Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Theo như Ngọc ca nói thì anh hai muốn hắn tới đón tôi lúc tan học.
“Bà nó chứ! Nếu không phải anh hai nói trường của lão tử gần trường cậu, hôm nay ổng có việc trở về muộn nên mới bắt lão tử phải đến đón cậu. Còn nói buổi sáng thấy cậu giống như sắp bị người ta cưỡng bức, nếu không thì lão tử cũng chẳng thèm tới!”
Hiện tại tôi mới hiểu được, thì ra việc buổi sáng đã bị anh hai thấy. Không thể nào diễn tả được, lần đầu tiên tôi cảm nhận được cảm giác được người ta quan tâm, rất ấm áp.
“Còn nữa! Di động này là anh hai bảo lão tử đưa cho cậu, cầm đi!” Nói xong, Ngọc ca ném một chiếc điện thoại di động mới cho tôi, phỏng chừng vốn là một cái trong kho dự bị của hắn.
“Cảm ơn, Ngọc ca.” Tôi vội cảm ơn. Lần đầu tiên có được một chiếc di động, là thứ xa xỉ phẩm trong truyền thuyết mà chỉ kẻ lắm tiền mới dùng nha! Vậy mà tôi cũng có thể có một cái nè!
Ai ngờ Ngọc ca lại bỏ rơi tôi: “Điện thoại cũng đưa cho cậu rồi, cậu tự mình về nhà đi, lão tử không theo.”
Cái gì? Không phải hắn vừa mới nói là anh hai kêu hắn đón tôi về sao? Tại sao lại trở thành tôi tự mình trở về?
“Ngọc ca, anh… không về nhà?”
“Nói nhảm! Lão tử làm gì có thời gian rảnh như thế, lão tử còn có buổi tập với ban nhạc!”
Đang nói, trên đường cái xuất hiện một chiếc mô tô, chàng trai trên xe hô: “Hàng Ngọc, xin lỗi nhá, đến muộn… A! Cậu đạp tôi xuống xe làm gì!”
“Mẹ nó chứ! Đương nhiên là lão tử lái xe, mau cút đến cái ghế sau chết tiệt của cậu đi!” Ngọc ca xoay người ngồi lên xe, động tác gọn gàng linh hoạt. Khi cưỡi xe, bản tính cuồng dã cùng mị lực của Ngọc ca được phát huy trọn vẹn, mấy nữ sinh bên cạnh tôi còn liều mạng chảy nước miếng, đôi mắt chằm chằm nhìn Ngọc ca đẹp trai siêu phàm, sắp gây ra nạn đại hồng thủy đến nơi. Đáng tiếc, Ngọc ca không thèm để ý tới ánh mắt ngưỡng mộ, đói khát của các cô nàng này, lại đạp ông bạn trên mặt đất một cú (Nếu anh chàng đáng thương bị đạp xuống xe kia được tính là bạn của hắn). Đợi đối phương lên xe xong, hất mông nghênh ngang rời đi, còn dùng ống xe xả ra một đám khói, ám đầy lên mặt tôi.
Tôi ho khan nửa ngày trong đám khói Ngọc ca lưu lại. Quả nhiên! Mỗi lần gặp được Ngọc ca là không có chuyện tốt!
“Xin hỏi,” Hai nữ sinh mặc đồng phục giống tôi cùng bước lên, “trái tim” chờ mong, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm, hỏi: “Cậu quen anh chàng vừa rồi à? Là bạn của cậu?”
Không thể nào? Lần đầu tiên Ngọc ca đến trường của tôi đã phá vỡ thế trận thống khổ mà tôi không thể đánh bại trong ba năm qua – “Đối tượng bắt nạt bị cháu trai hiệu trưởng nhắm tới”? Lại có bạn học chủ động nói chuyện với tôi? Hơn nữa còn là hai nữ sinh xinh đẹp đáng yêu như vậy?
Tha thứ cho tôi quá kích động, rõ ràng tôi lại lệ rơi đầy mặt lần nữa, khiến hai nữ sinh kia hoảng sợ.
Nhưng khi vừa khóc vừa giải thích với hai người họ rằng Ngọc ca không phải bạn của tôi (Thành hoàng thúc thúc minh giám, bé ngoan Tiểu Lam không nói sai nhé, hắn thật sự không phải bạn của tôi mà.) Tôi mới thình lình phát hiện một vấn đề vô cùng nan giải… Có ai nói cho tên trì độn như tôi biết, làm cách nào để về nhà bây giờ?
Địa chỉ tận khu biệt thự quý tộc ở ngoại thành, đừng nói xe bus, đến taxi cũng không vào được, miễn bàn tới chuyện trên người tôi không có đồng nào.
Tôi lập tức biến nước mắt vui mừng thành gào khóc bi thương, nhưng hiện tại có khóc cũng làm được gì? Ngọc ca à, anh đã không đưa em về nhà, so với điện thoại, anh cho em một chút tiền còn thực tế hơn nha!
Không nghĩ tới, lần thứ hai trở về ngôi nhà yêu dấu của mình thì cũng là lần thứ hai tôi thực hiện cuộc trường trinh mười vạn năm ngàn dặm. Tôi cứ như vậy mà đi bộ trở tới tuyết sơn, qua thảo nguyên, lên núi đao, xuống chảo dầu… Trời cao minh dám, tôi chỉ muốn về nhà mà thôi! Thật không biết tới khi nào mới trở về nhà được, hy vọng đừng bỏ qua bữa tối… còn bữa sáng ngày mai nữa…
Đi qua mấy ngã tư, rõ ràng con đường phía trước đang tắc nghẽn. Phía trước rất tấp nập, không biết đang vây xem cái gì, chẳng lẽ là tai nạn giao thông?
“Không phải đâu, có người đang quay phim điện ảnh nên tạm thời phong tỏa con đường này.”
Hỏi thăm một bác trai qua đường tốt bụng, sau khi tìm được đáp án cũng chỉ có thể nhún vai, đành phải đi đường vòng thôi. Dù sao tôi cũng là mục tiêu xui xẻo rồi, đi về nhà mà cũng gặp cướp chặn đường.
Đang muốn rời đi, đột nhiên nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Không phải diễn như vậy, lại một lần nữa.”
Giọng nói quen thuộc quá đấy nhỉ? Hình như đã nghe được ở nơi nào thì phải…..
Trầm như vậy, lại có chút lạnh lẽo, cũng thêm một phần khiến người ta sợ hãi… làm cho người ta nghe qua liền khó quên…
Tôi kinh ngạc rẽ qua đám người mà chạy vào, quả nhiên, trong đội quay phim có một chàng trai mặc áo khoác đen, ánh mắt cực độ khủng bố: “Anh hai?!”
Anh hai quay đầu lại, khuôn mặt lạnh lẽo cứng ngắc như cương thi cũng bò lên được một chút vui vẻ ngoài ý muốn, hắn dặn dò những người khác vài câu rồi vội vàng chạy tới bên cạnh tôi: “Lam, sao em lại ở đây?”
“Em… em đang về nhà…”
Anh hai vừa nghe được liền nhíu mày, biểu hiện rất giống mấy gã đại ca xã hội đen muốn lập tức rút đao chém người, khiến người ta không lạnh mà run! Tôi run đến lợi hại luôn!
“Chẳng phải anh đã nói Hàng Ngọc tới đón em về nhà sao? Thằng ranh kia… chắc chắn nó lại tự động lẩn mất…” Nhưng hắn lập tức giãn mở lông mày: “Không sao, trở về thì anh sẽ dạy dỗ thằng ranh kia sau. Em còn bận chuyện gì khác không? Công việc của anh sắp kết thúc rồi, lát nữa chúng ta cùng nhau về.”
Vạn tuế! Bất chấp nơi này là ngoài đường, tôi lệ nóng doanh tròng cầm đôi tay lạnh ngắt như băng của anh hai – cuối cùng nhân dân hồng quân có thể kết thúc cuộc hành trình vượt thảo nguyên, lên núi tuyết rồi! Có thể trở về nhà!
Anh hai nhìn vẻ mặt tươi cười của tôi, yêu chiều vuốt vuốt đầu tôi. Cùng lúc đó, tôi thấy nhân viên trong đoàn quay phim biểu lộ vẻ mặt kinh ngạc như khi chứng kiến một biểu hiện khác của người tuyết. Xem ra vẻ mặt lạnh như băng của anh hai đã ngấm vào xương tủy không ít người, bọn họ nhìn thấy biểu hiện huynh trưởng của anh hai còn kinh sợ hơn cả việc thấy quái vật hồ Loch Ness!
Anh hai kêu phụ tá của hắn đem ghé dựa tới để tôi ngồi một bên, sau đó tiếp tục công tác. Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt thấy người ta đóng phim, cảm thấy rất mới lạ và thú vị! Câu chuyện nói về tình yêu nơi đô thị của bốn người, từ góc độ này nhìn vào thì đây quả thực là một bộ phim hài hước, nhẹ nhàng. (Nói thật, trước đó, tôi ngàn vạn lần thắc mắc loại hài kịch mà anh hai đạo diễn đến tột cùng là ‘hài kịch nhẹ nhàng’ như thế nào).
Nhưng hình như nữ diễn viên luôn đắn đo cách diễn đạt tình yêu, diễn mấy lần đều không đạt. Vậy là anh hai đành không ngừng hô lên “CUT”, cuối cùng, hắn đặt tập kịch bản trên tay xuống, đi đến bên cạnh nữ diễn viên.
“Đạo… đạo diễn… anh muốn làm gì vậy?” Nữ chính dùng ánh mắt sợ hãi tột cùng nhìn ông anh hai cao lơ âm trầm của tôi. Đôi mắt cô nàng không giống như đang nhìn đạo diễn, mà giống nhìn thấy âm hồn hay thủy quỷ bò từ dưới nước lên vậy.
“Tôi…” Anh hai đột nhiên thốt lên một chữ, sau đó đẩy nam diễn viên diễn chung với cô nàng ra, nói lạnh lùng: “Tôi làm bạn diễn của cô, cô thử diễn xem.”
Má ơi! Nữ diễn viên đứng tại chỗ mà thay đổi một loạt sắc thái sợ hãi, sợ đến nỗi khi run run đọc lại kịch bản: “Em không nghĩ rằng… không nghĩ rằng… còn có thể gặp lại anh… Anh… anh… mấy năm nay anh có… có… có khỏe không?”
Ánh mắt của cô nàng không phải là nhìn người yêu xa cách nhiều năm, rõ ràng là đang nhìn thấy băng đảng xã hội đen cầm đao tìm tới chém kẻ thù thì có!
Đương nhiên, anh hai cũng không biết bộ dạng của hắn khiến người ta cảm thấy áp lực như bị ba tầng núi lớn đè nặng, hiệu quả ngược, khiến nữ diễn viên còn diễn xuất tồi tệ hơn cả lúc trước, vì vậy hắn động viên cô ấy: “Cô đừng lo lắng quá, thả lỏng, coi tôi như người yêu đã lâu không gặp là được rồi, đừng nghĩ tới những thứ khác…”
Đến cả nhìn tôi cũng chẳng nỡ nhìn tiếp! Thật sự muốn tiến lên vỗ vai anh hai mà nói: “Anh hai, anh dùng ánh mắt uy hiếp như muốn giết người mà nhìn cô ấy như thế, cô ấy có thể nhẫn nhịn để không nhảy sông tự vẫn thì sức chịu đựng đã lớn lắm rồi!”
Đáng thương, nữ chính kia sợ tới nỗi sắp khóc đến nơi, nét mặt của cô ấy muốn nói: nếu như cô ấy thực sự có người yêu như anh hai, vậy thì tự mình thắt cổ tự vẫn còn thoải mái hơn!
Kết quả, giằng co hơn nửa ngày, nữ chính kia sắp mất đi nửa cái mạng. Rốt cuộc, khi nữ diễn viên kia quỳ xuống cầu khẩn đổi về người bạn diễn ban đầu, đột nhiên, kỹ thuật diễn xuất của cô nàng đột nhiên tăng mạnh, diễn một lần là Pass luôn (qua cảnh)!
“Vậy mới đúng, diễn tốt lắm.”
Tuy hiểu là anh hai đang tán thưởng nữ diễn viên kia, nhưng nụ cười lạnh lẽo có mà như không của hắn, ngoại trừ việc khiến người ta lạnh sống lưng, thực sự không có tác dụng động viên ai cả.
Tôi ngồi bên cạnh, vẫn nhìn người anh bỗng nhiên xuất hiện hai ngày trước. Ánh nắng chiều chiếu lên làn da trắng của hắn khiến nó ánh lên màu cam xinh đẹp. Mặc dù mọi người đều vô cùng sợ hắn, nhưng anh hai lại không quan tâm tới điều đó. Hắn chỉ nghiêm túc chỉ đạo cảnh quay, nghiêm túc hướng dẫn diễn viên thể hiện cảm xúc mà hắn mong muốn. (nhưng hiển nhiên, mọi người ai cũng có nỗi khổ cả, khổ ở chỗ hắn luôn kết luận “tự mình hiểu mình”)
Tôi tự nhủ, từ nay về sau, người này chính là anh trai của tôi.
Một đứa trước giờ luôn là đứa con độc nhất như tôi thì ra cũng có thể có anh trai. Sau này, hắn cũng sẽ giống như những ông anh khác, sẽ luôn bảo vệ và bầu bạn với tôi sao?
Sau đó, mọi cảnh quay đều diễn ra thuận lợi, trước khi mặt trời lặn cũng đã diễn xong một cảnh quay này. Mọi người đều tự thu dọn đồ đạc, rối rít tạm biệt với anh hai. Chẳng biết có phải cảm giác của tôi sai lầm hay không, tại sao tôi lại thấy bộ dạng lúc tạm biệt của bọn họ đều cảm động như muốn rơi lệ vậy? Chỉ thiếu điều sẽ quỳ xuống đất cảm tạ thần linh: rốt cuộc mình đã có thể rời khỏi vùng đất u linh rồi.