Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi tạm biệt và quay về phòng làm việc, chị Chu mới phát hiện ra tay áo của Thương Lĩnh Lĩnh đã bị rách, trên áo nhuốm đầy máu.
“Tay em bị làm sao vậy?”
“Tay ư?” Thương Lĩnh Lĩnh nâng hai tay lên nhìn.
Chị Chu cầm lấy tay trái của cô, kiểm tra cẩn thận: “Quần áo trong cũng nhuốm đầy máu rồi, sao chảy nhiều máu thế?”
Cô nhìn thấy vết thương, hơi nhíu mày: “Có lẽ là không cẩn thận vướng vào chỗ nào đó.”
Ngọn lửa giận vừa đè nén xuống của chị Chu lại bùng lên: “Chắc chắn là do lúc nãy mẹ của Tiểu Bảo đẩy rồi.” Chị ấy nhớ lại mà vẫn thấy tức: “Đúng là gặp quỷ mà!”
Ai nói không phải chứ.
Rất nhiều người đã xem việc xui xẻo và điềm xấu là một loại bệnh truyền nhiễm, mà bệnh truyền nhiễm đó đều từ mấy người làm nghề ma chay như họ mà ra.
Chị Chu đứng dậy lấy hộp y tế: “Để chị băng bó cho em.”
Thương Lĩnh Lĩnh kéo ghế ra, ngoan ngoãn ngồi xuống: “Cảm ơn chị Chu.”
Trong nhà chị Chu có hai “thần thú”, đều là hai bé trai, đứa nào cũng nghịch ngợm, nằm mơ cũng muốn có một cô con gái ngoan ngoãn như Thương Lĩnh Lĩnh. Tổ phẫu thuật thẩm mỹ thi hài có rất nhiều cô gái nhưng chị ấy thích Thương Lĩnh Lĩnh nhất.
Lúc này, tình thương của mẹ trong chị Chu nổi lên, đau lòng hỏi: “Có đau không? Sao không phát hiện ra mình bị thương thế?”
Thương Lĩnh Lĩnh lắc đầu, đôi mắt mông lung, dáng vẻ như tủi thân lắm nhưng vẫn phải cố làm một cô gái kiên cường đối mặt với cuộc sống: “Không đau, không đau chút nào.”
Nhìn xem, cô bé này, bao nhiêu khổ cực đều tự mình chịu đựng. Chị Chu lại càng thương hơn: “Mới tí tuổi đầu cố gắng thế làm gì, đau thì cứ kêu lên, đừng cố chịu đựng.”
Thương Lĩnh Lĩnh cụp mắt, khóe mắt ửng đỏ.
Cô không đau thật, thần kinh của cô đã bị tổn thương, cảm giác đau đến chậm hơn người bình thường. Nhưng mấy năm gần đây, cô đã ngộ ra được một chân lý: Người yếu sẽ được đồng cảm, còn người mạnh hay bị ghen ghét. Nhất là con gái, nếu biết cách tỏ ra yếu đuối thì đó chính là một tuyệt chiêu.
Còn chưa đến năm giờ, trời đã tối đen, có dấu hiệu sắp mưa lớn, đèn trong nhà vệ sinh không bật được.
Có người gọi điện trong phòng vệ sinh: “Không phải anh nói cuối tháng là có thể thăng chức sao? Thế thì đừng nghỉ làm nữa, không cấp trên nhà anh lại khó chịu.”
Người nói chuyện chính là người phụ nữ đã xem người phẫu thuật thẩm mỹ thi hài như một thứ dơ bẩn.
“Mấy lâu nay dì Hai nhà anh cũng đến lần nào đâu, có gì đâu mà ngại.”
“Em bảo bố anh đưa Tiểu bảo về rồi, ông ta cũng thật là, não chắc bị úng nước rồi, Tiểu Bảo mới bé tí mà ông ta đã dám đưa đến chỗ như thế, hôm nay suýt thì gặp phải thứ không sạch sẽ rồi.”
Tút, tút.
Đột nhiên người phụ nữ đó im lặng, nghe kĩ, dường như bên ngoài có âm thanh, hình như là tiếng giày cao gót.
Người đầu dây bên kia hỏi sao cô ta không làm lễ truy điệu, hỏi hai lần nhưng vẫn không thấy ai trả lời thì lớn tiếng gọi cô ta.
“Hả?” Người phụ nữ trong phòng vệ sinh hoàn hồn lại.
Bên kia hỏi có chuyện gì vậy.
“Không sao, chắc là có người vào nên nghe thấy tiếng.” Cô ta đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo rồi nói tiếp: “Không làm lễ truy điệu, ngày mai hỏa táng là đưa về nhà để chôn cất luôn.”
Người con trai cả lại hỏi đến chuyện tro cốt.
“Hộp đựng tro cốt phí tiền lắm, mấy người cậu nhà anh cũng chẳng muốn chi tiền ra đâu.”
Bên ngoài phòng vệ sinh, tiếng giày cao gót ngày càng gần, còn có tiếng kim loại ma sát trên mặt đất. Người phụ nữ nhớ lại chỗ này là nhà tang lễ, tóc gáy dựng hết cả lên, cô ta cúp điện thoại, định xả nước thì bên ngoài vang lên tiếng hát.
Là một bài đồng dao.
Giọng hát lanh lảnh, trong veo của một người con gái, nhịp điệu rất chậm, thong thả hát: “Thỏ lớn ngã bệnh, thỏ hai trông nom.”
Người phụ nữ đó hoảng hồn: “Ai ở ngoài đó?”
Bên ngoài, giọng nữ đó vẫn chậm rãi vang lên: “Thỏ ba mua thuốc, thỏ bốn sắc thuốc.”
Một tiếng cạch vang lên, tay của người phụ nữ mềm nhũn, điện thoại rơi tõm vào trong bồn cầm, da đầu cô ta tê dại, không thèm đoái hoài đến điện thoại nữa mà hoảng loạn mở cửa ra.
Lúc này, một thanh sắt xuyên qua chốt cửa, cố định chốt cửa lại.
Cô ta dùng đủ cách nhưng vẫn không mở được cửa, vừa dùng tay kéo vừa hoảng hốt kêu lên: “Ai ở ngoài đó?”
“Ai?”
Ai?
Tiên nữ đó!
“Thỏ năm chết rồi, thỏ sáu bưng đi, thỏ bảy đào huyệt, thỏ tám đem chôn.”
Người phụ nữ ngồi phịch xuống bồn cầu, chân tay run rẩy: “Ai… ai ngoài đó?”
Tiên nữ đè sát cửa, nhẹ nhàng nói cho cô ta biết: “Là quỷ đó.”
“A a a a a a a.”
Một tiếng hét chói tai vang lên.
Trong tiếng hét chói tai đó còn có tiếng hát lảnh lót: “Thỏ chín ngồi bệt xuống đất khóc, thỏ mười hỏi nó tại sao khóc? Thỏ chín nói: Thỏ năm một đi không trở lại nữa rồi.”
Người phụ nữ kia không nhìn được bên ngoài, chỉ nhìn thấy đôi giày cao gót màu bạc lấp lánh ngoài cửa, còn có một đôi chân mảnh khảnh, trắng bóc, người đó đi đến trước vòi nước, mở nước rửa tay, chậm rãi hát lại bài đồng dao kia: “Thỏ cả đổ bệnh, thỏ hai trông nom, thỏ ba mua thuốc, thỏ bốn sắc thuốc, thỏ năm chết rồi, thỏ sáu bưng đi.”
“A a a a a a a!”
A, ồn ghê!
Có khi nào hơn trăm thi thể trong tủ đông sẽ thức giấc không? Thương Lĩnh Lĩnh tắt nước, mỉm cười đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Trong kia, người phụ nữ vẫn đang gào rát cả họng.
“Thỏ bảy đào huyệt, thỏ tám đem chôn, thỏ chín ngồi bệt xuống đất khóc…”
Bài đồng dao kia càng ngày càng vui tươi, giọng hát cũng càng ngày càng xa.
Chị Chu nói chuyện xong thì nhìn thấy Thương Lĩnh Lĩnh đang ngân nga hát đi ra ngoài.
“Có chuyện gì vui à?”
Cô chỉ mỉm cười, hỏi chị Chu: “Giọng của em rất dọa người sao?”
“Sao thế được, rất hay mà.” Chị Chu rất thích giọng của cô, nghe rất ngọt ngào.
Thương Lĩnh Lĩnh được khen thì mỉm cười ngọt ngào, còn ra vẻ hơi xấu hổ.
Chị Chu đổi áo khoác: “Hôm nay em đi giày cao gót sao?” Sáng nay không chú ý lắm.
Thương Lĩnh Lĩnh không hay đi giày cao gót đi làm.
Hôm nay cô rất khác, tâm trạng rất vui vẻ, rất thích cười: “Vâng, muốn đi gặp một anh trai.”
Chị Chu không khỏi thở dài: Tuổi trẻ thật là tốt.
…
Giờ này tổ phẫu thuật thẩm mỹ thi hài cũng tan làm hết rồi, Tả Tiểu Vân vẫn đang trực ở nhà để linh cữu, Thương Lĩnh Linh đi từ bên phòng khách qua.
Tả Tiểu Vân gọi cô: “Lĩnh Lĩnh.”
“Hả?”
“Cô nghe thấy tiếng gì không?”
Thương Lĩnh Lĩnh dừng bước, lắng nghe thử: “Có tiếng gì à?”
Tả Tiểu Vân chỉ về phía nhà vệ sinh: “Hình như bên đó có tiếng người.”
Thương Lĩnh Lĩnh nói: “Vừa nãy có thi thể được đưa đến, chắc là người nhà đang khóc.”
Đúng là có người nhà đang khóc thật, thứ nhà tang lễ không bao giờ thiếu chính là tiếng than khóc, vì vậy chẳng ai rảnh đi quan tâm “con quỷ thành kiến” trong kia cả.
Xúi quẩy đúng không?
Vậy thì xúi quẩy chết cô ta đi!
Cô vui vẻ ngâm nga bài đồng dao, chiếc váy màu hồng nhạt phấp phới, đôi giày cao gót màu bạc lấp lánh. Mãi đến khi nhìn thấy hộp băng cá nhân trên xe điện, tiếng hát đó mới dừng lại.
Cô nhìn dòng chữ trên đó, nhíu chặt mày: “Sao tên này lại khó chơi thế.”
Không thèm gọi một cuộc điện thoại nào.
Cô chỉ buồn bực một lát rồi lại tiếp tục vui vẻ, hai tay cầm lấy hộp băng cá nhân, nương theo ánh sáng len lỏi từ dưới tán cây vào để nhìn, rồi lại giơ tờ giấy lên, cẩn thận quan sát ba chữ người đó viết. Cô lấy chiếc kéo nhỏ được treo trên móc chìa khóa ở trong túi ra, cắt dọc theo chữ người đó viết rồi vứt phần còn lại đi, chỉ cắt bỏ ba chữ đó rồi bỏ vào trong hộp băng cứu thương. Sau đó cô lại cất mấy thứ đó vào trong chiếc túi đính hồng ngọc tầm thường của mình.
Cô thích đá quý, trong số các đá quý thì thích đá hồng ngọc nhất.
Cảnh Triệu chính là viên ngọc xinh đẹp nhất, vừa đậm màu lại vừa xinh đẹp.
Cô gái ngồi trên chiếc xe điện màu hồng đi dưới tán cây, chiếc hoa tai ngọc trai đung đưa trước gió, cô nhẹ nhàng cất tiếng hát: “Thỏ cả đổ bệnh, thỏ hai trông nom, thỏ ba mua thuốc, thỏ bốn sắc thuốc, thỏ năm chết rồi, thỏ sáu bưng đi, thỏ bảy đào huyệt, thỏ tám đem chôn…”
…
Đùng đoàng!
Gió lớn thét gào, mưa xối xả như trút nước.
Đã hơn mười giờ, con đường thường ngày vui vẻ, náo nhiệt giờ đã không một bóng người, sấm sét bổ ngang trời, sét đánh sáng choang khiến đèn đường cũng trở nên mờ nhạt, trong khu dân cư cũ kĩ ở phía xa truyền đến tiếng khóc trẻ con.
Mưa to ầm ĩ, cả thành phố như bị đảo lộn, tính người cũng bị đảo lộn.
“Các người đừng đến đây.”
Trong tiếng mưa xối xả, một giọng nữ run rẩy vang lên.