Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 39: Lên Đường Vui Vẻ
Edit: V.O
"Các người muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, cho chỗ tôi là chỗ nào?" Tương Quý Thần vỗ tay phát ra tiếng, không biết từ chỗ nào xuất hiện bảy tám vệ sĩ cao lớn.
Những vệ sĩ này vây quanh người nhà họ Mộ, Mộ Ái Quốc ngoài mạnh trong yếu nói: "Tương Quý Thần, cậu không thể như vậy, cậu làm vậy là phạm pháp."
"Vậy sao? Tôi cũng không biết mời các người đi du lịch một chuyến có cái gì phạm pháp, vậy, chúc các người lên đường vui vẻ!"
Một giây kế tiếp, Mộ Ái Quốc bọn họ đã bị trói lại, mắt cũng bị bịt, bọn họ chỉ cảm thấy hình như mình chuyển đổi đến rất nhiều chỗ, chờ bọn họ tỉnh táo lại, đã cảm thấy chung quanh vô cùng yên tĩnh.
"Ái Quốc, anh có đó không?" Vương Hiểu Lệ dẫn đầu hoảng sợ mở miệng, mắt bà ta không thấy được, cũng không biết mình bị đưa tới nơi nào.
"Mẹ, chúng ta đều ở đây, hình như những vệ sĩ kia đã đi, chúng ta nhanh tháo dây đi." Mộ Kiều Kiều đề nghị.
Vì vậy cả nhà giúp nhau tháo dây, đợi đến lúc bọn họ thấy chỗ mình ở, không khỏi choáng váng, đây là tình huống gì? Rốt cuộc đây là đâu?
Vương Hiểu Lệ thiếu kiên nhẫn nhất, bà ta không khỏi khóc quát lên: "Tên Tương Quý Thần trời giết kia, cậu ta ném chúng ta tới chỗ quỷ quái gì vậy? Bây giờ làm sao chúng ta trở về?"
Gương mặt Mộ Kiều Kiều cũng sợ hãi, cô ta không hề muốn ở chỗ này, cách đó không xa chính là núi cao sừng sững, chung quanh đều là rừng rậm, ngay cả một người cũng không thấy được, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng kêu của động vật nào đó.
"Tất cả câm miệng, dieendaanleequuydoon – V.O, còn muốn gọi thú dữ ra sao? Không biết đây là khe núi nào, chúng ta phải rời khỏi đây nhanh lên một chút."
"Chẳng lẽ em không muốn rời đi sao? Nhưng bây giờ chúng ta không biết hướng nào." Vương Hiểu Lệ hận cắn răng nghiến lợi: "Nếu em có thể trở về, nhất định phải giết chết tên súc sinh Tương Quý Thần đó!
"Được rồi mẹ, tiết kiệm chút sức đi, chúng ta sớm tìm ra đường trở về quan trọng hơn."
"Kiều Kiều, có phải con không còn nhớ tên súc sinh đó nữa đúng không? Mẹ nói cho con biết, lần này, cho dù cậu ta cầu xin con, mẹ cũng không cho phép con gả cho cậu ta!"
Trên mặt Mộ Kiều Kiều cực kỳ khó chịu: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa!"
"Kiều Kiều, đừng trách mẹ dài dòng, lời mẹ nói đều là sự thật."
Ba người nhà họ Mộ vừa nói, vừa đi dọc theo nước chảy về phía trước, hy vọng có thể nhanh rời khỏi chỗ quỷ quái này.
Nhưng đi nửa ngày, vẫn là ngọn núi liên miên và cây cối xanh ngắt, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.
"Ba, con đi không nổi! Bây giờ đã tới đâu rồi?"
Là đại tiểu thư yểu điệu, Mộ Kiều Kiều chưa từng chịu khổ, hôm nay chỉ đi đường một chút, cặp chân đã run rẩy, cô ta gần như sắp khóc.
Lúc này Mộ Ái Quốc cũng đã thở hồng hộc, ông không chịu đói được, từ lúc đi tìm Tương Quý Thần bọn họ chưa từng ăn gì, sau còn bị ép đến nơi này.
Vương Hiểu Lệ cũng không có sức nói chuyện, bà ta tìm cái cây gậy cầm ở trong tay làm gậy chống!
"Không bằng chúng ta nghỉ ngơi một chút đi." Mộ Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn núi lớn không biết điểm cuối ở nơi nào, cũng không nhịn được mở miệng.
Hiển nhiên Vương Hiểu Lệ cũng đã đi không nổi, bà ta vội vàng đồng ý ý kiến của Mộ Kiều Kiều.
Thật ra thì Mộ Ái Quốc cũng đi không nổi, mặc dù lúc còn trẻ ông từng sống ở nông thôn, nhưng cũng đã rất nhiều năm không đi đường núi rồi. Hôm nay chỉ đi một chút, chân cũng sắp gãy!