Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rạng sáng ngày 5/4/1995
Bệnh viện thành phố X
"Ráng lên, ráng lên một chút nữa thôi, đứa trẻ sắp ra rồi". Bác sĩ không ngừng trấn án người phụ nữ đang nằm trên chiếc giường màu trắng, trên mình là bộ y phục dành cho bệnh nhân. Khuôn mặt của người phụ nữ ấy thắm đẫm mồ hôi, từng tiếng thở dốc nối tiếp nhau cho thấy được sự mệt nhọc. Thế nhưng, người ấy chưa bao giờ từ bỏ, dù có mệt như nào vẫn cố hết sức không để bản thân thiếp đi. Rõ ràng là đau như vậy, thế mà lại không dừng lại. Tại sao ư? Vì cô ấy là mẹ rồi, bản năng của một người mẹ không cho phép cô ấy ngừng lại vì nếu làm vậy đứa con mà cô ấy vất vả mang thai sẽ không thể chào đời.
Oa oa oa
Đứa trẻ ra đời rồi.
"Chúc mừng, chúc mừng, con cô chào đời rồi, là một đứa bé gái rất dễ thương". Vị bác sĩ nở nụ cười tươi rói nói lời chúc mừng, rồi nhanh chóng lấy khăn quấn đứa trẻ lại đặt bên cạnh mẹ của nó.
"Bác sĩ...bác sĩ, nói với chồng tôi chăm sóc con bé thật tốt, đặt tên là...là Hoàng Nhã Kỳ". Hơi thở kết thúc, tim ngừng đập, điện tâm đồ reo lên, bàn tay run rẫy đặt trên mặt đứa bé cũng không còn run như lúc nãy nữa. Căn phòng lúc này như rơi vào trầm tư, tiếng khóc của trẻ con cũng không còn nữa. Dường như đứa trẻ cũng cảm nhận được sự ra đi của mẹ nó. Nó nhận thức được rằng, người mẹ mà nó chưa gặp mặt đã ra đi mãi mãi.
Ngày 5/4/1995, Hoàng Nhã Kỳ ra đời và cũng là ngày khởi đầu cuộc sống đau khổ về sau.
___________
Năm năm sau
"Má nó, tao kêu mày đem hết tiền ra đây, nhanh lên". Giọng nói đanh đá chứa đầy sự câm phẫn của người đàn ông vang lên trong căn nhà nhỏ ở khu ổ chuột, câu nào nói ra cũng chứa đầy sự tục tĩu của một kẻ vô học. Miệng vẫn chửi còn tay... Thì vẫn động. Những đón roi cứ không ngừng được vung ra trên người của một đứa bé gái 5 tuổi, thân hình nhỏ bé ấy cứ thế mà run lên không ngừng, mỗi một đòn roi vung ra, lại một vết thương nữa xuất hiện trên cơ thể của cô bé.
"Baba...đừng đánh nữa...đừng đánh con nữa mà...huhu...huhu". Hoàng Nhã Kỳ cố gắng khắc chế tiếng khóc của mình nhưng cô bé không biết vì sao chính bản thân mình lại không thể kiềm chế lại được. Sự đau đơn tốt cùng cứ vậy mà dày vò cô bé không ngừng. Một roi rơi xuống, máu lại văng ra. Làn da trắng mịn của đứa trẻ chỉ toàn là những vết thương chồng chất lên nhau, hết vết này lại đến vết khác, vết thương cũ chưa lành lại xuất hiện cái mới. Nó không hề giảm đi mà tần suất xuất hiện lại càng nhiều hơn.
"Tao kêu mày đưa tiền cho tao mày bị điếc phải không con chó". Ông ta trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt đỏ rực ấy dường như muốn giết nàng vậy, sự căm hận trong mắt ông ta hiện lên rất rõ. Thật đáng sợ.
"Ba...con....con đã đưa hết tiền ngày hôm qua kiếm được cho ba rồi, thật sự...con...con không còn đồng nào nữa." Hoàng Nhã Kỳ run rẫy ngồi trên sàn nhà, nhỏ giọng giải thích, ánh mắt không dám nhìn thẳng người đàn ông kia mà chỉ chăm chăm nhìn xuống đất. Nét mặt hốt hoảng của cô bé cũng lộ ra rất rõ, sự sợ hãi tột cùng đó xuất hiện là do chính người cha ruột của nàng gây ra.
Trận hành hạ cứ thế mà kéo dài cho đến tận 1 tiếng đồng hồ sau, vốn dĩ nó cứ thế mà tiếp tục mãi thôi nhưng cũng may, ông trời có mắt, những người hàng xóm kế bên nhà đã kịp thời ngăn cản ông ta. Họ đưa cho ông ra một ít tiền rồi bảo ông ta cút đi, hiện giờ chỉ còn lại họ và Hoàng Nhã Kỳ trong căn nhà nhỏ đột nát này, Hoàng Nhã Kỳ không dám ngước mắt lên, sự sợ hãi cũng chưa kết thúc. Cả người cô bé đau đớn, đau khắp cả người, một chút sức lực cũng không có. Nhưng cô bé muốn đứng lên, muốn đi ra ngoài kiếm tiền vì nếu không có tiền người ba tàn ác đó sẽ không tha cho cô bé. Mọi người có thể giúp cô bé một lần nhưng không có nghĩa sẽ giúp cô bé được mãi, cô bé ý thức được sự tàn nhẫn của xã hội, cũng ý thức được giá trị của đồng tiền. Chả ai bỏ ra một số tiền để giúp cô bé cả đời, chỉ có bản thân Hoàng Nhã Kỳ mới có thể giúp Hoàng Nhã Kỳ thoát khỏi cái thế giới tối tăm này mà thôi.
Hoàng Nhã Kỳ xin ra đã mất mẹ, người ba vì thế mà ăn chơi trác táng, rượu chè, bài bạc, ma túy, thuốc lá, tệ nạn nào người đàn ông ấy cũng dính vào. Hoàng Nhã Kỳ được nuôi nấng bởi sự thương hại của những người hàng xóm, từ nhỏ đã phải đối mặt với đòn roi mỗi ngày. Từ khi Hoàng Nhã Kỳ ý có ý thức từ mà nàng được nghe nhiều nhất chỉ là "tiền". Ai ai xung quanh nàng cũng là vì tiền cả thôi, người ba của nàng bắt nàng kiếm tiền để đáp ứng những thú vui dơ bẩn của ông ta, dì hàng xóm kế bên nhà thì lúc nào cũng tính toán chi li từng khoản tiền. Hoàng Nhã Kỳ lúc 5 tuổi đã phải chạy đôn chạy đáo kím tiền để trả nợ tiền sữa tiền ăn lúc nàng còn nhỏ, lại phải kím tiền để người ba của nàng tiêu xài, nàng kím tiền là để trả nợ bài bạc cho ông ta.
Vốn dĩ cuộc đời của Hoàng Nhã Kỳ chỉ có như vậy, nó theo một quy luật tuần hoàn, không kím tiền thì sẽ bị đánh. Nhưng có lẽ ông trời xót thương cho nàng vì thế mới cho nàng gặp được chị ấy.
Chịu xong trận đòn của người ba cầm thú, Hoàng Nhã Kỳ không có nhiều thời gian để nghĩ ngơi, nàng lấy đại một bộ đồ rách nát khác mà chạy ra khỏi nhà kím tiền. Nàng đi trên con đường quen thuộc để ra chợ đánh giày cho người ta, nhưng cũng không hiểu vì sao hôm nay nàng lại muốn đổi một con đường khác để đi. Không ngờ rằng con đường này lại là bước khởi đầu cho sự xuất hiện của cái tên Trần Tĩnh An.
________________
Mười lăm năm sau.
"Lâm Tối, cậu dậy nhanh cho tớ." Hoàng Nhã Kỳ kéo tấm chăn của cô nàng cùng phòng ra, cố hết sức lung lay thân người của Lâm Tối để cô ấy tính giấc. Lâm Tối là bạn cùng phòng của Hoàng Nhã Kỳ tại học viện y học quốc gia. Cả hai người hiện tại đều là là sinh viên năm hai. Thành tích của Hoàng Nhã Kỳ vô cùng xuất xắc, nàng thi đỗ thủ khoa của học viện với số điểm tuyệt đối, số điểm mà từ khi trường thành lập đến giờ chưa ai có thể đạt được. Còn Lâm Tối cũng không thua kém gì nàng, tuy không phải là người xuất xắc như Hoàng Nhã Kỳ nhưng cô ấy cũng là á khoa đầu vào của trường.
Hoàng Nhã Kỳ cố gắng gọi Lâm Tối thức dậy như vậy là vì hôm nay có một buổi hội nghị quan trọng, học viện sẽ chọn ra 5 học viên xuất xắc nhất để tham gia vào dự án thử nghiệm của bệnh viện quốc gia. Điều này đồng nghĩa với việc họ sẽ trở thành những người tiên phong và đi đầu cho sự phát triển của nền y học hiện đại.
"Biết rồi biết rồi đừng lay mình nữa nhức đầu quá". Lâm Tối bực bội mà lên tiếng. Cái tên Hoàng Nhã Kỳ đáng ghét này lúc nào cũng phá hủy giấc ngủ của người ta hết. Thật là phiến phức mà.
"Tỉnh chưa?"
"Đã tỉnh, rất rất rất tỉnh". Lâm Tối trứng mắt nhìn Hoàng Nhã Kỳ trả lời.
"Tỉnh rồi thì tự đi mà chuẩn bị, đồ ăn sáng tớ mua để trên bàn, cậu tranh thủ mà ăn đi."
Hoàng Nhã Kỳ là học bá lạnh lùng xinh đẹp cả trường đều biết.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh
2. Vô Vi Nhất Niệm
3. Mùa Hè Mang Tên Em
4. Ve Sầu Mùa Hạ
=====================================
Hoàng Nhã Kỳ là học sinh nghiêm túc học hành, là con nhà người ta, người được thầy cô ưu ái họ cũng biết.
Hoàng Nhã Kỳ khéo ăn khéo nói, biết tiến biết lùi, là đối tượng được cả nam sinh lẫn nữ sinh theo đuổi nhiều nhất trường, ai ai trong trường cũng biết.
Nhưng mà không ai biết được Hoàng Nhã Kỳ xuất thân như thế nào?
Họ chỉ biết rằng, Hoàng Nhã Kỳ là người hoàn hảo không có khuyết điểm. Không chỉ giỏi trong lĩnh vực học tập mà ngay cả thể thao, ca hát, nhạc cụ, đánh cờ, võ thuật. Tất cả mọi thứ Hoàng Nhã Kỳ đều biết.
Hoàng Nhã Kỳ ở trong trường chính là hình tượng siêu siêu tuyệt vời mà ai ai cũng hướng đến. Và nàng cũng là đối tượng bị ganh đua nhiều nhất, nhưng chả ai dám làm gì nàng. Vì sao hả? Đơn giản thôi vì Hoàng Nhã Kỳ là người sáng chế thành công loại thuốc tiên thần thánh có năng lực khiến người ta hồi sinh. Nếu làm phật ý của nàng thì coi như cũng xong đời.
Hoàng Nhã Kỳ đợi Lâm Tối ăn sáng xong thì cũng cô ấy đi đến phòng hội nghị của trường học. Đừng hỏi tại sao Hoàng Nhã Kỳ chỉ mua cho Lâm Tối đơn giản vì Hoàng Nhã Kỳ không thích ăn sáng. Nói một cách đúng hơn thì là do từ nhỏ Hoàng Nhã Kỳ đã không có được cuốc sống như bao người khác.
Phải, Hoàng Nhã Kỳ khác với người bình thường vì nàng là một đứa trẻ sinh thiếu tháng, con nhà người ta 9 tháng 10 ngày ra đời còn Hoàng Nhã Kỳ thì không như vậy, chỉ mới 8 tháng nàng đã trồi ra. Cũng có nhiều lúc Hoàng Nhã Kỳ tự nghĩ nếu không phải nàng sinh non thì mẹ của nàng cũng sẽ không mất, ba nàng cũng không vì đau bùn mà rơi vào con đường đồi bài đó. Nhưng số phận thì mãi là số phận, số phận của nàng sinh ra vốn dĩ là để chịu khổ, khổ rồi thì mới quen, quen rồi sẽ trưởng thành và rút ra bài học mà dần dần thành công.