Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Hạc Hiên mất khoảng hơn mười phút để đi đến chỗ trực của y tá nhờ họ đến và trở về phòng của Lam Đình Niên.
Về đến phòng Bạch Hạc Hiên nhìn thoáng qua có thể thấy Lam Đình Niên đang rất ngoan ngoãn nằm im trên giường, đến một động tác cũng chẳng có, an tâm Bạch Hạc Hiên đi thẳng lại sofa ngồi xuống, theo sau là hai nữ y tá được anh nhờ đến, ngồi ở sofa anh nhìn sang hai nữ y tá đang đẩy đồ nghề đứng cạnh giường của Lam Đình Niên lên tiếng:“Hai cô rửa qua vết thương cho cô ta đi, xong rồi thì thay luôn cho cô ta bộ đồ mới…thay cả ga giường nữa… Còn tiền phí thì cứ tính vào cho tôi là được!”
Sau khi nghe xong lời căn dặn của Bạch Hạc Hiên hai nữ y tá liền nhanh chóng bắt tay vào việc, anh thì vẫn ngồi ở sofa chăm chăm mà xem xem thái độ của Lam Đình Niên, thật may trong suốt quá trình Lam Đình Niên đều rất ngoan ngoãn không để Bạch Hạc Hiên phải nói thêm bất kì một lời khó chịu nào.
Hai nữ y tá đang chuẩn bị thay quần áo cho Lam Đình Niên thì có chút dè chừng lẫn e ngại mà bắt ánh mắt về hướng của Bạch Nhược Quân đnag chăm chăm nhìb Lam Đình Niên, bởi vì hai người họ biết đến sự hiện diện của một Nhã Thanh Lam, nhưng rồi ánh mắt của hai nữ y tá liền bị Bạch Hạc Hiên lườm cho một cái giật mình mà thu về.
Sau khi hai nữ y tá cởi cúc áo của Lam Đình Niên ra, Bạch Hạc Hiên dường như nhìn thấy cái gì đó chướng mắt mà lại lên tiếng:“Cởi cả áo ngực của cô ta ra đi!” Bấy giờ không chỉ còn là bốn ánh mắt nữa mà có tận sáu ánh mắt đang hướng về phía Bạch Hạc Hiên, không khí trong phòng bỗng nhiên trầm mặc mà rơi vào tĩnh lặng.
Mày nhướng hẹ Bạch Hạc Hiên qua loa:“Mặc nhiều không tốt, máu không lưu thông được!”
Hai nữ y tá liền gật gật đầu, cái này Bạch Hạc Hiên nói đúng, hai cô xác nhận, bốn ánh mắt thu về tiếp tục công việc của mình, còn riêng Lam Đình Niên thì vẫn nằm đó chăm chăm ánh mắt nhìn Bạch Hạc Hiên.
Sau khi hai nữ y tá thay đồ xong cho Lam Đình Niên, có lẽ chính Bạch Hạc Hiên cũng đoán được công đoạn cuối cùng trong lời dặn của mình mà đứng lên, anh đi đến cạnh giường của Lam Đình Niên một tiếng cũng không mở lời mà trực tiếp nhấc bổng người cô lên trong vòng tay mình, ôm Lam Đình Niên ngoan ngoãn không có chống cự, Bạch Hạc Hiên đem cô đến sofa, tuyệt nhiên anh lại không đặt thẳng cô xuống sofa mà lại giữ nguyên tư thế bế cô trong lòng, ngồi xuống, Lam Đình Niên nửa nằm nửa ngồi trên đùi Bạch Hạc Hiên có phần không quen cho lắm mà nhíu nhẹ mày.
“Ngồi im đi, cô mà quấy tôi liền ném cô xuống sàn!” Bạch Hạc Hiên dường như rất tinh mắt mà nhận ra dù chỉ là một cái nhíu mày nhỏ của Lam Đình Niên mà dọa nạt.
Hành động còn chưa kịp bộc phát đã bị lời của Bạch Hạc Hiên ghìm lại, Lam Đình Niên bất lực mà co rút trong lòng anh khép nhẹ mi mắt.
Sau khi y tá rời khỏi phòng hết, Bạch Hac Hiên mới ôm Lam Đình Niên quay trở lại giường, nhẹ đặt cô nằm xuống, kéo tấm chăn mới phủ lên người cô, anh còn có phần hơi chu đáo mà vén vén cho gọn gàng.
Cả ngày tự hành hạ bản thân Lam Đình Niên cũng có phần hơi mệt mỏi, cả người dường như có phần hơi thoải mái hơn khi nảy rất nhiều, Lam Đình Niên nằm trên giường rất nhanh đã có thể đi vào giấc ngủ.
Tối đêm nay Bạch Hạc Hiên cũng chẳng rời đi mà anh lại cứ như thế ở lại phòng bệnh của Lam Đình Niên cho đến sáng hôm sau.
Mặt trời vừa ló dạng bên ngoài khung cửa sổ Lam Đình Niên liền bị ánh sáng gây gắt kia chiếu thẳng qua khung cửa sổ lọt vào trong phòng, nhíu mày cô thức giấc.
Mắt nhắm mắt mở, mi mắt lại phủ một tầng sương mờ mỏng, Lam Đình Niên chớp chớp nhẹ vài cái đã nhăn mày vì sau một đêm dài vết thương trên người cô bắt đầu tụ lại đau rát đến tận thấu tâm can như đang có ai đó đang cầm lấy một con dao mà lóc đi từng mảng thịt trên người cô vậy, lòng bàn tay bàn chân thì lại lạnh buốt Lam Đình Niên cố gắng nén lại tình cảnh cùng cực của mình hiện tại mà trở nhẹ người, cô muốn tránh đi ánh nắng mặt trời vẫn đang rọi thẳng vào mặt mình kia.
Nhưng rồi vừa dùng sức trở được người Lam Đình Niên lại bắt gặp được một khuôn mặt khá quen thuộc đang say ngủ ở trên sofa vẫn chưa tỉnh.
Lòng cô như không tin mà giễu cợt, Bạch Hạc Hiên làm sao mà có thể ở cùng với cô trong một căn phòng, chung một không gian đến cả nguyên đêm được cơ chứ?
Vừa nghĩ thôi cũng đã tức cười rồi!
Chắc chắn là bản thân mình đang dần sinh ra ảo giác, Lam Đình Niên cười nhạt mà nhắm mắt.
Nhưng rồi nụ cười thoáng độ nở rộ của Lam Đình Niên cô lại vô tình lọt vào cặp mắt của Bạch Hạc Hiên anh, nhưng quả nhiên Lam Đình Niên đã nhắm mắt lại vừa kịp lúc Bạch Hạc Hiên mở mắt ra, cuối cùng cũng chỉ có mỗi ánh mắt của Bạch Hạc Hiên là giao lên làn môi cong nhẹ có phần hơi tím tái của Lam Đình Niên mà thôi.