Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Kha Từ mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, anh phát hiện sắc mặt Lục An An có chút tái nhợt.
“Cậu bị bệnh sao?” Anh chạm vào cánh tay Lục An An.
Ngay khi chạm vào làn da nóng bỏng của Lục An An, cô lập tức lùi lại một bước, lắc đầu.
“Cậu bị sốt rồi.” Thẩm Kha Từ sa sầm mặt mày, anh muốn nắm tay cô, “Mình đưa cậu đi bệnh viện.”
“Đừng,” Lục An An dứt khoát, “Đừng động vào mình.”
Thẩm Kha Từ không buông tay, kéo cô vào lòng.
Đầu óc Lục An An tự nhiên nóng lên, đẩy anh ra: “Mình bảo cậu không được động vào mình!”
Thẩm Kha Từ sững sờ.
Lục An An nâng khuôn mặt tái nhợt lên nhìn anh chằm chằm: “Thẩm Kha Từ, cậu thật phiền phức.”
Lông mi Thẩm Kha Từ run rẩy: “Cái gì?”
Cô nói anh phiền phức.
“Cậu đừng tới tìm mình nữa có được không?” Lục An An chưa từng nặng lời với Thẩm Kha Từ, lúc này cô cố hết sức giữ giọng điệu bình tĩnh.
“Mình không thích cùng cậu ra ngoài, tôi không thoải mái cho lắm khi ở bên cạnh cậu, cậu quá cao, mình với không tới.”
“Cậu làm sao vậy? Có phải là do mình đến muộn không? Mình có thể giải thích…”
“Không cần giải thích, mình không muốn nghe.” Lục An An lạnh mặt, “Mình đã nhẫn nhịn rất lâu, nhẫn nhịn cho tới hôm nay rốt cuộc cũng không thể chịu nổi nữa nên mới nói ra.”
Thẩm Kha Từ khẽ hạ mắt, như thể cuối cùng đã tiêu hóa được những lời này, mắt anh dần đỏ lên.
Trước đây anh chưa bao giờ hoảng loạn như vậy, như thể có thứ gì đó đang lặng lẽ bào mòn cơ thể anh.
Thẩm Kha Từ nhìn chằm chằm Lục An An, cố gắng tìm dấu vết trong mắt cô chứng minh cô đang nói dối: “An An.”
Lục An An nhìn thẳng vào mắt anh, vô cùng bình tĩnh nói: “Mình nghĩ mình đã nói rất rõ ràng, quà của cậu mình cũng không cần, có rất nhiều người tặng mình, thiếu cậu cũng chẳng sao cả.”
Sắc đỏ trong mắt Thẩm Kha Từ càng đậm, khóe mắt cũng ướt đẫm, hầu kết yếu ớt lăn lộn: “Cậu không định nhìn qua quà của mình một chút sao?”
“Cần thiết không?” Lục An An hỏi ngược lại.
Thẩm Kha Từ khàn giọng nói: “Chân của mình? Khiến cậu cảm thấy xấu hổ sao?”
Giọng điệu của anh chưa từng hèn mọn như vậy.
Cho dù có tật ở chân, anh vẫn sống đầy kiêu hãnh, trở thành ngôi sao sáng chói trước đám đông.
Nhưng hôm nay, trước mặt cô, Thẩm Kha Từ lộ ra vẻ hoảng sợ và tự ti mà trước đây anh chưa từng có.
Lục An An cố gắng kìm nước mắt để Thẩm Kha Từ không nhìn thấy.
Cô rất đau lòng cho Thẩm Kha Từ, cũng sợ rằng mình đã quá nặng lời.
“Cậu nghĩ như thế nào đều được, chỉ mong sau này cậu đừng xuất hiện ở trước mặt mình nữa.” Lục An An nói xong lời cuối cùng, quay đầu chạy ra ngoài.
Cuối chân trời ầm một tiếng sấm.
Trời mưa to.
Lục An An chạy đi không ngoảnh lại, để cơn mưa lớn không báo trước xối xuống làm ướt nhẹp cả người.
Cuối cùng, cô vẫn khiến Thẩm Kha Từ bị tổn thương.
Lục An An dừng lại, ngồi xổm xuống, vùi mặt vào đầu gối.
Rốt cuộc cô cuối cùng cũng đã được khóc.
“Mình xin lỗi …” Cô cắn chặt môi dưới, cố nén tiếng khóc của mình.
Điện thoại vang lên, Lục An An ngơ ngác ngẩng đầu, nghe điện thoại.
“An An!” Giọng Hứa Chi truyền đến, “Này, cậu và Thẩm Kha Từ như thế nào rồi? Có phải quan hệ của hai người lại tiến thêm một bước rồi đúng không?”
“Chi Chi.” Lục An An ngắt lời cô.
Cô nhìn lên bầu trời đang bị mây đen giăng đầy, chỉ một màu đen nghìn nghịt không thấy điểm cuối.
Giọng nói như sương mù mờ ảo: “Chúng mình kết thúc rồi.”
Điện thoại rơi trên mặt đất, hai mắt Lục An An tối sầm, ngã vào vũng nước.
–
“Sinh nhật mà sao lại bị dính mưa chứ, còn sốt thế này …” Hạ Tri Khinh đau lòng muốn chết, vội vàng thay nước nóng lau người cho Lục An An.
“Bác gái, cháu xin lỗi, cháu không để ý tới cậu ấy.” Hứa Chi nói xin lỗi.
“Sao có thể trách cháu? Bác phải cảm ơn cháu đã tìm được An An mới đúng.” Hạ Tri Khinh an ủi Hứa Chi.
“An An từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ bị bệnh, sức khỏe rất tốt, sao hôm nay lại ốm như vậy.” Hạ Tri Khinh nắm tay Lục An An.
Hứa Chi biết hết nội tình nhưng không dám nói lời nào.
“Mẹ …” Lục An An chóp mũi đỏ bừng, khóc ròng nói.
“Đây đây, mẹ đây.” Hạ Tri Khinh dỗ dành.
“Thuốc tới! Thuốc tới!” Lục Chính vội vàng đi tới, “Mau cho An An uống đi.”
Hạ Tri Khinh cầm lấy nước hòa với bột thuốc: “An An, uống thuốc xong rồi ngủ tiếp nhé?”
Lục An An mơ mơ màng màng hé miệng định uống thuốc, nhưng lập tức phun ra.
Đắng quá...
Hạ Tri Khinh đưa thuốc tới gần miệng cô: “An An, mau uống thuốc đi, đừng nhổ ra, có được không con? Uống xong thuốc sẽ không khỏi bệnh thôi.”
Lục An An cố nén cảm giác khó chịu khi uống thuốc, lại ngã xuống giường.
Tâm trí cô đang hỗn loạn, cảnh tượng khi ở cạnh Thẩm Kha Từ hiện lên rõ ràng trước mắt.
“Đừng đi …” Lục An An đột nhiên nắm lấy chăn bông, đôi môi tái nhợt khẽ hé mở.
“Được rồi, mẹ sẽ không rời đi.” Hạ Tri Khinh cho rằng Lục An An đang gọi bà.
Lục An An nghe xong lời nói của Hạ Tri Khinh, cô miễn cưỡng mở mắt ra: “Mẹ, con không sao, mọi người về nghỉ ngơi đi.”
“Mẹ vẫn nên ở lại.”
Lục An An cười lắc đầu: “Con thực sự không sao cả, ngủ một giấc là khỏe thôi.”
Hạ Tri Khinh cảm thấy cô muốn ở một mình nên gật đầu: “Được rồi, nếu không khỏe thì gọi mẹ.”
“Vâng.” Lục An An nói.
Mọi người lần lượt rời khỏi phòng, Lục An An vùi mặt vào giường.
Nước mắt làm nhòe tầm mắt.
Thẩm Kha Từ mà ở đây thì chắc sẽ không để cô ở một mình.
Lục An An vò chăn.
–
Lục An An bị sốt ba ngày ba đêm không giảm.
Cuối cùng, cô được Lục Chính cõng đến bệnh viện, truyền nước mới đỡ hơn.
Ngày cô khỏe lại, nghe nói Thẩm Kha Từ đã đi rồi.
“Thẩm Kha Từ chuyển trường?” Một bạn học trong lớp hỏi.
“Mình nghe nói rằng cậu ấy chuyển đến Vân Kinh học, hình như chuyển đi cùng người nhà.”
“Đã học 12 rồi mà còn chuyển trường sao?”
“Nhà có tiền thì làm gì chẳng được, thời gian này còn có thể chuyển đến trường trung học trực thuộc đại học A, chắc chắn phía sau có bối cảnh rồi!”
“Mình đến trường trung học trực thuộc đại học A, nghe nói hầu hết học sinh ở đó không cần thi đại học vẫn có thể vào thẳng đại học A.”
“Mọi người cạnh tranh rất khốc liệt, không đáp ứng đủ điều kiện còn có thể bị đào thải.”
“Thẩm Kha Từ lợi hại như vậy, đại học A tùy tiện cũng có thể vào.”
“Đúng vậy, đúng vậy…”
Hứa Chi: “An An…”
Lục An An định thần lại, cúi đầu nhìn đề: “Sao vậy?”
Trình Dụ lo lắng nhìn cô: “Cậu không sao chứ?”
“Mình không sao.” Lục An An cố đem suy nghĩ đặt ở tờ đề.
Trình Dụ và Hứa Chi nhìn nhau và cảm thấy việc câu “không sao” của Lục An An thật sự là không thể tin được.
Hơn nữa, Lục An An sau khi bị bệnh dường như đột nhiên thay đổi thành một con người khác, không cười nhiều, không muốn chơi nữa, ngoài ra cô còn mua rất nhiều tài liệu rồi vùi đầu vào ôn tập.
Lẽ ra đây nên là chuyện đáng mừng, nhưng hiện tại Lục An An lại làm người ta không thể yên lòng được.
Nhìn biểu cảm hai người bọn họ, Lục An An kéo ra một nụ cười: “Mình thật sự không sao, các cậu đừng lo lắng quá.”
Hứa Chi nhẹ giọng nói: “Ừm…”
Lục An An dồn hết tâm trí vào việc học.
Chỉ có một mục tiêu, đó chính là đỗ vào đại học A.
Cô cũng không biết tại sao, chỉ là mong muốn đỗ vào đại học A rất mãnh liệt.
Có thể đó đã từng là ước nguyện của cô cùng Thẩm Kha Từ, hoặc có lẽ thi đỗ đại học A rồi, cô có thể kéo gần khoảng cách với Thẩm Kha Từ hơn một chút.
Có lẽ … cô muốn bản thân mình trở nên ưu tú hơn.
Để không phụ lòng chàng thiếu niên kia.
Chuông tan học vang lên, Lục An An thu dọn cặp sách về nhà.
Nhưng trên đường lại gặp phải bạn trai cũ của Hà Dư Tâm ở cổng trường.
“Này, tiểu mỹ nữ.” Nam sinh kia huýt sáo.
Lục An An nhíu mày, bị hắn chặn lại.
“Lục An An phải không?” Nam sinh cười, “Còn chưa giới thiệu, tôi là Triệu Bắc.”
“Có việc gì sao?” Lục An An lạnh lùng hỏi.
Triệu Bắc nhìn cô từ trên xuống dưới: “Nghe nói Thẩm Kha Từ đi rồi?”
Nghe thấy cái tên này, lòng Lục An An run lên.
“Chậc chậc, thật đáng tiếc, không ngờ cậu ta lại bỏ lại mỹ nữ rồi chạy đến Vân Kinh.” Triệu Bắc nói.
Lục An An mặc kệ hắn.
Càng thấy cô không để ý đến mình Triệu Bắc càng hăng hái: “Không thì cậu đi theo thôi đi.”
Lục An An: “Cậu rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao? Không có việc gì thì tự đi tìm việc mà làm đi.”
Triệu Bắc: “Cá tính đấy, tôi thích.”
Lục An An ghê tởm muốn chết, bước nhanh rời đi.
Triệu Bắc đuổi theo: “Đừng đi nhanh thế chứ.”
Hắn nhìn mặt Lục An An với ánh mắt thèm thuồng: “Thẩm Kha Từ đã ngủ với em chưa?”
Lục An An sững sờ.
“Chậc chậc, thực ra tôi không chê đồ đã từng được dùng qua đâu, cậu có thể ở bên tôi — ah!”
Triệu Bắc bị Lục An An đá vào bụng, co quắp lại vì đau.
Lục An An lạnh lùng nói: “Nếu như cậu còn quấy rối tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Cô liếc nhìn Triệu Bắc như đang nhìn rác rưởi, bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại.
Sau khi chạy vào ngõ, Lục An An ôm ngực dựa vào tường.
Cô có hơi run.
Gặp lại Triệu Bắc, cô luôn cảm thấy đối phương sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Lục An An bị chặn ở cổng trường quấy rối.
Lục An An nhanh chóng hoàn hồn.
Cho dù Triệu Bắc có mục đích gì, cô cũng sẽ không để hắn ta thành công.
Không phải chỉ là một Triệu Bắc sao?
Cô mạnh mẽ như vậy, lại còn biết võ thì có gì phải sợ.