kịch hay đê!

Bốn tên lưu manh kia không cố gắng được lâu, tất cả đều ngã chỏng chơ trên mặt đất. Cut! Diễn viên không tên tuổi kia phải phối hợp diễn xuất đi! Tốt xấu gì cũng phải chống đỡ được một ngàn chữ chứ!

“Lam, em thật sự không sao hả?” Giải quyết xong diễn viên quần chúng, Ngọc ca lập tức bổ nhào tới bên cạnh tôi, đau lòng cởi áo khoác của mình bao bọc thân thể tôi lại. Tôi hơi cảm động, dường như Ngọc ca còn nghĩ tới việc gì đó, thở dài, sờ chán tôi, khôi phục lại giọng điệu lạnh lùng: “Ở đây lúc trời tối rất nguy hiểm, ông đây đưa em ra taxi, em nhanh về nhà đi!”

Không được!

Tôi lập tức giữ chặt tay Ngọc ca. Sao có thể cứ như vậy mà rời đi cho được? Chẳng phải không khác gì trước kia sao?!

Nói đi!

Bây giờ không nói thì đợi đến lúc nào chứ! Nói mau đi, lên tiếng đi! Nói…

“Em…” Tôi nhìn gương mặt hoàn mỹ không chút khuyết điểm trước mắt, căng thẳng quên cả thở: “Thật ra em…”

“Bùm!”

Hả? Kỳ lạ? Âm thanh gì vang lên phía sau vậy?

Tôi quay đầu lại, chẳng biết tên cầm đầu đám lưu manh kia đã đứng lên từ lúc nào. Tôi rất muốn tán thưởng nghị lực và dũng khí của hắn, cư nhiên dám đứng lên trước mặt Ngọc ca. Cơ mà, nhìn tướng đi không ổn định kia, có lẽ đi chưa được hai bước lại ngã sấp xuống… Aiz da! Lời còn chưa dứt mà hắn đã ngã xuống thật, còn dập đầu xuống đất, máu mũi trào ra. Oa ha ha ha…

“Ngọc ca, hắn…” Tôi vừa cười vừa quay đầu ra sau lại phát hiện Ngọc ca đang ngây ngẩn, ngơ ngác, sắc mặt tái nhợt, không hề phản ứng tựa như người máy hết nhiên liệu. Tôi sợ hãi thét lên một tiếng, vội vàng vươn tay đẩy nhẹ lên người anh ấy: “Ngọc ca, anh làm sao vậy?”

Kết quả… Ma ma ơi! Không đẩy thì thôi, vừa đẩy nhẹ một cái mà Ngọc ca đã ngã thẳng xuống mặt đất!

Chuyện gì xảy ra thế này? Tại sao lại như vậy? (Chẳng lẽ ma vương hắc ám dùng hết năng lượng rồi?)

“Khốn… khốn kiếp… lần thứ hai đánh bọn tao thành thế này…”

Không thể nào, Ngọc ca còn chưa tỉnh lại nữa, tên lưu manh máu mũi đầy mặt kia bắt đầu đứng dậy? Hình như tình huống này không thể dùng hai chữ nguy hiểm để hình dung nữa! Quái lạ? Tại sao Ngọc ca đột nhiên ngất xỉu? Chẳng lẽ…

Chờ chút!

Máu…

Không ổn rồi!

Tại sao tôi lại quên việc quan trọng vậy chứ… Ngọc ca sợ máu mà! Khó trách Ngọc ca chỉ đánh lên bụng hoặc khiến đối phương văng ra! Ai ngờ được cái tên phạm ngũ hành thái tuế kia tự khiến mình chảy máu mũi chứ!

Bốn tên lưu manh lục tục đứng lên, loạng choạng đi tới phía tôi. Tôi trừng đôi mắt to tròn, liều mạng lay lay Ngọc ca, anh ấy lại chẳng có chút phản ứng, cứ như búp bê xì hơi vậy! Làm sao đây?

Em van anh! Ngọc ca, em van anh đấy, anh nhanh tỉnh lại đi! Thằng em trai anh yêu quý nhất đang có nguy cơ đánh mất trinh tiết này! Anh không cần tiếp tục hôn mê đâu! Chẳng phải anh yêu em sao? Chắc anh không định chơ mắt nhìn em bị người khác chiếm tiện nghi chứ? Em van anh mà!

Nhìn bóng đen của mấy con sói hoang dần tới gần, tôi sợ tới mức chảy đầy mồ hôi lạnh, cho dù tôi lay thế nào, đập thế nào lên mặt Ma vương đại nhân, anh ấy vẫn chẳng có dấu hiệu hồi quang phản chiếu.

(Một số người bệnh trạng thái nặng, bệnh lâu ngày, cơ thể quá suy yếu đột nhiên tinh thần tỉnh táo, thân thể tự nhiên khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống, gò má đỏ là dấu hiệu chính khí muốn thoát, bệnh tình nguy hiểm, đây là hiện tượng bừng tỉnh trước khi chết. Y học cổ truyền gọi là hiện tượng “Hồi quang phản chiếu” hoặc “Giả thần”. Cũng như ngọn đèn trước khi tắt, ánh lửa tự nhiên rực sáng, hiện tượng người bệnh tự nhiên đột tỉnh cũng như thế. Thông thường người bệnh rơi vào trường hợp này thì khoảng hai tiếng đồng hồ sau sẽ chết.)

Không thể nào. Chẳng lẽ lần này thật sự…

Không được! Không thể xảy ra chuyện như vậy! Ngọc ca, anh… anh… nhanh… nhanh… không được, không kịp rồi! Tôi… tôi làm gì bây giờ… Em… em liều mạng với anh!

Tôi vội vàng kéo vạt áo trên người Ngọc ca: “Em cầu xin anh mà! Chỉ cần anh tỉnh lại, em sẽ đáp ứng anh tất cả!”

Nói xong, lần đầu tiên tôi không chút do dự hôn lên môi Ngọc ca đang hôn mê!

Tôi hôn rất mạnh bạo, hôn đến liều mạng, hôn đến ná thở.

Em van anh đấy! Em cũng biết việc hôn môi khiến người đẹp tỉnh lại là loại kịch bản thối nát, nhưng bây giờ em chẳng còn biện pháp khác cả!

Nếu bị loại đàn ông kia xâm hại, tôi tình nguyện để Ngọc ca đè!

Tỉnh đi! Anh mau tỉnh lại đi!

“Anh bạn nhỏ, cậu hôn đủ chưa?” Một tên lưu manh túm cổ áo tôi, kéo tôi rời khỏi Ngọc ca: “Thì ra em vốn đã thích thế này, càng dễ! Lát nữa anh sẽ cho em được thỏa mãn! Nhưng hiện tại, anh phải dập chết thằng đáng ghét này đã!”

Không được đâu! Mau dừng tay! Các người có biết dùng gạch đánh người đang hôn mê là vi phạm pháp luật không? Còn… còn chọn viên gạch lớn như vậy nữa, sẽ đánh chết Ngọc ca mất! (Đầu ma vương cũng không phải được làm từ sắt thép đâu)

Tuy nhiên, kỳ tích đã xảy ra. Khối gạch lớn vừa nện xuống lập tức nát bấy! (Chẳng lẽ là chiêu cách không điểm huyệt trong truyền thuyết?)

Trong bóng tối, tôi cùng mấy tên lưu manh đang xách cổ áo tôi chứng kiến cảnh ma vương thức tỉnh. Đương nhiên, cùng lúc đó, tôi có dự cảm sẽ được xem màn người bay miễn phí lần thứ hai trong ngày.

Thần kỳ nhất là: đầu ma vương đầy máu (vừa bị khối gạch kia đập trúng) lại còn mỉm cười, mặc dù điều đó càng khiến không khí rét lạnh.

“Lam, là em nói đấy nhé… Em… đáp ứng mọi yêu cầu…”

Bầu trời đêm sáng sủa đột nhiên vang lên tiếng sấm rền. Tôi ngẩng đầu lại chẳng nhìn thấy dải mây đen nào, càng không có dấu hiệu mưa bão.

A, quả nhiên.

Đúng là ma vương đại nhân nha!

Quảng cáo
Trước /33 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Thần Ma Dưỡng Thực Trường

Copyright © 2022 - MTruyện.net